Tâm thư cho Mạnh Thường

Linh_86

Khổ vì lồn
Chắc là m ko đọc, nhưng vẫn muốn viết.
T chơi xàm từ những ngày đầu, từ tàu ngầm đến lập nick. Anh em 6x, 7x, 89x đủ cả. Ai cũng muốn 1 sân chơi sạch và vui vẻ sau những giờ làm việc mệt não.
Nhưng thế l nào xam ngày càng rác, dĩ nhiên sân chơi là của tụi m, chính sách cũng là của tụi m, nhưng có thể hạn chế đám ba sọc ngựa, bọn bất mãn chính quyền dc ko? Toàn 1 lũ looser vào chửi đổng sáng tới chiều, chửi khan cả bọt chả ra đồng nào. Chửi thì hăng lắm nhưng vẫn inbox xin vài đồng lẻ ăn cơm.
Chán…
Đ khác j thằng Chiến Thắng hay Trg Quốc Huê. 1 lũ thất bại.
Suốt ngày chửi nhau, Nam kì Bắc Kì, Thanh Hoá, NA, Bò đỏ bò vàng…. T nghĩ nên lập mẹ nó 1 nhóm cho mấy thằng thích chửi nhau và đừng có đưa các topic kích động lên đầu trang nữa. Rất ngứa mắt.
Cuộc đời còn nhiều thứ để cống hiến và hưởng thụ, gái tơ còn nhiều, tiền còn đầy ra, sao ko tận hưởng mà cứ cay cú nhau. Mệt óc vlol
 
uhm ban hết mấy thằng ăn cơm nhà nước mà chửi chế độ đi, rác rưởi mà loser vl. Toàn lũ ngu
 
Ban mấy thằng @dhtbomay @de Star @ChimToDongTimor @vuacuaxam cho cõi xamvn sạch sẽ 💯

Bạn Viết Tâm Thư Lên Liên Hợp Quốc Nhé. Chắc Là Họ Lắng Nghe Bạn Đấy -  Trương Anh Ngọc Meme | Meme Dump | Lục Lọi Meme | Cộng đồng meme trực tuyến
 
Ai ko thích thằng nào thì chặn là xong, thao tác có chút xíu.
Còn cứ để tự nhiên, phản ánh đúng hiện thực xã hội, tự điều chỉnh.
 
Thằng này cũng dạng sâu mọt sống nhờ quan chức để bòn rút tiền nhân dân chứ nó tốt đẹp gì. Chửi Cali, 3 aọc thế mà lúc nào cũng lăm lăm đòi rửa tiền chuyển tiền bẩn ra nước ngoài. Một loại chủ nghĩa cơ hội dơ bẩn


 
Chắc là m ko đọc, nhưng vẫn muốn viết.
T chơi xàm từ những ngày đầu, từ tàu ngầm đến lập nick. Anh em 6x, 7x, 89x đủ cả. Ai cũng muốn 1 sân chơi sạch và vui vẻ sau những giờ làm việc mệt não.
Nhưng thế l nào xam ngày càng rác, dĩ nhiên sân chơi là của tụi m, chính sách cũng là của tụi m, nhưng có thể hạn chế đám ba sọc ngựa, bọn bất mãn chính quyền dc ko? Toàn 1 lũ looser vào chửi đổng sáng tới chiều, chửi khan cả bọt chả ra đồng nào. Chửi thì hăng lắm nhưng vẫn inbox xin vài đồng lẻ ăn cơm.
Chán…
Đ khác j thằng Chiến Thắng hay Trg Quốc Huê. 1 lũ thất bại.
Suốt ngày chửi nhau, Nam kì Bắc Kì, Thanh Hoá, NA, Bò đỏ bò vàng…. T nghĩ nên lập mẹ nó 1 nhóm cho mấy thằng thích chửi nhau và đừng có đưa các topic kích động lên đầu trang nữa. Rất ngứa mắt.
Cuộc đời còn nhiều thứ để cống hiến và hưởng thụ, gái tơ còn nhiều, tiền còn đầy ra, sao ko tận hưởng mà cứ cay cú nhau. Mệt óc vlol
3 sọc phản động tràn ngập, bảo không chính chị mà toàn bọn đăng bài kích động
 
