Live Nhân sắp 30/4 tao hỏi ChatGPT về " nếu 1968 VNCH và Mỹ đánh mạnh ra bắc có thể thống nhất Việt Nam được hay không?"

Và câu trả lời là khả năng rất khó :
Vì những lý do sau :
1, Miền Bắc có phòng thủ mạnh và lòng dân vững vàng.
2. Nếu Mỹ đánh ra bắc thì lập lại tình trạng Xô-Trung sẽ kéo quân vào giống như Triều Tiên
3. Nội miền Nam, Mỹ tốn 500k quân nhưng vẫn chưa bình ổn được, đánh ra bắc thì ăn Lồn nhé.
4. Phong trào phản chiến ở Mỹ (1968~)
5.Miền Bắc đã sẵn sàng cho cuộc chiến lâu dài, còn miền Nam thì không.

Ae thảo luận xem sao nhé, tao thấy năm 1968 là năm mà Bắc Việt và VNDCCH yếu nhất, sau tết Mậu Thân thì quân du kích ở chỗ tao còn có 1/10, lớp bị bắt lớp bị lộ lớp chết trận gần hết.
 
Ngày xưa Bắc kỳ gặp Nhật có làm được cmg đâu, Mĩ mà đổ quân vào như Iwo Jima thì miền Bắc chả đái cmn ra quần.

Ngay cả con ChatGPT trả lời cũng rất rõ ràng là Xô - Trung sẽ kéo quân vào, Mĩ chỉ ngán tình huống đó chứ ngán cmg Bắc kỳ.
 
1000 năm bắc thuộc còn đéo làm gì dc,đánh nhau quen rồi. cái xứ nam kỳ hết bợ thằng này đến bợ thằng khác,sức mạnh đéo có,tinh thần đéo có thấy nguy là lùi bước thì lấy đâu ra chiến thắng ? k đồng lòng thì đéo làm dc việc gì nên hồn cả !
 
Mẽo bắt tay Trung Quốc với điều kiện Mỹ phải rút khỏi Đông Dương và Trung Quốc sẽ hỗ trợ cho Bắc Việt Nam thống nhất
đó là lịch sử đã xảy ra khi nó theo chiều hướng mẽo ko muốn đổ bộ
nhưng nếu mẽo quyết định đổ bộ thì điều kiện gì ko quan trọng , thằng LX cũng phải rén thôi chứ TQ là cc gì
 
tao mà là Tổng thống Mỹ, tao cho rải bom Hà Nội thêm 5 ngày, Hải Phòng 10 ngày.
Xem nó có chịu nổi nhiệt không.

Tóm lại là Mỹ nghĩ Việt Nam quan trọng nhưng hoá ra Việt Nam chẳng quan trọng đến thế
 
tao mà là Tổng thống Mỹ, tao cho rải bom Hà Nội thêm 5 ngày, Hải Phòng 10 ngày.
Xem nó có chịu nổi nhiệt không.

Tóm lại là Mỹ nghĩ Việt Nam quan trọng nhưng hoá ra Việt Nam chẳng quan trọng đến thế
xin thưa mày là nó dải bom từ 1965 đến 1973. chứ mấy ngày thì ăn thua đéo gì =)) 7,5 triệu tấn bom chứ đéo phải vài trăm tấn hay vài nghìn quả đâu ! triệu tấn đấy !
 
tao mà là Tổng thống Mỹ, tao cho rải bom Hà Nội thêm 5 ngày, Hải Phòng 10 ngày.
Xem nó có chịu nổi nhiệt không.

Tóm lại là Mỹ nghĩ Việt Nam quan trọng nhưng hoá ra Việt Nam chẳng quan trọng đến thế
ko ăn thua , đánh tiêu hao làm gì khi Vn được viện trợ đồ , muốn diệt gốc phải giải phóng hà lội thôi .
 
Tao cũng nghĩ nếu VNCH và đồng minh không cần phải đánh ra miền bắc , chỉ cần đưa quân đánh chiếm lấy vùng cán xong quảng bình , nơi hẹp nhất chỉ chưa tới 50 km , chả cần đánh đấm nhiều , chỉ cần giữ vững vùng đấy khoảng 1 năm là thế trận sẽ xoay chuyển ngay tức khắc !
Quân miền bắc đóng ở miền nam và cao nguyên không được tiếp tế sẽ phải tan
 
