Thương chiến Mỹ-Trung: Không có nguyên vật liệu và sản phẩm đội lốt China, nền kinh tế Việt Nam sụp đổ đến 100%

Cuộc thương chiến Mỹ-Trung, đặc biệt với các chính sách thuế quan khắc nghiệt của Tổng thống Donald Trump từ ngày 3/4/2025, đã đặt Việt Nam vào tình thế mong manh. Là một nền kinh tế phụ thuộc lớn vào xuất khẩu, Việt Nam đang đối mặt với nguy cơ sụp đổ nếu không có nguồn nguyên liệu và hàng hóa từ Trung Quốc để gia công, gắn mác “Made in Vietnam” và xuất sang các thị trường lớn như Mỹ, EU. Hơn nữa, sự thiếu hụt công nghệ luyện kim hiện đại và năng lực nghiên cứu khoa học cơ bản khiến Việt Nam khó thoát khỏi vị thế phụ thuộc vào Trung Quốc – một mối quan hệ mà một số nhà phân tích gọi là “chư hầu kinh tế hạng bét”.

hq720.jpg


Sự Phụ Thuộc Vào Nguyên Liệu Và Hàng Hóa Trung Quốc, Made in Vietnam fake

Việt Nam đã nổi lên như một trung tâm gia công toàn cầu, với kim ngạch xuất khẩu đạt 371 tỷ USD trong năm 2024, theo Tổng cục Thống kê Việt Nam. Tuy nhiên, phần lớn giá trị xuất khẩu này dựa vào nguyên liệu và hàng hóa nhập khẩu từ Trung Quốc. Năm 2024, Trung Quốc là đối tác thương mại lớn nhất của Việt Nam, với tổng kim ngạch nhập khẩu đạt 123 tỷ USD, chiếm 32% tổng nhập khẩu cả nước (Hải quan Việt Nam). Các ngành xuất khẩu chủ lực như dệt may, điện tử và giày dép phụ thuộc nặng nề vào nguyên liệu từ Trung Quốc: 60% vải cho ngành dệt may và 70% linh kiện điện tử được nhập từ nước láng giềng, theo Bộ Công Thương (2024).

Hơn nữa, Việt Nam đã trở thành điểm đến để các công ty Trung Quốc chuyển tải hàng hóa nhằm né thuế quan Mỹ. Báo cáo của Ngân hàng Thế giới (World Bank, 3/2025) chỉ ra rằng 25% hàng điện tử và 30% hàng dệt may xuất khẩu từ Việt Nam sang Mỹ có nguồn gốc nguyên liệu hoặc bán thành phẩm từ Trung Quốc. Nếu không có dòng hàng hóa này, các khu công nghiệp ở Đồng Nai, Bình Dương sẽ rơi vào tình trạng thiếu nguyên liệu trầm trọng, đe dọa 3,6 triệu việc làm trong ngành sản xuất xuất khẩu (Tổng cục Thống kê, 2024). Một kịch bản không có hàng hóa Trung Quốc đồng nghĩa với việc các nhà máy Việt Nam phải dừng hoạt động, đẩy nền kinh tế vào suy thoái. Dự báo của Oxford Economics (4/2025) cho thấy nếu xuất khẩu giảm 20% do thiếu nguyên liệu, GDP Việt Nam có thể giảm 2,8% trong năm 2026.

Thiếu Hụt Công Nghệ Luyện Kim Và Khoa Học Cơ Bản, cây đinh không luyện kim ra thì làm cái gì? Mỗi làm Culi và Làm Đĩ thôi

Một trong những điểm yếu lớn nhất của Việt Nam là sự thiếu hụt công nghệ luyện kim hiện đại và năng lực nghiên cứu khoa học cơ bản – hai yếu tố cần thiết để xây dựng nền kinh tế tự chủ. Ngành luyện kim Việt Nam, dù có đóng góp 8% vào GDP công nghiệp năm 2024 (Bộ Công Thương), chủ yếu dựa vào công nghệ lạc hậu và nhập khẩu thép cán nóng từ Trung Quốc. Theo Hiệp hội Thép Việt Nam, 90% thép cán nóng – nguyên liệu đầu vào cho sản xuất ô tô, máy móc – được nhập từ Trung Quốc, với giá trị 9 tỷ USD trong năm 2024. Các dự án luyện kim lớn như Formosa Hà Tĩnh vẫn chưa thể sản xuất thép chất lượng cao, trong khi các lò cao nội địa chỉ đáp ứng được nhu cầu thép xây dựng cơ bản.

