Sao mày bít hay zậy. Thứ t buồn nhất là chọn sai ngành, thứ t buồn tiếp theo là k thể chạy sang dc mấy nc âu mẽoCòn mày thì đang học cơ khí chưa ra trường,hic
Mày chọn cơ khí là ổn rồi, chứ mày học cơ điện tử là ói máu tiếpSao mày bít hay zậy. Thứ t buồn nhất là chọn sai ngành, thứ t buồn tiếp theo là k thể chạy sang dc mấy nc âu mẽo![]()
Mày ns khá đúng với trường hợp của t, học kỹ thuật ra, làm kỹ thuật 1 thời gian dài đến phát chán, k dám bứt ra khỏi vùng an toàn, mặc dù ấp ủ vài ý định khởi nghiệp nhưng lo trc lo sau. Cơ thể dần trở nên mệt mỏi, đầu óc lắm lúc nặng trĩu lắm lúc trống rỗngThất bại thì có sao. Sai thì mới khôn. Ra khỏi vùng an toàn là cũng một chút thành công rồi
Th đi em à, cố mà học hoá học cho ra trường rồi đi Đức j đó, nay a buồn nhiều thứ nên muốn tâm sự với ae, để nhìn lại từng chặng đường đã qua.Mày chọn cơ khí là ổn rồi, chứ mày học cơ điện tử là ói máu tiếp
Mày làm ngành gì ?, có ý tưởng khởi nghiệp hay mục tiêu gì cho 5 năm tới k ?. Thấy mày còn trẻ mà bế tắc quátao đang 27, tan vỡ mọi thứ, k hài lòng với cuộc sống hiện tại của tao, muốn dứt đi đâu đó làm lại từ con số 0 nhưng hành trang chẳng có gì ngoài 1 cơ thể đầy bệnh tật và 1 tâm hồn trống rỗng, tiêu cực
có người 25 tuổi chết, 75 tuổi chôn
còn tao thì 18 tuổi chết rồi, ngày lí tưởng sống không được đón nhận, phải sống bằng lí tưởng chắp vá của ba của mẹ của chị khiến tao mệt mỏi và hành hạ bản thân hằng ngày...
tao mệt quá, quá yếu đuối để tự tử nhưng sống mà như tồn tại tao chán quá, làm một công việc không thấy niềm vui, tối ngủ trằn trọc suốt đêm
những ngày tươi đẹp đã qua rồi...
![]()
Giờ chả lẽ t phải thương xót, đồng cảm vs m. Đi ra đường thấy obg còn buôn bán ve chai, người bệnh tật, nhức mỏi mưu sinh, chữa bệnh. H kh nỗi thì treo cổ chứ saoMày ns khá đúng với trường hợp của t, học kỹ thuật ra, làm kỹ thuật 1 thời gian dài đến phát chán, k dám bứt ra khỏi vùng an toàn, mặc dù ấp ủ vài ý định khởi nghiệp nhưng lo trc lo sau. Cơ thể dần trở nên mệt mỏi, đầu óc lắm lúc nặng trĩu lắm lúc trống rỗng
Lý tưởng của mày là gì? Ko có lý tưởng sống thì cứ tạm bợ qua ngày tháng cũng buồn.tao đang 27, tan vỡ mọi thứ, k hài lòng với cuộc sống hiện tại của tao, muốn dứt đi đâu đó làm lại từ con số 0 nhưng hành trang chẳng có gì ngoài 1 cơ thể đầy bệnh tật và 1 tâm hồn trống rỗng, tiêu cực
có người 25 tuổi chết, 75 tuổi chôn
còn tao thì 18 tuổi chết rồi, ngày lí tưởng sống không được đón nhận, phải sống bằng lí tưởng chắp vá của ba của mẹ của chị khiến tao mệt mỏi và hành hạ bản thân hằng ngày...
tao mệt quá, quá yếu đuối để tự tử nhưng sống mà như tồn tại tao chán quá, làm một công việc không thấy niềm vui, tối ngủ trằn trọc suốt đêm
những ngày tươi đẹp đã qua rồi...