Thế giới này phẳng và đa chiều, tự do ngôn luận- tự do biểu đạt- tự do ý chí, đó là cái giá phải trả bình thường thôi, mày cũng có quyền viết ra những cái mày thích, chẳng ai cấm ai cả, đó mới là giá trị cao nhất của diễn đàn này, nếu không thì mày Vào Facebook Vào Vnexpress báo Dân Trí vào voz mà comment.

Tao cho mày một lời khuyên nhé: nếu mày không muốn nhìn thấy rác Thì chính mày phải biến thành rác
 
Mình hiểu cảm giác bực bội của bạn khi thấy diễn đàn bị chi phối bởi những cuộc tranh cãi không hồi kết, với những lời chỉ trích nặng nề và nội dung tiêu cực. Đó là điều không dễ chịu, nhất là khi chúng ta đều đến đây để thư giãn và tận hưởng niềm vui sau những giờ làm việc căng thẳng.

Tuy nhiên, mình nghĩ mọi người tham gia diễn đàn không phải lúc nào cũng chỉ để cãi nhau hay chửi đổng. Có thể có một số người bất mãn, nhưng không nên vội vàng gán cho tất cả họ là "thất bại" hay "phản động". Họ có thể đang tìm một nơi để giải tỏa căng thẳng hoặc chia sẻ nỗi niềm cá nhân. Mỗi người mang theo câu chuyện của riêng mình, và trong xã hội đầy áp lực, việc tìm nơi để bộc lộ cảm xúc không phải là điều đáng trách.

Việc chia rẽ Bắc Kỳ, Nam Kỳ hay phân biệt vùng miền, phe phái như bạn đề cập là hệ quả của những căng thẳng xã hội tồn tại đã lâu. Nếu chỉ quy chụp vấn đề cho một nhóm người thì chúng ta đang làm phức tạp thêm tình hình thay vì tìm cách tạo sự đoàn kết. Thay vào đó, việc tham gia và đóng góp những thảo luận có tính xây dựng có thể giúp diễn đàn trở nên tích cực hơn.

Còn về việc "cuộc đời còn nhiều thứ để tận hưởng", đúng là chúng ta cần có sự cân bằng, nhưng điều đó không có nghĩa là những cuộc tranh luận trên diễn đàn không có giá trị. Đối với một số người, việc bày tỏ quan điểm chính trị hay xã hội là cách họ đang "cống hiến" theo cách của riêng mình, dù có thể không phải lúc nào cũng là theo cách mà người khác mong đợi.

Chính sự đa dạng trong quan điểm mới tạo nên bản sắc và sức hút của diễn đàn. Cái quan trọng là chúng ta làm sao để điều hướng những tranh luận đó trở nên tích cực và mang lại giá trị thay vì chỉ loại trừ những ý kiến trái chiều. Thay vì chỉ dừng lại ở việc "loại bỏ" hoặc "bỏ qua", chúng ta có thể nghĩ đến việc cải thiện văn hóa tranh luận, để diễn đàn trở thành một nơi mà mọi người có thể chia sẻ và học hỏi từ nhau mà không cảm thấy bị cô lập hay lạc lõng.

mình nghĩ rằng không phải cứ phê phán chính quyền là lập tức bị xem là "thất bại", "phản động" hay "ba que". Việc phê phán, chỉ trích xuất phát từ nhu cầu bày tỏ quan điểm, đóng góp ý kiến cho sự phát triển xã hội. Chính quyền, dù ở bất kỳ quốc gia nào, cũng không thể hoàn hảo và không thể tránh khỏi việc mắc sai lầm. Việc phê phán chính quyền có thể xuất phát từ mong muốn sửa chữa những sai lầm đó để cải thiện hệ thống, chứ không phải là hành động tiêu cực hay phản đối tất cả.

