5 đời thủ tướng, tao chưa thấy ông nào khổ như ông Vedan

Mr Ray

Già trâu
Phải nói là 30 năm trở lại đây, với 5 đời thủ tướng, tao chưa thấy ông nào khổ như ông Vedan
1. Nhân sự
Đàn ông dũng mãnh hay không là ở hạ bộ, chứ không ở cơ bắp. Lãnh đạo có nhàn hay không là ở sự tinh nhuệ của cấp dưới, chứ không hẳn chỉ ở tài cán của mình. Các cụ dạy, Thần thiêng nhờ bộ hạ, là nhẽ đó.
Đây từ lúc nhậm chức đến giờ, không nói đến tài cán bộ hạ, mà chỉ nói riêng về mặt ổn định thôi, đã không có. Bộ trưởng là tư lệnh ngành, kẻ bị bắt, người bị đảo như rang lạc. Biếm, thăng diễn ra liên tục. Không an cư lấy đâu ra lạc nghiệp được.
Điểm nữa là cấp phó. Bốn đời trước, các cấp phó đều kinh nghiệm, linh mẫn, lịch duyệt và hài hoà. Thì đến thời này, có hai anh cũ thì bộ hạ họ sa cơ. Anh Minh nắm ngoại giao, dưới bộ ngoại giao, thứ trưởng bị bắt. Anh Đam nắm giáo dục, y tế và viện hàn lâm, giáo dục thì thủ khoa Sơn La vang danh cõi mạng, thứ trưởng nhảy lầu; y tế thì thôi khỏi nói, mà viện hàn lâm thì cũng chẳng bàn.
Còn hai anh mới...
Mới đây, chủ tịch xi măng Vicem Hoàng Thạch, Hải Phòng, một thương hiệu lớn nhất của xi măng miền Bắc vừa bị bắt.
Trước khi trở thành phó chủ tịch UBND thành phố HP, anh Thành có gần 5 năm làm giám đốc công ty kiêm Trưởng ban quản lý dự án Khu đô thị xi măng Hải Phòng.
Đầu tuần này, anh Thành đi nước ngoài, anh Đam lẫn anh Khái phải chia nhau lâm quản địa hạt đầy nhạy cảm và phức tạp với hàng núi dự án chịu áp lực tiến độ.
Đi nước ngoài thì vài ngày thôi, chứ sao lâu đến mức phải phân công kiêm nhiệm? Mà nếu là ảnh ốm đến mức phải đi chữa như anh Quang xưa, thì Ban Bảo vệ, Chăm sóc sức khỏe Cán bộ Trung ương làm gì mà để lên đến tầm ảnh rồi lại ốm?
Anh Khái nắm tư pháp, nội chính thì không thể mạnh như anh Bình xưa, bởi anh Bình là uv bct và xuất thân tư pháp.
Tao không hiểu là trong điều kiện eo hẹp về nhân sự và bấn loạn của nhân tâm đó, anh tao điều hành chính phủ kiểu gì, và sức đâu để điều và hành :(

2. Kinh tế
Gần hai năm nhậm chức thì mất gần năm rưỡi mắc dịch. Sống còn khó, đừng nói là kinh tế. Đã thế TQ lại còn đóng biên.
Mà TQ là cái gì? Là đất mẹ của nền kinh tế VN. Không có TQ không sao, nhưng nó làm cho giá thành sản phẩm của chúng ta tăng cao mấy lần, cấu hết lãi không nói, mà thậm chí còn khó để xuất.
Nước ta là nước may gia công thượng thặng. Mà gia công thì lãi chủ yếu vào cây kim sợi chỉ. Cây kim sợi chỉ từ đâu? TQ. Đóng cái coi như cả nền công nghiệp may gia công bấn loạn, mất phương hướng.
May mà còn thế, đừng có nói là rủi hay phi cơ tàu hoả. Nên điêu đứng cả hàng.

3. Chiến lược vĩ mô
Nói cái này thì nó hơi xa xôi, mà nhiều tml không nắm bắt, cũng chẳng hứng thú. Thôi tao lấy cái cụ thể để chỉ cái vĩ mô bế tắc.
Ai cũng biết rằng, đầu tư công là mạng sống của nền kinh tế quốc gia. Biến nền kinh tế thành sông Hồng, với dòng chảy xiết, thay vì sông Tô Lịch đang đầy phân rác hiện nay.
Nhưng đầu tư công bế tắc ở đâu. Nó có ở 3 lí do, mà tao cho rằng nhiệm kì 10 năm mới giải quyết được:
- Luật đầu tư công xếp tất cả các dòng vốn vào 1 rọ, trong đó oái ăm nhất là vốn ODA bị thời hạn hiệp định án ngữ. Bao người đi tù vì bởi tại cái này, dẫn đến hệ luỵ không giải ngân được và hàng loạt bộ ngành lẫn địa phương trả lại tiền. 5 năm gần đây, tỉ lệ giải ngân chỉ đạt được 50% so với trước đó. Hiện treo khoảng vài chục tỉ đô không có hướng giải ngân.
- Bắt bớ đồng loạt và diễn ra trên diện rộng. Dẫn đến ăn nhưng không làm. Không làm nhưng vẫn ăn. Phàm là làm thì đi cả.
- Luật môi trường 2020 ra đời đẩy tất cả vào ngõ cụt. Một quốc gia lấy đái đường và ỉa vấy làm nền tảng văn hoá môi trường, mà qui định nó lại như Âu như Mỹ thì sống sao. Hệ luỵ dẫn đến là cả nước thiếu vật tư vật liệu, dù núi sông đất nước ta ngoài đất, cát, đá thì không có gì. Thiếu đến mức mà nhà thầu còn mướn mồm anh nghị hiu chuyên môn ngữ văn là Nguyễn Sĩ Dũng lên mạng khóc than cầu đường.
Tro xỉ vốn là cốt liệu tốt hơn cả đá, sạch hơn cả cát, cả nước thải ra từ công nghiệp đến nhiệt điện, đến nhà máy thép ra hàng triệu tấn/ năm, thế mà vì đóng biên các mỏ, địa phương làm giá mỏ, bảo kê mỏ, thủ tướng mới phải ra mặt nói về nghiên cứu nó thay cốt liệu. Dự kiến dến giữa năm sau mới có kết quả #:-S
Nghiên cứu thì dễ thôi, nhưng để ra được định mức thì khó đấy, cả nhiệm kì không xong. Chưa nói việc chống đối của đầu nậu mỏ. Tro xỉ dùng được thì mỏ chết hết à? Đâu có được!
Nền kinh tế thiếu chiến lược y con đường cao tốc Bắc Nam thiếu vật liệu, cốt liệu. Đất nước có hàng vạn núi cát, mà cát ăn đong theo đấu và giá điều chỉnh như chứng khoán bao giờ!

