Triều Nguyễn

  • Tạo bởi Tạo bởi pos
  • Start date Start date

pos

Súng hết đạn
Hello mọi người, nhân dịp cuối năm, hôm nay ta cùng ôn lại lịch sử triều Nguyễn để ôn cố tri tân, như mọi người đã biết, triều Nguyễn đã từng bước yếu kém, lụi bại và dẫn đến kết quả là mất đất đai lãnh thổ, mất chủ quyền, cuối cùng là sụp đổ cả chế độ, vậy câu hỏi nguyên nhân là do đâu?

Việc binh bị
Trong khi quân đội nước ngoài lính thì luyện tập hăng say, chuẩn bị võ khí, sửa sang lề lối, phát minh sản xuất ra tàu to súng lớn, thường xuyên diễn tập và mang quân đội ra nước ngoài tham chiến và luôn sẵn sàng cho chiến tranh. Còn nước Đại Nam thì sao? lính thì chỉ biết trồng rau nuôi heo, đạn thì một năm bắn được 3 viên, tướng thì trễ nải việc quân chỉ chú tâm vào kiếm tiền, làm dịch vụ chim bồ câu đưa thư, vận chuyển thư tín, kinh doanh kho bạc cho vay lấy lãi… , hỏi thì nói rằng quân đội nhà Nguyễn ta đã chiến thắng Nguỵ quân Tây Sơn thì đã là vô địch thiên hạ rồi, bách chiến bách thắng rồi, giờ quân đội nhà Nguyễn phải chiến đấu trên mặt trận kinh tế, thương mại, sản xuất.

Việc giáo dục
Trong khi giáo dục nước ngoài là tự do, là khai phóng thì giáo dục trong nước vẫn theo lối học tầm chương tích cú, thầy đọc trò chép, không có tự do suy nghĩ, không có tự do phản biện. Trẻ nước ngoài thì được tự do tìm hiểu về xã hội, thiên nhiên, động vật để có những cái hiểu biết sớm nhất trong tư duy còn trẻ trong nước ngay ngày khai giảng đã phải học về chiến công của Thế Tổ, năm nào cũng diễn lại cảnh voi trận của Thế Tổ húc đổ cổng thành Phú Xuân, tuần nào cũng phải thề thốt “ Vì tổ quốc Đại Nam phong kiến chủ nghĩa, vì lý tưởng của Thế Tổ vĩ đại, sẵn sàng”, thật lố bịch.

Sĩ tử, giáo sư nước ngoài người ta nghiên cứu về triết học, chính trị, y học, sinh học, khoa học kỹ thuật thì sĩ tử của ta đỗ được vào Quốc học chỉ có học và thi các học thuyết lỗi thời của nho giáo như là “triết học Khổng Mạnh”, “lịch sử Vương triều”, “chủ nghĩa phong kiến khoa học”, đã thế Bộ Dục còn bịa ra các môn học mới như là “ tư tưởng Thế Tổ Cao Hoàng Đế”, “ Học tập và làm theo tấm gương của Thánh Tổ Nhân Hoàng Đế” nhằm nhồi sọ sỹ tử, bắt sỹ tử học và thi.

Việc Tổ chức nhà nước
Về tổ chức nhà nước thì nhất nhất học theo Đại Nga, Đại Thanh, cái gì của Đại Nga với Đại Thanh cũng là nhất, thấy họ phong kiến chuyên chế thì Đại Nam cũng phong kiến chuyên chế theo mà không hề tư duy được rằng đó là một mô hình tổ chức nhà nước đã lạc hậu, chỉ có lợi cho một nhóm người là bộ máy hoàng gia cũng như quan lại chứ không hề có lợi cho nhân dân, đất nước. Đại Thanh họ cải cách ruộng đất thì Đại Nam cũng học theo cải cách ruộng đất, Đại Nga họ tiêu diệt tư bản tịch thu tài sản thì Đại Nam cũng học tập y chang, gây bao đau khổ cho nhân dân.

Trên thế giới người ta đã chuyển đối mô hình tổ chức nhà nước từ phong kiến, quân chủ chuyên chế sang mô hình nhà nước cộng hoà hoặc quân chủ lập hiến, thành lập các viện dân biểu trong đó các nghị viên là đại biểu cho nhân dân có tiếng nói nhất định trong chính sách của chính phủ còn viện dân biểu của Đại Nam lập ra để cho có, mang tiếng là viện dân biểu nhưng đến hơn 90% là người của Hoàng gia, còn vài người là đại biểu nhân dân thì toàn các ông mù, câm, điếc, quan tám cũng ừ quan tư cũng gật, cứ chính sách nào của Hoàng đế hoặc Cơ mật viện, các Bộ đưa ra là các ông này gật tuốt, chả có phản biện, hạch sách, điều chỉnh gì cả.