Về khoa học cơ bản, Việt Nam gần như không có đóng góp đáng kể trên trường quốc tế. Theo Scimago Journal Rank (2024), Việt Nam chỉ có 0,03% bài báo khoa học toàn cầu trong các lĩnh vực như vật lý, hóa học và toán học, so với 25% của Trung Quốc và 30% của Mỹ. Chi tiêu cho nghiên cứu và phát triển (R&D) của Việt Nam đạt 0,5% GDP năm 2024, thấp hơn nhiều so với mức 2,5% của Trung Quốc (UNESCO). Thiếu nền tảng khoa học cơ bản khiến Việt Nam không thể tự phát triển công nghệ cao, từ sản xuất chip bán dẫn đến máy móc chính xác, buộc phải nhập khẩu từ Trung Quốc và các nước khác.

Vị Thế “Chư Hầu Kinh Tế” Của Trung Quốc
Sự phụ thuộc vào Trung Quốc không chỉ nằm ở thương mại mà còn ở đầu tư và cơ sở hạ tầng. Năm 2024, Trung Quốc là nhà đầu tư lớn thứ tư tại Việt Nam, với 3.200 dự án trị giá 26 tỷ USD, chủ yếu trong lĩnh vực sản xuất và năng lượng (Bộ Kế hoạch và Đầu tư). Các dự án thuộc Vành đai và Con đường, như nhà máy nhiệt điện Vĩnh Tân, càng gia tăng ảnh hưởng của Bắc Kinh. Trong khi đó, thâm hụt thương mại của Việt Nam với Trung Quốc đạt 58 tỷ USD năm 2024 (Hải quan Việt Nam), cho thấy dòng chảy kinh tế một chiều nghiêng về phía Trung Quốc.

Trump, với cáo buộc Việt Nam là “trạm trung chuyển” hàng Trung Quốc, đã áp thuế bổ sung 10% lên hàng hóa Việt Nam từ 3/4/2025, khiến xuất khẩu sang Mỹ giảm 8% trong quý I/2025 (Bộ Công Thương). Nếu không có hàng hóa Trung Quốc để gia công, Việt Nam không chỉ mất thị trường Mỹ mà còn đối mặt với khủng hoảng nội tại. Các ngành xuất khẩu, chiếm 70% GDP (World Bank, 2024), sẽ sụp đổ, kéo theo tỷ lệ thất nghiệp tăng từ 2% lên 6% trong vòng một năm, theo dự báo của ILO (4/2025).

Việt Nam Trước Nguy Cơ Sụp Đổ Kinh Tế

Số liệu cho thấy nền kinh tế Việt Nam đang sống nhờ vào nguồn nguyên liệu và hàng hóa từ Trung Quốc, trong khi thiếu công nghệ luyện kim hiện đại và nền tảng khoa học cơ bản để tự chủ. Vị thế phụ thuộc này khiến Việt Nam dễ tổn thương trước các biến động địa chính trị, đặc biệt khi thương chiến Mỹ-Trung làm gián đoạn chuỗi cung ứng. Gọi Việt Nam là “chư hầu hạng bét” của Trung Quốc có thể là cách diễn đạt khắc nghiệt của cố vấn Navaro, nhưng nó phản ánh thực tế rằng Bắc Kinh nắm giữ sức mạnh kinh tế chi phối lớn.

Nếu không đầu tư mạnh vào công nghệ và giảm phụ thuộc vào Trung Quốc, Việt Nam sẽ khó tránh khỏi viễn cảnh khủng hoảng sụp đổ kinh tế khi dòng hàng hóa từ nước láng giềng bị cắt đứt.
 