Tao mong một nhiệm kì thủ tướng khang trang, để trăm dân làm ăn nó khởi sắc, chứ không muốn dở dang, tả tơi hay quá vất vả. Ổng mà vất thì mình lấy gì sống.
 
Phải nói là 30 năm trở lại đây, với 5 đời thủ tướng, tao chưa thấy ông nào khổ như ông Vedan
1. Nhân sự
Đàn ông dũng mãnh hay không là ở hạ bộ, chứ không ở cơ bắp. Lãnh đạo có nhàn hay không là ở sự tinh nhuệ của cấp dưới, chứ không hẳn chỉ ở tài cán của mình. Các cụ dạy, Thần thiêng nhờ bộ hạ, là nhẽ đó.
Đây từ lúc nhậm chức đến giờ, không nói đến tài cán bộ hạ, mà chỉ nói riêng về mặt ổn định thôi, đã không có. Bộ trưởng là tư lệnh ngành, kẻ bị bắt, người bị đảo như rang lạc. Biếm, thăng diễn ra liên tục. Không an cư lấy đâu ra lạc nghiệp được.
Điểm nữa là cấp phó. Bốn đời trước, các cấp phó đều kinh nghiệm, linh mẫn, lịch duyệt và hài hoà. Thì đến thời này, có hai anh cũ thì bộ hạ họ sa cơ. Anh Minh nắm ngoại giao, dưới bộ ngoại giao, thứ trưởng bị bắt. Anh Đam nắm giáo dục, y tế và viện hàn lâm, giáo dục thì thủ khoa Sơn La vang danh cõi mạng, thứ trưởng nhảy lầu; y tế thì thôi khỏi nói, mà viện hàn lâm thì cũng chẳng bàn.
Còn hai anh mới...
Mới đây, chủ tịch xi măng Vicem Hoàng Thạch, Hải Phòng, một thương hiệu lớn nhất của xi măng miền Bắc vừa bị bắt.
Trước khi trở thành phó chủ tịch UBND thành phố HP, anh Thành có gần 5 năm làm giám đốc công ty kiêm Trưởng ban quản lý dự án Khu đô thị xi măng Hải Phòng.
Đầu tuần này, anh Thành đi nước ngoài, anh Đam lẫn anh Khái phải chia nhau lâm quản địa hạt đầy nhạy cảm và phức tạp với hàng núi dự án chịu áp lực tiến độ.
Đi nước ngoài thì vài ngày thôi, chứ sao lâu đến mức phải phân công kiêm nhiệm? Mà nếu là ảnh ốm đến mức phải đi chữa như anh Quang xưa, thì Ban Bảo vệ, Chăm sóc sức khỏe Cán bộ Trung ương làm gì mà để lên đến tầm ảnh rồi lại ốm?
Anh Khái nắm tư pháp, nội chính thì không thể mạnh như anh Bình xưa, bởi anh Bình là uv bct và xuất thân tư pháp.
Tao không hiểu là trong điều kiện eo hẹp về nhân sự và bấn loạn của nhân tâm đó, anh tao điều hành chính phủ kiểu gì, và sức đâu để điều và hành :(

2. Kinh tế
Gần hai năm nhậm chức thì mất gần năm rưỡi mắc dịch. Sống còn khó, đừng nói là kinh tế. Đã thế TQ lại còn đóng biên.
Mà TQ là cái gì? Là đất mẹ của nền kinh tế VN. Không có TQ không sao, nhưng nó làm cho giá thành sản phẩm của chúng ta tăng cao mấy lần, cấu hết lãi không nói, mà thậm chí còn khó để xuất.
Nước ta là nước may gia công thượng thặng. Mà gia công thì lãi chủ yếu vào cây kim sợi chỉ. Cây kim sợi chỉ từ đâu? TQ. Đóng cái coi như cả nền công nghiệp may gia công bấn loạn, mất phương hướng.
May mà còn thế, đừng có nói là rủi hay phi cơ tàu hoả. Nên điêu đứng cả hàng.

3. Chiến lược vĩ mô
Nói cái này thì nó hơi xa xôi, mà nhiều tml không nắm bắt, cũng chẳng hứng thú. Thôi tao lấy cái cụ thể để chỉ cái vĩ mô bế tắc.
Ai cũng biết rằng, đầu tư công là mạng sống của nền kinh tế quốc gia. Biến nền kinh tế thành sông Hồng, với dòng chảy xiết, thay vì sông Tô Lịch đang đầy phân rác hiện nay.
Nhưng đầu tư công bế tắc ở đâu. Nó có ở 3 lí do, mà tao cho rằng nhiệm kì 10 năm mới giải quyết được:
- Luật đầu tư công xếp tất cả các dòng vốn vào 1 rọ, trong đó oái ăm nhất là vốn ODA bị thời hạn hiệp định án ngữ. Bao người đi tù vì bởi tại cái này, dẫn đến hệ luỵ không giải ngân được và hàng loạt bộ ngành lẫn địa phương trả lại tiền. 5 năm gần đây, tỉ lệ giải ngân chỉ đạt được 50% so với trước đó. Hiện treo khoảng vài chục tỉ đô không có hướng giải ngân.
- Bắt bớ đồng loạt và diễn ra trên diện rộng. Dẫn đến ăn nhưng không làm. Không làm nhưng vẫn ăn. Phàm là làm thì đi cả.
- Luật môi trường 2020 ra đời đẩy tất cả vào ngõ cụt. Một quốc gia lấy đái đường và ỉa vấy làm nền tảng văn hoá môi trường, mà qui định nó lại như Âu như Mỹ thì sống sao. Hệ luỵ dẫn đến là cả nước thiếu vật tư vật liệu, dù núi sông đất nước ta ngoài đất, cát, đá thì không có gì. Thiếu đến mức mà nhà thầu còn mướn mồm anh nghị hiu chuyên môn ngữ văn là Nguyễn Sĩ Dũng lên mạng khóc than cầu đường.
Tro xỉ vốn là cốt liệu tốt hơn cả đá, sạch hơn cả cát, cả nước thải ra từ công nghiệp đến nhiệt điện, đến nhà máy thép ra hàng triệu tấn/ năm, thế mà vì đóng biên các mỏ, địa phương làm giá mỏ, bảo kê mỏ, thủ tướng mới phải ra mặt nói về nghiên cứu nó thay cốt liệu. Dự kiến dến giữa năm sau mới có kết quả #:-S
Nghiên cứu thì dễ thôi, nhưng để ra được định mức thì khó đấy, cả nhiệm kì không xong. Chưa nói việc chống đối của đầu nậu mỏ. Tro xỉ dùng được thì mỏ chết hết à? Đâu có được!
Nền kinh tế thiếu chiến lược y con đường cao tốc Bắc Nam thiếu vật liệu, cốt liệu. Đất nước có hàng vạn núi cát, mà cát ăn đong theo đấu và giá điều chỉnh như chứng khoán bao giờ!