Việc khoa học kỹ thuật.
Các nước tiến bộ người ta tiến hành cách mạng công nghiệp rồi, phát triển khoa học kỹ thuật, phát minh ra thuyền không cần buồm, xe không cần ngựa, đèn không cần dầu cần lửa rồi, triều đình nghe tấu trình thì lại bảo đó là trò ma thuật của bọn phù thuỷ hoặc chuyện lộn xào, chứ nếu là khoa học kỹ thuật thì Đại Nga với Đại Thanh đã phát minh ra từ trước rồi chứ không đến lượt bọn quỷ tây, không hề biết rằng Đại Nga với Đại Thanh đã tụt hậu về khoa học kỹ thuật ở khoảng cách quá xa so với các quốc gia phương tây.

Việc báo chí
Ở các nước cộng hoà thì đã có rất nhiều các toà báo được mở ra, ngoài chức năng truyền tải thông tin thì các toà báo này đương nhiên được tự do bình phẩm, bàn luận về các công việc của chính phủ, kể cả việc phê phán chỉ trích chính phủ, các học thuyết mới về triết học, chính trị kể cả có đi ngược lại với chính sách của chính phủ sẽ được đăng công khai lên mặt báo, người dân càng đọc báo thì càng tăng kiến thức và hiểu biết, dân trí càng cao.

Ở chế độ phong kiến Đại Nam thì các cơ quan báo chí đều thuộc về hoàng gia, triều đình hoặc phải chịu sự quản lý của hoàng gia, triều đình. Triều đình thành lập Tuyên Giáo Viện để quản lý tất cả các cơ quan báo chí này, tất cả nội dung được đăng lên báo đều phải thống nhất về tư tưởng nội dung với Tuyên Giáo Viện. Vậy nên nội dung của báo chí Đại Nam chỉ có ca tụng Hoàng gia hay khen ngợi các chính sách của triều đình, ngoài ra thì đăng toàn các nội dung ba lăng nhăng khác như là chuyện lầu xanh, chuyện con hát, chuyện đánh ghen ngoại tình, chuyện cướp hiếp giết, chuyện cậu ấm cô chiêu, sự giàu có của đại gia hay quan lại… Toà báo nào viết ra ngoài định hướng vớ vẩn nhẹ thì bị Tuyên giáo viện kỷ luật, nặng thì phạt tiền có khi còn bị đưa ra bộ hình ăn án tù mọt gông. Nền báo chí Đại Nam như một rạp xiếc lớn.
 
Việc ngôn luận

Người dân các nước cộng hoà thì có quyền tự do ngôn luận là một quyền thiêng liêng, được ghi hẳn vào hiến phán và được hiến pháp và luật pháp bảo vệ, chính phủ cũng không dám xâm phạm, lớ ngớ là bị đảng đối lập chỉ trích, toà án gô cổ, người dân biểu tình phản đối, đến kỳ bầu cử là dân họ chả bỏ phiếu cho là trắng mắt. Vì vậy dân nước cộng hoà tha hồ mà phê phán chỉ trích chính phủ, nên chính phủ hay các lãnh đạo lúc nào cũng phải gắng sức cho quốc gia, không dám lơ là chính sự.

Tại vương quốc Đại Nam thì Cơ Mật Viện ban hành luật Tam Tam Nhất chuyên dùng cho việc chống lại tự do ngôn luận của người dân, ông dân nào lớ ngớ phát biểu thắc mắc về sự lãnh đạo độc quyền của Hoàng gia hoặc phản biện chính sách của Cơ Mật Viện là bị bọn công sai bắt trói, lôi ra Bộ Hình xử tù vì cái tội “lợi dụng tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của hoàng gia, triều đình” trong bộ luật Tam Tam Nhất, nặng hơn có thể bị xử vì cái tội “hoạt động nhằm lật đổ triều đình” hay “phản nghịch chống lại sự lãnh đạo của Hoàng gia”, mà đã bị vu cho cái tội này thì chỉ có rũ tù hoặc đi đày biệt xứ. Có vài vị sỹ phu lên tiếng và bị vu cho tội này, có vị thì bị bỏ tù mười mấy năm, khi ra tù thì tóc đã bạc, cơ nghiệp sản nghiệp mất hết, có vị thì bị đi đày tận sang xứ Pháp Lan Tây, xứ Hoa Kỳ.

