Đúng zồi mày. Đà Lạt khi ấy còn thông đầy đường, đầy phố. Đẹp nhưng éo có gì ăn mày, nên thấy éo đẹp, chỉ thấy khổ. Là thành phố mà còn khổ hơn cả bọn ở kinh tế mới vì chúng còn trồng trọt, chăn nuôi, cây nhà lá vườn ăn được.
Đà Lạt bây giờ thì mấy thằng +sảng, chia lô, bán nền, hoạch định như con kẹc nên loạn xị cả lên. Cái thác Đatanla ngày xưa tao đi củi là rừng rậm, phải men theo lối đường mòn, bám dây rừng xuống. Bây giờ có máng trượt, thang máy xuống tận nơi. Hôm tao ngồi máng trượt với thằng con, chỉ cho nó chỗ ngày xưa tao vác củi, bám dây rừng lên đường, trượt chân cái thân cây củi bằng bắp vế người lớn đập cho phát vào đầu, nằm ngất ra.