Đã bao lâu rồi chúng mày không còn được nhìn thấy một bầu trời đầy sao.

cucgahoithui

Chúa tể đa cấp
Tao còn nhớ hồi nhỏ lúc về quê ngoại. Trời mùa hè, mất điện, đặt 1 cái giường trúc giữa sân vườn, cầm 1 chai coca (loại cũ , thiết kế cũ bằng thuỷ tinh, tml nào còn nhớ) tu một ngụm mát lạnh, bọt sọc lên mũi. Nằm xuống giường trúc ngước lên nhìn dãi ngân hà. Ôi nó đẹp mê hồn, cảm giác lúc đó phê đéo làm sao tả xiết. Hạnh phúc không gì bằng được khoảnh khắc đó. Tiếc là bây giờ nhìn lên trời chỉ thấy loe ngoe vài ngôi sao. Chả còn nhìn thấy được dãi ngâm hà nữa. Chán nhỉ
 
Thôi m ạ, muỗi đéo chịu dc, vui vẻ đéo gì, quê m t không biết chứ quê t hồi đấy sát anh Hà Nội, gần như éo có điện, bắc chõng ra giữa sân nằm muỗi bay thành đám, tối đi ỉa toàn phải cầm cái đèn phin to bằng cái bắp tay lắp 2 viên pin thỏ khổng lồ mới ra dc nhà xí=))
 
Khóc đi
“Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường.

Tôi quên thế nào được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cánh hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng. Những ý tưởng ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy, vì hồi ấy tôi không biết ghi và ngày nay tôi không nhớ hết. Nhưng mỗi lần thấy mấy em nhỏ rụt rè núp dưới nón mẹ lần đầu tiên đi đến trường, lòng tôi lại tưng bừng rộn rã.

Buổi mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và đầy gió lạnh, mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tôi tự nhiên thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: hôm nay tôi đi học.”
 
Công nhận đấy. Đéo hiểu sao những năm trở lại đây nhìn lên trời ko thấy sao. Chắc do ô nhiễm quá chứ hồi bé toàn ngồi cùng anh chị em và ông ngoại ngắm sao ngắm trăng.
Đm mỗi lần tao nghĩ đến khoảnh khắc đấy cộng với việc ông bà ngoài tao gần đất xa trời mà tao lại thấy buồn. Cuộc đời luôn gắn liền với chữ “cố”: trẻ thì cố kiếm tiền, nhỏ thì cố lớn, già thì cố sống, cố giữ gìn sức khoẻ…. Haiz nhiều khi muốn sống chậm lại một chút nhưng đời nó cứ bắt phải nhanh, nhìn lại người già trong gia đình chạnh lòng quá.
 
Thôi m ạ, muỗi đéo chịu dc, vui vẻ đéo gì, quê m t không biết chứ quê t hồi đấy sát anh Hà Nội, gần như éo có điện, bắc chõng ra giữa sân nằm muỗi bay thành đám, tối đi ỉa toàn phải cầm cái đèn phin to bằng cái bắp tay lắp 2 viên pin thỏ khổng lồ mới ra dc nhà xí=))
chập chờn phải sóc rồi đập đít mới ổn
ko thì tháo mẹ luôn cái kính rồi lắp đèn trắng cho đẹp hơn đèn vàng :))
 
Từ ngày thấy mấy cọng lông Lồn mọc lúm phúm của con ghệ hồi 15 tuổi
Đời tao cũng trượt dốc ko phanh cũng vì Lồn
Cơ mà an ủi trên đời này tao đéo phải thằng duy nhất
 
Ở thành phố thì sao trăng biến mẹ đâu hết rồi. Hồi trẻ còn sung có vào rừng chơi vài đợt. Lúc đấy mới biết trời sao là thế nào.
 
Dm hồi nhỏ tối nhìn lên là cả bầu trời đầy sao giờ nhìn lên thì ngoài mặt trăng ra thấy đc 1 hoặc 2 ngôi sao! Chắc ô nhiễm quá rồi! Nghĩ mà buồn!
 
Thế nên mấy cái kính viễn vọng mặt đất phải để ở vùng đất không có người ở, bầu trời trong lành.
 
Tao còn nhớ hồi nhỏ lúc về quê ngoại. Trời mùa hè, mất điện, đặt 1 cái giường trúc giữa sân vườn, cầm 1 chai coca (loại cũ , thiết kế cũ bằng thuỷ tinh, tml nào còn nhớ) tu một ngụm mát lạnh, bọt sọc lên mũi. Nằm xuống giường trúc ngước lên nhìn dãi ngân hà. Ôi nó đẹp mê hồn, cảm giác lúc đó phê đéo làm sao tả xiết. Hạnh phúc không gì bằng được khoảnh khắc đó. Tiếc là bây giờ nhìn lên trời chỉ thấy loe ngoe vài ngôi sao. Chả còn nhìn thấy được dãi ngâm hà nữa. Chán nhỉ
theo tao mày nên mua 1 tuor leo núi đi nếu mày ở miền bắc thì mày leo tà xùa sơn là ban đêm sẽ được ngắm 1 bầu trời đầy sao và 1 biển mây đúng nghĩa , nhất là những đêm trăng rằm. tao thấy mày chui ở cái xó nhà ao làng quá lâu nên ko đc ngắm cảnh thiên nhiên hùng vĩ rồi.
 
muốn ngắm sao thì lên núi hoặc vào miền Nam thôi mày, chứ đồng bằng bắc Bộ ô nhiễm hết rồi, Hà Nội đầu bảng, một năm được vài ngày nhìn thấy vũ trụ thôi.
 
Hồi nhỏ nhớ mưa xong bạn đêm ra nhìn trời trong với đầy sao, giờ ra ngoài sân nhìn toàn nhà là nhà thấy bầu trời bé tí bằng bàn tay
 
Tao ở bến tre vùng quê mà tối nhìn lên trời màu nó đục ngầu như địa ngục ấy tối tâm vl khi xưa trời trong xanh không khí cực kì sạch cá tôm ra đồng tí là cả rỗ giờ nước ao thì đen xì kiếm một con cá cũng chẳng thấy
nghiệp báo cho xứ nạo dừa hồi xưa chứa VC :))
 
t chỉ thích ngắm bầu trời đầy sao trong e rollroyce thôi :))
 
Rủ mấy em gái múi mít đi phượt nơi hoang dã, vừa chịch vừa ngắm trăng sao, hít thở không khí trong lành. Thỉnh thoảng đi đổi gió vài lần, chứ ở thành phố hoài, khói bụi ung phổi hết.
 
Top