Nhìn bọn U nô bị Trump đấm vỡ mồm mà tao thấy vui vl

ragerod

Khổ vì lồn
Hôm qua xem phỏng vấn thằng chó đẻ Zel bị hội đồng mà tao thấy vui vl. Giống mấy thằng chó U nô, đi làm culi bị hội đồng cho như chó :feel_good:. Nước Mỹ đéo có trách nhiệm phải lo cho lũ chó đẻ chúng mày. Liệu mà lo chăm chỉ làm thuê đi, còn ko sang Ukr mà đánh nhau nếu chúng mày ủng hộ đến thế. Cuối cùng vẫn là mõm thôi =))
 
Thấy bảo chiếm u cà trong 48h mà địt mẹ mấy nghìn cái 48h rồi. Dân thì sang đến đâu drone cho thành phân bón đến đấy. Nghĩ khổ vl

Thấy bảo chiếm u cà trong 48h mà địt mẹ mấy nghìn cái 48h rồi. Dân thì sang đến đâu drone cho thành phân bón đến đấy. Nghĩ khổ vl
 
Uh tao biết mày bất lực mà. Thôi để Nga nó địt Ukr của mày, còn tao địt con mẹ mày tiếp nhé thằng U nô chó đẻ =))
Hì hì. Uất quá rồi đúng không? Thường người nam tính khi uất ức sẽ hành động. Đàn bà thì thường chửi moãm. Hí hí.
 
Thấy bảo chiếm u cà trong 48h mà địt mẹ mấy nghìn cái 48h rồi. Dân thì sang đến đâu drone cho thành phân bón đến đấy. Nghĩ khổ vl

Thấy bảo chiếm u cà trong 48h mà địt mẹ mấy nghìn cái 48h rồi. Dân thì sang đến đâu drone cho thành phân bón đến đấy. Nghĩ khổ vl
Cái này đúng quá ko cãi được.
Từ cái vụ mấy trang tao theo dõi bưng bô cho cái 3 ngày là xong này mà tao ko bao giờ đọc tin chính trị trên facebook nữa . Cuộc sống dễ thở hơn hẳn @@ .
 
Thấy bảo chiếm u cà trong 48h mà địt mẹ mấy nghìn cái 48h rồi. Dân thì sang đến đâu drone cho thành phân bón đến đấy. Nghĩ khổ vl

Thấy bảo chiếm u cà trong 48h mà địt mẹ mấy nghìn cái 48h rồi. Dân thì sang đến đâu drone cho thành phân bón đến đấy. Nghĩ khổ vl
thì vẫn húp dc 20% lãnh thổ + đống tài nguyên sướng vl
vừa mất lãnh thổ vừa đất nước tan hoang nhờ công thằng hề ngu đần =))
 
Thực ra U nô hay Ngú đéo quan trọng :) mà vấn đề nó nằm ở Mỹ, đéo có Mỹ thì u cà đéo có gan thách Pú trym để rồi chiến tranh và khi cuộc chiến ở đoạn cao trào thì Mỹ lại trở cmn mặt với u cà. Thế là người bốc cứt là u cà. Nói tóm lại chơi với Mỹ 1 là chấp nhận kiếp trư hầu, tuần thủ vô điều kiện, 2 là nát như c** chỉ trừ có thằmg ịt xà lúc nào cũng ngồi trên đầu tóm tóc Mỹ. Đến giờ phút này thì thì dù ở phe nào cũng thấy rõ 1 điều là cuộc chiến sắp kết thúc và U cà mất tất cả, Ngú sẽ có mọi thứ mà nó muốn. Rip Zelen :))
 
thì vẫn húp dc 20% lãnh thổ + đống tài nguyên sướng vl
vừa mất lãnh thổ vừa đất nước tan hoang nhờ công thằng hề ngu đần =))
Đánh đổi bằng mấy triệu dân đen.đúng là trí tuệ chipu :))) lên reddit xem cả ông già và phụ nữ cũng phải đi làm phân bón. :)) có tài nguyên xong đéo còn dân mà dùng
 
Thực ra U nô hay Ngú đéo quan trọng :) mà vấn đề nó nằm ở Mỹ, đéo có Mỹ thì u cà đéo có gan thách Pú trym để rồi chiến tranh và khi cuộc chiến ở đoạn cao trào thì Mỹ lại trở cmn mặt với u cà. Thế là người bốc cứt là u cà. Nói tóm lại chơi với Mỹ 1 là chấp nhận kiếp trư hầu, tuần thủ vô điều kiện, 2 là nát như c** chỉ trừ có thằmg ịt xà lúc nào cũng ngồi trên đầu tóm tóc Mỹ. Đến giờ phút này thì thì dù ở phe nào cũng thấy rõ 1 điều là cuộc chiến sắp kết thúc và U cà mất tất cả, Ngú sẽ có mọi thứ mà nó muốn. Rip Zelen :))

Mày bị hoang tưởng con mẹ nó rồi.
Nước U cà là 1 nước cựu Xô Viết. Đéo có chia sẻ bất kỳ 1 giá trị chung, thậm chí đéo có đóng góp gì cho nước Mĩ.