![]()
Đúng thật, t hay lấy mấy cảnh như v để an ủi bản thân, nhiều lúc đưa cha mẹ vào bv mà nhìn đám ở trong đó thấy nó bế tắc, chán thực sự.Giờ chả lẽ t phải thương xót, đồng cảm vs m. Đi ra đường thấy obg còn buôn bán ve chai, người bệnh tật, nhức mỏi mưu sinh, chữa bệnh. H kh nỗi thì treo cổ chứ sao
t hiện đang làm e-commercer tháng 6 củ bọ, t chẳng có ý tưởng gì 5 năm tới, ngoài việc đi học thêm bằng lái xe rồi lái tàn tàn suốt đời.Mày làm ngành gì ?, có ý tưởng khởi nghiệp hay mục tiêu gì cho 5 năm tới k ?. Thấy mày còn trẻ mà bế tắc quá
Tuyệt vời chàng trai trẻ, thế hệ vươn mình, đất nước vươn mình phải trông đợi vào những người như mày.Tao 23, chuẩn bị 24. Ra trường muộn, đi làm đến h dc gần 3 năm, lương thấp, k tích luỹ dc 1 đồng tiết kiệm nào. Nhưng đéo sao vì tao tự lo đc cho bản thân tao, mỗi ngày tao vẫn học tập, đọc sách, luyện tập và tao sống với sự tử tế, đàng hoàng, trong sạch. Hiện tại tao đéo có tài sản nhưng tao biết rõ là tương lai tao sẽ đéo u tối. Tao có những người chỉ dẫn, có mqh, có người yêu thương,… tao biết 3 ngoại ngữ, tao biết rõ ràng mục tiêu mỗi ngày của mình là gì. Một người mà “sống thẳng lưng”, phát triển kỹ năng, mài dũa hàng ngày thì tao tin việc có tiền là sớm hay muộn. Đéo phải vội vàng nhìn người khác, mỗi ngày tự nhìn bản thân mình là đủ.
Giờ đi xklđ chỉ có Nhật, Hàn là dễ th mày. Trc t tìm hiểu cả năm rồi, đa phần đều bị bít cửa hếtt hiện đang làm e-commercer tháng 6 củ bọ, t chẳng có ý tưởng gì 5 năm tới, ngoài việc đi học thêm bằng lái xe rồi lái tàn tàn suốt đời.
mà t cũng đang lười, đợi cty giải thể rồi t mới đi học bằng lái, công ty hiện đang bết bát lắm, lỗ lòi lol, nhma vẫn bám, chẳng sớm thì muộn
thể chất thì tệ vl rồi, nên chỉ còn làm tài xế là tao có thể gọi là ổn ổn về mặt sức khỏe, dù lưng đau vãi l, chạy bộ là cái món dễ nhất giờ t cũng k chơi đc vì 2 cái gối t bị thoát vị rồi
giờ t chỉ có 1 điều ước là sức khỏe trở lại bình thường như lúc 18-20t, thắt lưng k đau, vai gáy k mỏi, gối k kêu, và thoát khỏi căn bệnh trầm cảm, t sẽ học tiếng để đi xuất khẩu lao động, đi úc đi đức, chứ ở việt nam, không có hi vọng gì sáng rực. Đi làm bận rộn sẽ khiến tao quên đi quá khứ, quên đi thói quen xấu như cờ bạc, porn-thẩm du.
Mày còn trẻ mà v là tốt rồi, t nhớ lúc t = độ tuổi mày thì chỉ biết ăn chơi gái gú, lúc nào cũng tụ tập với đám bn bar bủng, kara ... Nghĩ lại đúng dại nhột, thời đó phá biết bao nhiêu sức trẻTao 23, chuẩn bị 24. Ra trường muộn, đi làm đến h dc gần 3 năm, lương thấp, k tích luỹ dc 1 đồng tiết kiệm nào. Nhưng đéo sao vì tao tự lo đc cho bản thân tao, mỗi ngày tao vẫn học tập, đọc sách, luyện tập và tao sống với sự tử tế, đàng hoàng, trong sạch. Hiện tại tao đéo có tài sản nhưng tao biết rõ là tương lai tao sẽ đéo u tối. Tao có những người chỉ dẫn, có mqh, có người yêu thương,… tao biết 3 ngoại ngữ, tao biết rõ ràng mục tiêu mỗi ngày của mình là gì. Một người mà “sống thẳng lưng”, phát triển kỹ năng, mài dũa hàng ngày thì tao tin việc có tiền là sớm hay muộn. Đéo phải vội vàng nhìn người khác, mỗi ngày tự nhìn bản thân mình là đủ.