Tao cũng nghĩ nếu VNCH và đồng minh không cần phải đánh ra miền bắc , chỉ cần đưa quân đánh chiếm lấy vùng cán xong quảng bình , nơi hẹp nhất chỉ chưa tới 50 km , chả cần đánh đấm nhiều , chỉ cần giữ vững vùng đấy khoảng 1 năm là thế trận sẽ xoay chuyển ngay tức khắc !
Quân miền bắc đóng ở miền nam và cao nguyên không được tiếp tế sẽ phải tan
tau nghỉ đầu tiên phải dùng hải quân phong tỏa hải phòng , làm cái gai chọt lên Hà lội ,
sau đó 1 mặt trận đó nghi binh đánh Hà Lội nhưng đánh xuống gồng kiềm đánh sang lào luôn liên kết vs cam pu chia
 
Sáng nay tôi có ý định ghi vài dòng, xem như ghi chép cá nhân, về Nabokov vì tôi vừa đọc lại hơn một nửa tiểu luận trong quyển Nabokov and the Real World của Robert Alter, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Nabokov luôn có thể chờ. Vậy nên đã lỡ tay gõ phím, tôi muốn chuyển qua một tiểu luận trong quyển Nghĩ về văn học hải ngoại của nhà văn Nguyễn Mộng Giác, đó là 'Đồng hồ dừng lại từ 30.4.1975', viết vào năm 2000.

Cũng giống như vụ đọc ngẫu nhiên trước với quyển sách của Nguyễn Hiến Lê, tôi đọc tiểu luận này cũng do tình cờ trong lúc chờ mạng Internet kết nối lại, do bên nhà mạng có thông báo bảo trì. Nguyễn Mộng Giác không phải nhà văn quen thuộc với tôi, truyện dài duy nhất của ông ấy tôi đọc là Tiếng chim vườn cũ, kèm một số bài viết lẻ trên mạng.

Nguyễn Mộng Giác bắt đầu bài viết bằng việc trích một đoạn từ quyển tiểu thuyết 'Những ngày cuối cùng của Việt Nam Cộng Hòa' của nhà văn, nhà báo Trần Mai Hạnh. Đoạn hội thoại được trích là của hai nhân vật: trung tướng Ngô Quang Trưởng tư lệnh quân đoàn 1 và viên Tổng lãnh sự Mỹ tại Đà Nẵng. Ông Giác cho rằng việc tác giả lúc nào cũng để trung tướng Ngô Quang Trưởng gọi người Mỹ là "Ngài" (viết hoa) "rất chối tai". Ông nói thêm:

"Những người lớn lên ở Miền Nam đều biết rõ trong ngôn ngữ giao tế hằng ngày, từ vĩ tuyến 17 trở vào, không ai dung tiếng "Ngài" đầy khúm núm để thưa gửi trước những chức quyền cao hơn mình. Không phải người Miền Nam không sợ cấp trên, hoặc ở Miền Nam trước 1975 không hề có những bọn xu nịnh. Nhưng tiếng "Ngài" là một tiếng Việt đã lỗi thời, từ lâu không ai còn dùng nữa."

Ông Giác cho rằng ngôn ngữ của ông Hạnh đã đóng băng, và đáng lý ra sau hơn một phần tư thế kỷ, với tư cách là người cầm bút "có thẩm quyền" ở Việt Nam, ông Hạnh phải ý thức hơn.

"Vì quê hương đang ở trong tầm tay của ông. Ðám đông thấp cổ bé miệng mong mỏi được những nhà báo, nhà văn "có thẩm quyền" như ông hiểu rõ hoàn cảnh của họ, ước vọng của họ hôm nay, tháng Tư năm 2000. Nhưng ông suy nghĩ, viết lách như một người sống hai mươi lăm năm về trước. Ông không thông cảm nổi với những người đã từng chống ông trong chiến tranh, đấy là quyền của ông. Nhưng hình như ông cũng không thông cảm được với lớp trẻ tuổi trên dưới ba mươi hiện nay, là một nửa đám đông đang ở dưới quyền sinh sát của bạn bè ông."

Bài viết của ông Giác liên quan cảm xúc nhiều hơn lý lẽ vì ông thừa nhận người bỏ quê hương mà đi, đồng hồ của họ cũng đã dừng lại, tất cả hoài niệm quê hương họ mang theo giống "tranh tĩnh vật", việc thay đổi dù chỉ một chi tiết nhỏ trong đấy cũng là "xâm phạm lên cái gì thiêng liêng nhất của người lưu vong."

Tổng quan chất giọng của Nguyễn Mộng Giác không hẳn mang tính bút chiến, mà khá trầm. Ý kiến của ông Giác thế nào, tôi chưa có gì để nhận xét, nhưng bài viết này có vài điểm tôi thích và gợi cho tôi vài suy nghĩ.

