Johnny Lê Nữu Vượng
Già làng

Cuộc thương chiến Mỹ-Trung, đặc biệt với các chính sách thuế quan khắc nghiệt của Tổng thống Donald Trump từ ngày 3/4/2025, đã đặt Việt Nam vào tình thế mong manh. Là một nền kinh tế phụ thuộc lớn vào xuất khẩu, Việt Nam đang đối mặt với nguy cơ sụp đổ nếu không có nguồn nguyên liệu và hàng hóa từ Trung Quốc để gia công, gắn mác “Made in Vietnam” và xuất sang các thị trường lớn như Mỹ, EU. Hơn nữa, sự thiếu hụt công nghệ luyện kim hiện đại và năng lực nghiên cứu khoa học cơ bản khiến Việt Nam khó thoát khỏi vị thế phụ thuộc vào Trung Quốc – một mối quan hệ mà một số nhà phân tích gọi là “chư hầu kinh tế hạng bét”.
Sự Phụ Thuộc Vào Nguyên Liệu Và Hàng Hóa Trung Quốc, Made in Vietnam fake
Việt Nam đã nổi lên như một trung tâm gia công toàn cầu, với kim ngạch xuất khẩu đạt 371 tỷ USD trong năm 2024, theo Tổng cục Thống kê Việt Nam. Tuy nhiên, phần lớn giá trị xuất khẩu này dựa vào nguyên liệu và hàng hóa nhập khẩu từ Trung Quốc. Năm 2024, Trung Quốc là đối tác thương mại lớn nhất của Việt Nam, với tổng kim ngạch nhập khẩu đạt 123 tỷ USD, chiếm 32% tổng nhập khẩu cả nước (Hải quan Việt Nam). Các ngành xuất khẩu chủ lực như dệt may, điện tử và giày dép phụ thuộc nặng nề vào nguyên liệu từ Trung Quốc: 60% vải cho ngành dệt may và 70% linh kiện điện tử được nhập từ nước láng giềng, theo Bộ Công Thương (2024).
Hơn nữa, Việt Nam đã trở thành điểm đến để các công ty Trung Quốc chuyển tải hàng hóa nhằm né thuế quan Mỹ. Báo cáo của Ngân hàng Thế giới (World Bank, 3/2025) chỉ ra rằng 25% hàng điện tử và 30% hàng dệt may xuất khẩu từ Việt Nam sang Mỹ có nguồn gốc nguyên liệu hoặc bán thành phẩm từ Trung Quốc. Nếu không có dòng hàng hóa này, các khu công nghiệp ở Đồng Nai, Bình Dương sẽ rơi vào tình trạng thiếu nguyên liệu trầm trọng, đe dọa 3,6 triệu việc làm trong ngành sản xuất xuất khẩu (Tổng cục Thống kê, 2024). Một kịch bản không có hàng hóa Trung Quốc đồng nghĩa với việc các nhà máy Việt Nam phải dừng hoạt động, đẩy nền kinh tế vào suy thoái. Dự báo của Oxford Economics (4/2025) cho thấy nếu xuất khẩu giảm 20% do thiếu nguyên liệu, GDP Việt Nam có thể giảm 2,8% trong năm 2026.
Thiếu Hụt Công Nghệ Luyện Kim Và Khoa Học Cơ Bản, cây đinh không luyện kim ra thì làm cái gì? Mỗi làm Culi và Làm Đĩ thôi
Một trong những điểm yếu lớn nhất của Việt Nam là sự thiếu hụt công nghệ luyện kim hiện đại và năng lực nghiên cứu khoa học cơ bản – hai yếu tố cần thiết để xây dựng nền kinh tế tự chủ. Ngành luyện kim Việt Nam, dù có đóng góp 8% vào GDP công nghiệp năm 2024 (Bộ Công Thương), chủ yếu dựa vào công nghệ lạc hậu và nhập khẩu thép cán nóng từ Trung Quốc. Theo Hiệp hội Thép Việt Nam, 90% thép cán nóng – nguyên liệu đầu vào cho sản xuất ô tô, máy móc – được nhập từ Trung Quốc, với giá trị 9 tỷ USD trong năm 2024. Các dự án luyện kim lớn như Formosa Hà Tĩnh vẫn chưa thể sản xuất thép chất lượng cao, trong khi các lò cao nội địa chỉ đáp ứng được nhu cầu thép xây dựng cơ bản.
Về khoa học cơ bản, Việt Nam gần như không có đóng góp đáng kể trên trường quốc tế. Theo Scimago Journal Rank (2024), Việt Nam chỉ có 0,03% bài báo khoa học toàn cầu trong các lĩnh vực như vật lý, hóa học và toán học, so với 25% của Trung Quốc và 30% của Mỹ. Chi tiêu cho nghiên cứu và phát triển (R&D) của Việt Nam đạt 0,5% GDP năm 2024, thấp hơn nhiều so với mức 2,5% của Trung Quốc (UNESCO). Thiếu nền tảng khoa học cơ bản khiến Việt Nam không thể tự phát triển công nghệ cao, từ sản xuất chip bán dẫn đến máy móc chính xác, buộc phải nhập khẩu từ Trung Quốc và các nước khác.