Tao mong một nhiệm kì thủ tướng khang trang, để trăm dân làm ăn nó khởi sắc, chứ không muốn dở dang, tả tơi hay quá vất vả. Ổng mà vất thì mình lấy gì sống.
Thằng giỏi thì nó bận ăn rồi, còn thằng giỏi được tuyển vào thì “cơ chế” nó đá cho bật bãi rồi
 
Phải nói là 30 năm trở lại đây, với 5 đời thủ tướng, tao chưa thấy ông nào khổ như ông Vedan
1. Nhân sự
Đàn ông dũng mãnh hay không là ở hạ bộ, chứ không ở cơ bắp. Lãnh đạo có nhàn hay không là ở sự tinh nhuệ của cấp dưới, chứ không hẳn chỉ ở tài cán của mình. Các cụ dạy, Thần thiêng nhờ bộ hạ, là nhẽ đó.
Đây từ lúc nhậm chức đến giờ, không nói đến tài cán bộ hạ, mà chỉ nói riêng về mặt ổn định thôi, đã không có. Bộ trưởng là tư lệnh ngành, kẻ bị bắt, người bị đảo như rang lạc. Biếm, thăng diễn ra liên tục. Không an cư lấy đâu ra lạc nghiệp được.
Điểm nữa là cấp phó. Bốn đời trước, các cấp phó đều kinh nghiệm, linh mẫn, lịch duyệt và hài hoà. Thì đến thời này, có hai anh cũ thì bộ hạ họ sa cơ. Anh Minh nắm ngoại giao, dưới bộ ngoại giao, thứ trưởng bị bắt. Anh Đam nắm giáo dục, y tế và viện hàn lâm, giáo dục thì thủ khoa Sơn La vang danh cõi mạng, thứ trưởng nhảy lầu; y tế thì thôi khỏi nói, mà viện hàn lâm thì cũng chẳng bàn.
Còn hai anh mới...
Mới đây, chủ tịch xi măng Vicem Hoàng Thạch, Hải Phòng, một thương hiệu lớn nhất của xi măng miền Bắc vừa bị bắt.
Trước khi trở thành phó chủ tịch UBND thành phố HP, anh Thành có gần 5 năm làm giám đốc công ty kiêm Trưởng ban quản lý dự án Khu đô thị xi măng Hải Phòng.
Đầu tuần này, anh Thành đi nước ngoài, anh Đam lẫn anh Khái phải chia nhau lâm quản địa hạt đầy nhạy cảm và phức tạp với hàng núi dự án chịu áp lực tiến độ.
Đi nước ngoài thì vài ngày thôi, chứ sao lâu đến mức phải phân công kiêm nhiệm? Mà nếu là ảnh ốm đến mức phải đi chữa như anh Quang xưa, thì Ban Bảo vệ, Chăm sóc sức khỏe Cán bộ Trung ương làm gì mà để lên đến tầm ảnh rồi lại ốm?
Anh Khái nắm tư pháp, nội chính thì không thể mạnh như anh Bình xưa, bởi anh Bình là uv bct và xuất thân tư pháp.
Tao không hiểu là trong điều kiện eo hẹp về nhân sự và bấn loạn của nhân tâm đó, anh tao điều hành chính phủ kiểu gì, và sức đâu để điều và hành :(

2. Kinh tế
Gần hai năm nhậm chức thì mất gần năm rưỡi mắc dịch. Sống còn khó, đừng nói là kinh tế. Đã thế TQ lại còn đóng biên.
Mà TQ là cái gì? Là đất mẹ của nền kinh tế VN. Không có TQ không sao, nhưng nó làm cho giá thành sản phẩm của chúng ta tăng cao mấy lần, cấu hết lãi không nói, mà thậm chí còn khó để xuất.
Nước ta là nước may gia công thượng thặng. Mà gia công thì lãi chủ yếu vào cây kim sợi chỉ. Cây kim sợi chỉ từ đâu? TQ. Đóng cái coi như cả nền công nghiệp may gia công bấn loạn, mất phương hướng.
May mà còn thế, đừng có nói là rủi hay phi cơ tàu hoả. Nên điêu đứng cả hàng.

3. Chiến lược vĩ mô
Nói cái này thì nó hơi xa xôi, mà nhiều tml không nắm bắt, cũng chẳng hứng thú. Thôi tao lấy cái cụ thể để chỉ cái vĩ mô bế tắc.
Ai cũng biết rằng, đầu tư công là mạng sống của nền kinh tế quốc gia. Biến nền kinh tế thành sông Hồng, với dòng chảy xiết, thay vì sông Tô Lịch đang đầy phân rác hiện nay.
Nhưng đầu tư công bế tắc ở đâu. Nó có ở 3 lí do, mà tao cho rằng nhiệm kì 10 năm mới giải quyết được:
- Luật đầu tư công xếp tất cả các dòng vốn vào 1 rọ, trong đó oái ăm nhất là vốn ODA bị thời hạn hiệp định án ngữ. Bao người đi tù vì bởi tại cái này, dẫn đến hệ luỵ không giải ngân được và hàng loạt bộ ngành lẫn địa phương trả lại tiền. 5 năm gần đây, tỉ lệ giải ngân chỉ đạt được 50% so với trước đó. Hiện treo khoảng vài chục tỉ đô không có hướng giải ngân.
- Bắt bớ đồng loạt và diễn ra trên diện rộng. Dẫn đến ăn nhưng không làm. Không làm nhưng vẫn ăn. Phàm là làm thì đi cả.
- Luật môi trường 2020 ra đời đẩy tất cả vào ngõ cụt. Một quốc gia lấy đái đường và ỉa vấy làm nền tảng văn hoá môi trường, mà qui định nó lại như Âu như Mỹ thì sống sao. Hệ luỵ dẫn đến là cả nước thiếu vật tư vật liệu, dù núi sông đất nước ta ngoài đất, cát, đá thì không có gì. Thiếu đến mức mà nhà thầu còn mướn mồm anh nghị hiu chuyên môn ngữ văn là Nguyễn Sĩ Dũng lên mạng khóc than cầu đường.
Tro xỉ vốn là cốt liệu tốt hơn cả đá, sạch hơn cả cát, cả nước thải ra từ công nghiệp đến nhiệt điện, đến nhà máy thép ra hàng triệu tấn/ năm, thế mà vì đóng biên các mỏ, địa phương làm giá mỏ, bảo kê mỏ, thủ tướng mới phải ra mặt nói về nghiên cứu nó thay cốt liệu. Dự kiến dến giữa năm sau mới có kết quả #:-S
Nghiên cứu thì dễ thôi, nhưng để ra được định mức thì khó đấy, cả nhiệm kì không xong. Chưa nói việc chống đối của đầu nậu mỏ. Tro xỉ dùng được thì mỏ chết hết à? Đâu có được!
Nền kinh tế thiếu chiến lược y con đường cao tốc Bắc Nam thiếu vật liệu, cốt liệu. Đất nước có hàng vạn núi cát, mà cát ăn đong theo đấu và giá điều chỉnh như chứng khoán bao giờ!

