Có mày nào có cơ duyên ăn đc tiếp viên hàng ko chưa

Nói luôn. Nhà tao ở làng Lâm Du, xã Bồ Đề. Sau năm 2001 thì lên quận Long Biên. Địa danh hành chính thấp nhất là phường Bồ Đề. Nên tên gọi Lâm Du giờ ít người gọi nữa. Hồi còn nhỏ. Sáng đéo nào tao chả chạy hết 1 vòng đường băng sân bay rồi đi bộ về.
Mày có thể nói ở đó những năm 1990-2000 vẫn còn nhiều bãi mìn. Vào thế đéo nào đc đường băng mà chạy. Nhưng tao là dân địa phương nên biết chỗ nào có mìn, chỗ nào ko. Hơn nữa tao cứ đường bê tông tao vô đường băng. Đéo có anh bộ đội nào ra cản.
Mày cũng có thể nói sáng sớm bọn nó hay tập dù lượn và huấn luyện bay. Chạy thế đéo nào đc ở đường băng. (Bọn tao chạy đường băng cũ ko còn sử dụng. Bọn huấn luyện bay và bọn dù lượn có đường băng khác)
P/s: Đéo phải tự nhiên tao dùng nick Cơ trưởng. Vì căn bản. Họ hàng nhà tao có quá nhiều người làm trong ngành Hàng không. Nên thứ đầu tiên tao nghĩ đến khi đặt tên nick luôn liên quan đến ngành Hàng không.
Chắc ô bạn ở gần có biết ngõ lò lợn bên đấy
 
Vậy gọi chỗ đó là Đoàn tiếp viên đi. (Có thể tao dùng sai tên gọi)
Từ Nguyễn Sơn đi vô trong đến ngã 3 cây xăng. Đi tiếp qua Doanh trại quân đội có gác cổng của Quân đội. Chỗ đó chính là Cổng vào Sân bay. (Ng bình thường ko bao giờ đi qua cổng đó đc)
(Đéo phải gió máy gì mày. Ông tao là Giám đốc Sân bay Gia Lâm cách đây khoảng 35-40 năm về trước. Ông tao tên Ích nhé. Đại tá trước khi về hưu. Mày có thể kiểm chứng bất kỳ thông tin nào về Sân bay Gia Lâm. Tao có thể trả lời đc hết trong khoảng những năm 1990 -2005). Sau thời gian này tao vô SG sống nên đéo biết gì nữa.
Cổng vào sân bay Gia Lâm đi từ đường QL5 vào ông nhé!
Khu Nguyễn Sơn bây giờ chỗ sân tập golf trước đây là các ao rau muống vì là các hố bom thời trước 29/12/1972. Nếu người nhà ông làm phi công quân sự thì kiểu gì chả có một vài cái hố bom, quy ra đất cũng đôi ba trăm m2; đống tiền bây giờ đấy.
 
Tao thích địt y tá hơn .
Xưa đi xét nghiệm tinh dịch xem có đê đái đc ko , thế đéo nào đong đưa đc em dẫn mình đến phòng sóc lọ , lúc cầm cốc tinh ra .
Em nó còn kêu , anh chắc lâu ko quan hệ nên tinh nóng thế , bố tổ sư con dâm tặc .
Sau ịt nhau nó bảo trực đêm chúng nó ịt nhau suốt .
Viện nào thế mày :)
 
Cổng vào sân bay Gia Lâm đi từ đường QL5 vào ông nhé!
Khu Nguyễn Sơn bây giờ chỗ sân tập golf trước đây là các ao rau muống vì là các hố bom thời trước 29/12/1972. Nếu người nhà ông làm phi công quân sự thì kiểu gì chả có một vài cái hố bom, quy ra đất cũng đôi ba trăm m2; đống tiền bây giờ đấy.
Cổng đường 05 là binh đoàn 18 tức là tổng công ty trực thăng việt nam, San bay Gia lâm cổng là đường nguyễn Sơn đi vào. Năm 1998 khi đoàn cán bộ quân đội Việt Nam bị rơi máy bay bên Lào làm tang lễ ở đấy nên em biết
 