Vị Thế “Chư Hầu Kinh Tế” Của Trung Quốc
Sự phụ thuộc vào Trung Quốc không chỉ nằm ở thương mại mà còn ở đầu tư và cơ sở hạ tầng. Năm 2024, Trung Quốc là nhà đầu tư lớn thứ tư tại Việt Nam, với 3.200 dự án trị giá 26 tỷ USD, chủ yếu trong lĩnh vực sản xuất và năng lượng (Bộ Kế hoạch và Đầu tư). Các dự án thuộc Vành đai và Con đường, như nhà máy nhiệt điện Vĩnh Tân, càng gia tăng ảnh hưởng của Bắc Kinh. Trong khi đó, thâm hụt thương mại của Việt Nam với Trung Quốc đạt 58 tỷ USD năm 2024 (Hải quan Việt Nam), cho thấy dòng chảy kinh tế một chiều nghiêng về phía Trung Quốc.
Trump, với cáo buộc Việt Nam là “trạm trung chuyển” hàng Trung Quốc, đã áp thuế bổ sung 10% lên hàng hóa Việt Nam từ 3/4/2025, khiến xuất khẩu sang Mỹ giảm 8% trong quý I/2025 (Bộ Công Thương). Nếu không có hàng hóa Trung Quốc để gia công, Việt Nam không chỉ mất thị trường Mỹ mà còn đối mặt với khủng hoảng nội tại. Các ngành xuất khẩu, chiếm 70% GDP (World Bank, 2024), sẽ sụp đổ, kéo theo tỷ lệ thất nghiệp tăng từ 2% lên 6% trong vòng một năm, theo dự báo của ILO (4/2025).
Việt Nam Trước Nguy Cơ Sụp Đổ Kinh Tế
Số liệu cho thấy nền kinh tế Việt Nam đang sống nhờ vào nguồn nguyên liệu và hàng hóa từ Trung Quốc, trong khi thiếu công nghệ luyện kim hiện đại và nền tảng khoa học cơ bản để tự chủ. Vị thế phụ thuộc này khiến Việt Nam dễ tổn thương trước các biến động địa chính trị, đặc biệt khi thương chiến Mỹ-Trung làm gián đoạn chuỗi cung ứng. Gọi Việt Nam là “chư hầu hạng bét” của Trung Quốc có thể là cách diễn đạt khắc nghiệt của cố vấn Navaro, nhưng nó phản ánh thực tế rằng Bắc Kinh nắm giữ sức mạnh kinh tế chi phối lớn.
Nếu không đầu tư mạnh vào công nghệ và giảm phụ thuộc vào Trung Quốc, Việt Nam sẽ khó tránh khỏi viễn cảnh khủng hoảng sụp đổ kinh tế khi dòng hàng hóa từ nước láng giềng bị cắt đứt.

Sự Phụ Thuộc Vào Nguyên Liệu Và Hàng Hóa Trung Quốc, Made in Vietnam fake
Việt Nam đã nổi lên như một trung tâm gia công toàn cầu, với kim ngạch xuất khẩu đạt 371 tỷ USD trong năm 2024, theo Tổng cục Thống kê Việt Nam. Tuy nhiên, phần lớn giá trị xuất khẩu này dựa vào nguyên liệu và hàng hóa nhập khẩu từ Trung Quốc. Năm 2024, Trung Quốc là đối tác thương mại lớn nhất của Việt Nam, với tổng kim ngạch nhập khẩu đạt 123 tỷ USD, chiếm 32% tổng nhập khẩu cả nước (Hải quan Việt Nam). Các ngành xuất khẩu chủ lực như dệt may, điện tử và giày dép phụ thuộc nặng nề vào nguyên liệu từ Trung Quốc: 60% vải cho ngành dệt may và 70% linh kiện điện tử được nhập từ nước láng giềng, theo Bộ Công Thương (2024).
Hơn nữa, Việt Nam đã trở thành điểm đến để các công ty Trung Quốc chuyển tải hàng hóa nhằm né thuế quan Mỹ. Báo cáo của Ngân hàng Thế giới (World Bank, 3/2025) chỉ ra rằng 25% hàng điện tử và 30% hàng dệt may xuất khẩu từ Việt Nam sang Mỹ có nguồn gốc nguyên liệu hoặc bán thành phẩm từ Trung Quốc. Nếu không có dòng hàng hóa này, các khu công nghiệp ở Đồng Nai, Bình Dương sẽ rơi vào tình trạng thiếu nguyên liệu trầm trọng, đe dọa 3,6 triệu việc làm trong ngành sản xuất xuất khẩu (Tổng cục Thống kê, 2024). Một kịch bản không có hàng hóa Trung Quốc đồng nghĩa với việc các nhà máy Việt Nam phải dừng hoạt động, đẩy nền kinh tế vào suy thoái. Dự báo của Oxford Economics (4/2025) cho thấy nếu xuất khẩu giảm 20% do thiếu nguyên liệu, GDP Việt Nam có thể giảm 2,8% trong năm 2026.
