8Lake
Chịu khó la liếm
PHỐ BÙI VIỆN
Khi về Việt Nam tui thường đi lang thang một mình vào phố Bùi Viện Sài Gòn ban đêm để luyện... nội công. Tui thuộc loại "introvert" không hạp với đám đông bia rượu ồn ào. Nhưng muốn luyện cái đầu mình thản nhiên trước thế sự thì phải chui vào nơi chốn ăn chơi đua đòi này…
Ngang một hẻm phát ra tiếng nhạc xập xình. Một thằng ma cô chận tui lại chỉ vào hẻm tối bập bẹ tiếng Anh. Hello you, mát xa có thổi kèn nữa... Ha ha ha tự nhiên tui phì cười và lấy lại tự tin. Được thằng ma cô chào hỏi nồng nhiệt cũng cảm thấy nóng máy, bớt cô đơn bị bỏ quên.
Đám thanh niên thiếu nữ ngồi trên những cái ghế thấp, những cái bàn thấp lè tè đầy vỏ chai bia. Mặt mũi họ khá sáng sủa mập mạp no đủ và “cool” giống như "Tây". Còn đám da trắng thì nhìn phớt qua thấy dân Tây Âu và Đông Âu nhiều hơn là Mỹ.
Khó mà tưởng tượng chốn vui chơi hồn nhiên này là một quốc gia ******** độc tài chuyên chính tàn ác với dân và hèn với giặc Tầu đang dày xéo quê hương của họ ??!!
Ngày xưa thực dân Anh - Pháp khuyến khích các dân tộc Đông Dương hưởng lạc bên nàng tiên nâu để soi mòn ý chí đấu tranh. Ngày hôm nay nhà nước VC có các khu phố như Bùi Viện này để cầm chân tuổi trẻ Việt Nam không phải xuống đường đòi quyền sống cho đồng bào !!!
Kiếm một cái bar vắng khách nhứt để chui vào ngồi một mình trong góc cạnh quầy rượu rồi gọi một chai bia “Sài Gòn”. Phía ngoài bar chia ra 2 phần, một bên là sàn nhảy nhạc ầm ĩ, một bên kê khoảng chục cái bàn nhỏ có ghế cao. Phía ngoài mái hiên có sàn gỗ kê nhiều bàn ghế ngồi cũng khá kín đáo.
Trong bar có khoảng mười mấy cô ăn mặc hở hang sexy chạy lui tới bưng nước hay ngồi xà nẹo với khách. Phía trước mặt tui khoảng 5 mét có một thằng già mập ú da trắng như dân Nga râu ria lởm chởm không cạo, quần áo xốc xếch. Loại này ở Mỹ người ta thường gọi là "white trash" (bọn trắng cặn bả). Qua tới xứ thiên đường tui mới hân hạnh được ngồi gần nó !!!
Thằng già này ngồi rù rì với 3 em trẻ đẹp và sexy. Bàn tay của nó thò xuống bóp mạnh vào mông của một em làm nàng dựng người lên cười rú nắc nẻ. Thằng quỉ, mày làm tao thót tim vì ngượng.
Mịa, ngồi thui thủi gần 20 phút chả có em nào đến chiếu cố hỏi han nên bắt đầu bực bội khó chịu. Hổng lẽ tại thằng Nga kia da trắng nên các em bu lại ?? Thôi cứ coi như đang ngồi luyện nội công để coi mình lì đòn đến cỡ nào !!!
Nhưng có một nàng đi ngang qua thấy tui ngồi lù lù một cục hãm tài quá. Nàng trố mắt quan sát rồi kéo ghế ngồi bên cạnh. Sau vài câu ấp úng không rành tiếng lóng địa phương em phát hiện ra anh trai là khúc ruột ngàn dặm.
Cô nàng trở nên sốt sắng hiếu khách và gọi thêm một bạn gái đến ngồi bên cạnh cho ấm áp tình nhân loại. Thế là 2 người đẹp ngồi gọng kềm 2 bên rất huy hoàng. Hết nực gà với thằng Nga bụng phệ kia chưa hả thằng nhà quê của xứ giãy chết kia ???
Hai nàng đòi tui mua cho mỗi người một ly rượu. Mỗi ly tính ra khoảng 5 hay 10 đô la gì đó. Trời đất, sao mà mắc dữ thần dzậy nè ??? Tui mặc cả, đề nghị hay là 2 em gái uống bia đi cho rẻ nghen. Mấy nàng hổng chịu tu bia mà chỉ muốn uống rượu. Rồi em giải thích mời được khách mua rượu cho mình, mỗi ly em được bar trả huê hồng là 20 000 đồng VN. Không tới 1 đô la.