Tao mong một nhiệm kì thủ tướng khang trang, để trăm dân làm ăn nó khởi sắc, chứ không muốn dở dang, tả tơi hay quá vất vả. Ổng mà vất thì mình lấy gì sống.
ỊT tầng lớp Lãnh đạo Việt Nam! Như bòi sao sánh đc với Thiên Triều

Thiên Triều
- CB xuất thân tầng lớp Kỹ Trị. nghĩa là đều CB có kỹ năng chuyên ngành tốt học ở ĐH top (ĐH Thanh Hoa)
- CB đều đc đưa vào lò xay tôi luyện từ đơn vị cơ sở bé nhất từ Phòng/Xã - Huyện - Tỉnh - TW mà phải có thành tích thực đc đem ra cân đo chính xác như GDP, TNhap Ng dân. Giỏi đc đưa ra tôi luyện
- CB đc trao quyền, chịu trách nhiệm và sáng tạo để đạt thành tích thực (ko vi phạm luật)
- Tập trung Quyền lực từ cấp địa phương đến trung ương (Phiên vương cát cứ)

Đông Lào
- CB xuất thân phân lớn là Bốc phép. Đa phân là tại chức, ThS TS toàn GIẤY (thuê ng viết, mua điểm)
- CB thì toàn kiểu thăng tiến thần tốc. Đéo có cái thang đo gì cả. Thành tích toàn thành tích GIẤY. Giỏi bị bọn ngu đì chết.
Các cậu có cu nói "Làm tớ thành khôn, hơn làm thầy thằng dại". Trên vừa ngu vừa dại thì sao khá đc
- CB hốc thi nhanh, thành tích xí lấy trc; Cứt đái thì đẩy ra cho cấp dưới chịu
- Quyền lực phân tán từ cấp Địa phương đến Trung ương (Phép vua thua Lệ Làng)

T đưa ra thằng Hàng xóm để nhìn nhận so sánh ngay nó trc. Ko lại bảo t chuyển chủ đề.
TML nào có ý thảo luận thì ae chém phét, tml nào mà kiểu ko tìm hiểu kỹ miễn combat nhau 🤭
 
Sửa lần cuối:
bắt bớ thì dân cũng hả hê đấy. Nhưng đổi lại là loạn thành một đống, để làm gì thì chắc chỉ có đầu nhuộm bạch kim biết.
khơi nguồn từ đợt dịch, nuôi đám báo cô 47, lên ngạo nghễ, cười cợt các nước âu - mỹ, thành ra sống trong hào quang, mà cách phương pháp back up ko soạn sẵn để rồi bùng dịch à lê a lế à lê chân tay loạn xạ. Ông chỉ gà bà nói vịt. Vắcxin đéo lo nhập, học đòi thằng tàu khoá chết miền Nam, mỗi tỉnh là một pháo đài, ừ đúng, quay nòng súng ngược vào con dân mà bắn - tao cho rằng nước đi này là đi vào huyệt mộ. Cho sân sau nhập kit test tàu, người đéo nhiễm cũng như người nhiễm cùng chung chăn gối với nhau. Hậu quả đau thấu Trời xanh, vợ chồng mất nhau, con trẻ mồ côi, gia đình tan nát. Dặt dẹo mãi đến khi bọn giàu dư ra vắcxin hết hạn, cuống cuồng đi xin, hú vía, rồi cũng qua.
Ấy là sức khoẻ, tiếp sau lại ăn kinh tế suy thoái do bơm tiền ngu. Người cần đéo thấy, cấp dưới đớp hết vào mồm, đây đúng là ăn cứt.
Xương sống bất động sản thì giờ đúng là bất động thật, sống thực vật, còn room thì mắt còn chớp, tắt room thì tim ngừng đập luôn, dân hả hê mua đất, phô lân bến nàn vô tội vạ, giá lên vô cùng ảo so với giá trị thật. Từ đồng xanh thơm hương lúa thì giờ toàn mùi xi măng kèm theo cứt và nước đái chó vì không sang tên được. Ai thoát hết hàng thì thắp hương, cúng tạ ông bà đã gánh cho con cháu. Ai tới giờ này đi cafe mang còn mang sấp sổ hồng thì về xé nhỏ ra nêm nếm gia vị nấu cháo ăn qua ngày. Người vay thì sống sung sướng, khoe xe khoe nhung lụa, người cho vay thì khóc ko ra nước mắt vì đòi nợ mà mặt nó trơ trơ như đéo quen.
Sản xuất thì chua loét, dân cũng cạn bớt túi tiền. Máy móc nhà xưởng thì đi thế chấp cả vì tình yêu với bất động sản. Giờ lấy đéo đâu ra tiền mà trả vốn trả lời.
Các nhà thầu cũng góp vui cho kí sổ như ly cafe sáng chờ khách ra nhà / đất để trả tiền vật liệu. Nhưng giờ bán ai dám mua. Thanh khoản vô cùng chậm, trừ những lô / nhà mặt tiền quá ngon trong tầm giá.
Đô lên nhập hàng kiểu gì, bán thế nào. Quốc gia cạn túi, đi vay, đi xin. Ai thương thì vất ít đồng mua xăng, ko có thì 30k / 1 xe máy. Thốn lắm !!!
Bđs giờ chỉ gọi là cầm cự, cầm cự nói cho oai chứ ai chích thuốc lúc nào thì thở lúc đó, đéo tiêm nữa thì tắt thở luôn.
Tao giờ cũng chán, may mà có tiền mặt, đủ mua rau, kèm ít trứng gà. Ngán ngẩm.
 
hỏi thằng lù trọng thắng ấy . đm
Ngày xưa tuy lãnh đạo tập thể, nhưng tam trụ mỗi ông 1 mảng, rõ nhất là thời tam nhân:
- TBT Đỗ Mười quản lý về chính trị, nhân sự.
- Chủ tịch nước Lê Đức Anh sếp sòng mảng quốc phòng, an ninh.
- Thủ tướng Võ Văn Kiệt thì chuyên tâm làm kinh tế, tất nhiên kinh tế vẫn phải phục tùng chính trị & an ninh, nhưng các đường lối chính sách kinh tế vẫn mang dấu ấn cá nhân rất lớn của ông Kiệt.
Còn bây giờ, tứ trụ đi đến đâu cũng bàn nuôi con gì, trồng cây gì, đến mức tao thấy dường như ai cũng nhầm vai trò chỉ đạo về kinh tế. Ví dụ:
https://m.thanhnien.vn/chu-tich-quo...dong-don-lan-song-dau-tu-moi-post1505798.html
Còn công tác nhân sự, có bao giờ mà tỷ lệ chủ tịch 2 TP lớn nhất nước lại là cái nghề rất dễ vướng vào lao lý, rồi tư lệnh ngành các kiểu cũng nhập kho. Có người khen đó là là do công tác chống tham nhũng đạt hiệu quả, nhưng sao cứ vụ sau lại lớn hơn vụ trước, ăn k chứa thứ gì, từ vật tư y tế tới chuyến bay giải cứu...
Nói chung, vai trò Thủ tướng hiện nay k đủ quyền lực để có dấu ấn riêng về kinh tế, có lẽ sau bài học 3x, thì mọi quyết sách về kinh tế đều phải thông qua tập thể, tập thể quyết định, người dân chịu trách nhiệm.
 
