Ăn chơi [ Reup] Kể Chuyện Địt Gái Pháp Thượng Đẳng

Nguyenanhdung89

Con Chym bản Đôn
England
Tác giả : Vô Danh
Trước tiên, xin các bác thông cảm là văn tôi không hay, chỉ có gì kể nâý nên nhỡ có không hài lòng thì
cũng xin nhẹ tay hộ. Câu chuyện tôi sắp kể xảy ra cũng tương đối lâu rồi. Năm 2001. Vậy nên cũng phải
nói trước là chỉ còn khoảng 85% sự thật, 5% là thêm mắm thêm muôí cho hấp dẫn và 10% là do khi nhớ
lại bao giờ trí nhớ cũng tự tô vẽ mà bản thân mình không nhận ra. Nhưng đảm bảo hầu hết vẫn là chuyện
có thật.
Chắc các bác đã có thời gian ngó qua cái thread ảnh về cô bồ cũ lai Pháp của tôi. Trong đó có cả ảnh em
người Hong Kong lai Anh nữa. Vì tôn trọng em em người Pháp - dù sao cũng có thời yêu đương - nên
mạn phép các bác không kể chuyện về em này. Chỉ có chuyện về em Hong Kong là có thể kể được và
trên thực tế cũng có nhiều thứ để kể hơn.
Số là sau khi chia tay với em người Pháp (trước khi về nước em có hỏi tôi có ý định cưới em không tôi
đã im lặng) tâm trạng tôi không được vui lắm. Thời gian này tôi cũng không trợ giảng nhiều nên có thời
gian rảnh. Chẳng biết làm gì nên toàn ra cái công viên gần trường vẽ. Một phần vì có nhiều cảnh đẹp,
một phần vì không thiết làm gì khác, còn phần lớn còn lại là vì ở đây có rất nhiều em xinh. Các em ra đây
chơi cũng có, ra học bài cũng có và ra địa trai cũng có. Trong thời gian đó đã ngắm được vài em rồi
(trong đó có em Hong Kong) nhưng chưa có cơ hội. Em này hay mang sách ra đọc ở cái ghế ngay gần
chỗ tôi vẽ. Thỉng thoảng cũng có liếc qua cười nhưng cũng chỉ thế thôi. Vào cái hôm may mắn đó, tôi
đang ngồi lơ mơ tìm hứng thì thấy em đang ú ớ hoa tay múa chân loạn lên chỉ đường cho 2 ông bà già.
Vì chỗ tôi ngồi không xa lắm nên cũng nghe câu được câu không. Cơ hội đến rồi, tôi giả vờ lững thững
đi ra phía đó và thấy em lúng túng nhìn. Một phần mắt em tỏ vẻ ngượng ngùng, một phần như cầu cứu,
một phần như cười cười. Tôi nghe thấy 2 ông bà già nói tiếng Pháp thì mừng líu cả lưỡi mặc dù vẫn tỏ ra
tỉnh bơ. Tôi đứng ngay cạnh rồi hỏi bằng tiếng Pháp là tôi có thề giúp gì ông bà được không? Như bắt
được vàng họ cho 1 bài dài ngoằng nào là đi thăm con học ở trường, muốn nó ngạc nhiên nên không liên
lạc trước nào là ở đây rộng quá không biết tìm ở đâu. Mặc dù với vốn tiếng Pháp bồi được cô bồ trước
bổ túc nhưng tôi cũng vẫn hiểu và chỉ bảo đàng hoàng. Sau một hồi họ cảm ơn rối rít. Tôi nói luôn,
không ngươì cảm ơn phải là tôi.
Sau khi 2 ông bà già đi khuất tôi mới quay ra và trình bày với cô bé này là họ muốn gì và tôi nói với họ
những gì, sau đấy bồi luôn, tiện đây xin tự giới thiệu tên tôi là lengphen, còn em? Em tên là Vivienne.
Thế là ngồi luôn chỗ của em tán phét. Nói chuyện trên trời dưới bể em khen tôi nói tiếng Pháp hay rất có
duyên, khen giải cưú em kịp thời...khoảng 15' tôi tỉnh bơ chào và đi thẳng về chỗ ngồi ban đầu, không
hỏi địa chỉ cũng chẳng số ĐT. Em có vẻ hơi shock nhưng cũng lờ đi. Về chỗ cũ, giả vờ cầm bút vẽ mà cứ
phải liếc về phía em liên tục xem phản ứng của em thế nào. Em thì vẫn cắm cúi đọc sách. Tôi chắc mẩm
kiểu này là không xong rồi. Nhưng vẫn biết em sẽ còn ra chỗ này đọc sách nưã nên cũng yên tâm phần
nào.
Đến tầm hết nắng khi thấy em sắp sửa về, tôi cũng đã phác thảo xong một cái vớ vẩn gì đó thì em tiến về
phiá tôi. Đứng sau lưng ngắm cái vớ vẩn đó một lúc em tự nhiên bắt chuyện. Em rất muốn xem khi bức
tranh này hoàn thiện thì nó sẽ như thế nào. Khi nào xong anh nhớ gọi em nhé. Thế rồi đưa tôi số ĐT em
viết vào trong một tờ giấy xé từ quyển sách mượn của thư viện (vẫn còn dấu thư viện ở dưới) Mình chưa
kịp ok thì em đã đi mất. Ngẩn ngơ mất một lúc mới hoàn hồn. Thế là có hy vọng rồi.
Phải để mấy hôm sau tôi mới gọi vì phải vẽ một cái tranh hoàn toàn mới dựa trên cái bức phác thảo vớ
vẩn hôm trước. Hẹn với Vivienne là vẫn chỗ cũ nhé, em bé có vẻ ngạc nhiên. (về sau hỏi ra mới biết là
em nghĩ mình sẽ hẹn ở nhà mình) mịa, cưa gái cũng lắm gian nan. Cứ sừng sực lên là nó sợ nó lảng ngay.
Đến chờ em thật sớm, ngoài bức tranh hôm trước còn 1 bức nhỏ bằng lòng bàn tay vẽ em đang ngồi đọc
sách.
Phải chuồn rồi. Sẽ viết tiếp sớm. Mong các bác nhẹ tay nhé.
 
Sửa lần cuối:
Tiếp tục chiến đấu cái nhỉ. Lại nói chuyện đang ngồi ở công viên chờ em. Sốt hết cả ruột, nhìn đồng hồ
liên tục. Hết ngắm lại mâý bức tranh lại đến chỉnh quần áo. Tôi cũng không phải dạng tay mơ gì, kinh
nghiệm cưa gái cũng không đến nỗi nào nhưng lần nào cũng run mới lạ. Cũng là một cảm giác hay. Em
muộn mất 20' rồi. Hay là quả này bị cho leo cây. Biết đâu được đấy. Nhưng ít nhất còn số của em. Cùng
lắm là gọi một quả mắng vốn thôi. Đang mải nghĩ đột nhiên thấy 2 cánh tay quàng qua cổ. Cảm giác đầu

tiên là một mùi hương rất thơm, không phải nước hoa, càng không phải "hương trinh nữ". Nói các bác
không tin chứ chỉ thế thôi cũng đủ cho quả đồng hồ sinh học chạy thẳng từ 6 đến 12 giờ. Tuy vậy mình
vẫn còn rất tỉnh táo, giả vờ giật mình và lúng túng quay ngay lại. Đúng là không hiểu tại sao lúc đấy mình
nhậy thế, biết chắc chắn mặt em bé sẽ nằm ở đâu. Bulleye! Một quả trúng phóc, nhưng cũng chỉ nhẹ
nhàng thơm lướt qua thôi. Vivienne cười khanh khách còn mình giả vờ lúng túng tiếp. Quả đấy mà mình
biết tự làm đỏ mặt chắc cũng làm rồi. Nhưng chiêu này khó quá chưa luyện nổi. Nhưng như thế thôi
cũng đủ lắm rồi vì sau khi hoàn hồn em liến thoắng giải thích ngay tại sao em đến muộn. Em nói em đến
rất đúng giờ, nhìn từ xa đã thấy anh rồi nhưng thấy anh đang mải ngắm tranh nên em không muốn làm
phiến. Sau đó laị thấy anh làm rất nhiều điều thú vị và dễ thương nên em không kìm được mới làm thế.
Anh không giận em chứ. Thưa các bác, lúc đấy quả là lạnh hết cả người. Tua ngay lại đoạn băng vừa
xong trong đầu để xem có hành động gì nguy hiểm không nhưng thấy em cười tươi và có vẻ rất thích
thú nên cũng tạm yên tâm. Đã diễn thì phải diễn cho chót, mình giả vờ lúng búng xin lỗi về vụ... ậm ờ
một tí rồi chỉ tay lên môi. Nó lại cười rồi nói, đấy giống như thế đấy, mỗi lúc anh làm thế em thấy anh rất
dễ thương. Mịa, không biết các bác cảm thấy thế nào chứ tôi lúc đó rất cay. Đàn ông con trai mà để nó
khen như trẻ con - dễ thương (cute) thì bảo có cay không. Mình thể hiện thái độ ngay. Lạnh lùng đưa cái
tranh ra rồi nói, anh giữ lời hứa đây. Còn cái tranh kia mình giữ lài, không đưa nữa. Lúc đấy tự nhủ:
"Tranh đấy, xem rôì biến cha mày đi" Thế nhưng không hổ là dân cao thủ, em bé này đọc được cảm giác
của mình ngay. Nó bảo em thích tính anh lắm, có gì thể hiện ra luôn trên mặt, không giống những thằng
khác, lúc nào cũng cười cười mà chẳng biết nó nghĩ gì. Nói rồi em cầm tay mình kéo ra để xem nốt cái
tranh kia. Em không thèm nhìn cái tranh hôm trước tôi phác họa một tý nào chứng tỏ đòi xem chỉ là một
cái cớ. Mình lại tự nhủ, gặp cao thủ rồi đây, xem mèo nào cắn miu nào. Nhưng tôi nghĩ lại ngay khi thấy
em rất chăm chú cái tranh tôi vẽ em. Rất điêu nghệ đưa tranh ra xa, nheo mắt ngắm và ngắm rất lâu, sau
đó phán. Em cá là anh đã ngắm em rất lâu và rất nhiều lần. Hơn nữa anh còn rất thích em, nêú không anh
phải là thiên tài mới được bức tranh đơn giản nhưng đầy tình cảm thế này. Nói thật với các bác tôi vẽ
nhiều rôì nhưng nghe kiểu nhận xét này vẫn không khỏu sướng thầm. Đột nhiên em nhón lên thơm vào
môi tôi một quả, rất nhanh thôi nhưng đến giờ tôi vẫn nhớ cảm giác. Khó tả lắm các bác ạ. Giống như
hôn lần đâù vậy.
Thôi, lại p
hải chuồn rồi. Sẽ tiếp sớm thôi, các bác đừng trách nhé
LeightonMeesterRoxaneMesquidasetworkT72x7J9LCRnx.jpg
 
