sffl
Thích phó đà

anh em ngoài vĩ tuyến 17, gọi tắt là bắc kỳ
ông gìa tao thích người bắc, vì ngày xưa có người giúp đỡ ổng làm ăn thời hoạn nạn
tao cũng thích người bắc cho đến khi tao học lớp 12, lúc đó là năm 2005 tao mới thi đại học xong. Vì tao học giỏi nên chắc cú suất vào bách khoa.
nhà nghèo như chó đéo có tiền đóng ký túc, tao đi xuống hội an xin đi làm trong nhà hàng, tiếng anh tao khá, vì tao đi thi tiếng anh mà. Tao đc lũ tây boa mấy đồng bạc lẻ, dân hội an ky bo trả tháng có 500 ngàn bạc, bưng muốn gãy lưng mà tiền tip tháng đó quy ra nhẽ cũng hơn 3tr. 3tr lúc đó cả là 1 gia tài vs tao. ngày nào có tip là tao cũng bỏ heo. con heo t để ngay chỗ cái bàn tao học.
Cách ngày lên trường làm hồ sơ 1 tuần. T tự thưởng cho mình bằng bộ đồ mới. T nói với ba t con đi ra chợ xí nghe ba, ba t ở ngoài vườn ới vô Ời. T vừa bước ra tới cổng thấy chú Tuân dân Thanh Hoá di cư vô, ông này rất mê đá gà, chạy vô nhà t hỏi có lá mơ ko. T kêu có ba con ở nhà đó chú vô xin đi
địt cụ sắm đc cái áo thun và cái quần jean để dành đi học, bước vô nhà ngó lên bàn đéo thấy con heo đất đâu. Hỏi ba, hỏi mẹ ai cũng đéo biết. Rồi, thế là con chó Thanh Hoá ăn cắp moẹ rồi. Mà làm đc con cặc gì nó. Tao khóc như con chó. Đi lang thang như ng mất hồn. Bm tao cũng đéo có tiền cho tao đi học, vay mượn ai cũng vay hết rồi có Lồn mà họ cho nữa. Tối hôm ấy tao đéo về nhà, ba mẹ t dáo dác đi tìm, t biết nhà đi tìm nên t càng trốn, t ngồi trước cái hiên 1 cái nhà như cái biệt phủ, nhìn vào trong đó mà mơ ước cuộc sống đầy đủ, ngồi khóc dưới đèn đường mưa lác đác. Xong có tiếng bắc kỳ chạy ra chửi, "địt mẹ mày cút khỏi nhà bố ngay". Và tao cút thật, tao mới chạy đc 5 bước thì có tiếng ông già mô trong nhà chửi thằng lồn kia té tát, "nhà này nhà mô của mi...", thằng bake kia chỉ là thằng lái xe thôi. Nó chạy theo tao túm cổ áo tao lại toan tát cho tao bạt tai thì có bà giúp việc chạy ra kéo tao vô nhà. Đụ moẹ cái nhà mà cái chòi ở đằng trước ko thôi cũng gấp đôi cái nhà rách nát cuả ba mẹ tao rồi. Ở đó có 1 ông già, tóc bạc trắng hết nhưng mặt rất ít nếp nhăn, lão đang đeo kính xem cái lồn gì trên bàn. Lão hỏi sao lại ngồi trước nhà lão khóc. Tao im đéo nói gì, lão hỏi t ăn uống chi chưa, t lắc đầu, thế là lão bảo con gái lão dọn cơm ra cho tao ăn. Đụ mẹ suốt 17 năm cuộc đời t chưa bao giờ đc ăn bữa cơm mà ngon như vậy. Có mấy loại thịt lồn gì t đéo biết là là thịt gì nhưng ăn ngon vãi cứt. Tao vừa ăn mà nước mắt tứa tứa ra. Lão thở dài đéo nói gì. T mở lòng ra, kể cho ông già tao bị ăn cắp. Chắc tới đây tụi m nghĩ là lão cho tiền t đi học chớ gì. Đéo có đâu.
Mãi cho đến mấy ngaỳ hôm sau lúc t đang nằm nhà. Hội khuyến học của tỉnh xuống nói tặng cho t học bổng. T lấy đúng 3 tr còn để lại cho bm ta lấy tiền đó làm sinh hoạt phí của gia đình. Ông già ở nhà biệt phủ ấy đéo biết làm cái Lồn gì, gọi điện gửi gắm t bên ĐHBK luôn. T đc ở free ở ktx rách nát đó nguyên năm.
Bẵng đi mấy năm, vợ ổng chết, còn ổng mất chức, con ổng cũng mất chức luôn. Ời, ổng là chủ tịch tỉnh quảng nam đó, ổng bị ngã ngựa, và tao cũng đéo bao giờ quay lại để cảm ơn ổng một lời nào hết.
Tụi m có thể ko tin, t cũng đéo quan tâm. t bước ra đời từ biến cố như vậy đấy.