Đm tiền ăn ngập mõm, có điều hành đéo thành công thì cũng có chịu trách nhiệm gì đâu mà khổ?
 
Đéo biết chúng mày thấy thế nào. Nhưng tao thấy bột ngọt chỉ đạo như cái bờ. Từ thời chống dịch toàn chỉ đạo chung chung, thằng nào hiểu thế nào thì hiểu. Và sau đó nếu làm đúng thì là công của chỉ đạo, làm sai thì là do địa phương.
 
Ngày xưa tuy lãnh đạo tập thể, nhưng tam trụ mỗi ông 1 mảng, rõ nhất là thời tam nhân:
- TBT Đỗ Mười quản lý về chính trị, nhân sự.
- Chủ tịch nước Lê Đức Anh sếp sòng mảng quốc phòng, an ninh.
- Thủ tướng Võ Văn Kiệt thì chuyên tâm làm kinh tế, tất nhiên kinh tế vẫn phải phục tùng chính trị & an ninh, nhưng các đường lối chính sách kinh tế vẫn mang dấu ấn cá nhân rất lớn của ông Kiệt.
Còn bây giờ, tứ trụ đi đến đâu cũng bàn nuôi con gì, trồng cây gì, đến mức tao thấy dường như ai cũng nhầm vai trò chỉ đạo về kinh tế. Ví dụ:
https://m.thanhnien.vn/chu-tich-quo...dong-don-lan-song-dau-tu-moi-post1505798.html
Còn công tác nhân sự, có bao giờ mà tỷ lệ chủ tịch 2 TP lớn nhất nước lại là cái nghề rất dễ vướng vào lao lý, rồi tư lệnh ngành các kiểu cũng nhập kho. Có người khen đó là là do công tác chống tham nhũng đạt hiệu quả, nhưng sao cứ vụ sau lại lớn hơn vụ trước, ăn k chứa thứ gì, từ vật tư y tế tới chuyến bay giải cứu...
Nói chung, vai trò Thủ tướng hiện nay k đủ quyền lực để có dấu ấn riêng về kinh tế, có lẽ sau bài học 3x, thì mọi quyết sách về kinh tế đều phải thông qua tập thể, tập thể quyết định, người dân chịu trách nhiệm.
Thằng cha nghẹo ngày xưa , đi đến tỉnh nào cũng bảo phải phát triển thành tỉnh đầu tàu của khu vực.
 
Đéo biết chúng mày thấy thế nào. Nhưng tao thấy bột ngọt chỉ đạo như cái bờ. Từ thời chống dịch toàn chỉ đạo chung chung, thằng nào hiểu thế nào thì hiểu. Và sau đó nếu làm đúng thì là công của chỉ đạo, làm sai thì là do địa phương.
hiểu sai ý vì một câu nói có hàng ngàn ẩn ý.
méo hiểu phải theo ý nào
 
Đéo biết chúng mày thấy thế nào. Nhưng tao thấy bột ngọt chỉ đạo như cái bờ. Từ thời chống dịch toàn chỉ đạo chung chung, thằng nào hiểu thế nào thì hiểu. Và sau đó nếu làm đúng thì là công của chỉ đạo, làm sai thì là do địa phương.
Vì có kinh nghiệm điều hành kinh tế tầm TW đâu. Không phải tự nhiên người ta có ghế phó thủ, vừa hỗ trợ chỉ đạo ngành cho thủ tướng, vừa là công tác đào tạo cho lứa kế cận: ông Phúc, ông Dũng, ông Khải, ông Kiệt...đều lên thủ tướng từ vị trí phó thủ, nên cơ bản là quen công tác điều hành rồi.
Còn thời nay làm nhân sự thì kiểu đánh trận, phe nào mạnh thì nhân sự phe đó có ghế tốt. Cá nhân tao thấy nên cho anh Huệ làm thủ tướng, anh Vedan làm chủ tịch QH có khi phù hợp hơn. Vì anh Huệ có kinh nghiệm tài chính, kinh qua các vị trí lãnh đạo kinh tài ở TW, anh Vedan thì dân an ninh, qua làm công tác chính trị ở QH cũng k quá xa lạ.
Đơn cử khủng hoảng trái phiếu hiện nay, nếu rơi vào tay anh Huệ, khả năng sẽ xử lý tốt vì đây là chuyên môn sâu của ảnh rồi. Chứ k phải kiểu 3 ngày họp nhỏ, 5 ngày họp lớn, lập tổ công tác các thứ...chỉ để ra mấy văn bản kiểu tuyên giáo như các dn cố gắng trả nợ, con nợ phải tự chịu trách nhiệm...
 
Phải nói là 30 năm trở lại đây, với 5 đời thủ tướng, tao chưa thấy ông nào khổ như ông Vedan
1. Nhân sự
Đàn ông dũng mãnh hay không là ở hạ bộ, chứ không ở cơ bắp. Lãnh đạo có nhàn hay không là ở sự tinh nhuệ của cấp dưới, chứ không hẳn chỉ ở tài cán của mình. Các cụ dạy, Thần thiêng nhờ bộ hạ, là nhẽ đó.
Đây từ lúc nhậm chức đến giờ, không nói đến tài cán bộ hạ, mà chỉ nói riêng về mặt ổn định thôi, đã không có. Bộ trưởng là tư lệnh ngành, kẻ bị bắt, người bị đảo như rang lạc. Biếm, thăng diễn ra liên tục. Không an cư lấy đâu ra lạc nghiệp được.
Điểm nữa là cấp phó. Bốn đời trước, các cấp phó đều kinh nghiệm, linh mẫn, lịch duyệt và hài hoà. Thì đến thời này, có hai anh cũ thì bộ hạ họ sa cơ. Anh Minh nắm ngoại giao, dưới bộ ngoại giao, thứ trưởng bị bắt. Anh Đam nắm giáo dục, y tế và viện hàn lâm, giáo dục thì thủ khoa Sơn La vang danh cõi mạng, thứ trưởng nhảy lầu; y tế thì thôi khỏi nói, mà viện hàn lâm thì cũng chẳng bàn.
Còn hai anh mới...
Mới đây, chủ tịch xi măng Vicem Hoàng Thạch, Hải Phòng, một thương hiệu lớn nhất của xi măng miền Bắc vừa bị bắt.
Trước khi trở thành phó chủ tịch UBND thành phố HP, anh Thành có gần 5 năm làm giám đốc công ty kiêm Trưởng ban quản lý dự án Khu đô thị xi măng Hải Phòng.
Đầu tuần này, anh Thành đi nước ngoài, anh Đam lẫn anh Khái phải chia nhau lâm quản địa hạt đầy nhạy cảm và phức tạp với hàng núi dự án chịu áp lực tiến độ.
Đi nước ngoài thì vài ngày thôi, chứ sao lâu đến mức phải phân công kiêm nhiệm? Mà nếu là ảnh ốm đến mức phải đi chữa như anh Quang xưa, thì Ban Bảo vệ, Chăm sóc sức khỏe Cán bộ Trung ương làm gì mà để lên đến tầm ảnh rồi lại ốm?
Anh Khái nắm tư pháp, nội chính thì không thể mạnh như anh Bình xưa, bởi anh Bình là uv bct và xuất thân tư pháp.
Tao không hiểu là trong điều kiện eo hẹp về nhân sự và bấn loạn của nhân tâm đó, anh tao điều hành chính phủ kiểu gì, và sức đâu để điều và hành :(