Phản hồi tích cực và tiêu cực đều là cần thiết để một hệ thống xã hội phát triển bền vững. Trong môi trường dân chủ, phê phán và tranh luận chính trị không chỉ là quyền lợi, mà còn là trách nhiệm của mỗi công dân nhằm đảm bảo rằng chính quyền hoạt động theo cách phục vụ tốt nhất cho lợi ích chung của toàn xã hội. Gọi những người lên tiếng là "phản động" hay "ba que" chỉ làm giảm giá trị của những ý kiến đóng góp chính đáng và không giúp chúng ta tiến bộ.

Cá nhân mỗi người tham gia vào cuộc tranh luận chính trị đều có câu chuyện và bối cảnh riêng, và không nên bị đánh giá qua lăng kính phiến diện. Họ có thể có những trải nghiệm thực tế, chứng kiến những điều khiến họ không hài lòng và muốn thay đổi. Không phải ai phê phán chính quyền cũng là "bất mãn" hay "thất bại". Trong xã hội, người ta có thể thành công về kinh tế, nhưng vẫn có thể không hài lòng với cách điều hành đất nước. Những người thành công, có nhận thức sâu rộng, thậm chí lại chính là những người có nhiều lý do để đòi hỏi sự thay đổi hơn cả, bởi họ đã trải nghiệm và nhìn thấy các mô hình thành công ở nơi khác.

Việc gắn nhãn "thất bại", "phản động" hay "ba que" cho những người phê phán chính quyền chỉ là cách đơn giản hóa vấn đề. Nó khiến những cuộc đối thoại và tranh luận trở nên vô nghĩa, ngăn cản mọi người lắng nghe nhau một cách thực sự. Thay vì đối thoại, chúng ta lại rơi vào tình trạng đổ lỗi, làm cho cả xã hội mất đi những cơ hội để tiến bộ qua những ý kiến đối lập.

Cần phân biệt rõ giữa những ý kiến đóng góp xây dựng và những hành vi phá hoại thực sự. Nếu những ý kiến đó đến từ sự bất mãn chân thành, họ có quyền được lắng nghe và đối thoại, thay vì bị quy chụp là “phản động” hay “ba que”. Việc quy chụp, thậm chí là cố tình đẩy những tiếng nói bất đồng ra ngoài lề, sẽ chỉ làm cho các vấn đề xã hội ngày càng trở nên phức tạp hơn, chứ không giúp giải quyết triệt để vấn đề.

Ngoài ra, sự đa dạng trong quan điểm chính trị là dấu hiệu của một xã hội lành mạnh. Bằng việc tạo ra không gian an toàn cho các cuộc đối thoại này, chúng ta mới có thể thúc đẩy cải cách và thay đổi một cách bền vững. Nếu chỉ có một giọng nói được cho là “đúng”, thì xã hội sẽ dần mất đi khả năng tự kiểm soát và đối thoại cởi mở.

uhm ban hết mấy thằng ăn cơm nhà nước mà chửi chế độ đi, rác rưởi mà loser vl. Toàn lũ ngu

Quan điểm của bạn, cho rằng dân chúng "ăn cơm nhà nước" và rằng chính quyền ban phát bổng lộc, cuộc sống cho dân, là một hiểu lầm về bản chất của nhà nước và mối quan hệ giữa chính quyền và nhân dân.

Nhà nước là công cụ phục vụ nhân dân, không phải nơi ban phát bổng lộc: Nhà nước không phải là một thực thể ban ơn cho dân chúng. Trên thực tế, nhà nước được hình thành từ sự đóng góp của nhân dân thông qua thuế và các khoản chi khác mà nhân dân tạo ra. Toàn bộ ngân sách của nhà nước đến từ thuế của dân, và vì thế, mọi chi tiêu của chính phủ – từ xây dựng cơ sở hạ tầng đến chi trả lương cho cán bộ – đều từ tài nguyên của nhân dân. Về bản chất, chính nhân dân mới là những người tạo ra giá trị kinh tế và cung cấp nguồn lực cho sự tồn tại và phát triển của nhà nước. Việc chính quyền thực hiện các chương trình, chính sách hay cung cấp dịch vụ công là trách nhiệm và nghĩa vụ của họ đối với nhân dân, chứ không phải là hành động ban phát bổng lộc.