@YunaZ @Khangnguyentuan
Lương tiếp viên khoảng 20-30 triệu/tháng, tùy giờ bay & vị trí. Với VNA thì khoảng 2.000/tổng sống 3.000 tiếp viên là TVTV ký hợp đồng với Alsi thì chế độ tồi hơn 1.000 bạn ký hợp đồng trực tiếp với VNA. Chịu khó xách hàng thêm khi bay quốc tế thì mỗi chuyến nếu chỉ xách hàng cửu lấy công (200 nghìn/kg) cũng được độ 4-5 triệu đồng/chuyến rồi chưa kể dấm dúi thêm rượu ngoại hoặc xì gà hoặc hàng luxury. Tính vo thì thu nhập của các em ấy cũng không dưới 35-40 triệu đồng/tháng đâu.

Lương P1, P2 cả VNA lái A321 bèo lắm cũng hơn 100 triệu đồng/net take home/tháng. Lái A350 hoặc B787 thì hơn 200 triệu/tháng; nói chung là sống ngon lành.

Còn chuyện ấy ấy kia thì có; nhưng không phổ cập và cũng phải qua kênh người-đã-quen các bạn ấy mới gật. Nhưng riêng vụ k.sạn thì các bạn ấy cũng chỉ quen ít nhất 3***.
Còn nếu Eva chỉ bay ko mà k tính vụ xách tay thì luơng tiếp viên cỡ nhiêu bác?
 
tiếp viên mà làm trạm mặt đất ở Tân Sơn Nhất (SG) có em tên Quỳnh cũng ngon, mà hình như đang cặp anh nào bên Sin thì phải.
 
Tao chén rồi. Con tao chén nó ngoan, cơ mà nó đi nhiều quá kh hợp với tao nên đéo lấy. Hơi tiếc. Còn về cơ bản tiếp viên hàng không là bọn mê tiền, quan hệ như gà. Chúng mày cứ tán như gái đú thôi. Hehe
 
Cổng đường 05 là binh đoàn 18 tức là tổng công ty trực thăng việt nam, San bay Gia lâm cổng là đường nguyễn Sơn đi vào. Năm 1998 khi đoàn cán bộ quân đội Việt Nam bị rơi máy bay bên Lào làm tang lễ ở đấy nên em biết
Bạn mới biết cổng vào VH North, còn cổng nữa cũng từ đường 5 vào bạn ạ.
 
Bạn mới biết cổng vào VH North, còn cổng nữa cũng từ đường 5 vào bạn ạ.
Dạ em biết cổng đấy ạ, nhưng cổng đấy ít đi lắm ạ, cổng đường 5 các chú hay tuồn xăng Jet thu hồi bay huấn luyện ra ngoài
 
Dạ em biết cổng đấy ạ, nhưng cổng đấy ít đi lắm ạ, cổng đường 5 các chú hay tuồn xăng Jet thu hồi bay huấn luyện ra ngoài
Cái vụ Jet A1 này làm mình nhớ hồi 1988 hay 1989 gì đấy còn đun bếp dầu, được ông chú mang về cho 2 xách 20 lít. May nhà vẫn còn dầu hỏa nên không dùng ngay, nhà ông chú đổ Jet A1 vào bếp dầu rồi thổi cơm suýt cháy mẹ nó bếp. Lâu rồi không có dịp lên bờ đê, ko rõ mấy con An còn bay không, đi qua đê lúc mấy con An hạ cánh cũng... ấn tượng phết.
 
Thu Cúc mày ơi .
Có mấy con điều dưỡng nhìn mặt cũng dâm dê đê tiện lắm .
vl thật, vấn đề tao muốn thắc mắc mà mày có sóc lọ thôi mà cũng gạ đc nó ăn ngay trong 1 nốt nhạc cơ ak, lợi hại vcl :))
 