Đồng minh thân cận của Mĩ là Israel, Nhật thì thế này.
1. Israel: đóng góp cả mớ nhân tài, giáo sư,tỉ phú cho nước Mĩ
2. Nhật: hứa nâng mức đầu tư vào Mĩ lên 1000 tỉ.

Đù má giờ U cà xin viện trợ còn chơi giọng xô vanh, cọng sả
 
Hôm qua xem phỏng vấn thằng chó đẻ Zel bị hội đồng mà tao thấy vui vl. Giống mấy thằng chó U nô, đi làm culi bị hội đồng cho như chó :feel_good:. Nước Mỹ đéo có trách nhiệm phải lo cho lũ chó đẻ chúng mày. Liệu mà lo chăm chỉ làm thuê đi, còn ko sang Ukr mà đánh nhau nếu chúng mày ủng hộ đến thế. Cuối cùng vẫn là mõm thôi =))
T mong trump đấm i xà hơn là u cà, vì t biết trump chỉ là chó cưng của bibi
 
Bài học cho VN : có thằng anh lớn bên cạnh thì cố mà bám lấy nó. Thằng nào chọc vào thì sang mà khóc với nó, thi thoảng nó còn bơm cho tý tiền sống phẻ re.
Còn đừng ngu rước voi về dày mả tổ, cù Lồn thằng anh nó phang cho hỏng người.
Bỏ mặc rồi tống tiền đồng minh là phong cách của mấy anh Mẽo từ xưa rồi.
 
Tao dừng lại ỉa đây 1 bãi. Để khi cục diện an bài có cái cho mày xơi.
 
Mày bị hoang tưởng con mẹ nó rồi.
Nước U cà là 1 nước cựu Xô Viết. Đéo có chia sẻ bất kỳ 1 giá trị chung, thậm chí đéo có đóng góp gì cho nước Mĩ.

Đồng minh thân cận của Mĩ là Israel, Nhật thì thế này.
1. Israel: đóng góp cả mớ nhân tài, giáo sư,tỉ phú cho nước Mĩ
2. Nhật: hứa nâng mức đầu tư vào Mĩ lên 1000 tỉ.

Đù má giờ U cà xin viện trợ còn chơi giọng xô vanh, cọng sả
Ngu còn hay sủa :))) m mang đi cống nạp hết thế đéo phải là chấp nhận làm trư hầu bảo gì làm đấy à :))))
 
Hôm qua xem phỏng vấn thằng chó đẻ Zel bị hội đồng mà tao thấy vui vl. Giống mấy thằng chó U nô, đi làm culi bị hội đồng cho như chó :feel_good:. Nước Mỹ đéo có trách nhiệm phải lo cho lũ chó đẻ chúng mày. Liệu mà lo chăm chỉ làm thuê đi, còn ko sang Ukr mà đánh nhau nếu chúng mày ủng hộ đến thế. Cuối cùng vẫn là mõm thôi =))
Bọn bò đỏ mày thấy quen không?
Ngày 16 tháng 2 năm 1950, để chào mừng “Hiệp ước hữu nghị tương trợ đồng minh Xô – Trung” vừa được ký kết. Stalin tổ chức một bữa tiệc tại điện Kremlin. Chủ khách khoảng ba, bốn chục người, trong đó có Mao Trạch Đông, Chu Ân Lai, Hồ Chủ tịch đang có mặt ở Mátxcơva cũng được mời dự. Trong bữa tiệc, Bác nói với Stalin: “Thưa đồng chí Stalin, tôi xin được thỉnh thị đồng chí”. Stalin cười nói: “Sao đồng chí lại thỉnh thị tôi? Tôi là Chủ tịch Hội đồng bộ trưởng, còn đồng chí là Chủ tịch nước, chức vị cao hơn tôi, tôi phải thỉnh thị đồng chí mới đúng”. Bác nói nửa đùa nửa thật: “Các đồng chí vừa ký Hiệp ước với các đồng chí Trung Quốc. Nhân tôi đang ở đây, chúng ta cùng ký với nhau một bản Hiệp ước chứ?”. Stalin đáp: “Đồng chí sang đây là sang bí mật, làm sao có thể ký Hiệp ước với các đồng chí được”. Bác trả lời một cách hài hước: “Rất đơn giản, đồng chí cử cho một chiếc máy bay chờ tôi lượn một vòng, rồi cử người ra sân bay đón tôi rồi đưa tin lên báo công khai. Thế rồi sau đó chúng ta sẽ ký Hiệp ước với nhau”. Stalin nghe vậy không còn biết nói thế nào nữa, chỉ cười: “Sức tưởng tượng của người phương Đông các đồng chí thực phong phú”.