Nhìn 2 gương mặt trắng trẻo chưa có vết nhăn bỗng niềm thương cảm dâng lên trong lòng. Không muốn tiếp tay tàn phá làm héo úa những khuôn mặt xinh xắn này. Tui đề nghị cho tiền típ để em ngồi đây uống nước cam nói chiện chơi cũng được. Cô bé cho biết làm như vậy thì chủ bar sẽ cấm vì không moi tiền khách hàng bằng cách dụ bán những ly rượu với giá cắt cổ.
Đành thở dài mua cho mỗi cô một ly rượu. Mỗi đêm các em nốc bao nhiêu hóa chất này vào nội tạng. Tim gan phèo phổi trí khôn sẽ bị thiêu đốt tàn phá sau một thời gian ngắn ngủi. Nhưng những câu chuyện họ kể thì rất bình thường đơn giản không phức tạp đắn đo lo âu gì cả.
Đa số ở miền Tây lên Sài Gòn để kiếm sống. Có người có con nhỏ và bị chồng bỏ rơi. Thay vì làm việc cực nhọc trong các cơ xưởng với lương ba đồng ba cọc. Có chút nhan sắc vào làm trong các bar như thế này kiếm được nhiều tiền hơn. 20 000 đồng VN cho mỗi ly rượu. Mỗi đêm uống được 20 ly hông để lãnh không tới 20 đô la. Và bao nhiêu tháng năm ngắn ngủi nữa em sẽ mang chứng bịnh ung thư vào người ???
Em hỏi tui muốn đi với “bạn gái” hôn thì em sẽ lựa cho anh. À thì ra có 2 loại nhân viên phục vụ trong bar. Nhân viên “cơ hữu” thuần túy bưng nước thì không “đi khách”. Còn những người bưng nước khác là gái gọi trá hình. Nàng chỉ chỏ em kia em kìa nó đi khách đó anh. Thích em nào em kêu nó lại cho anh.
Tôi tưởng tượng dẫn một em trắng trẻo xinh xắn về lại hotel đêm nay. Giống một tên lính viễn chinh xa lạ trên một đất nước nghèo. Mà ngượng ngùng và không còn hứng thú.
Hai em thấy tui ngồi câu giờ hỏi chiện tào lao bí đao. Lại keo kiệt không mua tặng 2 em thêm ly rượu nào nữa. Cũng hổng chịu dẫn “bạn gái” dìa hotel để em có huê hồng vì đã có công bắt mối. Hai em chán nên bỏ qua những bàn khác để dụ khách mua rượu…
Good bye em. Good bye tuổi trẻ tối thui như đêm 30 của xứ thiên đường rực rỡ vinh quang.
Khi về Việt Nam tui thường đi lang thang một mình vào phố Bùi Viện Sài Gòn ban đêm để luyện... nội công. Tui thuộc loại "introvert" không hạp với đám đông bia rượu ồn ào. Nhưng muốn luyện cái đầu mình thản nhiên trước thế sự thì phải chui vào nơi chốn ăn chơi đua đòi này…
Ngang một hẻm phát ra tiếng nhạc xập xình. Một thằng ma cô chận tui lại chỉ vào hẻm tối bập bẹ tiếng Anh. Hello you, mát xa có thổi kèn nữa... Ha ha ha tự nhiên tui phì cười và lấy lại tự tin. Được thằng ma cô chào hỏi nồng nhiệt cũng cảm thấy nóng máy, bớt cô đơn bị bỏ quên.
Đám thanh niên thiếu nữ ngồi trên những cái ghế thấp, những cái bàn thấp lè tè đầy vỏ chai bia. Mặt mũi họ khá sáng sủa mập mạp no đủ và “cool” giống như "Tây". Còn đám da trắng thì nhìn phớt qua thấy dân Tây Âu và Đông Âu nhiều hơn là Mỹ.
Khó mà tưởng tượng chốn vui chơi hồn nhiên này là một quốc gia ******** độc tài chuyên chính tàn ác với dân và hèn với giặc Tầu đang dày xéo quê hương của họ ??!!
Ngày xưa thực dân Anh - Pháp khuyến khích các dân tộc Đông Dương hưởng lạc bên nàng tiên nâu để soi mòn ý chí đấu tranh. Ngày hôm nay nhà nước VC có các khu phố như Bùi Viện này để cầm chân tuổi trẻ Việt Nam không phải xuống đường đòi quyền sống cho đồng bào !!!
Kiếm một cái bar vắng khách nhứt để chui vào ngồi một mình trong góc cạnh quầy rượu rồi gọi một chai bia “Sài Gòn”. Phía ngoài bar chia ra 2 phần, một bên là sàn nhảy nhạc ầm ĩ, một bên kê khoảng chục cái bàn nhỏ có ghế cao. Phía ngoài mái hiên có sàn gỗ kê nhiều bàn ghế ngồi cũng khá kín đáo.