Thứ nhất là đoạn trích sau:

"Không phải ngẫu nhiên mà hai người Việt xa lạ gặp nhau lần đầu, câu hỏi làm quen trước tiên là hỏi năm rời quê hương. Ðó là một cách định vị để dễ dàng tìm lời thích hợp mà trao đổi về sau. Không cùng chia nhau một thứ quê hương, khó ăn khó nói lắm!"

Thứ hai là tiểu luận này (và có thể là cả các bài khác trong cùng tập sách tôi chưa đọc tới) phảng phất không khí của một thế giới bị đẩy lùi quá xa. Trước giờ tôi vẫn thấy văn học hải ngoại tồn tại như thể nó là đối trọng của văn học trong nước, nhưng trước làn sóng toàn cầu hóa của thế kỷ 21, có vẻ khái niệm "văn học hải ngoại" người Việt ta hay dùng giờ như đã nằm hẳn trong lịch sử (dù ở nước ngoài nhiều người vẫn đang viết).

Thứ ba là nếu cân tiểu thuyết Nguyễn Mộng Giác và tiểu thuyết Trần Mai Hạnh để xem hai cách nhìn Việt Nam thì ta có gì? Tôi sẽ không nói hai người này giống nhau nhưng cả hai đều chia sẻ chung chút gì đó tinh thần nhẫn nhịn trước xô đẩy của thời cuộc.

Những suy nghĩ trên tôi có thể dành thời gian để nhìn nhận xa hơn, nhưng tôi biết tôi khó trở lại những chủ đề này, bản thân là người ăn buffet vô ý tứ, dĩa tôi giờ quá đầy. Liệu có ai là viết về văn học hải ngoại từng nhìn những vấn đề trên không, tôi rất muốn đọc thử.

***
 
Tao cũng nghĩ nếu VNCH và đồng minh không cần phải đánh ra miền bắc , chỉ cần đưa quân đánh chiếm lấy vùng cán xong quảng bình , nơi hẹp nhất chỉ chưa tới 50 km , chả cần đánh đấm nhiều , chỉ cần giữ vững vùng đấy khoảng 1 năm là thế trận sẽ xoay chuyển ngay tức khắc !
Quân miền bắc đóng ở miền nam và cao nguyên không được tiếp tế sẽ phải tan
Laos,cam để chưng à. Lúc đó nó quay lại đánh thế ỷ giốc chết bao nhiêu người. Mày tốt nhất đừng đi quân đội. Ko lên đội trưởng đi cả đội nữa.
 
nói thẳng là đéo
mỹ+ vnch là 2 thằng bê đê dẩm lọ nhân quyền có cái Lồn mà dám đánh mạnh
phải máu lạnh như bọn hàn thằng nào nói ngọng giết hết ms win đc
nhìn vào bọn do thái đc xamer tung hô hú hét như khỉ là hiểu
 
nói thẳng là đéo
mỹ+ vnch là 2 thằng dẩm lọ nhân quyền có cái lồn mà dám đánh mạnh
phải máu lạnh như bọn hàn thằng nào nói ngọng giết hết ms win đc
Cu quan điểm với bạng thân. Học khổng học lão quá lú mẹ đầu, sau đó bị dân chủ mỹ nó bơm vô đầu nữa. Muốn hòa bình tự do thì phải ác hơn kẻ thù,hòa bình tự do dân chủ ko tự nhiên mà có được.
 
xin thưa mày là nó dải bom từ 1965 đến 1973. chứ mấy ngày thì ăn thua đéo gì =)) 7,5 triệu tấn bom chứ đéo phải vài trăm tấn hay vài nghìn quả đâu ! triệu tấn đấy !
Tao bảo là Hà Nội, nó rải bom Hà Nội có mười mấy ngày thôi. Còn lại là nó rải trong vĩ tuyến 17 trở vào và rải Lào, rải Cam
 
Cu quan điểm với bạng thân. Học khổng học lão quá lú mẹ đầu, sau đó bị dân chủ mỹ nó bơm vô đầu nữa. Muốn hòa bình tự do thì phải ác hơn kẻ thù,hòa bình tự do dân chủ ko tự nhiên mà có được.
trc bọn do thái giết đc mấy thằng 8 keo hà mã chúng nó bâu vô hú hét cắn xé t như khỉ gọi bầy
giờ gần 1 năm bọn ngu do thái vẫn chưa end game đc
giống iq thấp nó ngu si đần độn vậy đó
 

Có thể bạn quan tâm

Top