Người dân thấy vậy cũng hãi lắm, mỗi khi muốn bàn chuyện gì liên quan đến chính trị, triều đình hay Hoàng gia thì lén lén lút lút như buôn bạc giả, lại phải dùng ngôn ngữ mật mã và phải ẩn danh để thảo luận, để nhỡ có bị công sai phát hiện thì đó không phải là bằng chứng buộc tội. Ấy vậy mà Tuyên Giáo Viện vẫn đâu có tha, Viện nuôi một đống bọn Mõ làng, chuyên đi tìm và hoà nhập vào các địa điểm mà người dân bàn chuyện chính trị, học ngôn ngữ mật mã của họ và cùng thảo luận với người dân luôn. Bọn Mõ này không có hiểu biết và kiến thức nên vào chỗ nào chúng cũng chỉ có mỗi một chiêu bài là tâng bốc các chính sách của triều đình, nịnh bợ Hoàng gia, rồi chửi bới những ai có ý kiến trái chiều, vu cho họ là bất mãn phản động chống lại triều đình, vu cho họ là ba que (tức 3 anh em Tây Sơn), vu cho họ đu càng (tức chuyện vua Cảnh Thịnh ôm 16 tấn vàng bỏ chạy khỏi kinh đô Phú Xuân) mặc dù mấy người dân đó chả liên quan gì đến triều đại Tây Sơn cả.

Việc văn hoá nghệ thuật.

Ở các nước văn minh thì các hoạt động văn hoá nghệ thuật là hoạt động chủ yếu của quần chúng, không phải việc của chính quyền, người dân được tự do học tập, sáng tác, biểu diễn mọi khía cạnh, mọi chủ đề, chính quyền không có cái chuyện định hướng cho văn nghệ sỹ được.
Còn ở Đại Nam thì Tuyên Giáo viện đẻ ra cái gọi là nghệ thuật chủ nghĩa phong kiến, tức là các hoạt động của văn nghệ nói chung phải có ý tâng bốc triều đình, ca ngợi hoàng gia, Tuyên Giáo Viện còn thuê bọn con hát chúng nó hát bài nịnh bợ triều đình cho nhân dân nghe:

Triều Nguyễn cho ta một mùa xuân đầy ước vọng
Một mùa xuân tươi tràn ánh sáng khắp nơi nơi
Triều Nguyễn đem về tuổi xuân cho nước non
Vang tiếng hát ca chứa chan niềm yêu đời

Bao năm khổ đau đất nước ta không mùa xuân
Cuộc đời tăm tối chốn lao tù bao hờn căm
Vừng dương hé sáng khi khắp nơi theo Thế Tổ
Bóng tối lui dần tiếng chim vui hót vang
Và rồi từ đây ánh dương soi đời mới
Tiến theo hoàng triều là thấy tương lai sáng tươi.


Việc ngoại giao

Trong khi các nước thuộc Á châu tranh nhau thiết lập quan hệ gắn bó, làm ăn với các quốc gia tiến bộ văn minh giàu có trên thế giới, không nói đâu xa, ngay trong khối nho giáo thì Phù Tang, Nam Choson, Tân Ba gia, Formosa rất thích chơi và làm ăn với Hoa Kỳ, Pháp Lan Tây, Anh cát lợi… thì Đại Nam suốt ngày chỉ có lêu lổng theo đuôi hai đại ca của khối đầu trộm đuôi cướp là Đại Nga với Đại Thanh, ngoài ra còn chơi thân với mấy nước khố rách áo ôm như BaKu, Bắc Cao Ly, Cao Miên đỏ. Mấy nước này tiếng là anh em trên bến dưới thuyền cùng băng đảng, thân nhau thế nhưng mà thân ai nấy lo, khi mâu thuẫn thì đấm nhau không trượt phát nào. Đại Nga đánh nhau với Đại Thanh, Đại Nam đánh nhau với Cao Miên đỏ, rồi Đại Thanh đánh Đại Nam, thôi cứ gọi là loạn xà ngầu.
 
Việc lãnh đạo

Ở các nước cộng hoà bên phương tây thì cơ quan quyền lực nhà nước như chính phủ, quốc hội được nhân dân bầu ra, nên các vị lãnh đạo xứ ấy họ phải cạnh tranh với các đảng phái chính trị khác, nên các đảng phái lúc nào cũng phải cử ra người có uy tín, làm việc hiệu quả, phù hợp với nguyện vọng của nhân dân ra tranh cử nhằm lấy được nhiều lá phiếu của người dân. Khi đã đắc cử rồi thì các vị ấy cũng hết mình gắng sức vì quốc gia, các chính sách của chính phủ, quốc hội đều lấy lợi ích của nhân dân của đất nước lên làm đầu, vậy nên quốc gia họ càng ngày càng phát triển văn minh hiện đại.