Sửa lần cuối:
Các bác thông cảm, ngồi ở công ty không phải lúc nào cũng thoải mái viết được, mâý con chim cú có cứ
lượn ra lượn vào bực cả mình. Lại còn thỉnh thoảng chạy chỗ này chỗ nọ nữa. Hơn nưã nếu chỉ để đọc
phần xxx mà chưa có rào đón thì còn hấp dẫn nỗi gì nữa. Bình tĩnh, phần xxx của em này đảm bảo không
làm các bác thất vọng đâu. Mỗi tội tôi không có năng khiếu viết mấy vụ này nên chắc các bác phải chịu
khó tưởng tượng hơn bình thường. Tiếp nhé.
Sau quả "hiệu ứng gây shock" đấy, em kéo tôi ngồi xuống ghế và nói. Hôm nay em rảnh, em cho anh 1
tiếng để kể về mình, một tiếng để tìm hiểu về em, 1 tiếng để mời em đi ăn và 2 tiếng thì tuỳ anh muốn
làm gì cũng được. Quả này thì tôi choáng hẳn. Không biết nói gì luôn, em coi mình như đồ chơi trong
tay, muốn làm gì thì làm. Ok vỏ quít phải gặp móng tay... Bỏ qua cái đoạn tự giới thiệu và tra hỏi em. Chỉ
gần đến cuối cùng mình mới hỏi, em có người yêu chưa? Em bảo anh đừng quan tâm đến khoản này, hãy
quan tâm là làm cách nào chinh phục được em thôi. Tôi hỏi Ai có ý định chinh phục em lúc nào? Em chỉ
cười...
MV5BYjQwMjhiZDYtMjVhZi00NmE5LWI3ZTEtZGE5OWFiOWZmODhmXkEyXkFqcGdeQXVyMjQwMDg0Ng._V1_UY1200_CR28506301200_AL_.jpg

Sau đó là một tiếng đi ăn, tôi bảo em 1 tiếng không đủ đâu, phải 3 tiếng, em có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn
đồng ý nhưng không quên nhắc, thế là anh sẽ mất 2 tiếng còn lại đấy nhé. Mình cũng hơi chột dạ nhưng
thôi, ăn chơi phải chịu đựng chứ biết sao. Gật đầu cái rụp. Mình biết một quán ở ngoại ô bình thường
thôi nhưng nêú đến đúng lúc hoàng hôn thì quên sầu. Đại khái là mất toi 3 tiếng hơn ở đâý mà không sơ
múi được gì. Tuy nhiên có thể coi là đã hạ gục đối thủ. Thật ra trong 3 tiếng đó cũng có nhiều cái hay.
Quên mất chưa kể cho các bác em mặc cái gì. Lúc đến hẹn, em mặc áo sơ mi trắng bó bỏ 2 nút trên cùng
phía dưói là chiếc quần bó sát màu be (nhìn từ đằng sau không thấy cộm lên gì cả. Tôi đoán là G-string.
Người em như thế nào chắc các bác đã chiêm ngưỡng rồi. Nhưng lúc đó tôi đã được nhìn thấy gì đâu.
Ngoài ra lại còn mùi hương từ người em tỏa ra nưã. Hấp dẫn không thể tả nôỉ. Nhưng mình vẫn phải giữ
khoảng cách vì dẫu sao đây cũng là buổi hẹn hò đầu tiên. Trong suốt cả buổi, thỉnh thoảng cũng tranh thủ
nghía vào ngực em một cái, thấy bầu ngực trắng hồng và có vẻ không mang phụ liệu gì cả. Toát cả mồ
hôi. Khi nói chuyện còn phải đấu trí với em một chập nhưng thấy các bác nóng ruột quá nên đành bỏ qua.
Chỉ biết rằng em đã không giành được phần chủ động nữa. Đại khái thì cũng có gợi ý, nói chuyện rất