Chính quyền tồn tại là để phục vụ nhân dân, không phải để nhân dân phụ thuộc: hính quyền, dù ở bất kỳ quốc gia nào, đều được thành lập với mục tiêu phục vụ lợi ích của nhân dân. Những người làm việc trong hệ thống nhà nước là người được dân bầu lên hoặc chỉ định để thực hiện trách nhiệm quản lý và điều hành xã hội. Mục tiêu của họ là phục vụ công chúng, không phải là những người “ban phát ơn huệ” để người dân cảm thấy mắc nợ. Vì vậy, khi người dân nhận được các dịch vụ công hoặc hỗ trợ xã hội, đó là quyền lợi chính đáng, không phải là ơn huệ từ chính quyền.

Chính nhân dân là nguồn gốc của quyền lực nhà nước: Theo lý thuyết nhà nước hiện đại, mọi quyền lực của chính quyền đều xuất phát từ nhân dân. Người dân là chủ thể tối thượng, có quyền yêu cầu và giám sát những người lãnh đạo họ. Điều này có nghĩa là quyền lực của Đảng hay Chính phủ chỉ có giá trị khi nó xuất phát từ sự tín nhiệm và ủy quyền của người dân. Bất kỳ hành động nào của chính quyền mà không vì lợi ích của nhân dân đều cần được phê phán và điều chỉnh. Do đó, nếu có người phê phán chính quyền, đó không phải là hành động "vô ơn", mà là quyền tự nhiên và cần thiết của họ với tư cách là chủ nhân của nhà nước.

Người dân không phải là kẻ thụ động chờ nhận bổng lộc ban phát từ chính quyền. Họ là những cá nhân có sức lao động, kiến thức và đóng góp vào sự phát triển của xã hội. Chính quyền chỉ là một cơ chế quản lý và điều hành dựa trên sự đóng góp này, không phải là nguồn gốc của mọi của cải hay dịch vụ. Nói rằng dân chúng đang "ăn cơm nhà nước" thực chất là hiểu lầm về sự cân bằng giữa trách nhiệm và quyền lợi. Chính quyền có nhiệm vụ phân bổ tài nguyên và nguồn lực công một cách công bằng và hợp lý, đó là vai trò của họ, không phải là hành động ban phát.

Cuối cùng, cần nhớ rằng chính quyền cũng là một phần của nhân dân. Những người làm việc trong chính quyền cũng là công dân, cũng đóng góp thuế và hưởng các dịch vụ công như bất kỳ ai. Không ai có quyền đặt mình lên trên người khác và xem mình là nguồn gốc của tất cả. Chính quyền không thể tồn tại nếu không có sự đóng góp của tất cả nhân dân. Vì vậy, sự phụ thuộc giữa chính quyền và nhân dân là tương hỗ, không ai nợ ai. Đó là mối quan hệ cùng phát triển và cùng xây dựng xã hội.

===========


Lời kết: Bố mày nói đùa đấy =)) tao thấy trí tuệ chúng mày đéo bằng thằng con tao đang học cấp 2. Nên tao đéo nỡ chửi chúng mày, mà dùng những ngôn từ hết sức nhẹ nhàng như thể tao đang dạy con tao vậy :vozvn (19): Nhưng thực ra chúng mày to đầu cả rồi, mà vẫn đần độn, óc chó, tư duy nô lệ. Gà qué muôn đời đéo thể dạy dỗ thành đại bàng được. Thế nên tao chỉ dạy đùa chút thôi. Chứ với quân ngu xuẩn như chúng mày thì chỉ nên ăn chửi. Súc vật chỉ có dùng đòn roi mà thôi.