Mày lười vl thế thì mong gì được nữa, hành động của mình thế nào thì kết quả sẽ ra thế đó thôi. Mày giờ chỉ ngồi ước cuộc sống tốt hơn, còn chả làm cái đầu buồi gì để nó tốt vậy thì chỉ đi mua vietlot thôi. Mà vietlot mày còn đéo mua, thì hết sạch hi vọng rồi.t hiện đang làm e-commercer tháng 6 củ bọ, t chẳng có ý tưởng gì 5 năm tới, ngoài việc đi học thêm bằng lái xe rồi lái tàn tàn suốt đời.
mà t cũng đang lười, đợi cty giải thể rồi t mới đi học bằng lái, công ty hiện đang bết bát lắm, lỗ lòi lol, nhma vẫn bám, chẳng sớm thì muộn
thể chất thì tệ vl rồi, nên chỉ còn làm tài xế là tao có thể gọi là ổn ổn về mặt sức khỏe, dù lưng đau vãi l, chạy bộ là cái món dễ nhất giờ t cũng k chơi đc vì 2 cái gối t bị thoát vị rồi
giờ t chỉ có 1 điều ước là sức khỏe trở lại bình thường như lúc 18-20t, thắt lưng k đau, vai gáy k mỏi, gối k kêu, và thoát khỏi căn bệnh trầm cảm, t sẽ học tiếng để đi xuất khẩu lao động, đi úc đi đức, chứ ở việt nam, không có hi vọng gì sáng rực. Đi làm bận rộn sẽ khiến tao quên đi quá khứ, quên đi thói quen xấu như cờ bạc, porn-thẩm du.
khác j nhau màyMày chọn cơ khí là ổn rồi, chứ mày học cơ điện tử là ói máu tiếp
Lí tưởng của t hồi ấy và bây giờ vẫn 1, sống 1 cuộc sống tự lập, tránh xa mạng xã hội, hòa mình vào thiên nhiên, trân trọng từng giây phút trên đời, làm 1 công việc tự do đi đây đó hướng dẫn viên du lịch(tiếng trung), tập gym, fitness hằng tuần, yêu bản thân, yêu cơ thể, cưới vk hiền, có con thơ. Haha có viễn vông k m, vì ngay bước đầu tao tạch rồi..vì đó là tiền đề để t quyết định những thứ tiếp theo, thấy cũng buồn vì ngay giây phút chập chững vào đời, t được đặc cách vào vùng an toàn mà gia đình để sẵn, t lại k thích nên tự hại mình dần dần.. t k thích đi theo con đường của ai cả, obz cả con chị t thì thích áp đặt t vào cái khuân mẫu sẵn, t tự hủy dần dần.. ngay cả cái điện thoại t thích nó cũng bắt phải mua theo mẫu của nó thích, lúc này thì t thắng nó rồi, còn cuộc đời thì t thua vì còn nhỏ đéo chống lại được nên thua cuộc đời rồi.. cứ áp cuộc đời mình cho người khác trong khi mỗi người đều khác biệt hoàn toàn về lí tưởng sống, thế giới quan về cuộc đời, từ khác biệt về giới tính, khác biệt về thế hệ, mà cứ bắt người khác theo mình, nực cười vl.Lý tưởng của mày là gì? Ko có lý tưởng sống thì cứ tạm bợ qua ngày tháng cũng buồn.
Tao nghĩ là do nhận thức và môi trường xung quanh của từng thằng. Nguyên nhân chính là tao tự tách bản thân ra xa khỏi xã hội, tao biết rõ bản lĩnh mình chưa đủ, mình k gần các thành phần ăn chơi đc nên tao k có “bạn”. Tao chỉ thực sự tìm đến những người tao muốn đi theo, học hỏi và những người có cách sống “đúng chất”, thời gian còn lại là tao ở 1 mình và dành thời gian cho bản thân, bao gồm cả việc quan tâm đến những người tao yêu thương. Nghe thì ít việc nhưng khi mày nghĩ đủ nhiều đến người nào đó thì có cực nhiều việc để làm.Mày còn trẻ mà v là tốt rồi, t nhớ lúc t = độ tuổi mày thì chỉ biết ăn chơi gái gú, lúc nào cũng tụ tập với đám bn bar bủng, kara ... Nghĩ lại đúng dại nhột, thời đó phá biết bao nhiêu sức trẻ
Giờ t sống khá chọn lọc, Kp ai cũng chơi như trc. Thấy đầu óc cũng nhẹ hơnTao nghĩ là do nhận thức và môi trường xung quanh của từng thằng. Nguyên nhân chính là tao tự tách bản thân ra xa khỏi xã hội, tao biết rõ bản lĩnh mình chưa đủ, mình k gần các thành phần ăn chơi đc nên tao k có “bạn”. Tao chỉ thực sự tìm đến những người tao muốn đi theo, học hỏi và những người có cách sống “đúng chất”, thời gian còn lại là tao ở 1 mình và dành thời gian cho bản thân, bao gồm cả việc quan tâm đến những người tao yêu thương. Nghe thì ít việc nhưng khi mày nghĩ đủ nhiều đến người nào đó thì có cực nhiều việc để làm.