sexy, hỏi khéo là nếu mình không đi ăn ở đây thì giờ này mình đang làm gì nhỉ. Em nghĩ với nghề của
anh thì trí tưởng tượng sẽ phong phú lắm, anh đang tưởng tượng ra cảnh gì? Bình thường chắc mình
cũng đã đưa đẩy vài câu dâm đãng nhưng ngay từ đầu cái thế của mình đã là Mr. Nice guy - người tử tế
rồi nên vào vai khác có vẻ không ổn. Thế là chơi ngay 1 câu mà cả tuần sau ân hận. Anh không thấy còn
chỗ nào hơn ở đây, bên em cả. Thế là em đang vui tự nhiên mặt trầm xuống. Thoáng qua thôi, sau đó là
nói sang chuyện khác. Trên đường về, em có vẻ nghĩ lung lắm. Sau đấy là vụ em thông báo em sẽ phải đi
xa một thời gian, khi nào về em sẽ liên hệ. Tôi cũng im lặng thôi. Biết nói gì bây giờ, thế là toi rồi.
Nhưng đây không phải là lần đầu tiên nên cũng cảm thấy bình thường. Hơi tiếc một tẹo vì em này quá
ổn. Về đến trước cưả, em ôm mình thật chặt, không nói gì cả, cũng chẳng hôn được cái nào. Rồi em chui
tọt vào nhà luôn. Cảm giác cuối cùng là ngực em rất ấm và tim em đập nhanh. Eo em thon và da em rất
mịn. May mà lúc đó cái đồng hồ sinh học nó nằm im vì em ép sát cả người vào tôi. Phải hơn 1 phút em
mới buông ra. Lúc mở cửa xe ra về, hương của em vẫn còn phảng phất trong xe làm tôi ngơ ngẩn.
Về đến nhà, đang suy nghĩ có nên gọi cho em không thì điện thoại réo. Phải thở rất sâu trước khi nhấc
máy. Giọng em nhẹ nhàng không chịu nổi, nói rất tình cảm. Em cảm ơn có một buôỉ tối đáng nhớ, em xin
lỗi vì lúc về bối rôí quá không nói được gì, em không nghĩ là một cuộc hẹn hò bình thường lại dẫn đến
một buổi tối lãng mạn đến thế. Em nói đừng hiểu lầm là em chỉ nêu lý do đi xa để tránh tôi, em sẽ đi thật
và hưá về sẽ gọi tôi khi em quay về.
Thời gian sau đó là chuỗi ngày dài ngoằng. Đã chán vụ trước lại dính vụ sau, thỉnh thoảng lại ôn lại
những gì trải qua với em và tự nhủ có khi mình cứ Sở Khanh thì đã xong mẹ nó rồi. Buồn thì ít mà tiếc thì
nhiều. Chẳng nhớ là mấy ngày sau thì em gọi. Có lẽ phải gần cả tháng, có khi hơn. Hôm đó vừa đi giảng
về còn đang mất tập trung nên em gọi mãi mới nhận ra. Em có vẻ giận, vưà gặp đấy mà đã quên em rồi
ah, mình phải giải thích ngay... Em nói em vừa về đến nơi, hỏi tôi có qua được nhà em không? Thế mà
cũng hỏi, chiều có giảng nưã cũng kệ. 30' sau đứng trước cửa nhà em mà không hề biết là chỉ mấy phút
sau sẽ chứng kiến những hình ảnh mà cả đời không quên. Em ra mở cửa, tóc còn ướt và vẫn mùi hương
đó, việc đầu tiên là hít một hơi dài rồi há hốc mồm. Em mặc bồ đồ nỉ trắng bó sát người phô tất cả những
đường cong trời phú. Quần áo lại còn chỗ ướt chỗ không bám chặt vào ngươì nôỉ lên những phần da thịt
hồng hồng. Ngực em chắc còn lạnh nên nôỉ lên cực khêu gợi. Chưa hết, nhìn xuống phiá dưới, ở cái phần
thể hiện tính nữ của em, quần bó sát người nổi lên 1 cái khuyên đúng ở chỗ đó. Không nói chắc các bác
cũng hình dung cái mặt tôi nó đần ra đến mức nào. Em ôm chầm lấy tôi chắc để tránh cho tôi cái khoản
ngượng ngùng khi bừng tỉnh. Càng làm thế tôi càng ngượng vì các bác nghĩ sao khi cả cái thân hình như
vậy áp chặt vào người mình mà chỉ cách có làn vải mỏng. Em nói em nhớ anh lắm rồi buông ra, cố tình
nhìn xuống dưới rồi cười nói và em biết là anh cũng nhớ em. May là mình cũng mặt dâỳ chứ không chắc
độn thổ. Quần nôỉ một cục to đùng. Em dẫn tôi vào nhà, mở ngay vali vẫn còn chưa kịp dỡ đồ lấy cho tôi
một cái áo phông có chữ. Tôi đi .... và chỉ mang về được mỗi cái áo vở vẩn này về cho người yêu tôi.
Mình còn đang choáng em giải thích ngay họ chẳng còn cái nào vừa cỡ người anh nên em lấy cái này
vậy. Anh thử xem có vừa không. Hê hê, cái aó phông nào mặc vào người chẳng được, nhưng tội gì
không phô cái cơ bụng tập mấy tháng nay, cởi thì cởi. Em cũng chỉ đợi có thế, aó còn chưa qua khỏi cổ
đã nhảy vào ôm tôi, hôn lâý hôn để vào ngực và bụng. Không hiểu tại sao lúc đấy mình tử tế thế, đúng là
diễn phải diễn cho chót, sau một hồi "nói thầm vào môi em" tôi tự động dứt ra và hỏi em đi về có mệt
không? Em thú thật là rất mệt và buồn ngủ nhưng tron suốt chặng đường về em chỉ muốn gặp tôi nên đặt
chân đến nhà là gọi tôi ngay. Đành kìm phần Con trong mình xuống để thể hiện phần Người, tôi bảo em
nằm úp xuống tôi massage cho. Em có vẻ cảm động lắm và ngoan ngoãn làm theo. Lý do tại sao tôi tự tin
vào tay nghề massage của mình thì sẽ kể hầu các bác trong 1 bài ký sự khác không kém phần hấp dẫn và
liên quan đến cả 3some, nhưng đấy là chuyện về sau, còn bây giờ là chuyện em Vivienne đã. Mở đầu thì
chỉ kéo aó em lên thôi, nhưng sau đó em tự động bỏ ra. Da em mát và mịn, không giống mấy em Tây, da
em không hề có tàn nhang và mụn nhỏ, tôi cũng hỏi em sao em lại có mùi thơm thế. Em nói mẹ em làm
trong nghành hương liệu tự nhiên ở Hong Kong, đây là sản phẩm cuả nhà em giành cho những người
lắm tiền không muốn dùng nước hoa đụng hàng. Họ đặt riêng môĩ người 1 mùi, dùng lúc tắm và làm dâù
bôi lên người. Không hề nhờn mà còn làm cho da láng mịn hơn. Từng này tuôỉ mà lần đầu mới nghe đến
vụ đó. Hèn gì da em thơm và mịn thế. Tôi massage xong phần lưng thì em tự động bỏ nốt quần ra. Phần
dươí của em không khác gì phần trên, không 1 hạt mun, không một nốt tàn nhang. Đấy là chưa kể cái
tatoo của em làm tôi nóng hết cả người. Em lúc này chỉ còn rên ử ử thích thú và lim dim ngủ. Vưà làm
vừa nghĩ, có nên lật em ra không? Cũng muốn chiêm ngưỡng phần trước của em lắm nhưng lại nghĩ em
đang mệt thế, có làm gì cũng đâu có thích. Thế là đành làm thêm 1 lúc nữa sau đó đắp cho em cái chăn
mỏng, viết mấy câu vào giấy để lên bàn rồi chuồn êm không quên nói thầm vào mông em một cái.
Tối, vừa tắm xong thì có điện thoại, đoán ngay là em nên cứ để reo vài hồi. Nhấc mấy lên đã thấy em nói,
anh có bộ tuxedo nào không? Tôi hỏi để làm gì? anh nhìn ra cửa sổ đi. Khi tôi ngó ra thì trời, chưa bao
giờ thấy ai đẹp như em. Em mặc một cái váy trắng dạ hội lóng lánh, aó trễ cổ và chắc chắn là trễ cả lưng.
Đương nhiên là phần dưới vẫn bó sát lộ những đường cong chưá đựng những hình xăm hấp dẫn. Tóc
em bó cao và em trang điểm rất kỹ lưỡng. Em vẫy tay mà tôi cứ ngỡ như mơ. Chưa kịp làm gì thì em đã
lũn cũn chạy vào nhà.
Lại phải đi rôì. Sẽ tiếp tục sớm
Xin chào các bác, các chị em(vì hình như bắt đầu có thành viên nữ của SV cũng quan tâm đến phóng sự
này) Mấy hôm trước không viết dài được vì ở công ty nhiều người qua. Vừa viết vừa run kể cũng khoái
nhưng không được thoải mái lắm. Hôm nay CN, công ty có ít người hơn những vẫn có người soi các
bác ạ. Tuy nhiên cũng cố phục vụ các bác cho mấy ngày cuối tuần thêm đẹp.
Lại kể chuyện em lũn cũn chạy về phía cửa. Muốn đi vào nhà tôi phải qua một quãng vườn nhỏ đèn đuốc
sáng tưng bừng nên tôi có thời gian chiêm ngưỡng người đẹp của tôi trong bộ váy dạ hội. Trời, bây giờ
mơí để ý, chiếc váy đó không chỉ trễ trước trễ sau mà trễ cả 2 bên các bác ạ. Phần eo cuả em để lộ ra
trong môĩ bước chạy rón rén trên đôi guốc cao gót làm tôi như bị chói mắt. Đấy là chưa kể bầu ngực
ngạo nghễ của em cứ lắc lư theo từng cái đánh hông uyển chuyển làm đầu tôi như bốc khói. Tôi mà là
em, với những đường cong và cơ thể trời phú như vậy, tôi chắc cũng chẳng bao giờ thèm nhìn ngó đến
nội y làm gì.
Trong lúc em chạy, tôi đã kịp phanh cái áo sơ mi vừa mặc trên người để lộ ra phần ngực đầy đặn và
phần bụng 4 múi của tôi. 2 cái múi dưới cùng tập mãi mà nó chẳng lên tý nào các bác ah, thế có đau
không. Tôi biết chắc em không cưỡng lại được vụ này đâu. Em vưà đến nơi cũng là lúc tôi ra mở cửa.
Em chẳng nói chẳng rằng ôm choàng lấy tôi, áp chặt môi em vào môi tôi và đẩy tôi sát vào tường, môi tôi
bắt đầu tìm dần đến những điểm nhậy cảm của em, từ từ để thưởng thức bữa ăn ngon sau bao nhiêu ngày
nhịn đói. Vẫn để nguyên chiếc váy dạ hội đó, tôi từ từ lướt nhẹ tay theo cặp chân dài tít tắp của em để
tìm một sợi dây nào đó. Nhưng không hề có cản trở nào nơi bàn tay tôi đáng ra phải thấy, tim đập thật
mạnh, tôi quyết định tiế gần hơn tới ham muốn của mình, từ từ, từ từ tôi nhẹ nhàng nhích từng cm một...
Xin lỗi các bác, nếu các bác muốn biết chuyện tiếp theo diễn biến thế nào chắc các bác sẽ phải tự tưởng
tượng giống tôi thôi. Vì nêú chỉ là câu chuyện mua vui, tôi sẽ không ngại ngần gì mà không tiếp tục.
Nhưng những gì các bác vừa đọc chỉ là suy nghĩ chạy thoáng qua đầu tôi trong lúc đó. Tôi cũng mong nó
xảy ra như vậy lắm nhưng thực tế nó khác hơn nhiều các bác ạ. Làm gì có chuyện dễ dàng như trong
phim thế. Tuy vậy, các bác đừng lấy thế làm thất vọng, có những điều trên thực tế xảy ra còn hay hơn
phim ảnh các bác đã từng xem, và chiêu sau đây của tôi là một ví dụ. Phải nhắc trước các bác là chiêu
này đã được đánh giá là Cấm trẻ em dưới 18 tuổi và Đừng có thử ở nhà rồi đấy nhé. Mọi hậu quả khi bắt
trước chiêu thức dưới đây tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm đâu.
Tua ngược lại đến đoạn em chạy về phía cửa mà không biết rằng đang có một cạm bẫy chờ đón em. Vì
tôi là người Việt Nam nên giày dép vẫn phải bỏ trước khi vào nhà. (Trước khi tôi nghĩ ra chiêu này thì
không hẳn như vậy). Em có vẻ cũng quen với phong tục này nên khi nhìn thấy vài đôi giày, dép đặt thẳng
hàng trước thềm, em cũng tự động bỏ đôi hài thuỷ tinh của em trước cửa. Tôi vẫn đứng trong nhà và áo
sơ mi vẫn cài ngay ngắn. Em đi nhanh về phía cửa chỗ tôi đứng đón, vì tôi choán hết cửa lại chưa cất
tiếng chào nên em đã nhón chân lên thơm nhẹ vào môi tôi thay cho lời chào. Nhưng trước khi đi đến chi
tiết đó, phải kể qua cho các bác khâu chuẩn bị. Thứ nhất, chỗ em đứng trên đôi chân trần là đá hoa,
không có thảm. Thứ 2 tôi đứng trên chiếc thảm Ba Tư, thứ 3 không biết các bác có quen với cái loại đèn
đồng mà chỉ việc sờ nhẹ và chụp đèn đèn đã bật sáng mà không cần công tắc không? Chính cái đèn đó đã
gợi ý cho tôi tạo ra 1 tiểu xảo nho nhỏ. Mà Vivienne không phải là người đầu tiên là vật thí nghiệm và
chắc chắn là không phải người cuôí cùng. Người đầu tiên là cô bạn học cùng lớp khi tôi đang làm luận án
tốt nghiệp.
Xong phần chuẩn bị, bây giờ tới phần thực hành, khi thấy em đi về phía cửa, tôi đã cọ chân vào cái thảm
 