Cổng đường 05 là binh đoàn 18 tức là tổng công ty trực thăng việt nam, San bay Gia lâm cổng là đường nguyễn Sơn đi vào. Năm 1998 khi đoàn cán bộ quân đội Việt Nam bị rơi máy bay bên Lào làm tang lễ ở đấy nên em biết
Chắc mày nhầm, đường Nguyễn Sơn nó bắt đầu làm từ năm 98....Nghĩa là năm đó mới có cổng đi vào sân bay, vì nó chuyển làm sân bay quân sự nên mới cho cổng đi hướng đó. Còn thực tế thời sân bay Gia Lâm là sân bay chính của HN, cổng nó từ QL5


 
vl thật, vấn đề tao muốn thắc mắc mà mày có sóc lọ thôi mà cũng gạ đc nó ăn ngay trong 1 nốt nhạc cơ ak, lợi hại vcl :))
Cứt mà 1 nốt .
Xin số à ơi mất 2 tuần đi chơi mới chén đc đấy .
1 nốt chắc chỉ có làm ở đại sứ quán Đức thôi .
 
Cứt mà 1 nốt .
Xin số à ơi mất 2 tuần đi chơi mới chén đc đấy .
1 nốt chắc chỉ có làm ở đại sứ quán Đức thôi .
ờ đấy, mày phải nói thế mới nghe được, chứ đm cắt khúc đấy đi, tao lại nghĩ nó sờ mỗi cốc tinh trùng của mày mà muốn bú cu mày luôn thì đm tài thật =))
 
Nói luôn. Nhà tao ở làng Lâm Du, xã Bồ Đề. Sau năm 2001 thì lên quận Long Biên. Địa danh hành chính thấp nhất là phường Bồ Đề. Nên tên gọi Lâm Du giờ ít người gọi nữa. Hồi còn nhỏ. Sáng đéo nào tao chả chạy hết 1 vòng đường băng sân bay rồi đi bộ về.
Mày có thể nói ở đó những năm 1990-2000 vẫn còn nhiều bãi mìn. Vào thế đéo nào đc đường băng mà chạy. Nhưng tao là dân địa phương nên biết chỗ nào có mìn, chỗ nào ko. Hơn nữa tao cứ đường bê tông tao vô đường băng. Đéo có anh bộ đội nào ra cản.
Mày cũng có thể nói sáng sớm bọn nó hay tập dù lượn và huấn luyện bay. Chạy thế đéo nào đc ở đường băng. (Bọn tao chạy đường băng cũ ko còn sử dụng. Bọn huấn luyện bay và bọn dù lượn có đường băng khác)
P/s: Đéo phải tự nhiên tao dùng nick Cơ trưởng. Vì căn bản. Họ hàng nhà tao có quá nhiều người làm trong ngành Hàng không. Nên thứ đầu tiên tao nghĩ đến khi đặt tên nick luôn liên quan đến ngành Hàng không.
Sao mày đéo đặt nick phi công trẻ lái máy bay bà già .
 