ông gìa tao thích người bắc, vì ngày xưa có người giúp đỡ ổng làm ăn thời hoạn nạn
tao cũng thích người bắc cho đến khi tao học lớp 12, lúc đó là năm 2005 tao mới thi đại học xong. Vì tao học giỏi nên chắc cú suất vào bách khoa.
nhà nghèo như chó đéo có tiền đóng ký túc, tao đi xuống hội an xin đi làm trong nhà hàng, tiếng anh tao khá, vì tao đi thi tiếng anh mà. Tao đc lũ tây boa mấy đồng bạc lẻ, dân hội an ky bo trả tháng có 500 ngàn bạc, bưng muốn gãy lưng mà tiền tip tháng đó quy ra nhẽ cũng hơn 3tr. 3tr lúc đó cả là 1 gia tài vs tao. ngày nào có tip là tao cũng bỏ heo. con heo t để ngay chỗ cái bàn tao học.
Cách ngày lên trường làm hồ sơ 1 tuần. T tự thưởng cho mình bằng bộ đồ mới. T nói với ba t con đi ra chợ xí nghe ba, ba t ở ngoài vườn ới vô Ời. T vừa bước ra tới cổng thấy chú Tuân dân Thanh Hoá di cư vô, ông này rất mê đá gà, chạy vô nhà t hỏi có lá mơ ko. T kêu có ba con ở nhà đó chú vô xin đi
địt cụ sắm đc cái áo thun và cái quần jean để dành đi học, bước vô nhà ngó lên bàn đéo thấy con heo đất đâu. Hỏi ba, hỏi mẹ ai cũng đéo biết. Rồi, thế là con chó Thanh Hoá ăn cắp moẹ rồi. Mà làm đc con cặc gì nó. Tao khóc như con chó. Đi lang thang như ng mất hồn. Bm tao cũng đéo có tiền cho tao đi học, vay mượn ai cũng vay hết rồi có Lồn mà họ cho nữa. Tối hôm ấy tao đéo về nhà, ba mẹ t dáo dác đi tìm, t biết nhà đi tìm nên t càng trốn, t ngồi trước cái hiên 1 cái nhà như cái biệt phủ, nhìn vào trong đó mà mơ ước cuộc sống đầy đủ, ngồi khóc dưới đèn đường mưa lác đác. Xong có tiếng bắc kỳ chạy ra chửi, "địt mẹ mày cút khỏi nhà bố ngay". Và tao cút thật, tao mới chạy đc 5 bước thì có tiếng ông già mô trong nhà chửi thằng lồn kia té tát, "nhà này nhà mô của mi...", thằng bake kia chỉ là thằng lái xe thôi. Nó chạy theo tao túm cổ áo tao lại toan tát cho tao bạt tai thì có bà giúp việc chạy ra kéo tao vô nhà. Đụ moẹ cái nhà mà cái chòi ở đằng trước ko thôi cũng gấp đôi cái nhà rách nát cuả ba mẹ tao rồi. Ở đó có 1 ông già, tóc bạc trắng hết nhưng mặt rất ít nếp nhăn, lão đang đeo kính xem cái lồn gì trên bàn. Lão hỏi sao lại ngồi trước nhà lão khóc. Tao im đéo nói gì, lão hỏi t ăn uống chi chưa, t lắc đầu, thế là lão bảo con gái lão dọn cơm ra cho tao ăn. Đụ mẹ suốt 17 năm cuộc đời t chưa bao giờ đc ăn bữa cơm mà ngon như vậy. Có mấy loại thịt lồn gì t đéo biết là là thịt gì nhưng ăn ngon vãi cứt. Tao vừa ăn mà nước mắt tứa tứa ra. Lão thở dài đéo nói gì. T mở lòng ra, kể cho ông già tao bị ăn cắp. Chắc tới đây tụi m nghĩ là lão cho tiền t đi học chớ gì. Đéo có đâu.
Mãi cho đến mấy ngaỳ hôm sau lúc t đang nằm nhà. Hội khuyến học của tỉnh xuống nói tặng cho t học bổng. T lấy đúng 3 tr còn để lại cho bm ta lấy tiền đó làm sinh hoạt phí của gia đình. Ông già ở nhà biệt phủ ấy đéo biết làm cái Lồn gì, gọi điện gửi gắm t bên ĐHBK luôn. T đc ở free ở ktx rách nát đó nguyên năm.
Bẵng đi mấy năm, vợ ổng chết, còn ổng mất chức, con ổng cũng mất chức luôn. Ời, ổng là chủ tịch tỉnh quảng nam đó, ổng bị ngã ngựa, và tao cũng đéo bao giờ quay lại để cảm ơn ổng một lời nào hết.
Tụi m có thể ko tin, t cũng đéo quan tâm. t bước ra đời từ biến cố như vậy đấy.