2. Kinh tế
Gần hai năm nhậm chức thì mất gần năm rưỡi mắc dịch. Sống còn khó, đừng nói là kinh tế. Đã thế TQ lại còn đóng biên.
Mà TQ là cái gì? Là đất mẹ của nền kinh tế VN. Không có TQ không sao, nhưng nó làm cho giá thành sản phẩm của chúng ta tăng cao mấy lần, cấu hết lãi không nói, mà thậm chí còn khó để xuất.
Nước ta là nước may gia công thượng thặng. Mà gia công thì lãi chủ yếu vào cây kim sợi chỉ. Cây kim sợi chỉ từ đâu? TQ. Đóng cái coi như cả nền công nghiệp may gia công bấn loạn, mất phương hướng.
May mà còn thế, đừng có nói là rủi hay phi cơ tàu hoả. Nên điêu đứng cả hàng.

3. Chiến lược vĩ mô
Nói cái này thì nó hơi xa xôi, mà nhiều tml không nắm bắt, cũng chẳng hứng thú. Thôi tao lấy cái cụ thể để chỉ cái vĩ mô bế tắc.
Ai cũng biết rằng, đầu tư công là mạng sống của nền kinh tế quốc gia. Biến nền kinh tế thành sông Hồng, với dòng chảy xiết, thay vì sông Tô Lịch đang đầy phân rác hiện nay.
Nhưng đầu tư công bế tắc ở đâu. Nó có ở 3 lí do, mà tao cho rằng nhiệm kì 10 năm mới giải quyết được:
- Luật đầu tư công xếp tất cả các dòng vốn vào 1 rọ, trong đó oái ăm nhất là vốn ODA bị thời hạn hiệp định án ngữ. Bao người đi tù vì bởi tại cái này, dẫn đến hệ luỵ không giải ngân được và hàng loạt bộ ngành lẫn địa phương trả lại tiền. 5 năm gần đây, tỉ lệ giải ngân chỉ đạt được 50% so với trước đó. Hiện treo khoảng vài chục tỉ đô không có hướng giải ngân.
- Bắt bớ đồng loạt và diễn ra trên diện rộng. Dẫn đến ăn nhưng không làm. Không làm nhưng vẫn ăn. Phàm là làm thì đi cả.
- Luật môi trường 2020 ra đời đẩy tất cả vào ngõ cụt. Một quốc gia lấy đái đường và ỉa vấy làm nền tảng văn hoá môi trường, mà qui định nó lại nhưÂu như Mỹ thì sống sao. Hệ luỵ dẫn đến là cả nước thiếu vật tư vật liệu, dù núi sông đất nước ta ngoài đất, cát, đá thì không có gì. Thiếu đến mức mà nhà thầu còn mướn mồm anh nghị hiu chuyên môn ngữ văn là Nguyễn Sĩ Dũng lên mạng khóc than cầu đường.
Tro xỉ vốn là cốt liệu tốt hơn cả đá, sạch hơn cả cát, cả nước thải ra từ công nghiệp đến nhiệt điện, đến nhà máy thép ra hàng triệu tấn/ năm, thế mà vì đóng biên các mỏ, địa phương làm giá mỏ, bảo kê mỏ, thủ tướng mới phải ra mặt nói về nghiên cứu nó thay cốt liệu. Dự kiến dến giữa năm sau mới có kết quả #:-S
Nghiên cứu thì dễ thôi, nhưng để ra được định mức thì khó đấy, cả nhiệm kì không xong. Chưa nói việc chống đối của đầu nậu mỏ. Tro xỉ dùng được thì mỏ chết hết à? Đâu có được!
Nền kinh tế thiếu chiến lược y con đường cao tốc Bắc Nam thiếu vật liệu, cốt liệu. Đất nước có hàng vạn núi cát, mà cát ăn đong theo đấu và giá điều chỉnh như chứng khoán bao giờ!

Tao mong một nhiệm kì thủ tướng khang trang, để trăm dân làm ăn nó khởi sắc, chứ không muốn dở dang, tả tơi hay quá vất vả. Ổng mà vất thì mình lấy gì sống.
Công nhận, lên không ăn uống nhậu nhẹt gì mấy đã phải đi dọn rác, từ ngân hàng mất thanh khoản đến trái phiếu.
 
Phải nói là 30 năm trở lại đây, với 5 đời thủ tướng, tao chưa thấy ông nào khổ như ông Vedan
1. Nhân sự
Đàn ông dũng mãnh hay không là ở hạ bộ, chứ không ở cơ bắp. Lãnh đạo có nhàn hay không là ở sự tinh nhuệ của cấp dưới, chứ không hẳn chỉ ở tài cán của mình. Các cụ dạy, Thần thiêng nhờ bộ hạ, là nhẽ đó.
Đây từ lúc nhậm chức đến giờ, không nói đến tài cán bộ hạ, mà chỉ nói riêng về mặt ổn định thôi, đã không có. Bộ trưởng là tư lệnh ngành, kẻ bị bắt, người bị đảo như rang lạc. Biếm, thăng diễn ra liên tục. Không an cư lấy đâu ra lạc nghiệp được.
Điểm nữa là cấp phó. Bốn đời trước, các cấp phó đều kinh nghiệm, linh mẫn, lịch duyệt và hài hoà. Thì đến thời này, có hai anh cũ thì bộ hạ họ sa cơ. Anh Minh nắm ngoại giao, dưới bộ ngoại giao, thứ trưởng bị bắt. Anh Đam nắm giáo dục, y tế và viện hàn lâm, giáo dục thì thủ khoa Sơn La vang danh cõi mạng, thứ trưởng nhảy lầu; y tế thì thôi khỏi nói, mà viện hàn lâm thì cũng chẳng bàn.
Còn hai anh mới...
Mới đây, chủ tịch xi măng Vicem Hoàng Thạch, Hải Phòng, một thương hiệu lớn nhất của xi măng miền Bắc vừa bị bắt.
Trước khi trở thành phó chủ tịch UBND thành phố HP, anh Thành có gần 5 năm làm giám đốc công ty kiêm Trưởng ban quản lý dự án Khu đô thị xi măng Hải Phòng.
Đầu tuần này, anh Thành đi nước ngoài, anh Đam lẫn anh Khái phải chia nhau lâm quản địa hạt đầy nhạy cảm và phức tạp với hàng núi dự án chịu áp lực tiến độ.
Đi nước ngoài thì vài ngày thôi, chứ sao lâu đến mức phải phân công kiêm nhiệm? Mà nếu là ảnh ốm đến mức phải đi chữa như anh Quang xưa, thì Ban Bảo vệ, Chăm sóc sức khỏe Cán bộ Trung ương làm gì mà để lên đến tầm ảnh rồi lại ốm?
Anh Khái nắm tư pháp, nội chính thì không thể mạnh như anh Bình xưa, bởi anh Bình là uv bct và xuất thân tư pháp.
Tao không hiểu là trong điều kiện eo hẹp về nhân sự và bấn loạn của nhân tâm đó, anh tao điều hành chính phủ kiểu gì, và sức đâu để điều và hành :(