Trong bar có khoảng mười mấy cô ăn mặc hở hang sexy chạy lui tới bưng nước hay ngồi xà nẹo với khách. Phía trước mặt tui khoảng 5 mét có một thằng già mập ú da trắng như dân Nga râu ria lởm chởm không cạo, quần áo xốc xếch. Loại này ở Mỹ người ta thường gọi là "white trash" (bọn trắng cặn bả). Qua tới xứ thiên đường tui mới hân hạnh được ngồi gần nó !!!
Thằng già này ngồi rù rì với 3 em trẻ đẹp và sexy. Bàn tay của nó thò xuống bóp mạnh vào mông của một em làm nàng dựng người lên cười rú nắc nẻ. Thằng quỉ, mày làm tao thót tim vì ngượng.
Mịa, ngồi thui thủi gần 20 phút chả có em nào đến chiếu cố hỏi han nên bắt đầu bực bội khó chịu. Hổng lẽ tại thằng Nga kia da trắng nên các em bu lại ?? Thôi cứ coi như đang ngồi luyện nội công để coi mình lì đòn đến cỡ nào !!!
Nhưng có một nàng đi ngang qua thấy tui ngồi lù lù một cục hãm tài quá. Nàng trố mắt quan sát rồi kéo ghế ngồi bên cạnh. Sau vài câu ấp úng không rành tiếng lóng địa phương em phát hiện ra anh trai là khúc ruột ngàn dặm.
Cô nàng trở nên sốt sắng hiếu khách và gọi thêm một bạn gái đến ngồi bên cạnh cho ấm áp tình nhân loại. Thế là 2 người đẹp ngồi gọng kềm 2 bên rất huy hoàng. Hết nực gà với thằng Nga bụng phệ kia chưa hả thằng nhà quê của xứ giãy chết kia ???
Hai nàng đòi tui mua cho mỗi người một ly rượu. Mỗi ly tính ra khoảng 5 hay 10 đô la gì đó. Trời đất, sao mà mắc dữ thần dzậy nè ??? Tui mặc cả, đề nghị hay là 2 em gái uống bia đi cho rẻ nghen. Mấy nàng hổng chịu tu bia mà chỉ muốn uống rượu. Rồi em giải thích mời được khách mua rượu cho mình, mỗi ly em được bar trả huê hồng là 20 000 đồng VN. Không tới 1 đô la.
Nhìn 2 gương mặt trắng trẻo chưa có vết nhăn bỗng niềm thương cảm dâng lên trong lòng. Không muốn tiếp tay tàn phá làm héo úa những khuôn mặt xinh xắn này. Tui đề nghị cho tiền típ để em ngồi đây uống nước cam nói chiện chơi cũng được. Cô bé cho biết làm như vậy thì chủ bar sẽ cấm vì không moi tiền khách hàng bằng cách dụ bán những ly rượu với giá cắt cổ.
Đành thở dài mua cho mỗi cô một ly rượu. Mỗi đêm các em nốc bao nhiêu hóa chất này vào nội tạng. Tim gan phèo phổi trí khôn sẽ bị thiêu đốt tàn phá sau một thời gian ngắn ngủi. Nhưng những câu chuyện họ kể thì rất bình thường đơn giản không phức tạp đắn đo lo âu gì cả.
Đa số ở miền Tây lên Sài Gòn để kiếm sống. Có người có con nhỏ và bị chồng bỏ rơi. Thay vì làm việc cực nhọc trong các cơ xưởng với lương ba đồng ba cọc. Có chút nhan sắc vào làm trong các bar như thế này kiếm được nhiều tiền hơn. 20 000 đồng VN cho mỗi ly rượu. Mỗi đêm uống được 20 ly hông để lãnh không tới 20 đô la. Và bao nhiêu tháng năm ngắn ngủi nữa em sẽ mang chứng bịnh ung thư vào người ???
Em hỏi tui muốn đi với “bạn gái” hôn thì em sẽ lựa cho anh. À thì ra có 2 loại nhân viên phục vụ trong bar. Nhân viên “cơ hữu” thuần túy bưng nước thì không “đi khách”. Còn những người bưng nước khác là gái gọi trá hình. Nàng chỉ chỏ em kia em kìa nó đi khách đó anh. Thích em nào em kêu nó lại cho anh.
Tôi tưởng tượng dẫn một em trắng trẻo xinh xắn về lại hotel đêm nay. Giống một tên lính viễn chinh xa lạ trên một đất nước nghèo. Mà ngượng ngùng và không còn hứng thú.
Hai em thấy tui ngồi câu giờ hỏi chiện tào lao bí đao. Lại keo kiệt không mua tặng 2 em thêm ly rượu nào nữa. Cũng hổng chịu dẫn “bạn gái” dìa hotel để em có huê hồng vì đã có công bắt mối. Hai em chán nên bỏ qua những bàn khác để dụ khách mua rượu…
Good bye em. Good bye tuổi trẻ tối thui như đêm 30 của xứ thiên đường rực rỡ vinh quang.