Khó khăn đéo gì, quan trọng là có cơ hội tiếp xúc ko thôi. Hồi tao làm dự án trong Đà Lạt, đang ngồi buồn buồn lướt face, thấy 1 con bé TVHK Vietjet đăng status với ảnh nằm trong viện Hoàn Mỹ Đà Lạt kêu lạnh với cô đơn. Mặc dù đéo biết là ai, chắc thấy xinh nên follow từ hồi nào chẳng nhớ. Thế là tao vào face nó, tìm hiểu qua rồi phi đi mua bó hoa với mấy đồ ăn vặt nó thích xong lái xe vào viện, hỏi 1 lúc thì tìm đc đúng giường nó nằm. Nó bất ngờ vãi đái, 1 lúc hỏi han thì hóa ra nó bay tăng chuyến từ mấy hôm trước, mệt quá, xỉu đi lúc chuẩn bị bay về Hà Nội, lúc xỉu va đầu vào cầu thang có chảy tí máu với bong gân chân nên đội Vietjet đưa vào Hoàn Mỹ theo dõi, do thiếu người nên ko có ai chăm, đành để nằm 1 mình rồi đặt vé cho mẹ em nó từ Tuyên Quang vào chăm, cũng phải tới tối hôm sau mới vào tới nơi. Thế là tao xung phong làm người nhà em nó, thức cả đêm trông điện não đồ, đưa đi chụp chiếu, cơm nước các kiểu, còn bế cả vào nhà vệ sinh đặt lên bồn cầu nữa. Nó rất thích nghe tao kể chuyện đời tao, công việc của tao, nó cứ than, sao anh sướng thế, được trải nghiệm nhiều thế, chả bù cho em, suốt ngày trong cabin, tối về khách sạn ngủ, bay nội địa lương lại thấp, chẳng có gì kiếm thêm... Cứ thế đến hôm sau thì thân thiết lắm rồi, tao còn rửa mặt đánh răng cho em nó, vỗ lưng cho em nó ngủ. Rồi mẹ em nó tới, lo mấy việc đó, còn tao làm công tác hậu cần, cả hai nói dối mẹ em nó rằng tao là nhân viên văn phòng đại diện của Vietjet ở Lâm Đồng. Qua ngày thứ 3, chụp chiếu các kiểu, kiểm tra các kiểu ko vấn đề gì, nhưng bên y tế Vietjet bắt nó ở lại Đà Lạt ko cho bay tới 1 tuần vì sợ ảnh hưởng cái mẹ gì đó. Thế là em nó được ra viện, chuyển về khách sạn Bavico, nơi mà đoàn Vietjet hay ở, mẹ nó ở thêm 1 ngày rồi cũng về TQ còn đi làm. Buổi tối, đoàn tiếp viên và phi hành đoàn Vietjet hay ở đây thì tao về ban dự án, còn ban ngày tao lại vào với em nó. Nó bảo, em đến Đà Lạt nhiều nhưng chưa đc đi chơi, toàn ngủ xong sáng hôm sau bay, thế là tao lấy xe ô tô cơ quan đưa em nó đi chơi. Chân nó bong gân, nên tao toàn phải cõng nó, chúng mày biết rồi đấy, tụi tiếp viên toàn >1m65 và 50kg, tao cõng nó rất khổ sở, Đà Lạt lạnh mà tao mồ hôi như tắm, còn nó lúc thì hát véo von lúc thì ngủ trên lưng tao luôn. Thế là mấy hôm, tao cứ lo việc cơ quan xong, 9h là qua Bavico, lên tận phòng cõng nó xuống đi ăn sáng, đi chơi tới chiều mới về, tối thì nó phải ở phòng để tụi bạn nó ở đoàn bay qua thăm hỏi. Sáng hôm ấy, 9h tao qua thì thấy em nó ra mở cửa, vẫn mặc váy ngủ, đầu tóc rối tinh chứ chưa chỉnh chu để đi chơi như mọi khi, nó kêu đêm qua có đứa trong đoàn sinh nhật nên ngủ muộn, mệt nên ko muốn đi đâu. Tao bảo thế tao về, trưa ăn gì tao mang qua, em nó ko cho về, bắt tao vào phòng vỗ lưng với kể chuyện cho em nó ngủ. Nằm 1 lúc liu diu chợt nó quay ra mở mắt tròn xoe nhìn tao, mặt có vẻ nghiêm trọng:
- Sao anh tốt với em vậy? Anh tốt với em vậy chỉ để ngủ với em thôi phải ko?
Tao chột dạ, địt mẹ, lại cái văn này, sao con đéo nào cũng hay dùng thế nhỉ. Nhưng tao thì đầu cũng có sỏi rồi, nên cười nửa miệng, giọng khinh khỉnh đáp rằng:
- Uhm, nếu là 10 năm trước, anh còn là trẻ trai mới vào đời, lúc nào cũng thèm muốn tình dục thì em nói đúng đấy. Nhưng bây giờ thì khác rồi, em nghĩ anh tốn thời gian, tốn công sức như vậy chỉ để được quan hệ tình dục với em sao, chẳng đáng, cơ quan anh chẳng thiếu các bé sinh viên thực tập trẻ trung xinh đẹp như em? Em nghĩ vậy là em đang coi thường anh và coi thường chính em đấy.
Con bé mặt giãn ra ngơ ngác hỏi :
- Vậy anh tốt với em vì điều gì, thật sự em chưa từng được ai chăm sóc chiều chuộng như vậy.
Nhìn nét mặt con bé, tao biết tao đã dành lại được thế chủ động, nên liền đổi nụ cười kinh khỉnh thành trìu mến, vuốt tóc con bé rồi nhẹ nhàng nói :
- Suy cho cùng thì anh làm điều đó cũng vì để thỏa mãn cái bản năng của chính anh thôi. Bản năng của 1 con đực mạnh mẽ luôn muốn được chăm sóc, che chở, bảo vệ cho con cái. Anh ở Hà Nội vào đây cũng nửa năm rồi, anh hiểu cái lạnh lẽo cô đơn của Đà Lạt, nên khi thấy em trên facebook phải nằm viện 1 mình ở đây, anh rất thương em, muốn làm 1 cái gì đó để em bớt cô đơn và ấm áp hơn. Hình như anh đã làm khá tốt, thấy em vui tự nhiên anh cũng thấy vui, rất vui, giống như anh bị nghiện cảm giác này vậy. Và anh cứ cố gắng làm em vui để anh thấy vui, vậy thôi. Uh, nhưng mà có vẻ giờ thì bắt đầu thấy hết vui rồi. Anh nghĩ dừng lại thôi, giờ anh đi mua cho em 1 số đồ thiết yếu, với mấy đồ ăn vặt em thích, rồi cần gì cứ gọi lễ tân, anh sẽ bo cho chúng nó trước để chúng nó tận tình với em, hai ngày nữa là em được bay về nhà rồi, ko vấn đề gì đâu. Uhm, chắc là anh sẽ nhớ em phết đấy, nhưng anh quen rồi, sẽ quên em nhanh thôi.
Nói xong tao quẩy đít đi luôn, em nó ú ớ gọi lại nhưng tao kệ. Một lúc thấy nó gọi điện nhưng tao ko nhấc máy, thì nó nhắn :" Anh mua đồ xong thì mang lên cho em, em nhờ nốt việc này." Tao nghĩ bụng...
 