Gần đây, Đại tướng Võ Nguyên Giáp cho ra mắt thiên hồi ký Chiến đấu trong vòng vâytrong đó có một số trang dành cho sự kiện đáng quan tâm này. Đại tướng kể: “Qua Liên Xô, Bác gặp đồng chí Stalin. Những thiệt hại của Liên Xô trong chiến tranh chống phát xít vô cùng to lớn… Hơn 20 triệu người hy sinh. Nhiều thành phố trở thành đống tro tàn. Nhưng nền kinh tế của Liên Xô đã phục hồi với tốc độ nhanh chóng. Liên Xô đang tiếp tục phải đối phó với cuộc chiến tranh lạnh phương Tây, phải ra sức tăng cường quốc phòng. Trước đây Liên Xô không hiểu rõ tình hình cách mạng Việt Nam . Sau khi nghe Bác trình bày tình hình, Stalin đồng ý với đường lối chiến lược và sách lược của Đảng ta trong những năm qua. Về quân sự, Stalin khuyên ta nên chú trọng toàn bộ vùng rừng núi phía Tây, nắm được vùng này thì sẽ nắm được chủ quyền làm chủ cả nước.

Buổi tối, khi xung quanh đã yên tĩnh, Bác ngồi trầm ngâm rồi nói với chúng tôi: “Liên Xô phê bình ta chậm làm cải cách thổ địa. Đồng chí Stalin trỏ hai chiếc ghề rồi hỏi mình: “Ghế này là ghế của nông dân, ghế này là của địa chủ, người cách mạng Việt Nam ngồi ghế nào?”. Tới đây chúng ta phỉa làm cách mạng ruộng đất, Trung Quốc hứa sẽ giúp ta kinh nghiệm về phát động quần chúng tiến hành cải cách ruộng đất”.

Rồi Bác kể thêm, trong một buổi làm việc, thấy có cuộc hoạ báo Liên Xô đặt trên bàn, Bác cầm đưa Stalin, đề nghị ký một chữ làm kỷ niệm.Stalin vui vẻ ký rồi chuyển cho đồng chí Môlôtốp, Kazanôvích ngồi bên ký tiếp. Bác mang tờ báo về nhà khách. Nhưng hôm sau, không còn thấy tờ báo. Bác không bình luận gì về chuyện này.
 

Khrushchev nói về quan hệ Stalin - Hồ Chí Minh​

Tôi nhớ Hồ Chí Minh đến Moscow để xin viện trợ vật chất, vũ khí và những giúp đỡ khác cho cuộc đấu tranh, chống thực dân Pháp. Stalin không tin rằng người Việt Nam có thể thắng, thế nên ông đã đối xử không tử tế với ông Hồ. Không hề có sự chân thành mà tôi hy vọng Stalin có thể bày tỏ trước một người cộng. sản như ông Hồ. Dù sao thì Stalin cũng là người lãnh đạo cộng. sản thế giới. Trong hoàn cảnh vô cùng khó khăn, Hồ Chí Minh đã tổ chức phong trào cộng. sản ở đất nước mình và lãnh đạo dân tộc mình nổi dậy. Trong nhiều năm, ông đã lãnh đạo một cách thành công cuộc đấu tranh vì tự do của đất nước mình.Ta phải kính trọng con người này, thực sự quỳ gối trước ông trong sự biết ơn đối với đóng góp quên mình của ông cho sự nghiệp ********, mục tiêu mà ông đã dành toàn bộ sức lực và khả năng của mình.

Vào ngày thứ hai hay thứ ba sau khi ông Hồ đến, chúng tôi gặp gỡ riêng với Stalin. Thái độ của Stalin đối với ông Hồ rất công kích và bực tức. Thế nhưng có lẽ tôi không nên nói điều này, vì rằng cả tôi và những người khác đã không làm gì để thay đổi điều đó, ngoại trừ nói về nó sau đấy.