2. Kinh tế
Gần hai năm nhậm chức thì mất gần năm rưỡi mắc dịch. Sống còn khó, đừng nói là kinh tế. Đã thế TQ lại còn đóng biên.
Mà TQ là cái gì? Là đất mẹ của nền kinh tế VN. Không có TQ không sao, nhưng nó làm cho giá thành sản phẩm của chúng ta tăng cao mấy lần, cấu hết lãi không nói, mà thậm chí còn khó để xuất.
Nước ta là nước may gia công thượng thặng. Mà gia công thì lãi chủ yếu vào cây kim sợi chỉ. Cây kim sợi chỉ từ đâu? TQ. Đóng cái coi như cả nền công nghiệp may gia công bấn loạn, mất phương hướng.
May mà còn thế, đừng có nói là rủi hay phi cơ tàu hoả. Nên điêu đứng cả hàng.

3. Chiến lược vĩ mô
Nói cái này thì nó hơi xa xôi, mà nhiều tml không nắm bắt, cũng chẳng hứng thú. Thôi tao lấy cái cụ thể để chỉ cái vĩ mô bế tắc.
Ai cũng biết rằng, đầu tư công là mạng sống của nền kinh tế quốc gia. Biến nền kinh tế thành sông Hồng, với dòng chảy xiết, thay vì sông Tô Lịch đang đầy phân rác hiện nay.
Nhưng đầu tư công bế tắc ở đâu. Nó có ở 3 lí do, mà tao cho rằng nhiệm kì 10 năm mới giải quyết được:
- Luật đầu tư công xếp tất cả các dòng vốn vào 1 rọ, trong đó oái ăm nhất là vốn ODA bị thời hạn hiệp định án ngữ. Bao người đi tù vì bởi tại cái này, dẫn đến hệ luỵ không giải ngân được và hàng loạt bộ ngành lẫn địa phương trả lại tiền. 5 năm gần đây, tỉ lệ giải ngân chỉ đạt được 50% so với trước đó. Hiện treo khoảng vài chục tỉ đô không có hướng giải ngân.
- Bắt bớ đồng loạt và diễn ra trên diện rộng. Dẫn đến ăn nhưng không làm. Không làm nhưng vẫn ăn. Phàm là làm thì đi cả.
- Luật môi trường 2020 ra đời đẩy tất cả vào ngõ cụt. Một quốc gia lấy đái đường và ỉa vấy làm nền tảng văn hoá môi trường, mà qui định nó lại như Âu như Mỹ thì sống sao. Hệ luỵ dẫn đến là cả nước thiếu vật tư vật liệu, dù núi sông đất nước ta ngoài đất, cát, đá thì không có gì. Thiếu đến mức mà nhà thầu còn mướn mồm anh nghị hiu chuyên môn ngữ văn là Nguyễn Sĩ Dũng lên mạng khóc than cầu đường.
Tro xỉ vốn là cốt liệu tốt hơn cả đá, sạch hơn cả cát, cả nước thải ra từ công nghiệp đến nhiệt điện, đến nhà máy thép ra hàng triệu tấn/ năm, thế mà vì đóng biên các mỏ, địa phương làm giá mỏ, bảo kê mỏ, thủ tướng mới phải ra mặt nói về nghiên cứu nó thay cốt liệu. Dự kiến dến giữa năm sau mới có kết quả #:-S
Nghiên cứu thì dễ thôi, nhưng để ra được định mức thì khó đấy, cả nhiệm kì không xong. Chưa nói việc chống đối của đầu nậu mỏ. Tro xỉ dùng được thì mỏ chết hết à? Đâu có được!
Nền kinh tế thiếu chiến lược y con đường cao tốc Bắc Nam thiếu vật liệu, cốt liệu. Đất nước có hàng vạn núi cát, mà cát ăn đong theo đấu và giá điều chỉnh như chứng khoán bao giờ!

Tao mong một nhiệm kì thủ tướng khang trang, để trăm dân làm ăn nó khởi sắc, chứ không muốn dở dang, tả tơi hay quá vất vả. Ổng mà vất thì mình lấy gì sống.
Ý 1 đồng ý với mày chỉ không nhất trí ở điểm mày chỉ trích Ban Cssk TƯ. Bệnh tật nhiều khi đến thời điểm là phát. Ban dời cũng chịu.
 
Tao thấy chức TT bây giờ đéo có thực quyền.Nói đéo có thằng BT nào nghe.
do cơ chế.
Mài muốn đuổi ai lại phải xin phép ban tổ chức.
Ai muốn nghỉ cũng phải xin ban tổ chức.
Nên nói éo nghe hoặc nghe éo làm cũng chịu chết.
Mấy bộ mới là người của ông ấy như Hồng Diên hay các phó Thủ. Chứ chúng mày nghĩ ông ấy chân trần lội ruộng à. Còn Ban tổ chức thì ông ấy từ đấy ra. Nói chung ông Chính có ít kinh nghiệm điều hành ở vị trí đấy nên cũng hơi bỡ ngỡ (Nếu làm phó thủ lên thì dễ hơn). Đội tư vấn lại như lòn.
 