Khó khăn đéo gì, quan trọng là có cơ hội tiếp xúc ko thôi. Hồi tao làm dự án trong Đà Lạt, đang ngồi buồn buồn lướt face, thấy 1 con bé TVHK Vietjet đăng status với ảnh nằm trong viện Hoàn Mỹ Đà Lạt kêu lạnh với cô đơn. Mặc dù đéo biết là ai, chắc thấy xinh nên follow từ hồi nào chẳng nhớ. Thế là tao vào face nó, tìm hiểu qua rồi phi đi mua bó hoa với mấy đồ ăn vặt nó thích xong lái xe vào viện, hỏi 1 lúc thì tìm đc đúng giường nó nằm. Nó bất ngờ vãi đái, 1 lúc hỏi han thì hóa ra nó bay tăng chuyến từ mấy hôm trước, mệt quá, xỉu đi lúc chuẩn bị bay về Hà Nội, lúc xỉu va đầu vào cầu thang có chảy tí máu với bong gân chân nên đội Vietjet đưa vào Hoàn Mỹ theo dõi, do thiếu người nên ko có ai chăm, đành để nằm 1 mình rồi đặt vé cho mẹ em nó từ Tuyên Quang vào chăm, cũng phải tới tối hôm sau mới vào tới nơi. Thế là tao xung phong làm người nhà em nó, thức cả đêm trông điện não đồ, đưa đi chụp chiếu, cơm nước các kiểu, còn bế cả vào nhà vệ sinh đặt lên bồn cầu nữa. Nó rất thích nghe tao kể chuyện đời tao, công việc của tao, nó cứ than, sao anh sướng thế, được trải nghiệm nhiều thế, chả bù cho em, suốt ngày trong cabin, tối về khách sạn ngủ, bay nội địa lương lại thấp, chẳng có gì kiếm thêm... Cứ thế đến hôm sau thì thân thiết lắm rồi, tao còn rửa mặt đánh răng cho em nó, vỗ lưng cho em nó ngủ. Rồi mẹ em nó tới, lo mấy việc đó, còn tao làm công tác hậu cần, cả hai nói dối mẹ em nó rằng tao là nhân viên văn phòng đại diện của Vietjet ở Lâm Đồng. Qua ngày thứ 3, chụp chiếu các kiểu, kiểm tra các kiểu ko vấn đề gì, nhưng bên y tế Vietjet bắt nó ở lại Đà Lạt ko cho bay tới 1 tuần vì sợ ảnh hưởng cái mẹ gì đó. Thế là em nó được ra viện, chuyển về khách sạn Bavico, nơi mà đoàn Vietjet hay ở, mẹ nó ở thêm 1 ngày rồi cũng về TQ còn đi làm. Buổi tối, đoàn tiếp viên và phi hành đoàn Vietjet hay ở đây thì tao về ban dự án, còn ban ngày tao lại vào với em nó. Nó bảo, em đến Đà Lạt nhiều nhưng chưa đc đi chơi, toàn ngủ xong sáng hôm sau bay, thế là tao lấy xe ô tô cơ quan đưa em nó đi chơi. Chân nó bong gân, nên tao toàn phải cõng nó, chúng mày biết rồi đấy, tụi tiếp viên toàn >1m65 và 50kg, tao cõng nó rất khổ sở, Đà Lạt lạnh mà tao mồ hôi như tắm, còn nó lúc thì hát véo von lúc thì ngủ trên lưng tao luôn. Thế là mấy hôm, tao cứ lo việc cơ quan xong, 9h là qua Bavico, lên tận phòng cõng nó xuống đi ăn sáng, đi chơi tới chiều mới về, tối thì nó phải ở phòng để tụi bạn nó ở đoàn bay qua thăm hỏi. Sáng hôm ấy, 9h tao qua thì thấy em nó ra mở cửa, vẫn mặc váy ngủ, đầu tóc rối tinh chứ chưa chỉnh chu để đi chơi như mọi khi, nó kêu đêm qua có đứa trong đoàn sinh nhật nên ngủ muộn, mệt nên ko muốn đi đâu. Tao bảo thế tao về, trưa ăn gì tao mang qua, em nó ko cho về, bắt tao vào phòng vỗ lưng với kể chuyện cho em nó ngủ. Nằm 1 lúc liu diu chợt nó quay ra mở mắt tròn xoe nhìn tao, mặt có vẻ nghiêm trọng:
- Sao anh tốt với em vậy? Anh tốt với em vậy chỉ để ngủ với em thôi phải ko?
Tao chột dạ, địt mẹ, lại cái văn này, sao con đéo nào cũng hay dùng thế nhỉ. Nhưng tao thì đầu cũng có sỏi rồi, nên cười nửa miệng, giọng khinh khỉnh đáp rằng:
- Uhm, nếu là 10 năm trước, anh còn là trẻ trai mới vào đời, lúc nào cũng thèm muốn tình dục thì em nói đúng đấy. Nhưng bây giờ thì khác rồi, em nghĩ anh tốn thời gian, tốn công sức như vậy chỉ để được quan hệ tình dục với em sao, chẳng đáng, cơ quan anh chẳng thiếu các bé sinh viên thực tập trẻ trung xinh đẹp như em? Em nghĩ vậy là em đang coi thường anh và coi thường chính em đấy.
Con bé mặt giãn ra ngơ ngác hỏi :
- Vậy anh tốt với em vì điều gì, thật sự em chưa từng được ai chăm sóc chiều chuộng như vậy.
Nhìn nét mặt con bé, tao biết tao đã dành lại được thế chủ động, nên liền đổi nụ cười kinh khỉnh thành trìu mến, vuốt tóc con bé rồi nhẹ nhàng nói :
- Suy cho cùng thì anh làm điều đó cũng vì để thỏa mãn cái bản năng của chính anh thôi. Bản năng của 1 con đực mạnh mẽ luôn muốn được chăm sóc, che chở, bảo vệ cho con cái. Anh ở Hà Nội vào đây cũng nửa năm rồi, anh hiểu cái lạnh lẽo cô đơn của Đà Lạt, nên khi thấy em trên facebook phải nằm viện 1 mình ở đây, anh rất thương em, muốn làm 1 cái gì đó để em bớt cô đơn và ấm áp hơn. Hình như anh đã làm khá tốt, thấy em vui tự nhiên anh cũng thấy vui, rất vui, giống như anh bị nghiện cảm giác này vậy. Và anh cứ cố gắng làm em vui để anh thấy vui, vậy thôi. Uh, nhưng mà có vẻ giờ thì bắt đầu thấy hết vui rồi. Anh nghĩ dừng lại thôi, giờ anh đi mua cho em 1 số đồ thiết yếu, với mấy đồ ăn vặt em thích, rồi cần gì cứ gọi lễ tân, anh sẽ bo cho chúng nó trước để chúng nó tận tình với em, hai ngày nữa là em được bay về nhà rồi, ko vấn đề gì đâu. Uhm, chắc là anh sẽ nhớ em phết đấy, nhưng anh quen rồi, sẽ quên em nhanh thôi.
Nói xong tao quẩy đít đi luôn, em nó ú ớ gọi lại nhưng tao kệ. Một lúc thấy nó gọi điện nhưng tao ko nhấc máy, thì nó nhắn :" Anh mua đồ xong thì mang lên cho em, em nhờ nốt việc này." Tao nghĩ bụng...
Phọt nhanh lên không tao gọi Võ Tòng bây giờ :)) ôi đúng là Tây Môn Khánh, như này con nào chả chết =))
 