Cuộc thương chiến Mỹ-Trung, đặc biệt với các chính sách thuế quan khắc nghiệt của Tổng thống Donald Trump từ ngày 3/4/2025, đã đặt Việt Nam vào tình thế mong manh. Là một nền kinh tế phụ thuộc lớn vào xuất khẩu, Việt Nam đang đối mặt với nguy cơ sụp đổ nếu không có nguồn nguyên liệu và hàng hóa từ Trung Quốc để gia công, gắn mác “Made in Vietnam” và xuất sang các thị trường lớn như Mỹ, EU. Hơn nữa, sự thiếu hụt công nghệ luyện kim hiện đại và năng lực nghiên cứu khoa học cơ bản khiến Việt Nam khó thoát khỏi vị thế phụ thuộc vào Trung Quốc – một mối quan hệ mà một số nhà phân tích gọi là “chư hầu kinh tế hạng bét”.

hq720.jpg


Sự Phụ Thuộc Vào Nguyên Liệu Và Hàng Hóa Trung Quốc, Made in Vietnam fake

Việt Nam đã nổi lên như một trung tâm gia công toàn cầu, với kim ngạch xuất khẩu đạt 371 tỷ USD trong năm 2024, theo Tổng cục Thống kê Việt Nam. Tuy nhiên, phần lớn giá trị xuất khẩu này dựa vào nguyên liệu và hàng hóa nhập khẩu từ Trung Quốc. Năm 2024, Trung Quốc là đối tác thương mại lớn nhất của Việt Nam, với tổng kim ngạch nhập khẩu đạt 123 tỷ USD, chiếm 32% tổng nhập khẩu cả nước (Hải quan Việt Nam). Các ngành xuất khẩu chủ lực như dệt may, điện tử và giày dép phụ thuộc nặng nề vào nguyên liệu từ Trung Quốc: 60% vải cho ngành dệt may và 70% linh kiện điện tử được nhập từ nước láng giềng, theo Bộ Công Thương (2024).

Hơn nữa, Việt Nam đã trở thành điểm đến để các công ty Trung Quốc chuyển tải hàng hóa nhằm né thuế quan Mỹ. Báo cáo của Ngân hàng Thế giới (World Bank, 3/2025) chỉ ra rằng 25% hàng điện tử và 30% hàng dệt may xuất khẩu từ Việt Nam sang Mỹ có nguồn gốc nguyên liệu hoặc bán thành phẩm từ Trung Quốc. Nếu không có dòng hàng hóa này, các khu công nghiệp ở Đồng Nai, Bình Dương sẽ rơi vào tình trạng thiếu nguyên liệu trầm trọng, đe dọa 3,6 triệu việc làm trong ngành sản xuất xuất khẩu (Tổng cục Thống kê, 2024). Một kịch bản không có hàng hóa Trung Quốc đồng nghĩa với việc các nhà máy Việt Nam phải dừng hoạt động, đẩy nền kinh tế vào suy thoái. Dự báo của Oxford Economics (4/2025) cho thấy nếu xuất khẩu giảm 20% do thiếu nguyên liệu, GDP Việt Nam có thể giảm 2,8% trong năm 2026.

Thiếu Hụt Công Nghệ Luyện Kim Và Khoa Học Cơ Bản, cây đinh không luyện kim ra thì làm cái gì? Mỗi làm Culi và Làm Đĩ thôi

Một trong những điểm yếu lớn nhất của Việt Nam là sự thiếu hụt công nghệ luyện kim hiện đại và năng lực nghiên cứu khoa học cơ bản – hai yếu tố cần thiết để xây dựng nền kinh tế tự chủ. Ngành luyện kim Việt Nam, dù có đóng góp 8% vào GDP công nghiệp năm 2024 (Bộ Công Thương), chủ yếu dựa vào công nghệ lạc hậu và nhập khẩu thép cán nóng từ Trung Quốc. Theo Hiệp hội Thép Việt Nam, 90% thép cán nóng – nguyên liệu đầu vào cho sản xuất ô tô, máy móc – được nhập từ Trung Quốc, với giá trị 9 tỷ USD trong năm 2024. Các dự án luyện kim lớn như Formosa Hà Tĩnh vẫn chưa thể sản xuất thép chất lượng cao, trong khi các lò cao nội địa chỉ đáp ứng được nhu cầu thép xây dựng cơ bản.