Sửa lần cuối:
Ba Tư liên tục coi như 1 hình thức tĩnh điện, sau đó đứng ngay chỗ thảm tiếp giáp với sàn đá hoa. Khi
em lại gần, tôi cố tình không chào và hơi nghiêng người về phí trước như chờ đón. Với thói quen bình
thường của những người đá thân thiết, không thơm môi cũng sẽ thơm má. Và em cũng vậy, để tăng hiệu
quả, tôi để môi mình hơi ướt và đúng lúc môi em chạm vào môi tôi, tôi ấn nhẹ 1 ngón tay vào cái chụp
đèn đồng chập mát đó. Nếu bác nào trên 18 tuổi và dũng cảm muốn thử thì xung nên nhanh tay thôi nhé,
nêú không hậu quả khó lường. Còn đôí với em lúc đó, kết quả là em cảm thấy (giống y hệt cảm giác của
tôi mà) như có một luồng điện chập ngay ở môi vậy. Sau đó luồng điện chạy xuyên qua người em và
xuống đất. Cùng lúc đó ánh đèn bật sáng. Em hơi bật ngược lại một chút và nhìn tôi sững sờ. Tôi chỉ hơi
cười cười còn em thì cắn môi như không tin chuyện vừa xảy ra là có thực. Để phá tan phút im lặng đó,
tôi hỏi em Tình hình trên đó thế nào? Em còn chưa hết ngạc nhiên, lơ đãng hỏi lại Trên nào cơ? Trên
thiên đường ý, không phải em vừa từ trên đó xuống à? Em chợt hiểu ra và cười rất tươi, anh mà cũng
biết nịnh đầm nhỉ! Oops, trong lúc bất ngờ mình bị lộ bản chất rôì, tôi vội đánh trống lảng. Có lẽ tại luồng
điện lúc nãy vẫn còn chạy đâu đó trong người anh. Em bất ngờ hỏi lại, anh cũng có cảm giác đó à, cả đời
em chưa bao giờ trải qua một cảm giác gì tương tự như vậy đâu. Thật kỳ diệu. Nhưng em cũng trở lại
bình thường rất nhanh, kéo tay tôi vào nhà và giục. Anh mặc quần áo nhanh lên còn đi với em. Tôi hỏi Đi
đâu, em nói Cứ tin em, anh sẽ thích cho mà xem kèm theo một cái nhìn rất tinh nghịch. Tôi chột dạ, lại có
vụ gì rôì đây. Trong lúc tôi thay quần aó, Vivienne vẫn ngồi ở giường, nhìn tôi và còn nhận xét. Em thích
đàn ông mặc quần boxer, rất nam tính. Khi mặc xong em còn lấy cớ chỉnh cái nơ để tiến sát về phía tôi.
Không kìm được tôi lại hít sâu vào lồng ngực mùi hương của em. Kỳ lạ, vẫn mùi hương đó, khi bình
thường nó rất tự nhiên, thoang thoảng, khi em vừa tắm xong nó cho cảm giác thật thanh khiết, trong lành
còn bây giờ lại rất nồng nàn và quyến rũ. Có lẽ vì thế mà nghành kinh doanh của mẹ em kiếm được nhiều
tiền chăng?
Em dẫn tay tôi ra chỗ xe đang đợi, thay vì chui vào băng ghế sau khi tôi mở cửa, em lại cười và chỉ tôi
vào đó. Qua ánh đèn trong xe, tôi thấy đã có một cô bé ngồi đó trước ... theo các bác mặt mũi cô bé này
thế nào? Nếu chỉ để câu chuyện hấp dẫn, tôi sẽ không ngại ngùng gì mà không kể rằng cô bé này xinh
như mộng, chân dài tít tắp và sở hưũ những đường cong như người mẫu. Tuy vậy, vì cố gắng trung
thành với những gì đã thực sự xảy ra tôi lại đành làm các bác thất vọng. Ngồi phía trong là một cô bé
chắc khoảng 18, 19 tuổi là tối đa, tóc vàng mắt xanh. Khuôn mặt thì bình thường thôi nhưng da rất trắng
và môi rất đỏ lại còn hơi ươn ướt. Lúc đó các bác biết tôi nói gì không? Tôi tự nhiên bật ra câu Em có
phải tên là Bạch Tuyết không? Nói xong chợt nhận ra ngay là mình hớ. Thế thì còn gì hình ảnh Người tử
tế của mình nữa. Vivienne lúc đó cũng nhận ra ngay và còn bồi thêm, giòng điện lúc nãy mạnh thật, đến
giờ mà nó vẫn còn chạy trong người anh àh? Tôi không biết nói gì đành chui vào trong còn em ngồi lên
ghế trước. Lái xe cũng là một chú Tây, chắc cũng chỉ tầm 19, 20 cũng mặc Tux và trải đầu bóng láng.
Vivienne giới thiệu. Đây là .... (quên mất tên cô bé này rôì) em của em và đây là ... chỉ cậu lái xe (cũng
quên tên luôn) qnh trai cuả cô bé kia và cũng là em của Vivienne. Tôi không hiểu gì vì em là dân Châu Á
còn 2 cô cậu này thì mắt xanh mũi lõ rõ. Nhưng tôi cũng vẫn rất nồng nhiệt bắt tay cả 2.
Phải công nhận mặc dù em bé ngồi cạnh tôi không xinh xắn bằng Vivienne (chỉ được khoảng 8 điểm nếu
em là 10) nhưng bù lại ở cô bé này có một cái gì đó rất hấp dẫn. Có thể là làn da, có thể là đôi mắt có thể
là đôi môi đỏ luôn ươn ướt kia (không hề có son mới lạ) có thể vì tất cả nhưng mỗi khi tôi vừa quay đi
tôi lại không cưỡng được ý muốn quay lại nhìn cô bé một lần nữa. Và để rồi sau khi nhìn và quay đi tôi
lại muốn được nhìn. Phải thú thật với các bác là trong quãng hành trình đó, tôi phải đấu tranh tâm lý rất
nhiều để không nhìn trộm cô bé bên cạnh liên tục. Thỉnh thoảng cũng có trao đổi vài câu qua lại như kiểu
Vick (chắc là tên thân mật của em) kể cho em rất nhiều chuyện về anh (không biết em kể lúc nào) và anh
vẽ đẹp lắm phải không? Khi nào anh vẽ cho em 1 bức chân dung nhé. Em còn hùa thêm vào, Anh ý chỉ vẽ
chân dung khỏa thân thôi, em có muốn không. Cô bé trả lời, em sẵn sàng hy sinh về nghệ thuật. Đi với
em, quả đồng hồ sinh học của tôi luôn loạn nhịp, chỉ hình dung ra cảnh được vẽ cô bé 18 tuôỉ này trong
trạng thái của Eva là tôi đã căng hết cả người. Ước gì...
 
Cuối cùng thì chúng tôi cũng đến nơi cần đến. Có lẽ là một bữa tiệc sinh nhật con nhà giàu vì ở đây có
thể thấy các loại xe của hầu hết các hãng nổi tiếng. Các cô câụ choai choai ăn mặc xúng xính đang tấp
nập đi lại. Đi vào mà còn phải có giấy mời chắc không phải bữa tiệc thường. Trong lúc cậu em của
Vivienne đỗ xe, tôi được 2 người đẹp khoác tay đi lên tiền sảnh dưới rất nhiều cặp mắt soi mói. Trong
khi tôi cảm thấy không được thoải mái lắm với những cái nhìn đó thì em lại rất thản nhiên, cười nói chào
hỏi những người em quen. Vào đến bên trong, em nói với Bạch Tuyết (tạm gọi cô bé này như vậy vì
quên mất tên cô bé này rôì) em chăm sóc anh ý cẩn thận nhé. Cô bé kia còn cười rất hiểu ý nữa chứ.
roxane-mesquida-behind-the-pool-1024x1024.jpg