Trong một buổi gặp, ông Hồ lấy cuốn tạp chí của chúng tôi, The USSR Under Construction(Liên Xô trong thời kỳ xây dựng), ra từ chiếc cặp tài liệu của mình và xin chữ ký của Stalin. Ở Pháp tất cả mọi người đều săn lùng chữ ký, và ông Hồ chứng tỏ là đã không miễn nhiễm được thói quen này. Ông thích cái ý nghĩ khi trở về Việt Nam và đưa cho mọi người xem cuốn tạp chí với chữ ký của Stalin. Stalin phản ứng một cách thô bỉ với tính nghi ngờ vốn có của ông. Ông ta nghĩ rằng mọi người ai cũng là điệp viên hay kẻ phản bội. Ông đã ký vào cuốn tạp chí nhưng sau đó lại ra lệnh cho đội kiểm tra một nhiệm vụ: ông bảo đội kiểm tra rằng ông đã vô ý ký tên lên trang bìa của cuốn tạp chí và cuốn tạp chí này cần phải bị tịch thu lại. Đội kiểm tra vốn luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ, và cuốn tạp chí đã được tìm thấy. Sau này, Stalin thường đùa: “Ông ta vẫn đang tìm cuốn tạp chí, nhưng ông ấy sẽ không thể tìm ra nó”. Tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra Hồ Chí Minh sẽ cảm thấy như thế nào khi ông mở chiếc va li của mình và phát hiện ra rằng cuốn tạp chí có chữ ký đáng quý của Stalin đã mất. Ông chắc phải khổ tâm lắm. Thật không phải là một cách để đối xử với một người đàn ông chân thành, một người cộng. sản chân chính như vậy. Trong một buổi nói chuyện với Hồ Chí Minh, chúng tôi đi đến quyết định công nhận nước Cộng hoà dân chủ Việt Nam. Sau này, Stalin thường nói ông lấy làm tiếc về việc này. “Chúng ta đã quá hấp tấp”, ông nói. “Nó còn quá sớm để được công nhận”. Stalin đã không tin vào khả năng chiến thắng của phong trào Hồ Chí Minh. Dù sao thì sự công nhận này cũng không thể rút lại được. Tôi còn nhớ một sự việc rất đáng thất vọng và khó chịu khác. Sau khi Hồ Chí Minh đến, Stalin bảo chúng tôi rằng Hồ Chí Minh rất muốn được công bố chuyến thăm của mình tại Moscow và muốn chính thức được đón tiếp như Chủ tịch của nước Việt Nam. Stalin đã nói với chúng tôi rằng ông đã từ chối lời đề nghị này và bảo với Hồ Chí Minh rằng: “Thời điểm thích hợp cho việc đó đã qua. Ông đã đến Moscow theo cách cải trang nên không thể có thông báo về chuyến thăm”. Do vậy, ông Hồ đã đề nghị Stalin cho ông một chiếc máy bay, chuẩn bị một buổi chào đón và ông Hồ sau đó sẽ hạ cánh và được chào đón với địa vị của người đứng đầu nhà nước. Stalin cưới phá lên: “Hãy tưởng tượng Hồ Chí Minh đã muốn gì. Tôi đã nói với ông ta: Không!”

Trong một trường hợp khác, Hồ Chí Minh yêu cầu chúng tôi gửi ký ninh (quinine) cho Việt Nam vì mọi người đang phải chịu đựng bệnh sốt rét trầm trọng. Ký ninh được coi là loại thuốc đặc hiệu nhất và chúng tôi đã bắt đầu sản xuất với số lượng lớn. Stalin chứng tỏ sự hào phóng của mình bằng cách nói: “Gửi cho ông ta nửa tấn”.Bạn có thể biến nửa tấn ký ninh là bao nhiêu không? Bán có biết nửa tấn thuốc có thể giúp được gì cho những con người, với thân thể của mình, lát con đường dẫn đến chiến thắng của mục tiêu cộng. sản trước những kẻ xâm lược ngoại bang?.. Stalin đã không tin vào khả năng chiến thắng của Việt Nam.
 