Ở Đại Nam thì theo mô hình phong kiến, triều đình cấm tiệt nhân dân được thành lập các đảng phái chính trị, ghi hẳn vào hiến pháp là Hoàng gia là lực lượng (duy nhất) lãnh đạo nhà nước và xã hội, Hoàng đế thì tự coi mình là thiên tử, là cha mẹ muôn dân. Tể tướng khi họp với Bộ Binh, Bộ Hình còn khẳng định chắc nịch “kiên quyết không để hình thành tổ chức chính trị đối lập”, còn Tuyên Giáo Viện thì giải thích rằng, chỉ có triều đình Nhà Nguyễn mới đánh bại được Nguỵ Triều Tây Sơn, đem lại ấm no hạnh phúc cho nhân dân, tiện thể Tuyên Giáo Viện nhét chữ vào mồm nhân dân luôn: “Sự lãnh đạo đúng đắn, sáng suốt, duy nhất của Triều Nguyễn đối với Đại Nam là sự lựa chọn tất yếu khách quan của lịch sử, là ý nguyện của toàn dân”. Khổ nỗi nhân dân có được ai hỏi hay lựa chọn cái gì đâu, không ý kiến thì đương nhiên được hiểu là đồng ý với Tuyên Giáo Viện, còn nhân dân nào có ý kiến hay thắc mắc gì đó thì Bộ Hình sẽ ra tay quy chụp là phản động, phản nghịch, ba que, đu càng đủ cả, rồi cho lính gô cổ đi khỏi thấy ánh mặt trời luôn.

Chính vì môi trường chính trị thiếu đi sự cạnh tranh như vậy nên vua quan nhà Nguyễn cơ bản là trình độ rất yếu kém mà vẫn đứng vào vị trí lãnh đạo quốc gia. Có nhiều vị thật trình độ chỉ làng nhàng như dân đen, mù tịt về các lĩnh vực chính trị, kinh tế, luật pháp, quan hệ quốc tế, chỉ phù hợp với các nghề nghiệp lao động chân tay thuần tuý như là phụ bếp, cào tuyết, công nhân xe lửa, hoạn lợn, tiều phu, nông dân… thôi, ấy thế mà vẫn lên làm hoàng đế được nhờ cơ chế “con vua thì lại làm vua” của chế độ phong kiến.

Đặc biệt trong số đó, Lại Đà Vương khi đăng quang, xưng là Ngu Hoàng đế (ngu ở đây nghĩa là yên vui hoà bình chứ không phải ngu dốt nhé), lấy niên hiệu là Lụ Tróng, ông này lên ngôi suốt ngày chỉ văn chương thơ phú chứ chả nắm được tình hình thực tế của Đại Nam. Đại Nam khi đó đã tụt hậu rất nhiều so với các quốc gia phát triển trên thế giới, thậm chí yếu kém so với cả các quốc gia trong khu vực như Xiêm La, Nam Dương, nhưng đầu óc ông vẫn cứ như trên mây trên gió, ông làm câu thơ
Mây đen bao phủ toàn cầu
Mặt trời toả sáng bầu trời Đại Nam


Nhân dân Đại Nam vẫn còn nghèo, rất nghèo, đàn ông phải làm phu ở tận Nam Choson, Phù Tang, chui thùng trốn sang tận Âu Châu, rồi leo rào vượt biên giới bất hợp pháp vào xứ Hoa Kỳ, đàn bà thì sang xứ Tân Ba Gia làm lầu xanh, kỹ viện, vậy mà Ngu Hoàng đế thản nhiên phát biểu trong buổi thiết triều: “Đất nước ta chưa bao giờ có được cơ đồ, tiềm lực, vị thế và uy tín quốc tế như ngày nay”, thật khôi hài hết chỗ nói.
 
Việc chi tiêu

Triều đình Đại Nam thu thuế của nhân dân, nhưng quản lý yếu kém và chi tiêu vô tội vạ,

Thứ nhất là tệ tham nhũng của quan lại, phải nói rằng từ cổ chí kim chưa bao giờ nước Đại Nam có sự tham nhũng hoành hành đến như vậy, từ cấp trung ương đến địa phương, từ quan tuần phủ, thượng thư cho đến các bộ, phủ, viện, đến nỗi người ta phải tổng kết “ ăn của dân không từ thứ gì”, “tham nhũng là quốc nạn”, “giặc nội xâm”.