Về khoa học cơ bản, Việt Nam gần như không có đóng góp đáng kể trên trường quốc tế. Theo Scimago Journal Rank (2024), Việt Nam chỉ có 0,03% bài báo khoa học toàn cầu trong các lĩnh vực như vật lý, hóa học và toán học, so với 25% của Trung Quốc và 30% của Mỹ. Chi tiêu cho nghiên cứu và phát triển (R&D) của Việt Nam đạt 0,5% GDP năm 2024, thấp hơn nhiều so với mức 2,5% của Trung Quốc (UNESCO). Thiếu nền tảng khoa học cơ bản khiến Việt Nam không thể tự phát triển công nghệ cao, từ sản xuất chip bán dẫn đến máy móc chính xác, buộc phải nhập khẩu từ Trung Quốc và các nước khác.

Vị Thế “Chư Hầu Kinh Tế” Của Trung Quốc
Sự phụ thuộc vào Trung Quốc không chỉ nằm ở thương mại mà còn ở đầu tư và cơ sở hạ tầng. Năm 2024, Trung Quốc là nhà đầu tư lớn thứ tư tại Việt Nam, với 3.200 dự án trị giá 26 tỷ USD, chủ yếu trong lĩnh vực sản xuất và năng lượng (Bộ Kế hoạch và Đầu tư). Các dự án thuộc Vành đai và Con đường, như nhà máy nhiệt điện Vĩnh Tân, càng gia tăng ảnh hưởng của Bắc Kinh. Trong khi đó, thâm hụt thương mại của Việt Nam với Trung Quốc đạt 58 tỷ USD năm 2024 (Hải quan Việt Nam), cho thấy dòng chảy kinh tế một chiều nghiêng về phía Trung Quốc.

Trump, với cáo buộc Việt Nam là “trạm trung chuyển” hàng Trung Quốc, đã áp thuế bổ sung 10% lên hàng hóa Việt Nam từ 3/4/2025, khiến xuất khẩu sang Mỹ giảm 8% trong quý I/2025 (Bộ Công Thương). Nếu không có hàng hóa Trung Quốc để gia công, Việt Nam không chỉ mất thị trường Mỹ mà còn đối mặt với khủng hoảng nội tại. Các ngành xuất khẩu, chiếm 70% GDP (World Bank, 2024), sẽ sụp đổ, kéo theo tỷ lệ thất nghiệp tăng từ 2% lên 6% trong vòng một năm, theo dự báo của ILO (4/2025).

Việt Nam Trước Nguy Cơ Sụp Đổ Kinh Tế

Số liệu cho thấy nền kinh tế Việt Nam đang sống nhờ vào nguồn nguyên liệu và hàng hóa từ Trung Quốc, trong khi thiếu công nghệ luyện kim hiện đại và nền tảng khoa học cơ bản để tự chủ. Vị thế phụ thuộc này khiến Việt Nam dễ tổn thương trước các biến động địa chính trị, đặc biệt khi thương chiến Mỹ-Trung làm gián đoạn chuỗi cung ứng. Gọi Việt Nam là “chư hầu hạng bét” của Trung Quốc có thể là cách diễn đạt khắc nghiệt của cố vấn Navaro, nhưng nó phản ánh thực tế rằng Bắc Kinh nắm giữ sức mạnh kinh tế chi phối lớn.

Nếu không đầu tư mạnh vào công nghệ và giảm phụ thuộc vào Trung Quốc, Việt Nam sẽ khó tránh khỏi viễn cảnh khủng hoảng sụp đổ kinh tế khi dòng hàng hóa từ nước láng giềng bị cắt đứt.
lựa chọn cây tre ngu học, trên đời này thằng lươn lẹo là thằng đéo ai coi ra gì, công nghệ, lợi ích ko ai chia cho bọn lươn lẹo cả.
vn xưa nay có truyền thống bốc bát cứt nên muôn đời khổ.
 
Nói chung là xứ lồn toang, xong, nhanh gọn. Đến h này mà bộ công thương chỉ có mõm về việc siết nguồn cung nguyên vật liệu từ TQ - việc vốn là ko thể. Thì trông mong gì ????
Siết cc.
Thử siết có xuất sang đc nó 60 tỏi usd ko?
Rồi ko có nguyên liệu ấy có sản xuất ra đủ hàng để xuất 130tỏi sang Mẽo ko?
Hay quay về thời kỳ xuất Mẽo 40, 50 tỏi.
Rồi nhập siêu liên tục 😆
 
Siết cc.
Thử siết có xuất sang đc nó 60 tỏi usd ko?
Rồi ko có nguyên liệu ấy có sản xuất ra đủ hàng để xuất 130tỏi sang Mẽo ko?
Hay quay về thời kỳ xuất Mẽo 40, 50 tỏi.
Rồi nhập siêu liên tục 😆
Đó, cho nên đến cả bộ công thương cũng chỉ mõm thôi, kèo mồm thôi, bánh vẽ thôi. Khác đéo gì thằng thủ chó thanh hoá mập địt hôi nách đâu????