Trong lúc tôi nhìn em đi hết chỗ này đến chỗ khác cười cười nói nói, lả lơi với rất nhiều cậu trai ở bữa
tiệc thì Bạch Tuyết chỉ một vài người chỗ này chỗ nọ, kể rằng họ đang làm gì, giàu như thế nào, có
người có hẳn một lâu đài riêng, có người là con một đại gia về truyền thông... nhưng tôi nào có quan
tâm. Tôi còn đang mải nhìn em đang nhẹ nhàng nhảy rất gợi cảm trong tiếng nhạc giữa phòng. Em có vẻ
đã uống tương đối nên bắt đầu thể hiện những động tác làm mọi người trong phòng cảm thấy sao mà
thời tiết thay đôỉ nhanh thế. Cái nóng đến lúc nào không hay. Các bác có thấu hiểu cái cảm giác người
mình thích đang nhảy sexy vơí một ai đó, uốn éo giữa đám đông toàn đàn ông đang ra sức cổ vũ và thỉnh
thoảng lại có những động chạm rất khêu gợi thì cảm giác thế nào không? Máu nóng như chạy hết lên mặt
tôi các bác ạ. Bạch Tuyết thấy tôi chăm chú nhìn em thì có vẻ hơi tự ái nên nhấm nhẳng nói, anh có biết
có ít nhất hơn một tá đàn ông trong bữa tiệc này đã từng hò hẹn với Vivienne không? Tôi hơi shock nên
quay ra nhìn cô bé rất ngạc nhiên, như biết mình bị hớ em bào chữa. Tất cả đều muốn được qua đêm với
chị âý nhưng thỉnh thoảng lắm mới có được một người may mắn. Và cũng chỉ may mắn có 1 lần vì chị
ấy không bao giờ qua đêm với ai quá một lần từ lâu lắm rồi. Tôi lúc này hoàn toàn mất phương hướng.
Thấy hơi nóng chạy toàn thân và hình như là run lên vì vừa ghen và vừa giận dữ. Tôi chỉ muốn đi khỏi
đây ngay và không bao giờ nhìn em nữa. Nhưng rồi cảm giác đó đi qua rất nhanh, tôi có là gì của em
đâu, một người bạn cho đến lúc này không hơn không kém. Bạch Tuyết có vẻ đoán trước được phản
ứng của tôi nên hạ giọng, chị ấy chỉ thích cảm giác chinh phục thôi, nhiều người khốn đốn vì cứ tưởng
rằng sắp có được chị ấy thì chị âý lại biến mất. Anh là một ngoại lệ đấy. Em chưa bao giờ thấy chị ấy kể
về ai nhiều như anh đâu. Tôi hỏi mà cũng chẳng tập trung gì, thế chuyện gì Vivienne cũng kể với em à?
Cô bé ngạc nhiên thế không thì Vick kể với ai được? Em biết tất cả những bí mật của chị ấy và biết cả lý
do tại sao chị âý lại làm thế cơ. Tôi đang định hỏi tiếp thì nhạc đã bắt đầu nôỉ lên rất mạnh. Vì cũng đã
về khuy, các vị có tuôỉ hình như đã chuồn hết, chỉ còn đám thanh niên nên bắt đầu đến giờ quậy. Em ra
chỗ tôi và lôi tôi gia giữa phòng, em có lẽ đã uống tương đôí nhiều nên vừa nhảy em vừa dùng cả phần
trước lẫn phần sau của mình cọ vào người tôi. Qua làn vải Satin cao cấp, người em nóng rực và ẩm ướt.
Tôi cũng đã có vài ly cocktail nên cũng không còn ngại ngùng lắm, tuy nhiên cũng không thể quá lộ liễu
dưới bao cặp mắt đang rất ghen tức nhìn mình nên cũng chỉ nhún nhẩy nhẹ nhàng. Em dường như không
quan tâm, thấy tôi không mặn mà gì còn quay người lại trong tư thế úp thìa, nắm hai bàn tay tôi đưa nhẹ
vào phần trễ chiếc váy cuả em. Tôi cũng không còn lý trí nào để cưỡng lại nên cứ để em hướng tay tôi
vào hai bên gò bồng đảo đang căng tràn. Tôi cũng chỉ xoa nhẹ ở 2 bên chứ không để thẳng vào phiá
trước vì như thế thì có vẻ quá khiêu khích. Nhưng chỉ vậy thôi cũng đã làm tôi lâng lâng. Rất nhẹ nhàng
về cảm thấy sức nóng của em, cảm thấy độ mịn màng da thịt của em và cảm thấy sự kích thích trong mỗi
nhịp nhún làm run rẩy đường cong vệ nữ. Em ngả đầu về phía sau tìm môi tôi nhưng thấy em đã quá
chén, tôi để em ngả đâù vào vai và dìu em dần về phía Bạch Tuyết. Có mấy cậu trai có lẽ còn muốn xem
em biểu diễn nữa đang đinh ngăn tôi lại nhưng cậu anh của Bạch Tuyết đã kịp thời chen vào giữa. Tôi
gật đầu cảm ơn và đưa em về ghế ở góc phòng. Mấy chú chắc cũng từ Hong Kong ra bắt chuyện với em
và còn mời em uống tiếp. Tôi nhẹ nhàng từ chôí cho em nên các chú có vẻ cay, chuyển sang ép tôi uống
hộ. Mịa, Luá mới cả chai, quốc lủi cả vò đã là tôn chỉ từ hồi sinh viên thì sá gì vài ba cái loại cocktail lẻ
tẻ, càng nhiều càng ít nào các em, nữa không? Các chú có vẻ đuối nên lảng dần, Bạch Tuyết và ông anh
ngồi cạnh mà cũng không can gì cả, chỉ nhìn tôi như đánh giá. Thấy là lạ nhưng lúc đó cũng không quan
tâm. Lúc này thì cả 4 đều đã tây tây, có lẽ tôi là người tỉnh nhất nên lúc về tôi cầm lái, Bạch Tuyết đỡ
Vivienne ngồi sau còn cậu anh Bạch Tuyết ngồi trước. Về đến nhà em, tôi dìu em vào và không quên yêu
cầu Bạch Tuyết tôí nay ngủ lại để chăm sóc em. Bạch Tuyết nói gì với cậu anh rồi cũng vào theo, chắc là
bảo về trước nên thấy xe đi mất. Vào đến nhà, tôi để em nằm trên giường, bảo Bạch Tuyết thay quần áo
tron khi tôi xuống bếp xem có gì dã rượu được không, may quá có gừng, tôi pha ngay một cốc giống mẹ
vẫn làm mỗi khi tôi xỉn. Cho em uống xong, tôi còn bóp huyệt ở chân cho em một lúc. Em thì chắc chẳng
biết gì rồi nhưng Bạch Tuyết thì cứ nhìn chằm chằm mà không nói. Khi tôi xong, rửa tay và chuẩn bị đi
về, Bạch Tuyết mới nói anh có thể ở lại một chút được không? Cô bé đã thay quần áo ở nhà của em nên
trông còn trẻ hơn lúc nãy, Không có lý do gì để từ chối, tôi gật đầu. Cả 2 ra ban công ngồi. Chỗ này tầm
nhìn không có vì ngay trước mặt là một căn nhà đá hai tầng, cây đã leo đầy chứng tỏ nó phải được xây
từ thế kỷ trước, Nhưng cũng có thể nhìn lên bầu trời đầy sao được. Sau một hồi im lặng Bạch Tuyết nhìn
sâu vào mắt tôi, đột nhiên kiễng chân hôn tôi. Tôi cũng có ý định đẩy cô bé ra ngay nhưng ở đâu đó
trong đầu cũng muốn thử cái cảm giác ngọt ngào của cặp môi đỏ mọng kia. Nhưng tôi cũng chỉ tự cho
phép mình 1 khoảng khắn ngắn để thâý môi cô bé bỏng rãy, sau đó một phần vì tự trọng, một phần vì sợ
đây là bài thử của em, đã không được gì lại còn mất cả chì lẫn chài nên nhanh tay giữ cô bé lại không cho
tiến thêm nữa. Cô bé chắc cũng nhận ra hành động đường đột của mình nên quay đi ngay và ngồi nhanh
xuống ghế. Tôi vẫn đứng dựa ban công và tìm chuyện để khỏa lấp khoảng khắc ngại ngùng đó. Tôi chỉ
roxane-mesquida-famous-french-model-768x768.jpg

đại hai ngôi sao sáng nhất và hỏi rằng em có biết ở nước anh, 2 ngôi sao kia gọi là gì không? Cô bé
ngước nhìn mà vẫn chưa trả lời, tôi nói đó là Ngưu lang và Chức Nữ (nguyên văn Cowboy and goddess
- lúc đó không nghĩ ra từ gì khác hay hơn) Tôi kể về chuyện Ngưu Lang - Chức Nữ cho cô bé nghe, kể
chuyện cầu ô thước, kể môĩ năm 1 lần họ gặp nhau nhưng vẫn luôn hướng về nhau. Đại khái là biết sến
rồi nhưng không có chuyện để nói còn vô duyên hơn. Thế mà cô bé nghe say sưa mới lạ. Tôi kể xong đã
thấy Bạch Tuyết mắt rơm rớm. Tôi còn chưa biết nói gì thì cô bé hỏi, anh có biết tại sao Vick say không?
Tôi nghĩ thầm, uống nhiều thì say chứ có quái gì mà hỏi. Nhưng im lặng là vàng tôi cứ để yên chờ cô bé
nói tiếp. Vick ít khi say lắm, thực tế em không nhớ lần cuối cùng em thấy chị ý say như hôm nay là khi
nào. Chị ấy uống không tệ nhưng rất biết tự chủ, không đến nôĩ như hôm nay đâu. Anh có muốn biết lý
do không? Tôi gật đầu. Tại anh đấy! Tôi cũng lờ mờ đoán được nhưng không biết chuyện gì, cô bé kể.
Em nói cho anh nhưng anh đừng nói với Vick nhé (xin lỗi chị em nhưng đàn bà giống nhau cả - cứ toàn
rào trước kiểu này - cứ làm như nói như vậy sẽ ngăn mình không nói không bằng) Cô bé nói thế chắc
cũng chỉ để an tâm thôi nhưng tôi cũng dại gì nói cho em biết. Cô bé bắt đầu...
Bạch Tuyết vẫn đều đều kể, nhiều người đến với Vick đều chỉ để được quan hệ vơí chị ấy, có người có
tình cảm thật cũng vẫn chỉ chăm chăm làm sao kéo Vick lên giường. Vick cũng đã quá quen với kiểu đòi
hỏi đó nên rất biết cách điều khiển và chủ động trong những mối quan hệ đó. Nhưng với anh, thay vì 2
tiếng yêu đương anh lại chọn 1 bưã tối lãng mạn, thay vì vồ vập lấy cơ thể Vick anh lại chọn cách xoa
bóp nhẹ nhàng. Và thay vì chộp lấy cơ hội khi Vick đang say anh lại chăm sóc chị ấy như một người
chồng thực sự. Mịa, nghe cô bé nói tự nhiên thấy mình cao cả thế. Cô bé có biết đâu là mình cũng chỉ
muốn vồ vập yêu đương em. Nhưng không có nghĩa là bằng mọi giá. Dù sao thằng đàn ông trong mình
vẫn còn tự trọng, lợi dụng cơ hội được một lần mà để em khinh bỉ thì có các vàng cũng không thèm. Còn
vụ say, mình say quá nhiều để biết lúc đó cần nhất là cái gì, lúc đó mà còn vật em ra chắc mình sẽ tự ghê
tởm mình đầu tiên mất. Mà quái, seo cô bé này có 18 tuổi mà già thế. Tôi hỏi cô bé, sao Vick kể với em
nhiều thế. Chị em mà, bà ngoại của Vick là chị bà ngoại em. Hoá ra là em lai từ đời bà, hèn gì bố mẹ em
vẫn còn có cái trò đặt đâu ngồi đấy. Vì không bao giờ hỏi phụ nữ mấy tuổi nên tôi cũng đành chịu và
đoán mò cô bé này già trước tuổi. Cô bé còn nói nhiều, kể về những hôm hai chị em tâm sự cả đêm về
các mối quan hệ, về chuyện đời, về tôi.
 