Địt mẹ lũ đần!!! =)) Nhìn điểm tín nhiệm với số bài viết của chúng mày kìa, đéo tự nhận thấy được là trí tuệ của chúng mày thấp kém đến thế nào sao?
 
Chắc là m ko đọc, nhưng vẫn muốn viết.
T chơi xàm từ những ngày đầu, từ tàu ngầm đến lập nick. Anh em 6x, 7x, 89x đủ cả. Ai cũng muốn 1 sân chơi sạch và vui vẻ sau những giờ làm việc mệt não.
Nhưng thế l nào xam ngày càng rác, dĩ nhiên sân chơi là của tụi m, chính sách cũng là của tụi m, nhưng có thể hạn chế đám ba sọc ngựa, bọn bất mãn chính quyền dc ko? Toàn 1 lũ looser vào chửi đổng sáng tới chiều, chửi khan cả bọt chả ra đồng nào. Chửi thì hăng lắm nhưng vẫn inbox xin vài đồng lẻ ăn cơm.
Chán…
Đ khác j thằng Chiến Thắng hay Trg Quốc Huê. 1 lũ thất bại.
Suốt ngày chửi nhau, Nam kì Bắc Kì, Thanh Hoá, NA, Bò đỏ bò vàng…. T nghĩ nên lập mẹ nó 1 nhóm cho mấy thằng thích chửi nhau và đừng có đưa các topic kích động lên đầu trang nữa. Rất ngứa mắt.
Cuộc đời còn nhiều thứ để cống hiến và hưởng thụ, gái tơ còn nhiều, tiền còn đầy ra, sao ko tận hưởng mà cứ cay cú nhau. Mệt óc vlol
Cút, mệt óc thì mày biến khỏi đây đc rồi, việc gì viết nhiều vậy
 
Ng
Mình hiểu cảm giác bực bội của bạn khi thấy diễn đàn bị chi phối bởi những cuộc tranh cãi không hồi kết, với những lời chỉ trích nặng nề và nội dung tiêu cực. Đó là điều không dễ chịu, nhất là khi chúng ta đều đến đây để thư giãn và tận hưởng niềm vui sau những giờ làm việc căng thẳng.

Tuy nhiên, mình nghĩ mọi người tham gia diễn đàn không phải lúc nào cũng chỉ để cãi nhau hay chửi đổng. Có thể có một số người bất mãn, nhưng không nên vội vàng gán cho tất cả họ là "thất bại" hay "phản động". Họ có thể đang tìm một nơi để giải tỏa căng thẳng hoặc chia sẻ nỗi niềm cá nhân. Mỗi người mang theo câu chuyện của riêng mình, và trong xã hội đầy áp lực, việc tìm nơi để bộc lộ cảm xúc không phải là điều đáng trách.

Việc chia rẽ Bắc Kỳ, Nam Kỳ hay phân biệt vùng miền, phe phái như bạn đề cập là hệ quả của những căng thẳng xã hội tồn tại đã lâu. Nếu chỉ quy chụp vấn đề cho một nhóm người thì chúng ta đang làm phức tạp thêm tình hình thay vì tìm cách tạo sự đoàn kết. Thay vào đó, việc tham gia và đóng góp những thảo luận có tính xây dựng có thể giúp diễn đàn trở nên tích cực hơn.

Còn về việc "cuộc đời còn nhiều thứ để tận hưởng", đúng là chúng ta cần có sự cân bằng, nhưng điều đó không có nghĩa là những cuộc tranh luận trên diễn đàn không có giá trị. Đối với một số người, việc bày tỏ quan điểm chính trị hay xã hội là cách họ đang "cống hiến" theo cách của riêng mình, dù có thể không phải lúc nào cũng là theo cách mà người khác mong đợi.