Thứ hai là tệ lãng phí, trong khi đất nước còn khó khăn, nhân dân còn nghèo thì triều đình liên tục đi xây lăng tẩm, tượng đài, huy động nhân công vật lực tốn kém không biết bao nhiêu mà kể. Chả là đám quan lại ở Bộ Công biết hoàng gia rất thích việc tuyên truyền xây dựng hình ảnh cho dân chúng mà không ngại chi tiêu cho vấn đề này, các quan chức Bộ Công liên tục trình tấu lên triều đình xin xây tượng đài Thế Tổ ở khắp nơi, mà xây tượng đài là cái dễ rút ruột, lại tha hồ chia nhau. Các quan tỉnh thấy thế cũng thi nhau hùa theo, tỉnh nào cũng đòi xây tượng đài Thế Tổ, thậm chí còn tỵ nạnh nhau sao tỉnh kia được xây tượng Thế tổ mà tỉnh tôi không có. Quan lại địa phương còn tấu trình lên triều đình là nhân dân trong tỉnh tha thiết nguyện vọng được triều đình cấp tiền bạc vật tư để xây tượng đức Thế Tổ, chỉ cần nhìn thấy dung nhan của Thế Tổ là nhân dân trong tỉnh cũng cảm thấy ấm no hạnh phúc rồi.

Cái lãng phí nữa là kho bạc quốc gia không những nuôi bộ máy triều đình mà còn phải nuôi cả bộ máy Hoàng Gia và các hội đoàn chân rết của Hoàng Gia, như Thanh Niên Đoàn, Thiếu Niên Đoàn, hội nghệ thuật, hội chiến binh, hội nông dân, hội đàn bà, hội bô lão, học viện chính trị quốc gia Thế Tổ Cao Hoàng Đế, nhân dân báo, tạp chí Hoàng Gia, lao động liên đoàn… ôi thôi đủ cả. Mà mấy cái hội đoàn này là gì? Toàn bọn vô tích sự ngồi ăn lương từ kho bạc mà chẳng phải cơ quan gì của triều đình, đã thế chúng còn suốt ngày nghĩ ra đủ trò tổ chức các phong trào vớ vẩn nhằm nịnh bợ Hoàng gia, nhưng thực ra toàn là hội họp nhảy múa ăn chơi chứ chẳng có tác dụng tích cực gì đối với xã hội.
 
Việc giao thông

Do sự quản lý yếu kém và chi tiêu lãng phí vô tội vạ mà kinh phí để phục vụ nhân dân như việc xây dựng đường xá cầu cống đê điều rất hạn hẹp, số xây mới chẳng được bao nhiêu mà số xây cũ xuống cấp rất nhanh do tệ tham nhũng rút ruột công trình của quan lại địa phương. Qua mấy đời vua, từ Cống Hoàng Đế, Nông Hoàng đế rồi đến Ngu Hoàng đế thì đường xá chẳng mở rộng được mấy mà người thì ngày càng đông, đặc biệt là hai thành Gia Định và thành Thăng Long thì suốt ngày tắc đường, người ngựa không có đường mà đi, dân nhiều lúc phải phi cả ngựa lên vỉa hè.

Khi Ngu Hoàng đế băng hà, An Công Vương lên nối ngôi, xưng là Lô Hoàng Đế, đặt niên hiệu là Hưng Yên, bố cáo toàn thiên hạ. Năm Hưng Yên thứ nhất, phó tể tướng Sông Đỏ thay Cơ Mật Viện ban hành văn bản phạt thật nặng các lỗi đi đường của nhân dân nhằm chấn chỉnh tình hình tắc nghẽn giao thông. Khi văn bản được ban ra, bọn công sai giao thông đồng loạt xuất quân viết vé phạt như bươm bướm, mức phạt quá cao của Cơ Mật Viện đưa ra bằng sức lao động của một phu trong vài tháng khiến cho dân thường hãi lắm, ai cũng bảo ai đi đứng cẩn thận không thì sạt nghiệp như chơi.

Thực ra tình hình giao thông ở Đại Nam tồi tệ như vậy đến từ hai nguyên nhân,

Nguyên nhân thứ nhất là đường xá thiếu thốn chật hẹp, quy hoạch không khoa học, cái này là lỗi của triều đình, vì chỉ có triều đình mới nắm trong tay cả quyền lực và tiền bạc (tiền thuế của nhân dân) nhưng lại không hoàn thành trách nhiệm của mình, do tình trạng tham nhũng và lãng phí khủng khiếp như trình bày ở trên. Mà tình trạng tham nhũng lãng phí này do đâu? Chính là từ sự độc tài của Hoàng gia đối với đất nước.

