Có Video [Khối đại đoàn kết dân tộc là đây]: Mới ngày nào còn “pikachu, cướp, chó vàng …” nay đã được gọi với danh xưng “cục dàng”

nếu được chọn lại tao sẽ chọn viên blue pill đó chứ đéo phải red pill để được ngô nghê ngạo nghễ như những đứa trẻ trong clip
Tao cắn thuốc đỏ từ hồi năm 1 SV lúc học mấy môn cnxh, mà cho chọn lại tao vẫn cắn thuốc đỏ.
 
Đụ má XamVN. Cũng tại cái ổ phản động bất mãn đó mà tao mất hết cái khả năng tận hưởng niềm vui bình thường của một con người, một công dân VN.

Ngày trước, mỗi nghe về kháng chiến chống Mỹ cứu nước, bao chiến công anh dũng, bao câu chuyện về những giai thoại anh hùng tao còn biết trầm trồ, còn thấy lòng tự hào, còn thấy cái đẹp của sức mạnh đoàn kết.

Còn bây giờ? Bước ra đường, nhìn cờ bay phấp phới, nhìn xe tăng rầm rầm, trong đầu tao chỉ còn nghe văng vẳng mấy cái comment kiểu: "bò đỏ", "ngu độn", "đú trend", "lãng phí ngân sách"…

Trời ơi đĩ mẹ mày XamVN, vì nó mà tao giờ như bị tẩy não. Nhìn cái gì cũng bất mãn, cay cú, ghen tức thù hận. Đụ má, dân người ta coi diễu binh thì vỗ tay, còn tao thì lầm bầm chửi thề. Dân người ta coi thì lòng rạo rực, còn tao thì móc mỉa từng bước đi, từng khẩu hiệu, từng nụ cười của mấy cô chú trên TV.

Mà cũng éo phải tao muốn vậy đâu. Cái diễn đàn rác rưởi đó ngày ngày nhồi vô não tao biết bao nhiêu thứ tiêu cực. Mỗi tấm ảnh, mỗi bản tin, tụi bây cũng phải giật tít, nhai đi nhai lại, chửi tới chửi lui, rặn ra cho tao một bức tranh Đông Lào xám sịt thối nát. Rồi tụi bây ngồi đó mà tự sướng với nhau trong cái ao xàm bằnh sự cay cú, ngày ngày bất mãn như lũ rận tự hút đi nhựa sống, đốt đi thời gian, phí hoài thanh xuân của mình.

Đụ má Xamvn đã cướp của tao một cuộc đời, cướp của tao cái quyền được hồn nhiên, cái quyền được tự hào, cái quyền được ngạo nghễ, “yêu lước” … cái quyền được hoà mình vào đám đông trong ngày vui của dân tộc. Giờ đây tao chẳng còn gì cả. Ngày ngày hằn hộc ghen tức thù hận cái xã hội này, luôn luôn đưa ánh mắt nghi ngờ như một thằng mất niềm tin.

Tao giờ như một thằng câm điếc trước mọi hân hoan, vì đâu? Vì XamVN, đụ má mày.

Tao nhớ bản thân mình của những ngày trước, ngày mà còn yêu đảng yêu nước, còn vững niềm tin là sẽ đưa đất nước sánh vai với cường quốc năm châu. Tao ước, giá mà thời gian có thể trở lại. Giá mà tao có thể rửa não, có thể phun sạch cái đống rác trong đầu mà XamVN đã nhồi sọ tao. Giá mà có thể một lần nữa ngồi trước TV, thấy quốc kỳ tung bay, tự hào, ngạo nghễ mà lòng nao nao mà không nghĩ bậy.

Nhưng không…. XamVN đã làm tao thành một thằng méo mó, bệnh hoạn mang tâm thức tật nguyền của một thằnh phản động bất mãn giai đoạn cuối. Thứ tâm thức mà tao không thể tẩy xoá trong kiếp sống này. Đụ mày XamVN, nhờ nó mà tao trở thành một thằng nhìn đời qua lăng kính toàn là cứt đái.

Tao thật sự căm hạn cái XamVN, căm luôn chính tao. Căm hận cái thằng ngu ngày đó đã từng vì đôi ba lần xem sex sục cặc mà trót đặt chân tới cái diễn đàn này …

Ngày trước :



Bây giờ :


Chắc nó chừa mình ra,hic
 

Có thể bạn quan tâm

Top