Âu Dương Khắc 009
Mai là mùng một
Đã là đời bốc vác thì sao màu tươi tắn được.à tao đọc rồi nha
đọc đến đoạn Vân bị thằng chủ hiếp,tao thấy cay đắng nên chưa đọc tiếp
tao thì ko mưu cầu gì thêm nữa vì đầy đủ sớm ở tuổi này cũng là 1 thành công rồi
chỉ là ở SG còn nhiều thứ để tao phải tiếp tục,và nhiều gánh ko bỏ đc như gia đình dòng tộc
giống hoàn cảnh m thôi,tao cũng mong có gia đình nhỏ,có đứa con gái con trai để cưng nựng
nhưng trải qua 1 cú shock là con ex cũ từng hẹn thề non biển tao qua đời nơi xứ trời tây,cảm giác hụt hẫng cay đắng
ngày xưa tao nghĩ nhiều,giờ thì không nữa tao rất thoải mái,sáng tà tà làm việc,lướt xam chửi chế độ
chiều về thể dục nhẹ,nấu ăn tự chăm sóc bản thân,không nặng nề về tư tưởng gì cả,chỉ có đôi khi ngẫm lại thời tuổi trẻ trâu,có nhiều hành động lời nói thiếu suy nghĩ đến g hơi hối hận vì đánh mất nhiều người mình yêu thôi
và tao nghĩ cứ sống vậy cũng đc,đến khi nào cảm thấy ko còn cần để có 1 gia đình,tao sẽ bỏ hết đi sống ẩn điền viên![]()
Tao cũng như m , nên tao mới chọn viết. Xen chút 18/19+ cho anh em hưng phấn. Nhưng nó phải đời + bụi+ thô.
Người chắc tao nhớ nhứt là bgái cũ 18 tuổi. Nó yêu tao vô điều kiện. Chỉ tao lúc ấy tối quá không thấy được cuối đường hầm.
Để rồi say trong men thành công tao chọn sai. Lại mất 6 năm trong cuộc hôn nhân đầy thất bại.
…
Đấy! Được đó rồi mất đó.
Tao viết để hoài niệm lại những tháng ngày đau có, vui có. Để bản thân tao được vui.
Giờ tao chỉ làm gì tao cảm thấy vui thôi.
Chúc tml vui khoẻ- già gân chớ không già dơ.
….