Sài gòn hôm nay đổ cơn mưa chập tối, mưa to lắm, mưa trắng đường, mưa cuốn trôi đi bao giọt mồ hôi trôi theo cống đi đâu không ai biết, chỉ còn tao, nấn ná cuốc xe cuối rồi lửng thửng dắt bộ về trong đêm.
Mưa nhẹ đi nhưng lòng nặng trĩu, mai đây làm gì để có cái ăn, đám nhỏ còn đến trường, vợ tau sức khỏe thua người nên trăm sự cậy cả vào con wave tàu, một nó một tao rong ruỗi khắp ngỏ cùng hẻm cụt. Tao không cách nào trần trụi hết cái bạc bẻo của nghề, mọi hôm xăng lên cũng cắn răng chạy để giữ khách mà ko dám tăng giá. Rồi xăng xuống cả nhà được mấy hôm ấm chân răng thì biến loạn thời cuộc ập tới, nay là tao và anh em trong tổ tự quản, mai là bà con tha phương ở cái đất này phải chen nhau đổ từng lít xăng. Tao thất học cái bụng lại càng ít chữ nên ko hình dung được nền kinh tế vĩ mô, thượng tầng nó chi phối và ảnh hưởng như nào, nhưng cái nhỏ nhoi trước mắt là nay mai anh em tụi xe ôm bọn tao đói, đói chắc. Mà mình đói thì dc chứ còn gia cảnh thì sao...không nói thì cũng hình dung gói mì bẻ làm 3 chan nước lọc húp để mãi nuôi một giấc mộng dài.
Thật là khó khăn chồng chất, kẻ nào đứng sau , chống lưng, và khiến cho tình hình rối loạn này đều có tội với dân, nhất là dân đen bọn tao, cái đám mà phải chạy ăn theo bữa. Bọn tao đâu có đất đai trải dài duyên hải, lại chẳng có một phân vàng trám lỗ sâu răng.
Cuộc chơi này quá tàn nhẩn, chúng mày than mất đôi ba trăm, vài tỉ nhưng cái lực bọn mày lấy lại phút mốt, trời ko tuyệt đường sống của dân nghèo, chỉ có khan xăng hiếm dầu là làm cho cơn đói đêm càng thêm lạnh người. Hôm nay tao về, nẻo đường quen nhưng xa vời vợi, cái bụng đói, đôi chân mỏi và một cái đầu rổng tếch , tao mệt mỏi dắt con xe bì bỏm trên con lộ ngập vành, dòng ng thưa đi vì hình như họ đang hối hả cho kịp đổ xăng cho con bán tải mai còn đi Ốp - roát, kẻ thì chen chân cho con ếch-hát tối chở bé đường đi chơi. Chỉ có anh em tụi tao vì cái đói, cái mệt và bao sự lo toang đến ko còn một chút sức lực để chen vào...
Thôi thì, tẹt lưỡi lắc đầu...về thôi. Về với một nỗi buồn rầu cho số kiếp mưu sinh !