Chính sự đa dạng trong quan điểm mới tạo nên bản sắc và sức hút của diễn đàn. Cái quan trọng là chúng ta làm sao để điều hướng những tranh luận đó trở nên tích cực và mang lại giá trị thay vì chỉ loại trừ những ý kiến trái chiều. Thay vì chỉ dừng lại ở việc "loại bỏ" hoặc "bỏ qua", chúng ta có thể nghĩ đến việc cải thiện văn hóa tranh luận, để diễn đàn trở thành một nơi mà mọi người có thể chia sẻ và học hỏi từ nhau mà không cảm thấy bị cô lập hay lạc lõng.

mình nghĩ rằng không phải cứ phê phán chính quyền là lập tức bị xem là "thất bại", "phản động" hay "ba que". Việc phê phán, chỉ trích xuất phát từ nhu cầu bày tỏ quan điểm, đóng góp ý kiến cho sự phát triển xã hội. Chính quyền, dù ở bất kỳ quốc gia nào, cũng không thể hoàn hảo và không thể tránh khỏi việc mắc sai lầm. Việc phê phán chính quyền có thể xuất phát từ mong muốn sửa chữa những sai lầm đó để cải thiện hệ thống, chứ không phải là hành động tiêu cực hay phản đối tất cả.

Phản hồi tích cực và tiêu cực đều là cần thiết để một hệ thống xã hội phát triển bền vững. Trong môi trường dân chủ, phê phán và tranh luận chính trị không chỉ là quyền lợi, mà còn là trách nhiệm của mỗi công dân nhằm đảm bảo rằng chính quyền hoạt động theo cách phục vụ tốt nhất cho lợi ích chung của toàn xã hội. Gọi những người lên tiếng là "phản động" hay "ba que" chỉ làm giảm giá trị của những ý kiến đóng góp chính đáng và không giúp chúng ta tiến bộ.

Cá nhân mỗi người tham gia vào cuộc tranh luận chính trị đều có câu chuyện và bối cảnh riêng, và không nên bị đánh giá qua lăng kính phiến diện. Họ có thể có những trải nghiệm thực tế, chứng kiến những điều khiến họ không hài lòng và muốn thay đổi. Không phải ai phê phán chính quyền cũng là "bất mãn" hay "thất bại". Trong xã hội, người ta có thể thành công về kinh tế, nhưng vẫn có thể không hài lòng với cách điều hành đất nước. Những người thành công, có nhận thức sâu rộng, thậm chí lại chính là những người có nhiều lý do để đòi hỏi sự thay đổi hơn cả, bởi họ đã trải nghiệm và nhìn thấy các mô hình thành công ở nơi khác.

Việc gắn nhãn "thất bại", "phản động" hay "ba que" cho những người phê phán chính quyền chỉ là cách đơn giản hóa vấn đề. Nó khiến những cuộc đối thoại và tranh luận trở nên vô nghĩa, ngăn cản mọi người lắng nghe nhau một cách thực sự. Thay vì đối thoại, chúng ta lại rơi vào tình trạng đổ lỗi, làm cho cả xã hội mất đi những cơ hội để tiến bộ qua những ý kiến đối lập.

Cần phân biệt rõ giữa những ý kiến đóng góp xây dựng và những hành vi phá hoại thực sự. Nếu những ý kiến đó đến từ sự bất mãn chân thành, họ có quyền được lắng nghe và đối thoại, thay vì bị quy chụp là “phản động” hay “ba que”. Việc quy chụp, thậm chí là cố tình đẩy những tiếng nói bất đồng ra ngoài lề, sẽ chỉ làm cho các vấn đề xã hội ngày càng trở nên phức tạp hơn, chứ không giúp giải quyết triệt để vấn đề.

Ngoài ra, sự đa dạng trong quan điểm chính trị là dấu hiệu của một xã hội lành mạnh. Bằng việc tạo ra không gian an toàn cho các cuộc đối thoại này, chúng ta mới có thể thúc đẩy cải cách và thay đổi một cách bền vững. Nếu chỉ có một giọng nói được cho là “đúng”, thì xã hội sẽ dần mất đi khả năng tự kiểm soát và đối thoại cởi mở.



Quan điểm của bạn, cho rằng dân chúng "ăn cơm nhà nước" và rằng chính quyền ban phát bổng lộc, cuộc sống cho dân, là một hiểu lầm về bản chất của nhà nước và mối quan hệ giữa chính quyền và nhân dân.