Phải nói là 30 năm trở lại đây, với 5 đời thủ tướng, tao chưa thấy ông nào khổ như ông Vedan
1. Nhân sự
Đàn ông dũng mãnh hay không là ở hạ bộ, chứ không ở cơ bắp. Lãnh đạo có nhàn hay không là ở sự tinh nhuệ của cấp dưới, chứ không hẳn chỉ ở tài cán của mình. Các cụ dạy, Thần thiêng nhờ bộ hạ, là nhẽ đó.
Đây từ lúc nhậm chức đến giờ, không nói đến tài cán bộ hạ, mà chỉ nói riêng về mặt ổn định thôi, đã không có. Bộ trưởng là tư lệnh ngành, kẻ bị bắt, người bị đảo như rang lạc. Biếm, thăng diễn ra liên tục. Không an cư lấy đâu ra lạc nghiệp được.
Điểm nữa là cấp phó. Bốn đời trước, các cấp phó đều kinh nghiệm, linh mẫn, lịch duyệt và hài hoà. Thì đến thời này, có hai anh cũ thì bộ hạ họ sa cơ. Anh Minh nắm ngoại giao, dưới bộ ngoại giao, thứ trưởng bị bắt. Anh Đam nắm giáo dục, y tế và viện hàn lâm, giáo dục thì thủ khoa Sơn La vang danh cõi mạng, thứ trưởng nhảy lầu; y tế thì thôi khỏi nói, mà viện hàn lâm thì cũng chẳng bàn.
Còn hai anh mới...
Mới đây, chủ tịch xi măng Vicem Hoàng Thạch, Hải Phòng, một thương hiệu lớn nhất của xi măng miền Bắc vừa bị bắt.
Trước khi trở thành phó chủ tịch UBND thành phố HP, anh Thành có gần 5 năm làm giám đốc công ty kiêm Trưởng ban quản lý dự án Khu đô thị xi măng Hải Phòng.
Đầu tuần này, anh Thành đi nước ngoài, anh Đam lẫn anh Khái phải chia nhau lâm quản địa hạt đầy nhạy cảm và phức tạp với hàng núi dự án chịu áp lực tiến độ.
Đi nước ngoài thì vài ngày thôi, chứ sao lâu đến mức phải phân công kiêm nhiệm? Mà nếu là ảnh ốm đến mức phải đi chữa như anh Quang xưa, thì Ban Bảo vệ, Chăm sóc sức khỏe Cán bộ Trung ương làm gì mà để lên đến tầm ảnh rồi lại ốm?
Anh Khái nắm tư pháp, nội chính thì không thể mạnh như anh Bình xưa, bởi anh Bình là uv bct và xuất thân tư pháp.
Tao không hiểu là trong điều kiện eo hẹp về nhân sự và bấn loạn của nhân tâm đó, anh tao điều hành chính phủ kiểu gì, và sức đâu để điều và hành :(

2. Kinh tế
Gần hai năm nhậm chức thì mất gần năm rưỡi mắc dịch. Sống còn khó, đừng nói là kinh tế. Đã thế TQ lại còn đóng biên.
Mà TQ là cái gì? Là đất mẹ của nền kinh tế VN. Không có TQ không sao, nhưng nó làm cho giá thành sản phẩm của chúng ta tăng cao mấy lần, cấu hết lãi không nói, mà thậm chí còn khó để xuất.
Nước ta là nước may gia công thượng thặng. Mà gia công thì lãi chủ yếu vào cây kim sợi chỉ. Cây kim sợi chỉ từ đâu? TQ. Đóng cái coi như cả nền công nghiệp may gia công bấn loạn, mất phương hướng.
May mà còn thế, đừng có nói là rủi hay phi cơ tàu hoả. Nên điêu đứng cả hàng.

3. Chiến lược vĩ mô
Nói cái này thì nó hơi xa xôi, mà nhiều tml không nắm bắt, cũng chẳng hứng thú. Thôi tao lấy cái cụ thể để chỉ cái vĩ mô bế tắc.
Ai cũng biết rằng, đầu tư công là mạng sống của nền kinh tế quốc gia. Biến nền kinh tế thành sông Hồng, với dòng chảy xiết, thay vì sông Tô Lịch đang đầy phân rác hiện nay.
Nhưng đầu tư công bế tắc ở đâu. Nó có ở 3 lí do, mà tao cho rằng nhiệm kì 10 năm mới giải quyết được:
- Luật đầu tư công xếp tất cả các dòng vốn vào 1 rọ, trong đó oái ăm nhất là vốn ODA bị thời hạn hiệp định án ngữ. Bao người đi tù vì bởi tại cái này, dẫn đến hệ luỵ không giải ngân được và hàng loạt bộ ngành lẫn địa phương trả lại tiền. 5 năm gần đây, tỉ lệ giải ngân chỉ đạt được 50% so với trước đó. Hiện treo khoảng vài chục tỉ đô không có hướng giải ngân.
- Bắt bớ đồng loạt và diễn ra trên diện rộng. Dẫn đến ăn nhưng không làm. Không làm nhưng vẫn ăn. Phàm là làm thì đi cả.
- Luật môi trường 2020 ra đời đẩy tất cả vào ngõ cụt. Một quốc gia lấy đái đường và ỉa vấy làm nền tảng văn hoá môi trường, mà qui định nó lại như Âu như Mỹ thì sống sao. Hệ luỵ dẫn đến là cả nước thiếu vật tư vật liệu, dù núi sông đất nước ta ngoài đất, cát, đá thì không có gì. Thiếu đến mức mà nhà thầu còn mướn mồm anh nghị hiu chuyên môn ngữ văn là Nguyễn Sĩ Dũng lên mạng khóc than cầu đường.
Tro xỉ vốn là cốt liệu tốt hơn cả đá, sạch hơn cả cát, cả nước thải ra từ công nghiệp đến nhiệt điện, đến nhà máy thép ra hàng triệu tấn/ năm, thế mà vì đóng biên các mỏ, địa phương làm giá mỏ, bảo kê mỏ, thủ tướng mới phải ra mặt nói về nghiên cứu nó thay cốt liệu. Dự kiến dến giữa năm sau mới có kết quả #:-S
Nghiên cứu thì dễ thôi, nhưng để ra được định mức thì khó đấy, cả nhiệm kì không xong. Chưa nói việc chống đối của đầu nậu mỏ. Tro xỉ dùng được thì mỏ chết hết à? Đâu có được!
Nền kinh tế thiếu chiến lược y con đường cao tốc Bắc Nam thiếu vật liệu, cốt liệu. Đất nước có hàng vạn núi cát, mà cát ăn đong theo đấu và giá điều chỉnh như chứng khoán bao giờ!

Tao mong một nhiệm kì thủ tướng khang trang, để trăm dân làm ăn nó khởi sắc, chứ không muốn dở dang, tả tơi hay quá vất vả. Ổng mà vất thì mình lấy gì sống.
Coppy ghi lại nguồn nhé tml. Source: https://www.facebook.com/le.dung.98499
 
do cơ chế.
Mài muốn đuổi ai lại phải xin phép ban tổ chức.
Ai muốn nghỉ cũng phải xin ban tổ chức.
Nên nói éo nghe hoặc nghe éo làm cũng chịu chết.
Cơ bản là phải có quyền lực ngầm.Chứ đm,mang danh là TT nhưng thằng A,con B là đệ của a Lú,a X thì bố bảo cũng đéo dám làm phật lòng nó.Vì dụ như 2 Japan.Có tml nào dám đụng đến nó đâu :vozvn (17):
 

Có thể bạn quan tâm

Top