T
ôi chợt nhớ vẫn chưa biết tại sao em lại say hôm nay. Bạch Tuyết bảo vì hôm nay Vick quyết định giới
thiệu anh cho em, chị ấy nghĩ em sẽ hợp vơí anh hơn và với em anh sẽ có tương lai hơn. Tôi cười thầm,
bắn trượt thì đền đạn đây. Nghĩ mình là gì không biết. Tuy nhiên tôi cũng vẫn quan tâm, thế em thấy anh
thế nào? Cô bé nói anh đặc biệt, có thể là chỗ dựa lâu dài được, ngay cả anh em cũng khen anh là anh rất
bản lĩnh. Anh ấy ít khen ai lắm, hầu hết những người quen Vick anh ấy đều ghét. Tôi nghĩ chắc hắn khoái
tôi vụ đấu rượu với mấy cậu choai choai đây. .. nói chuyện một hồi nữa tôi thấy cô bé có vẻ mệt nên vào
pha một cốc rượu giải rượu. Dặn cô bé chắc sáng mai Vick dậy sẽ đau đầu và khát, đừng cho uống nước
mà uống cốc rượu này nhé. Có gì thì gọi anh. Thơm nhẹ má cô bé rồi lững thững ra bắt xe về. Trong đầu
có bao nhiêu chuyện cứ quay cuồng và biết chắc chắn rằng sẽ còn phức tạp. Nhưng điều không ngờ nhất
lại xảy ra vào mấy ngày hôm sau cơ các bác ah.
Mệt quá rồi, tạm thế đã nhỉ. Trong tuần sẽ lại tiếp tục!
Những lời động viên của các bác làm tôi rất lấy làm vinh dự. Trong đời của mỗi con người, ai chẳng có
những chuyện lý thú để kể. Vấn đề là có kể được đúng với những người muốn nghe hay không thôi. Xin
chân thành cảm ơn các bác. Nhưng cũng không vì thế mà tôi sẽ bốc lên tận mây xanh để câu chuyện
thêm ly kỳ và hấp dẫn đâu. Vì bản thân câu chuyện đã có quá nhiều tình tiết mà nhiều lúc nghĩ lại tôi còn
thấy ngạc nhiên. Hơn nữa, tôi viết phóng sự này rất tình cờ. Tình cờ vì tìm lại được những bức ảnh
tưởng đã mất, tình cờ thấy lại được những cảm giác mà do cuộc sống bộn bề đã tưởng nó không còn tồn
tại. Và tình cờ vì có các bác chia sẻ và cổ vũ nhiệt tình. Nếu tôi có viết quá đi, thì em không còn là em và
tôi không còn là tôi nữa. Các bác có thể sẽ vẫn thích thú nghiền ngẫm nhưng tôi không còn thanh thản khi
viết. Vì vậy tôi sẽ không làm như vậy. Tôi sẽ cố gắng trung thành với những gì đã xảy ra hết sức có thể.
Nhỡ đâu các bác có thể rút ra được điều gì đó trong cuộc sống. Trình bày thế đủ rồi, chúng ta lại trở về
thế giới của tôi vào khoảng 5 năm trước.
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm vì có việc phải đến trường. Mặc dù vẫn còn lờ đờ vì ngái ngủ tôi vẫn
không thế cố nằm thêm trên giường khi vừa tỉnh giấc ý nghĩ đầu tiên của tôi đã giành cho em. Không ngờ
ẩn sau khuôn mặt dễ thương kia, tính cách sôi nôỉ và nhiệt tình kia lại là một hố sâu tình cảm đến vậy.
Nói các bác không tin chứ tôi không còn ý nghĩ muốn ngủ với em nữa. Ít nhất là trong vài ngày sau đó.
Tôi biết mình sẽ không thể yêu em, càng không thể mang lại cho em một thay đôỉ đáng kể trong cuộc
sống sau này nhưng ít nhất tôi có thể cho em những kỷ niệm để sau này khi nhìn lại em sẽ mỉm cười mãn
nguyện. Thế là từ nhà đến trường, rất nhiều kế hoạch được vạch ra. Bao nhiêu kiến thức về những tình
huống lãng mạn đều được tôi ôn lại một cách có hệ thống và đôí tượng chính là em. Tôi tự nhủ rằng tôi
sẽ giành cho em toàn bộ thời gian tôi có. Để em có những gì đẹp nhất, lãng mạn nhất một người con gái
có thể có được trong đời vì tôi biết thời gian em ở bên tôi không còn nhiều.
Cả ngày không thấy em gọi, buổi chiều, tôi quyết định gọi cho em thì không có em ở nhà. Nhắn lại vào
máy em mấy câu hỏi thăm xã giao rồi tắc tịt. Băn khoăn không biết có chuyện gì xảy ra với em không?
Lúc này mới thấy tiếc không lấy số điện thoại của Bạch Tuyết. Ra vào không yên trong một vài hôm tiếp
theo, không muốn rơi vào cái vòng luẩn quẩn của những người bị em chinh phục nên cũng không liên lạc
lại cho em nữa. Thỉnh thoảng cũng có lượn qua công viên nhưng chẳng thấy ai ngồi. Tâm trạng gì mà vẽ
vời nữa.
 
Đến ngày thứ 3, tôi gần như đã khẳng định tôi là một ngôi sao gắn thêm trên ngực áo của em thì tôi nhận
được thư. Thư tay hẳn hoi. Ở cái thời mà internet, nhắn tin, chat và vô vàn các công cụ khác đang dần
dần thay thế và khoả lấp những ngại ngần của loài người thì một lá thư viết tay chẳng khác gì một người
mặc quần áo trong cả thế giới cởi truồng. Mỗi khi căng thẳng tay tôi lại run như lúc đó nhưng cảm giác
như chuẩn bị nghe một tin xấu nó khác hẳn. Tôi quyết định không đọc thư vội. Ăn uống, dọn nhà cửa
sạch sẽ, tắm rửa tất cả những việc bình thường ít khi tôi làm cùng một trong một ngày xong, tôi nghĩ đã
đến lúc đối diện vơí sự thật. Nhưng để tăng thêm phần éo le tôi còn cho một điã jazz buồn và chuyển
hẳn sang đèn vàng để gặm nhấm cái cảm giác mà không biết là mình cũng có. Yêu cũng nhiều, chia tay
cũng lắm nhưng mấy khi tôi có được cảm giác này. Cuộc sống như một món ăn. Có người chỉ cần no,
có người chỉ thích nấu còn có người lại muốn thưởng thức nó. Tôi không đến nỗi ấu trĩ như vậy. Tôi vừa
muốn tự nấu, vừa muốn thưởng thức và vừa muốn no. Không phải món nào ngọt cũng là ngon và đắng
cay cũng là dở...
Em có vẻ cân nhắc và suy nghĩ rất kỹ trước khi viết thư vì loại giấy em dùng chắc chắn phải đi mua mơí

