tranhthuregnick
Tâm hồn dẩm chúa

Việc thản nhiên ngồi ăn giữa la liệt giấy bẩn cho thấy nhiều người chấp nhận sống cùng rác như điều đương nhiên, như thế bao giờ Hà Nội mới thực sự xanh, sạch, đẹp?
Buổi chiều cách đây vài hôm, có hẹn không xa chỗ làm nên sau khi tan sở, tôi chọn đi bộ, có ý coi đó là một dịp để thư giãn. Quãng đường hơn 3km đến điểm hẹn trong tiết trời se lạnh rất dễ chịu hóa ra lại khó đi hơn tôi tưởng, vì tôi không chỉ phải liên tục né các hàng quán chiếm dụng vỉa hè, mà còn phải tránh rác.
Cơ man nào là rác. Nếu không phải là vỏ hộp, vỏ trái cây, giấy lộn do người dân vứt thẳng trên vỉa hè thì cũng là những bịch rác, xô rác lộ thiên, những thùng bã mía ruồi nhặng bâu đầy, bốc mùi chua lòm.
Có nhiều đoạn vỉa hè, người biến nó thành “xứ sở của rác” không phải dân cư hay các hộ kinh doanh mà chính là các đơn vị môi trường đô thị. Những xe, thùng đựng rác thải của họ ngang nhiên chiếm gần hết vỉa hè, nơi mà bờ tường lẫn mặt đất đều đen kịt bẩn thỉu, có những vũng chất lỏng “khả nghi” khiến người đi bộ phải dứt khoát bước hẳn xuống lòng đường, nín thở, bịt mũi vội vã đi qua.
![]()
Cảnh này rất quen thuộc ở Hà Nội. (Ảnh: Người Lao Động)
![]()
Ở nhiều quán ăn vỉa hè, rác được vứt thẳng xuống nền đất thay vì cho vào giỏ. (Ảnh: Hà Nội Mới)
lét đẹp người Tràng An