Nguyên nhân thứ hai là do sự thiếu tuân thủ luật đi đường của người dân, đi ngựa không đúng tín hiệu tại các ngã tư, bọn choai choai cưỡi ngựa nhưng kẹp ba kẹp bốn, đi ngựa không đội mũ, rồi phi ngựa trên đường quá tốc độ lạng lách đánh võng, bọn xe trâu xe voi thì cũng chẳng khá hơn, bọn này mỗi lần gây tai nạn là nó đâm húc sập cả nhà người ta, chẹt băng cả chục mạng người như chơi.

Văn bản của Cơ Mật Viện vô tình đã xử lý rất tốt phần lỗi của người dân, tình trạng giao thông cả nước được người dân tuân thủ luật đi đường khá triệt để, thế nhưng tình trạng giao thông vẫn không khá hơn mấy, thậm chí một số nơi còn tồi tệ hơn trước. Tại một số tuyến đường ở thành Thăng Long và Gia Định, trước đây do không đủ đường mà đi nên người dân đi cả ngựa lên vỉa hè, đây là một hành vi sai luật, nhưng lỗi này của người dân vô tình làm giảm bớt đi lỗi của triều đình (thiếu đường xá). Không những vậy, việc người dân đi sai còn tạo điều kiện cho công sai đường bộ bắt phạt kiếm ăn, tạo điều kiện cho Tuyên Giáo Viện và bọn Mõ làng đổ lỗi cho nhân dân đi sai đi ẩu đi ngu nên giao thông Đại Nam mới hỗn loạn tệ hại như vậy. Giờ thì hay rồi, người dân đi đúng luật mà vẫn tắc đường, mà còn tắc ác hơn thì người ta chỉ còn mỗi hỏi triều đình là các ông thu tiền thuế của nhân dân bao năm qua mà các ông làm gì để đến nỗi bây giờ người dân không có đường mà đi, đi xe ngựa mà tốc độ ngang đi bộ, nước người ta thì đường đi đảm bảo cho xe ngựa phi vài trăm dặm một ngày còn đường ở Đại Nam là vài trăm dặm một tuần.

Cơ chế độc tài phong kiến đảm bảo cho việc xử lý lỗi luôn luôn bất lợi cho người dân, khi người dân mắc lỗi thì bọn công sai đường bộ bắt, phạt không trượt phát nào, còn khi triều đình có lỗi hoặc yếu kém thì không có chế tài nào xử lý nó cả. Điều này còn được khẳng định bởi chính mồm một quan thượng thư khi ông phát biểu công khai: “Chúng ta (ý nói triều đình) sai chúng ta nhận lỗi trước dân, còn dân sai thì dân phải chịu trách nhiệm trước pháp luật”. Khác hoàn toàn với xứ cộng hòa, người dân xứ ấy có bị chế tài bới pháp luật nhưng ngược lại họ có quyền bầu cử, họ cầm lá phiếu là có thể đưa một chính phủ khác lên thay thế trong một kỳ bầu cử văn minh, công bằng.
 
Triều Tô thì sao
Đây, đọc ra ngay
An công vương = công an vương
Lô hoàng đế = lô tâm
chúng ta đang ở năm Hưng yên thứ nhất
Khi Ngu Hoàng đế băng hà, An Công Vương lên nối ngôi, xưng là Lô Hoàng Đế, đặt niên hiệu là Hưng Yên, bố cáo toàn thiên hạ. Năm Hưng Yên thứ nhất, phó tể tướng Sông Đỏ thay Cơ Mật Viện ban hành văn bản phạt thật nặng các lỗi đi đường của nhân dân nhằm chấn chỉnh tình hình tắc nghẽn giao thông. Khi văn bản được ban ra, bọn công sai giao thông đồng loạt xuất quân viết vé phạt như bươm bướm, mức phạt quá cao của Cơ Mật Viện đưa ra bằng sức lao động của một phu trong vài tháng khiến cho dân thường hãi lắm, ai cũng bảo ai đi đứng cẩn thận không thì sạt nghiệp như chơi.
 
nguyen-anh.jpg
Đức Gia Long
Mãi đỉnh
Giặc Huệ chỉ là con Tỵ, sao so được con Thìn là đức ngài
 
Bàn về công trạng Lú đế:
''Ông được sử sách khen ngợi là một văn nhân có tài, một vị vua trung hưng đất nước. Tuy nhiên nhiều ý kiến cũng cho rằng bản chất Lú đế là người bạc nhược nhút nhát nên mới chịu nhục luồn cúi, cúc cung tận tụy với chính quyền Bắc Kinh (điển hình qua việc ông được Tập đế trao vòng cổ hữu nghị tại đế đô Bắc Kinh), bỏ mặc nhân dân phương nam, thủ hạ để chạy thoát thân về phương bắc nhưng hậu nhân cũng nên có cái nhìn 2 chiều, vương triều thời nhân tông, mục tông đã chịu thần phục phương bắc qua Hòa ước Thành Đô cộng thêm việc đám quan lại hủ nho, chính trị đồi bại nên không thể làm cách khác. Chuyện hồi sau như nào thì cũng đã rõ, âu cũng là cái liễn không thể làm khác được''.
 