Và chỉ có sủa mõm, chứ đéo bú ku cho tàu hay mẽo thì ăn đấm thôi
 
Hàng Made in Vietnam hầu hết là hàng Trung Quốc!
Quần áo thời trang Trung Quốc đội lốt nhãn hiệu thời trang Made in Vietnam, Hàng Việt Nam xuất khẩu... được bày bán tràn lan trên thị trường nguy cơ lũng đoạn, lấn át thị trường nội. Made in Vietnam, xuất khẩu Việt Nam… đều là hàng giả!

Made in Vietnam, xuất khẩu Việt Nam… đều là hàng giả

Mới đây, Công an tỉnh Đồng Nai đã phát hiện, bắt giữ hàng trăm sản phẩm quần áo giả nhãn hiệu của Công ty may Việt Tiến tại một số cửa hàng bán quần áo trên địa bàn TP Biên Hòa... Đây không phải là lần đầu tiên, một hãng thời trang của Việt Nam bị làm giả nhãn hiệu.

Khi nói về vấn nạn hàng Trung Quốc đội lốt thương hiệu thời trang của Việt Nam, Chủ tịch Hiệp hội Dệt may Việt Nam, ông Vũ Đức Giang chia sẻ: Các nhãn hiệu hàng thời trang như: Made in Việt Nam, hàng xuất khẩu Việt Nam… thực chất đều là hàng giả hết!

“Tôi đã từng sang vùng Quảng Châu (Trung Quốc), nơi được coi là thiên đường hàng nhái (hàng fake - PV) thì thấy ở đây họ sản xuất những sản phẩm nhỏ nhất là từ cái răng áo, khuy áo, thời trang bình dân đến các sản phẩm mang thương hiệu thời trang lớn trên thế giới trong đó có cả hàng Việt Nam.

Không biết bằng con đường nào đó, những mặt hàng này được chuyển về Việt Nam và len lỏi vào các cửa hàng với thương hiệu: Made in Vietnam, hay hàng Việt Nam xuất khẩu… Do đó những cửa hiệu bán hàng này đều là hàng giả hết”, ông Giang khẳng định.

Theo một lãnh đạo doanh nghiệp dệt may cho hay, thương hiệu thời trang của vị doanh nghiệp này cũng đã từng bị làm giả và ông đã mất một thời gian để tìm hiểu, đi khảo sát và tìm ra được cơ sở chuyên sản xuất hàng nhái mang thương hiệu của doanh nghiệp ông. Theo vị doanh nghiệp này, không riêng gì nhãn hiệu thời trang của doanh nghiệp ông mà có rất nhiều nhãn hàng khác cũng bị làm nhái.

“Mỗi cơ sở sản xuất chỉ cần có khoảng từ 20-30 lao động, thậm chí là 5-10 người lao động, là họ có thể sản xuất được một số mặt hàng thời trang y hệt các thương hiệu được bán trên thị trường. Họ làm giả được với những thương hiệu bình dân như thời trang xuất khẩu Việt Nam, Made in Vietnam,… cao hơn nữa là những nhãn hiệu thời trang cao cấp của nước ngoài có giá trị lớn”, vị doanh nghiệp trên tiết lộ thêm.


Các nhãn hiệu hàng thời trang như: Made in Việt Nam, hàng xuất khẩu Việt Nam… thực chất đều là hàng giả

Thời trang Việt thua đau trên sân nhà

Chia sẻ về vấn nạn hàng giả, hàng Trung Quốc trà trộn đội lốt thương hiệu hàng Việt, ông Bùi Đức Thịnh, Tổng Giám đốc Công ty may Sông Hồng, là một trong 5 doanh nghiệp xuất khẩu hàng may mặc lớn nhất Việt Nam nói: Ngay như sản phẩm chăn ga gối đệm khá nối tiếng của Sông Hồng cũng đã bị hàng Trung Quốc trà trộn vào làm giả, làm nhái khiến công ty gần như bất lực, không thể làm gì hơn ngoài việc khuyến cáo người tiêu dùng và hướng dẫn họ cách phân biệt hàng thật, hàng giả.