Nhà nước là công cụ phục vụ nhân dân, không phải nơi ban phát bổng lộc: Nhà nước không phải là một thực thể ban ơn cho dân chúng. Trên thực tế, nhà nước được hình thành từ sự đóng góp của nhân dân thông qua thuế và các khoản chi khác mà nhân dân tạo ra. Toàn bộ ngân sách của nhà nước đến từ thuế của dân, và vì thế, mọi chi tiêu của chính phủ – từ xây dựng cơ sở hạ tầng đến chi trả lương cho cán bộ – đều từ tài nguyên của nhân dân. Về bản chất, chính nhân dân mới là những người tạo ra giá trị kinh tế và cung cấp nguồn lực cho sự tồn tại và phát triển của nhà nước. Việc chính quyền thực hiện các chương trình, chính sách hay cung cấp dịch vụ công là trách nhiệm và nghĩa vụ của họ đối với nhân dân, chứ không phải là hành động ban phát bổng lộc.

Chính quyền tồn tại là để phục vụ nhân dân, không phải để nhân dân phụ thuộc: hính quyền, dù ở bất kỳ quốc gia nào, đều được thành lập với mục tiêu phục vụ lợi ích của nhân dân. Những người làm việc trong hệ thống nhà nước là người được dân bầu lên hoặc chỉ định để thực hiện trách nhiệm quản lý và điều hành xã hội. Mục tiêu của họ là phục vụ công chúng, không phải là những người “ban phát ơn huệ” để người dân cảm thấy mắc nợ. Vì vậy, khi người dân nhận được các dịch vụ công hoặc hỗ trợ xã hội, đó là quyền lợi chính đáng, không phải là ơn huệ từ chính quyền.

Chính nhân dân là nguồn gốc của quyền lực nhà nước: Theo lý thuyết nhà nước hiện đại, mọi quyền lực của chính quyền đều xuất phát từ nhân dân. Người dân là chủ thể tối thượng, có quyền yêu cầu và giám sát những người lãnh đạo họ. Điều này có nghĩa là quyền lực của Đảng hay Chính phủ chỉ có giá trị khi nó xuất phát từ sự tín nhiệm và ủy quyền của người dân. Bất kỳ hành động nào của chính quyền mà không vì lợi ích của nhân dân đều cần được phê phán và điều chỉnh. Do đó, nếu có người phê phán chính quyền, đó không phải là hành động "vô ơn", mà là quyền tự nhiên và cần thiết của họ với tư cách là chủ nhân của nhà nước.

Người dân không phải là kẻ thụ động chờ nhận bổng lộc ban phát từ chính quyền. Họ là những cá nhân có sức lao động, kiến thức và đóng góp vào sự phát triển của xã hội. Chính quyền chỉ là một cơ chế quản lý và điều hành dựa trên sự đóng góp này, không phải là nguồn gốc của mọi của cải hay dịch vụ. Nói rằng dân chúng đang "ăn cơm nhà nước" thực chất là hiểu lầm về sự cân bằng giữa trách nhiệm và quyền lợi. Chính quyền có nhiệm vụ phân bổ tài nguyên và nguồn lực công một cách công bằng và hợp lý, đó là vai trò của họ, không phải là hành động ban phát.

Cuối cùng, cần nhớ rằng chính quyền cũng là một phần của nhân dân. Những người làm việc trong chính quyền cũng là công dân, cũng đóng góp thuế và hưởng các dịch vụ công như bất kỳ ai. Không ai có quyền đặt mình lên trên người khác và xem mình là nguồn gốc của tất cả. Chính quyền không thể tồn tại nếu không có sự đóng góp của tất cả nhân dân. Vì vậy, sự phụ thuộc giữa chính quyền và nhân dân là tương hỗ, không ai nợ ai. Đó là mối quan hệ cùng phát triển và cùng xây dựng xã hội.