Bọn bò đỏ mày thấy quen không?
Ngày 16 tháng 2 năm 1950, để chào mừng “Hiệp ước hữu nghị tương trợ đồng minh Xô – Trung” vừa được ký kết. Stalin tổ chức một bữa tiệc tại điện Kremlin. Chủ khách khoảng ba, bốn chục người, trong đó có Mao Trạch Đông, Chu Ân Lai, Hồ Chủ tịch đang có mặt ở Mátxcơva cũng được mời dự. Trong bữa tiệc, Bác nói với Stalin: “Thưa đồng chí Stalin, tôi xin được thỉnh thị đồng chí”. Stalin cười nói: “Sao đồng chí lại thỉnh thị tôi? Tôi là Chủ tịch Hội đồng bộ trưởng, còn đồng chí là Chủ tịch nước, chức vị cao hơn tôi, tôi phải thỉnh thị đồng chí mới đúng”. Bác nói nửa đùa nửa thật: “Các đồng chí vừa ký Hiệp ước với các đồng chí Trung Quốc. Nhân tôi đang ở đây, chúng ta cùng ký với nhau một bản Hiệp ước chứ?”. Stalin đáp: “Đồng chí sang đây là sang bí mật, làm sao có thể ký Hiệp ước với các đồng chí được”. Bác trả lời một cách hài hước: “Rất đơn giản, đồng chí cử cho một chiếc máy bay chờ tôi lượn một vòng, rồi cử người ra sân bay đón tôi rồi đưa tin lên báo công khai. Thế rồi sau đó chúng ta sẽ ký Hiệp ước với nhau”. Stalin nghe vậy không còn biết nói thế nào nữa, chỉ cười: “Sức tưởng tượng của người phương Đông các đồng chí thực phong phú”.

Gần đây, Đại tướng Võ Nguyên Giáp cho ra mắt thiên hồi ký Chiến đấu trong vòng vâytrong đó có một số trang dành cho sự kiện đáng quan tâm này. Đại tướng kể: “Qua Liên Xô, Bác gặp đồng chí Stalin. Những thiệt hại của Liên Xô trong chiến tranh chống phát xít vô cùng to lớn… Hơn 20 triệu người hy sinh. Nhiều thành phố trở thành đống tro tàn. Nhưng nền kinh tế của Liên Xô đã phục hồi với tốc độ nhanh chóng. Liên Xô đang tiếp tục phải đối phó với cuộc chiến tranh lạnh phương Tây, phải ra sức tăng cường quốc phòng. Trước đây Liên Xô không hiểu rõ tình hình cách mạng Việt Nam . Sau khi nghe Bác trình bày tình hình, Stalin đồng ý với đường lối chiến lược và sách lược của Đảng ta trong những năm qua. Về quân sự, Stalin khuyên ta nên chú trọng toàn bộ vùng rừng núi phía Tây, nắm được vùng này thì sẽ nắm được chủ quyền làm chủ cả nước.

Buổi tối, khi xung quanh đã yên tĩnh, Bác ngồi trầm ngâm rồi nói với chúng tôi: “Liên Xô phê bình ta chậm làm cải cách thổ địa. Đồng chí Stalin trỏ hai chiếc ghề rồi hỏi mình: “Ghế này là ghế của nông dân, ghế này là của địa chủ, người cách mạng Việt Nam ngồi ghế nào?”. Tới đây chúng ta phỉa làm cách mạng ruộng đất, Trung Quốc hứa sẽ giúp ta kinh nghiệm về phát động quần chúng tiến hành cải cách ruộng đất”.

Rồi Bác kể thêm, trong một buổi làm việc, thấy có cuộc hoạ báo Liên Xô đặt trên bàn, Bác cầm đưa Stalin, đề nghị ký một chữ làm kỷ niệm.Stalin vui vẻ ký rồi chuyển cho đồng chí Môlôtốp, Kazanôvích ngồi bên ký tiếp. Bác mang tờ báo về nhà khách. Nhưng hôm sau, không còn thấy tờ báo. Bác không bình luận gì về chuyện này.
Tao dí cặc vào quan tâm bò đỏ :vozvn (20):
 
Tao dí cặc vào quan tâm bò đỏ :vozvn (20):
Vậy mày thấy thái tổ bản triều ngày xưa nhục nhã thế nào khi sang gặp stalin cầu viện chưa?
Còn nhục nhã hơn zelen bây giờ nhiều nhé
 
Vậy mày thấy thái tổ bản triều ngày xưa nhục nhã thế nào khi sang gặp stalin cầu viện chưa?
Còn nhục nhã hơn zelen bây giờ nhiều nhé
Thì kệ con mẹ chúng nó :vozvn (21):

Tao bây h chỉ muốn bọn U nô và Ukr bú cặc hết cả lũ thôi :vozvn (20):
 

Có thể bạn quan tâm

Top