" Thôi đéo ăn thua rồi, chắc lại về quay tay khan vậy." Nghĩ vậy nhưng tao vẫn vào Big C mua các đồ cần thiết cho em nó. Lúc quay lại tao làm mặt vô cảm rồi gõ cửa, gõ chưa dứt tay thì cửa đã mở như kiểu em nó đứng ngay ở cửa vậy. Thấy nó mặc nguyên set đồng phục Vietjet, đội cả mũ ca nô nữa, tao lạnh lùng hỏi:
- Chân cẳng chưa lành mà em đã phải đi làm ah?
Nó đóng cửa rồi cười lúng liếng với tao:
- Hôm nọ anh bảo muốn thấy em mặc bộ đồ này mà, giờ em mặc cho anh xem.
Tao phì cười, vừa xếp đồ lên bàn vừa nói :
- Lại còn trang điểm nữa, chân thì đau còn đi sandal, em đúng là... Thế còn việc gì nữa, nhanh anh còn...
Tao chưa nói dứt lời, thì em nó đã ôm lấy lưng tao, dụi dụi đầu vào gáy tao :
- Em nhớ mùi mồ hôi của anh quá, mấy hôm cõng em mệt mà ko dám kêu.
Tao cứng đơ người, chưa hiểu tình huống này thế nào, thì em nó lướt lưỡi lên gáy tao 1 đường tới tận mang tai, rồi thì thầm:
- Hôm nọ mấy lần em định liếm mồ hôi của anh đấy, sợ anh bảo em hư hỏng nên lại thôi.
Tao tất nhiên không phải thằng ngu, liền quay lại, thấy em nó đã mắt lim dim, đầu nghếch nghếch, môi he hé đón chờ 1 nụ hôn. Tao ranh mãnh giả vờ hôn em nó nhưng lại đảo đầu xuống, hôn liếm ngấu nghiến vùng cổ em nó, rồi liếm lên tới tai, thì thầm :
- Sao em không hư hỏng từ hôm đó?
Lại tới lượt em nó cúi xuống, hôn và liếm cổ của tao, rồi lần lên mang tai, y hệt như tao làm em nó rồi thì thầm :
- Anh ngốc lắm, anh phải chủ động chứ, hôm nay em ko chủ động chắc anh cũng chỉ vỗ lưng em tới tối.
Lúc này đã hết chịu nổi, cả hai đứa ghì chặt lấy nhau nút lưỡi ngấu nghiến. Tay tao tất nhiên đi du lịch hết đùi lại mông em nó, nhưng cái này tao phải chê, địt mẹ, đồng phục Vietjet như cặc, đặc biệt cái quần đùi, đã đéo co giãn nhiều lại còn bó bó, làm kiểu váy thì đéo làm. Thế là tao bế thốc em ấy lên, vừa nút lưỡi vừa di chuyển vào nhà tắm. Thú thật, mới đầu tao định bế lên giường, để tiện giở tuyệt kỹ vét máng, nhưng lại nghĩ tao chưa tắm rửa, lỡ em ấy muốn 69 thì tao ko tự tin lắm nên tao mới bế vào nhà tắm, vì tao đã kịp xây dựng 1 kịch bản ở đây.
 

Có thể bạn quan tâm

Top