===========


Lời kết: Bố mày nói đùa đấy =)) tao thấy trí tuệ chúng mày đéo bằng thằng con tao đang học cấp 2. Nên tao đéo nỡ chửi chúng mày, mà dùng những ngôn từ hết sức nhẹ nhàng như thể tao đang dạy con tao vậy :vozvn (19): Nhưng thực ra chúng mày to đầu cả rồi, mà vẫn đần độn, óc chó, tư duy nô lệ. Gà qué muôn đời đéo thể dạy dỗ thành đại bàng được. Thế nên tao chỉ dạy đùa chút thôi. Chứ với quân ngu xuẩn như chúng mày thì chỉ nên ăn chửi. Súc vật chỉ có dùng đòn roi mà thôi.

Địt mẹ lũ đần!!! =)) Nhìn điểm tín nhiệm với số bài viết của chúng mày kìa, đéo tự nhận thấy được là trí tuệ của chúng mày thấp kém đến thế nào sao?
Đoạn bên trên mày viết rất chuẩn, có copy ở đâu ko thế?:))
 
Mình đừng nên có tư tưởng ngăn chặn từ hiện tượng, thấy hiện tượng là chặn, là cấm anh trai. Hiện tượng nó chỉ là kết quả của nhiều thứ, mình cần nói chuyện về cái nguyên nhân để hiểu rõ xã hội, hiểu rõ vấn đề. Nếu anh cảm thấy chỉ quan tâm đến gái, đến tiền mà k có nhu cầu sử dụng đầu óc để suy nghĩ thì cũng k nên bắt người khác phải làm theo mình.
Ở đây e k cổ xuý chuyện chửi đổng, công kích cá nhân, phân biệt, nói k có dẫn chứng, nhưng nếu người ta nói có dẫn chứng có lí do thì đừng nên chụp là ba sọc, là bất mãn, hay thậm chí là bò màu này hay màu kia vì như vậy kể cả cái nơi tận cùng trái đất này cũng chẳng còn chỗ cho dân tộc này phát triển anh à
 
Chắc là m ko đọc, nhưng vẫn muốn viết.
T chơi xàm từ những ngày đầu, từ tàu ngầm đến lập nick. Anh em 6x, 7x, 89x đủ cả. Ai cũng muốn 1 sân chơi sạch và vui vẻ sau những giờ làm việc mệt não.
Nhưng thế l nào xam ngày càng rác, dĩ nhiên sân chơi là của tụi m, chính sách cũng là của tụi m, nhưng có thể hạn chế đám ba sọc ngựa, bọn bất mãn chính quyền dc ko? Toàn 1 lũ looser vào chửi đổng sáng tới chiều, chửi khan cả bọt chả ra đồng nào. Chửi thì hăng lắm nhưng vẫn inbox xin vài đồng lẻ ăn cơm.
Chán…
Đ khác j thằng Chiến Thắng hay Trg Quốc Huê. 1 lũ thất bại.
Suốt ngày chửi nhau, Nam kì Bắc Kì, Thanh Hoá, NA, Bò đỏ bò vàng…. T nghĩ nên lập mẹ nó 1 nhóm cho mấy thằng thích chửi nhau và đừng có đưa các topic kích động lên đầu trang nữa. Rất ngứa mắt.
Cuộc đời còn nhiều thứ để cống hiến và hưởng thụ, gái tơ còn nhiều, tiền còn đầy ra, sao ko tận hưởng mà cứ cay cú nhau. Mệt óc vlol
Mày ngứa mắt tụi bất mãn chửi chính quyền, vậy tụi nó ko ngứa mắt lũ bưng bô tụi mày chắc?
Tại sao tụi nó ko đòi Manhthuong ban tụi mày, mà tụi mày đòi manhthuong ban tụi nó?
Biết điểm khác biệt ở đâu chưa? Tụi nó tôn trọng quyền tự do biểu đạt của tụi mày, còn tụi mày thì không.
Đm bưng bô được cs bảo kê rồi nghĩ mình là bố thiên hạ à
 
Top