Thiếu Hụt Công Nghệ Luyện Kim Và Khoa Học Cơ Bản, cây đinh không luyện kim ra thì làm cái gì? Mỗi làm Culi và Làm Đĩ thôi
Một trong những điểm yếu lớn nhất của Việt Nam là sự thiếu hụt công nghệ luyện kim hiện đại và năng lực nghiên cứu khoa học cơ bản – hai yếu tố cần thiết để xây dựng nền kinh tế tự chủ. Ngành luyện kim Việt Nam, dù có đóng góp 8% vào GDP công nghiệp năm 2024 (Bộ Công Thương), chủ yếu dựa vào công nghệ lạc hậu và nhập khẩu thép cán nóng từ Trung Quốc. Theo Hiệp hội Thép Việt Nam, 90% thép cán nóng – nguyên liệu đầu vào cho sản xuất ô tô, máy móc – được nhập từ Trung Quốc, với giá trị 9 tỷ USD trong năm 2024. Các dự án luyện kim lớn như Formosa Hà Tĩnh vẫn chưa thể sản xuất thép chất lượng cao, trong khi các lò cao nội địa chỉ đáp ứng được nhu cầu thép xây dựng cơ bản.
Về khoa học cơ bản, Việt Nam gần như không có đóng góp đáng kể trên trường quốc tế. Theo Scimago Journal Rank (2024), Việt Nam chỉ có 0,03% bài báo khoa học toàn cầu trong các lĩnh vực như vật lý, hóa học và toán học, so với 25% của Trung Quốc và 30% của Mỹ. Chi tiêu cho nghiên cứu và phát triển (R&D) của Việt Nam đạt 0,5% GDP năm 2024, thấp hơn nhiều so với mức 2,5% của Trung Quốc (UNESCO). Thiếu nền tảng khoa học cơ bản khiến Việt Nam không thể tự phát triển công nghệ cao, từ sản xuất chip bán dẫn đến máy móc chính xác, buộc phải nhập khẩu từ Trung Quốc và các nước khác.
Vị Thế “Chư Hầu Kinh Tế” Của Trung Quốc
Sự phụ thuộc vào Trung Quốc không chỉ nằm ở thương mại mà còn ở đầu tư và cơ sở hạ tầng. Năm 2024, Trung Quốc là nhà đầu tư lớn thứ tư tại Việt Nam, với 3.200 dự án trị giá 26 tỷ USD, chủ yếu trong lĩnh vực sản xuất và năng lượng (Bộ Kế hoạch và Đầu tư). Các dự án thuộc Vành đai và Con đường, như nhà máy nhiệt điện Vĩnh Tân, càng gia tăng ảnh hưởng của Bắc Kinh. Trong khi đó, thâm hụt thương mại của Việt Nam với Trung Quốc đạt 58 tỷ USD năm 2024 (Hải quan Việt Nam), cho thấy dòng chảy kinh tế một chiều nghiêng về phía Trung Quốc.
Trump, với cáo buộc Việt Nam là “trạm trung chuyển” hàng Trung Quốc, đã áp thuế bổ sung 10% lên hàng hóa Việt Nam từ 3/4/2025, khiến xuất khẩu sang Mỹ giảm 8% trong quý I/2025 (Bộ Công Thương). Nếu không có hàng hóa Trung Quốc để gia công, Việt Nam không chỉ mất thị trường Mỹ mà còn đối mặt với khủng hoảng nội tại. Các ngành xuất khẩu, chiếm 70% GDP (World Bank, 2024), sẽ sụp đổ, kéo theo tỷ lệ thất nghiệp tăng từ 2% lên 6% trong vòng một năm, theo dự báo của ILO (4/2025).
Việt Nam Trước Nguy Cơ Sụp Đổ Kinh Tế
Số liệu cho thấy nền kinh tế Việt Nam đang sống nhờ vào nguồn nguyên liệu và hàng hóa từ Trung Quốc, trong khi thiếu công nghệ luyện kim hiện đại và nền tảng khoa học cơ bản để tự chủ. Vị thế phụ thuộc này khiến Việt Nam dễ tổn thương trước các biến động địa chính trị, đặc biệt khi thương chiến Mỹ-Trung làm gián đoạn chuỗi cung ứng. Gọi Việt Nam là “chư hầu hạng bét” của Trung Quốc có thể là cách diễn đạt khắc nghiệt của cố vấn Navaro, nhưng nó phản ánh thực tế rằng Bắc Kinh nắm giữ sức mạnh kinh tế chi phối lớn.
Nếu không đầu tư mạnh vào công nghệ và giảm phụ thuộc vào Trung Quốc, Việt Nam sẽ khó tránh khỏi viễn cảnh khủng hoảng sụp đổ kinh tế khi dòng hàng hóa từ nước láng giềng bị cắt đứt.