Hello mọi người, nhân dịp cuối năm, hôm nay ta cùng ôn lại lịch sử triều Nguyễn để ôn cố tri tân, như mọi người đã biết, triều Nguyễn đã từng bước yếu kém, lụi bại và dẫn đến kết quả là mất đất đai lãnh thổ, mất chủ quyền, cuối cùng là sụp đổ cả chế độ, vậy câu hỏi nguyên nhân là do đâu?

Việc binh bị
Trong khi quân đội nước ngoài lính thì luyện tập hăng say, chuẩn bị võ khí, sửa sang lề lối, phát minh sản xuất ra tàu to súng lớn, thường xuyên diễn tập và mang quân đội ra nước ngoài tham chiến và luôn sẵn sàng cho chiến tranh. Còn nước Đại Nam thì sao? lính thì chỉ biết trồng rau nuôi heo, đạn thì một năm bắn được 3 viên, tướng thì trễ nải việc quân chỉ chú tâm vào kiếm tiền, làm dịch vụ chim bồ câu đưa thư, vận chuyển thư tín, kinh doanh kho bạc cho vay lấy lãi… , hỏi thì nói rằng quân đội nhà Nguyễn ta đã chiến thắng Nguỵ quân Tây Sơn thì đã là vô địch thiên hạ rồi, bách chiến bách thắng rồi, giờ quân đội nhà Nguyễn phải chiến đấu trên mặt trận kinh tế, thương mại, sản xuất.

Việc giáo dục
Trong khi giáo dục nước ngoài là tự do, là khai phóng thì giáo dục trong nước vẫn theo lối học tầm chương tích cú, thầy đọc trò chép, không có tự do suy nghĩ, không có tự do phản biện. Trẻ nước ngoài thì được tự do tìm hiểu về xã hội, thiên nhiên, động vật để có những cái hiểu biết sớm nhất trong tư duy còn trẻ trong nước ngay ngày khai giảng đã phải học về chiến công của Thế Tổ, năm nào cũng diễn lại cảnh voi trận của Thế Tổ húc đổ cổng thành Phú Xuân, tuần nào cũng phải thề thốt “ Vì tổ quốc Đại Nam phong kiến chủ nghĩa, vì lý tưởng của Thế Tổ vĩ đại, sẵn sàng”, thật lố bịch.

Sĩ tử, giáo sư nước ngoài người ta nghiên cứu về triết học, chính trị, y học, sinh học, khoa học kỹ thuật thì sĩ tử của ta đỗ được vào Quốc học chỉ có học và thi các học thuyết lỗi thời của nho giáo như là “triết học Khổng Mạnh”, “lịch sử Vương triều”, “chủ nghĩa phong kiến khoa học”, đã thế Bộ Dục còn bịa ra các môn học mới như là “ tư tưởng Thế Tổ Cao Hoàng Đế”, “ Học tập và làm theo tấm gương của Thánh Tổ Nhân Hoàng Đế” nhằm nhồi sọ sỹ tử, bắt sỹ tử học và thi.

Việc Tổ chức nhà nước
Về tổ chức nhà nước thì nhất nhất học theo Đại Nga, Đại Thanh, cái gì của Đại Nga với Đại Thanh cũng là nhất, thấy họ phong kiến chuyên chế thì Đại Nam cũng phong kiến chuyên chế theo mà không hề tư duy được rằng đó là một mô hình tổ chức nhà nước đã lạc hậu, chỉ có lợi cho một nhóm người là bộ máy hoàng gia cũng như quan lại chứ không hề có lợi cho nhân dân, đất nước. Đại Thanh họ cải cách ruộng đất thì Đại Nam cũng học theo cải cách ruộng đất, Đại Nga họ tiêu diệt tư bản tịch thu tài sản thì Đại Nam cũng học tập y chang, gây bao đau khổ cho nhân dân.