“Tại sao tôi không dám sản xuất quần áo? Vì tôi làm sẽ thất bại ngay bởi chưa nói đến các “thủ phủ” hàng fake ở nước ngoài như Quảng Châu, mà ngay trong nước thôi, nhiều trung tâm sản xuất hàng giả nối tiếng cả nước như: Đáp Cầu (Bắc Ninh), Thổ Tang (Vĩnh Phúc)…, vẫn tồn tại và phát triển bao năm nay mà không có lực lượng chức năng nào xử lý cũng đã đủ để nói về vấn nạn khủng khiếp này rồi!”, ông Thịnh bức xúc nói.

Trên thực tế, hàng giả, hàng Trung Quốc gắn mác hàng Việt lại có giá cực rẻ. Để chứng minh cho thực tế này, Chủ tịch Hiệp hội dệt may Việt Nam Vũ Đức Giang đưa ra ví dụ: “Để may một chiếc áo sơ mi bình thường sản xuất ở nhà máy có tiêu chuẩn, chất lượng thì mỗi mét vải có giá khoảng 180 USD. Nhưng cũng một mét vải đó nếu sản xuất ở một cơ sở gia công nào đó không kiểm soát được chất lượng thì giá mỗi mét vải này chỉ khoảng 80 USD thôi nên giá chiếc áo sơ mi ở cở sở may gia công chỉ bằng khoảng ½ so với giá chiếc ao sơ mi có chất lượng”.

Hàng bên ngoài không ai có thể kiểm chứng được chất lượng nhưng vì giá rẻ nên được người tiêu dùng ưa chuộng, trong khi hàng Việt có đủ các tiêu chuẩn an toàn về thuốc nhuộm cũng như hóa chất nhưng vì giá cao gấp đôi nên ít người mua. Doanh nghiệp nội thua đau trên sân nhà cũng là một trong những nguyên do này.

Theo Chủ tịch Hiệp hội dệt may Việt Nam Vũ Đức Giang, hiện một số thương hiệu thời trang trong nước như May 10, Việt Tiến hay Nhà Bè… đều đã chiếm được thị phần trong nước.

Tuy nhiên, thị trường nội địa với sức mua hơn 90 triệu dân được đánh giá là thị trường rất tiềm năng. Nhưng hiện tại, doanh nghiệp trong nước mới chiếm lĩnh được khoảng 20-30% thị phần. Trong khi ngày càng có nhiều hàng lậu, hàng nhái kém chất lượng, nhất là hàng thời trang Trung Quốc đội lốt hàng Việt bày bán tràn lan trên thị trường lại được người tiêu dùng ưa chuộng vì giá rẻ khiến cho nhiều thương hiệu thời trang trong nước gần như không còn chỗ đứng cho riêng mình.


 
Bọn lãnh đạo ngu lol bỏ mặc bao nhiêu nămk biết định hướngs nền kinh tế, để đến bây giờ năng lực tự chủ nguyên vật liệu gần như = 0, cái gì cũng nhập Tàu
Thời đĩ trọng thì có 13 năm để phát triển kinh tế nhưng đéo làm,đéo cử người qua uca học luyện kim,lo bắt bớ với ban luật 331 ,giờ có trách tô lâm 1 thì trách thằng đĩ trọng tới 100
 
Tao nghĩ là chính tụi Tàu sắp tới sẽ chạy hết ra nước ngoài lập chuỗi cung ứng luôn, hoàn toàn tách rời với Tàu đại lục.

Đòn thuế của Trump cũng có vẻ là muốn như vậy.
chạy qua đâu, giờ tụi tư sản TQ chạy qua nước khác lại tốn cả đống tiền lobby cho chính phủ trong và ngoài nước, rồi tiền xây hạ tầng, nhà máy, thuê nhân công bản địa,...
tư sản TQ giờ nằm im 4 năm này, hưởng thụ chịch múi mít TQ, VN, Đông Âu thôi; kiếm ăn làm đéo gì cho mệt.
 

Có thể bạn quan tâm

Top