có. Một người như em tôi có thể cá là sẽ không thể có sẵn giấy viết thư ở nhà. Chữ em viết lúc đầu có
phần nắn nót, gẫy gọn nhưng sau đó thì xiên xiên và có chiều hướng nhích lên trên. Chắc lúc đó cảm xúc
đã vượt ra ngoài sự kiểm xoát. Nếu không vì mất hành lý khi về nước, có lẽ đó là một trong những kỷ vật
được tôn trân trọng nhất về em.
Đại khái trong thư em viết em không đủ can đảm để gặp tôi, em đến với tôi bằng một động cơ không
trong sáng và em chỉ muốn quan hệ của tôi và em dừng ở đó. Nêú được em sẽ gặp tôi ngay và chúng tôi
sẽ có một kỷ niệm đáng nhớ. Đừng hành hạ em bởi những cảm giác mà em chưa bao giờ biết và không
bao giờ muốn biết. Em không xứng đáng có được những điều đó đâu. Đó là quả báo từ những việc em đã
làm với những người đàn ông trước....
Trong thư em còn có những chỗ nhòe đi mà sau này tôi băn khoăn không biết có phải là Heineken hay
không? Nhưng cảm giác trung là tôi thấy em đang ở trong một trạng thái cảm giác không an toàn. Tôi
không thể tin em chưa bao giờ có cảm giác yêu thật sự nhưng trên thực tế thì có vẻ là như vậy. Em vẫn
thường rất chủ động trong các mối quan hệ. Chợt đến lúc này không còn quyền kiểm soát cảm giác của
chính mình, lạc lối và mất phương hướng em muốn bóp nghẹn và thay thế cảm giác đó bằng một điều
trần tục....
Các bác có thể cho tôi là bất cứ thứ gì ở thời điểm này nhưng mặc dù tôi biết tôi không yêu em nhưng
cảm giác của tôi giành cho em vẫn rất nhiều. Tôi đã quyết định sẽ mang lại cho em ít nhất là lần cảm giác
được yêu thương thực sự nên tôi viết ngay một lá thư không cần suy nghĩ. Tôi viết không dài, cũng
không còn nhớ tôi đã viết gì vì lúc đó đâu có nghĩ gì nhiều. Nhưng tôi nhớ tôi có gửi kèm một bài hát mà
tôi tình cờ biết. Tôi nói với em rằng nêú em hiểu được những gì anh muốn nói qua bài hát này. Em chỉ
việc gọi anh bất kỳ lúc nào, anh sẽ ở bên em dù chỉ để mang lại cho em một giây hạnh phúc. Các bác
cùng nghe bài hát này với tôi và chia xẻ cảm giác của em lúc nhận được nó nhé.
Tôi sẽ rất mừng nếu có bác nào chia xẻ cảm giác đó với mọi người ở đây. Các các sẽ không thể ngờ em
phản ứng với chiêu này của tôi thế nào đâu. Nếu bác nào đoán được tôi sẽ tình nguyện bao anh em SV 1
chầu liên hoan không có đường về. Hẹn gặp lại các bác...
rước tiên tôi xin nhiệt liệt cảm ơn các bác đã ủng hộ và cổ vũ động viên. Hơn nữa còn rất nhiệt tình
vote cho cái phóng sự này. Xin nhận từ tôi một lời tri ân. Thật sự không phải không muốn viết một lèo
cho xong để các bác đỡ phải chờ đợi. Viết nhiều kỳ kiểu này còn khó hơn vì mỗi lần nhớ lại, kỷ niệm cứ
dồn về và mọi sự kiện cứ rõ như ngày hôm qua, phải viết thành nhiều lần như thế này khó chịu không
khác gì các bác phải chờ đợi. Các bác thông cảm nhé.
Trước khi tiếp tục xin khuyến cáo các bác là bữa tiệc nào cũng có lúc tàn, lãng mạn mãi rồi cũng đến lúc
phải trở lại thực tế vì vậy nêú bác nào muốn giữ cảm giác lãng mạn thì đây sẽ là đoạn cuối cùng vì bài
tiếp sau bài này các bác sẽ đi đến tận cùng của vấn đề và cũng xin khuyến cáo rằng đừng có đọc cùng
con cháu hay đọc to cho cả văn phòng nghe vì phần đó sẽ Cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Lại kể đến những chuỗi ngày chờ đợi em trả lời. Viết thư tay có rất nhiều điểm lợi nhưng hại cũng không
phải ít. Trong thời đại thông tin, có những phương tiện giúp người ta gần nhau đến mức kỳ lạ. Chat thì
khỏi phải bàn rồi, ngay cả email cũng chỉ mất trong ngày và nhắn tin thì mất vài phút để có trả lời. Thế
nhưng những lá thư tay thì mất đến cả tuần. Cũng rất nóng ruột nhưng vì tôn trọng quyết định của em,
tôi đành im lặng và chờ đợi.
Mỗi ngày 2 lần đều như vắt chanh, tôi ngồi cửa đợi gã đưa thư đáng ghét lúc nào cũng nhăn nhở khi
nhìn thấy tôi mặt dài như cái bơm nhận từ tay gã một đống quảng cáo và hoá đơn các loại. Mãi rồi cũng
thành một thói quen. Vả rồi cũng vào một buổi sáng như vậy, sau khi làm đủ các trò để giết thời gian chờ
đến giờ đưa thư đúng lúc ra cửa thì có điện thoại. Không biết ai gọi sớm thế, kệ, ra ngóng thư đã. Sau
khi thất thểu đi vào khi vẫn không có thư em tôi lại nghe thấy điện thoại réo. Có lẽ vì quá mong đợi thư
em nên quên mất rằng em cũng có thể gọi điện. Vì vậy khi nhấc máy tôi chỉ cụt lủn. Nghe. Đầu kia im
lặng đủ để tôi có cảm nhận rằng đó là em. Tôi chơi một quả liều: Nói gì với anh đi Vick. Lại một khoảng
lặng Gặp em ở chỗ cũ nhé, em đang chờ. Bao nhiêu kìm nén đợi chờ từ mấy ngày nay như oà vỡ. Tự
nhiên tôi không biết làm gì, nói gì. Luống cuống mất một lúc, tôi mới định thần được. Ôn lại trong đầu

những dự định sẽ làm khi gặp em một lượt. Các trường hợp giả định sẽ diễn ra và cách giải quyết. (mấy
hôm đó rảnh quá mà, có biết làm gì đâu) Tôi còn chuẩn bị cả một chiếc nhẫn cho em. Lúc đầu định mua
nhẫn kim cương nhưng có vẻ nghiêm trọng quá nên cuối cùng chọn một chiếc nhẫn có mặt hình chữ
nhật, che 1 đốt ngón tay màu xanh ngọc rất dễ thương. Tất nhiên là không quên mang theo kể cả trong
lúc vội vàng chạy ra công viên.
Mặc dù đang ở trong trạng thái vội vã nhưng khi gần tơí nơi tôi vẫn chậm lại để kịp ngắm em. Em vẫn
vậy, thật thư thái ngồi đọc sách vào đúng chỗ mà đã bao nhiêu lần tôi có dịp chiêm ngưỡng em. Thật
thanh thản. Aó em trắng sáng tạo nên một vầng sáng xung quanh em làm tôi ngơ ngẩn (hu hu nhớ em
quá)
Như có linh cảm, em nhìn về phía tôi, vẫn khuôn mặt đó, vẫn mùi hương đó và vẫn vóc dáng đó nhưng
tôi hồi hộp còn hơn lần đầu. Biết rằng mình đang đứng trước một bước quyết định thôi không vội vàng
gì lên tiếng. Em đột ngột cười thật tươi và xòe tay ra hỏi : Hoa của em đâu. Tôi ớ người ngay tại chỗ.
Em ác thật, vẫn chứng nào tật nấy muốn đẩy tôi vào hoàn cảnh gà mắc tóc. Vẫn cười và không rút tay về,
em nhìn tôi tinh quái. Nhưng lần này tự nhiên thông mình đột xuất tôi rút bút ra, kéo em ngồi xuống ghế
và bắt bắt đầu vẽ một bông hoa hồng vào lòng bàn tay em. Em có vẻ nhột, định rụt về nhưng tôi vẫn giữ
cho đến khi hoàn thành xong tác phẩm của mình. Trong lúc đó, tôi biết em đang nhìn tôi chăm chú.
Không để em trở lại thế chủ động, tôi quyết định làm theo kế hoạch. Chỉ còn vài nét nữa là hoàn thành tôi
lóng ngóng làm rơi bút xuống đất. Em còn chưa kịp hiểu gì tôi đã cúi xuống nhặt, nhanh tay lấy chiếc
nhẫn trong túi ra, quỳ 1 gối trước mặt em, vẫn giữ tay em và lấy hết can đảm nói một câu..... Các bác
nghĩ là câu gì?
Be my sky (Hãy là bầu trời của anh nhé)
Nếu chỉ được nhớ 1 điều về em, có lẽ tôi sẽ nhớ hình ảnh em cắn môi giống lúc này và giống lúc nụ hôn
sét đánh. Về sau, cũng có vài lần em cắn môi nữa và mỗi lúc như vậy trong tôi lại trào lên những cảm
giác khó tả. Nó mạnh mẽ đến mức làm tôi có cảm giác đau thắt cả lồng ngực. Vừa muốn yêu em, vừa
muốn bao bọc che chở em, vừa muốn lao vào cắn xé em. Nhìn em ngây thơ và đáng yêu vô tả. Em im
lặng một lúc, không rút tay về, không cưỡng lại khi tôi đeo nhẫn vào tay em và cũng không nâng tôi dậy.
May lúc này còn sớm nên công viên cũng ít người. Hành động của em cũng ngoại dự tính của tôi nên
ngay cả tôi cũng không biết phải làm gì. Thế rồi em ôm đầu tôi vào ngực em, nhẹ nhàng kéo tôi lên ghế
và dựa đầu vào vai tôi. Trong lúc ngồi dậy, chỉ một thoáng thôi tôi nhìn vào mắt em. Em không khóc
nhưng chưa bao giờ tôi thấy một đôi mắt buồn đến thế, không mọng nước nhưng rất ướt và không có
thần. Giống như vào giây phút đó, em đang ở cõi khác vậy. Em nói rất nhẹ nhàng, anh hát cho em nghe
đi, hát bài hát giành cho chúng ta ý. Tôi đâu còn hát nổi. Không hiểu tại sao mình lại buồn đến thế. Vẫn
biết sẽ cố gắng hoàn thành vai diễn của mình, vượt qua mọi ngại ngùng và rào cản để em có được cảm
giác cuả một tình yêu thật sự vì tôi dám cá rằng chồng chưa cưới của em sẽ không bao giờ quỳ trước mặt
em như tất cả các cô gái đều mơ ước. Nhưng sau khi làm xong tại sao tôi lại không thấy vui mà lại buồn
như vậy? Em nhắc lại, anh hát đi anh, em muốn nghe anh hát. Rồi em cuộn tròn lại gối đầu lên chân tôi
và nhắm mắt. Trong khi tay tôi còn chơi vơi chưa biết để đâu em ôm lấy tay tôi như trẻ con ôm gối ngủ.
Lấy hết can đảm, tôi cũng ư ử giai điệu của bài hát đã làm em thay đổi. Em ngủ rất say xưa như mấy
hôm liền không đuợc ngủ. Tôi cứ ngồi như vậy, trơ mặt cho thiên hạ đi qua đi lại tò mò nhìn ngó (trong
đó có vài em chỉ mấy tuần trước thôi tôi còn có ý định làm quen).
Em dậy, vươn vai giống một con mèo lại cười rất tươi. Tôi chưa bao giờ thấy một ai cho đến tận bây
giờ vừa mở mắt ra mà đã cười được như em. Mắt em bừng sáng chỉ bởi nụ cười đó. Em kéo tay tôi,
mình đi đi anh, em muốn anh đi cùng em đến một nơi đặc biệt... tôi không hỏi, chỉ biết đi theo em...
Ok. Xong phần chào hỏi. Bây giờ chúng ta lại tiếp tục. Lúc đầu tôi có ý định vẫn sẽ kể hết toàn bộ câu
chuyện như nó vốn có nhưng sau khi đọc những nhận xét của các bác tôi nghĩ lại. Một là vì những
chuyện đơn giản như phần trước các bác còn không tin là thật thì đến cái phần sau này chắc các bác nghĩ
tôi đùa. Mà như vậy thì mất hết cảm giác rồi. Hơn nữa tôi cũng không muốn làm mất hứng của những
bác khác muốn giữ cho phóng sự này lãng mạn đến cuối cùng nên tôi xin bỏ qua cái nơi đặc biệt mà em
dẫn tôi đến cũng như 1 tuần sau đó là thời gian mà chúng tôi gọi là "tuần sao mật". Vậy nên đây sẽ là
phần kết của phóng sự và cũng là phần lý giải tại sao tôi muốn đặt tên là Sao trong mưa.

