
Không biết có ông nào giống tui không chứ dạo này thấy SG ngày càng bí bách, chật chội. Ra đường giờ không khác gì hành xác, sáng sớm kẹt, trưa kẹt, tối cũng kẹt. Mà kẹt giờ đâu phải kiểu nhích nhích cho vui, mà là kiểu đứng yên tại chỗ, xe máy chen nhau từng centimet, hơi người với khói xe hòa quyện vào nhau như cái lò xông hơi tập thể.
Tui ở Tân Bình, đi làm qua Q1 thôi mà sáng nào cũng hết gần tiếng đồng hồ. Đường nào cũng tắc, Hoàng Văn Thụ, CMT8, Lý Thường Kiệt, Trường Chinh… hễ có việc chạy qua là xác định đi sớm hơn bình thường 30-60 phút. Xe hơi, xe máy, xe buýt, chen nhau từng đoạn. Bọn grab ra đường thì chạy bao mất dạy, bóp kèn liên tục như đường của nhà nó.
Nhiều khi ngồi giữa dòng kẹt xe, chợt nghĩ không biết mình đang sống ở thành phố lớn hay đang tham gia game sinh tồn.
Nhưng cái đau hơn là SG giờ không chỉ kẹt xe. Dân cư thì đông như kiến, cái gì cũng đắt đỏ. Giá nhà thì khỏi bàn, tiền ăn, tiền xăng, tiền gửi xe cũng tăng. Đi khám bệnh phải xếp hàng cả buổi. Trường học chật, đường sá thì nhỏ, mà cái nào cũng đang sửa dở dang. Giao thông thì như hạch, mỗi ngày ra đường là một lần đánh cược với thần kinh và kiên nhẫn.
Muốn làm gì cũng thấy mệt. Đi làm trễ vì kẹt, đi chơi thì đông, muốn ghé quán cà phê yên tĩnh cũng khó. Mấy cái khu trung tâm thì khỏi nói, cuối tuần mà ghé vào là như vô chợ tết. Người thì nhiều, ồn ào, nóng nực, ngột ngạt. Sống kiểu này riết sinh ra cáu gắt, stress lúc nào không hay.
Tui sinh ra ở SG, hồi nhỏ thấy thành phố này vui lắm. Giờ lớn lên mới thấy, cái vui ngày xưa giờ thành phiền toái.
Không biết anh em thấy sao? Có ai cũng đang chán SG như tui không? Hay do mình già rồi nên khó tính?
Lên than thở tí cho nhẹ đầu, chứ sống riết kiểu này thấy kiệt sức thật sự.
Tui ở Tân Bình, đi làm qua Q1 thôi mà sáng nào cũng hết gần tiếng đồng hồ. Đường nào cũng tắc, Hoàng Văn Thụ, CMT8, Lý Thường Kiệt, Trường Chinh… hễ có việc chạy qua là xác định đi sớm hơn bình thường 30-60 phút. Xe hơi, xe máy, xe buýt, chen nhau từng đoạn. Bọn grab ra đường thì chạy bao mất dạy, bóp kèn liên tục như đường của nhà nó.
Nhiều khi ngồi giữa dòng kẹt xe, chợt nghĩ không biết mình đang sống ở thành phố lớn hay đang tham gia game sinh tồn.
Nhưng cái đau hơn là SG giờ không chỉ kẹt xe. Dân cư thì đông như kiến, cái gì cũng đắt đỏ. Giá nhà thì khỏi bàn, tiền ăn, tiền xăng, tiền gửi xe cũng tăng. Đi khám bệnh phải xếp hàng cả buổi. Trường học chật, đường sá thì nhỏ, mà cái nào cũng đang sửa dở dang. Giao thông thì như hạch, mỗi ngày ra đường là một lần đánh cược với thần kinh và kiên nhẫn.
Muốn làm gì cũng thấy mệt. Đi làm trễ vì kẹt, đi chơi thì đông, muốn ghé quán cà phê yên tĩnh cũng khó. Mấy cái khu trung tâm thì khỏi nói, cuối tuần mà ghé vào là như vô chợ tết. Người thì nhiều, ồn ào, nóng nực, ngột ngạt. Sống kiểu này riết sinh ra cáu gắt, stress lúc nào không hay.
Tui sinh ra ở SG, hồi nhỏ thấy thành phố này vui lắm. Giờ lớn lên mới thấy, cái vui ngày xưa giờ thành phiền toái.
Không biết anh em thấy sao? Có ai cũng đang chán SG như tui không? Hay do mình già rồi nên khó tính?
Lên than thở tí cho nhẹ đầu, chứ sống riết kiểu này thấy kiệt sức thật sự.