Trên thế giới người ta đã chuyển đối mô hình tổ chức nhà nước từ phong kiến, quân chủ chuyên chế sang mô hình nhà nước cộng hoà hoặc quân chủ lập hiến, thành lập các viện dân biểu trong đó các nghị viên là đại biểu cho nhân dân có tiếng nói nhất định trong chính sách của chính phủ còn viện dân biểu của Đại Nam lập ra để cho có, mang tiếng là viện dân biểu nhưng đến hơn 90% là người của Hoàng gia, còn vài người là đại biểu nhân dân thì toàn các ông mù, câm, điếc, quan tám cũng ừ quan tư cũng gật, cứ chính sách nào của Hoàng đế hoặc Cơ mật viện, các Bộ đưa ra là các ông này gật tuốt, chả có phản biện, hạch sách, điều chỉnh gì cả.

Việc khoa học kỹ thuật.
Các nước tiến bộ người ta tiến hành cách mạng công nghiệp rồi, phát triển khoa học kỹ thuật, phát minh ra thuyền không cần buồm, xe không cần ngựa, đèn không cần dầu cần lửa rồi, triều đình nghe tấu trình thì lại bảo đó là trò ma thuật của bọn phù thuỷ hoặc chuyện lộn xào, chứ nếu là khoa học kỹ thuật thì Đại Nga với Đại Thanh đã phát minh ra từ trước rồi chứ không đến lượt bọn quỷ tây, không hề biết rằng Đại Nga với Đại Thanh đã tụt hậu về khoa học kỹ thuật ở khoảng cách quá xa so với các quốc gia phương tây.

Việc báo chí
Ở các nước cộng hoà thì đã có rất nhiều các toà báo được mở ra, ngoài chức năng truyền tải thông tin thì các toà báo này đương nhiên được tự do bình phẩm, bàn luận về các công việc của chính phủ, kể cả việc phê phán chỉ trích chính phủ, các học thuyết mới về triết học, chính trị kể cả có đi ngược lại với chính sách của chính phủ sẽ được đăng công khai lên mặt báo, người dân càng đọc báo thì càng tăng kiến thức và hiểu biết, dân trí càng cao.

Ở chế độ phong kiến Đại Nam thì các cơ quan báo chí đều thuộc về hoàng gia, triều đình hoặc phải chịu sự quản lý của hoàng gia, triều đình. Triều đình thành lập Tuyên Giáo Viện để quản lý tất cả các cơ quan báo chí này, tất cả nội dung được đăng lên báo đều phải thống nhất về tư tưởng nội dung với Tuyên Giáo Viện. Vậy nên nội dung của báo chí Đại Nam chỉ có ca tụng Hoàng gia hay khen ngợi các chính sách của triều đình, ngoài ra thì đăng toàn các nội dung ba lăng nhăng khác như là chuyện lầu xanh, chuyện con hát, chuyện đánh ghen ngoại tình, chuyện cướp hiếp giết, chuyện cậu ấm cô chiêu, sự giàu có của đại gia hay quan lại… Toà báo nào viết ra ngoài định hướng vớ vẩn nhẹ thì bị Tuyên giáo viện kỷ luật, nặng thì phạt tiền có khi còn bị đưa ra bộ hình ăn án tù mọt gông. Nền báo chí Đại Nam như một rạp xiếc lớn.
Sai nhé. 6 viên nhưng mà còn 3 viên mới được
 
  • Vodka
Reactions: pos
Triều Nguyễn cho ta một mùa xuân đầy ước vọng
Một mùa xuân tươi tràn ánh sáng khắp nơi nơi
Triều Nguyễn đem về tuổi xuân cho nước non
Vang tiếng hát ca chứa chan niềm yêu đời

Bao năm khổ đau đất nước ta không mùa xuân
Cuộc đời tăm tối chốn lao tù bao hờn căm
Vừng dương hé sáng khi khắp nơi theo Thế Tổ
Bóng tối lui dần tiếng chim vui hót vang
Và rồi từ đây ánh dương soi đời mới
Tiến theo hoàng triều là thấy tương lai sáng tươi


cái bài hát này ghép vô nó lại hợp vô cùng
 
Có thể nhiều người không tin, nhưng thớt này thực chất do quân của anh Rừng lập ra :vozvn (1):
 
Và cả thớt Võ Nguyên Giáp nữa, đều do quân anh Rừng lập ra để gieo vào tiềm thức người đọc, tạo ra khuynh hướng hạ bệ Trọng, nâng tầm anh Tô :vozvn (1):
 
Bên otofun thì a chỉ đạo lập ra thớt này, mục đích cũng tương tự :vozvn (1):
 
Mỗi tội a Tô bắt bớ với hoach họe xin tiền nhiều quá, kinh tế giờ èo uột :vozvn (1):
 
Top