Ngày cuối cùng trong 1 tuần như giao hẹn đã hết, chỉ còn 1 buổi tối hôm đó nữa là em sẽ bước ra khỏi
cuộc đời tôi mãi mãi. Trong cả tuần đó, không có lúc nào mà câu hỏi "Nếu tôi có thể cưới em?" không
luẩn quẩn trong đầu tôi. Ở gần em tôi mới càng hiểu thêm rằng tại sao em lại có cuộc sống và cách sống
như vậy. Em là người nhạy cảm và sâu sắc, khi biết rằng mình không được sống và được yêu như mình
muốn em gần như sụp đổ. Em nói đã có khi em muốn chốn khỏi gia đình, em có thể sống được mà
không cần họ. Nhưng đó chỉ là những phút yếu lòng thôi. Không còn lựa chọn em lao vào những thú vui
trần tục để quên đi phần yếu mềm trong em, cố tạo một vỏ bọc bề ngoài để khoả lấp những ao ước mãnh
liệt muốn yêu và được yêu hết mình. Và có lẽ vì cái vỏ bọc đó mà tình yêu thật sự chưa bao giờ đến với
em. Khó có một chàng trai nào dám yêu hết mình một cô gái mà đi đâu người ta cũng biết là nổi tiếng ăn
chơi, thay người yêu như thay áo, có mặt hầu hết các cuộc vui chưa kể trên người có vô khối hình xăm
và đeo khuyên vào chỗ kín. Càng gần tới ngày về, em càng đau khổ vì thời gian cho một tình yêu thực sự
như em mong muốn không còn nữa. Em khao khát dù chỉ một lần được cảm nhận là tình yêu như thế
nào, để thấy sự run rẩy và rung động mà em chưa từng thấy. Có phải vì vậy mà dù không chủ định em
vẫn nhắm vào một người như tôi, một thằng ngớ ngẩn ngồi vẽ tranh trong công viên ở cái thời đại mà
thời gian là tiền bạc, lúng túng chờ đợi em khi em thích thú đứng ngoài nhìn... cho đến tận bây giờ tôi
vẫn chưa có câu trả lời. Chỉ biết rằng có lẽ là duyên số để tôi gặp em, để mang lại cho em một kỷ niệm
đẹp trong đời. Vẫn biết con người em không hẳn như những gì tôi biết và chứng kiến, vẫn biết rằng em
có phần tối mà tôi sẽ không bao giờ muốn chứng kiến nhưng tôi không thể luôn tự đặt câu hỏi. Có phải
tôi đã yêu em?
Đêm cuối cùng, sau bữa tối gần như im lặng tuyệt đối tại nơi tôi cùng em chứng kiến buổi hoàng hôn đầu
tiên tôi và em cắm trại ngay gần đó. Không có lửa, chẳng có nến và nhạc chỉ có 1 chiếc túi ngủ và ánh
sáng xanh từ chiếc đèn chống muỗi tôi mang theo. Em nằm nép vào tôi, nhìn lên bầu trời đâỳ sao và đột
nhiên nói. Anh kể cho em nghe câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ đi. Tôi bật cười vì nhớ lại giây phút
ngớ ngẩn đó, khi mà nụ hôn của Bạch Tuyết còn chưa làm tôi hết rung động và cảm giác ngây ngất của
men rươụ vẫn còn quanh quẩn trong đầu. Tôi hỏi em Bạch Tuyết kể cho em hết à? Đến lượt em cười,
anh định làm hoàng tử hay sao mà gọi em của em là Bạch Tuyết? Tôi vẫn không chịu lạc đề, thế Bạch
Tuyết kể cho em những gì. Em cười tinh quái, nhiều lắm, tất cả những chuyện xảy ra hôm đó kể cả ... em
nhăn mặt, chun mũi và chụm môi lại. Hay nhỉ, chị em em kể với nhau cả những chuyện đó cơ àh, em có
giận anh không? Em không trả lời tôi nghĩ là em không thích nhắc lại chuyện đó. Giữa tôi và em lại có
một khoảng lặng, mãi sau em mới nói em mới là người cần xin lỗi, em không nghĩ tới cảm giác của anh
mà chỉ biết chạy chốn, nếu anh không cư xử như một người đàn ông hôm đó, em có lẽ đã không có
những kỷ niệm đẹp đến vậy. Anh chỉ muốn em có những cảm giác mà em xứng đáng được hưởng, chỉ
tiếc rằng anh không có điều kiện để đưa em đến Paris hay Venice... em ngắt lời, anh đã cho em những
thứ mà em nghĩ em không đáng được hưởng và em mang ơn anh vì điều đó. Tôi định nói nữa nhưng
cũng không còn biết nói gì. Lại im lặng. Tôi không muốn buổi tối cuối cùng qua trong nặng nề nên tôi bắt
đầu kể truyện Ngưu Lang Chức Nữ cho em, em có vẻ rất chú ý nhưng thực sự tôi biết em đang nghĩ đến
những ngày tiếp theo của em. Chưa khi nào tôi cảm thấy mình bất lực như lúc đó. Chuyện hết lâu rồi em
mới chợt nói. Khi nào thời gian của em trên cái thế giới này không còn nữa, lúc đó dù anh ở bất kỳ đâu
trời cũng sẽ mưa. Và nếu anh ngẩng lên bầu trời âm u đó anh sẽ vẫn thấy một vì sao sáng. Đó là em đang
dõi tìm anh để viết nốt đoạn kết của một câu chuyện có hậu. Lúc đó anh nhớ hát cho em bài hát của
chúng mình nhé....
roxane-mesquida-posing-for-a-shoot.jpg

Câu chuyện của tôi vào em có lẽ nên dừng ở đó. Nếu các bác muốn biết sau buổi hôm đó tôi còn gặp lại
em không thì câu trả lời là có. Bẵng đi một thời gian mà mà tôi vật vã vì nhớ em mà không có cách nào
liên lạc em có gọi điện và thông báo giờ bay. Tôi ra sân bay chỉ kịp nhìn thấy em qua cửa kính. Em cười,
vẫy tay trong nước mắt và hôn chiếc nhẫn của tôi trước khi khuất sau khung cửa. Sau này, mỗi lần có dịp
sang HK công tác, không khi nào tôi không lang thang đến những chỗ đông người, có khi ngồi cả nửa
ngày tại các quán cafe ở đó để mong một lần nhìn thấy em, và tôi sẽ còn làm thế cho đến khi nào tôi hát
bài How can I not love you lần
cuối...
 
chủ thớt xuống dòng cho dễ đọc, hơi nức mắt, kèm theo hình minh hóa cho ae dễ liên tường. 7đ
 

Có thể bạn quan tâm

Top