Việt Nam nền kinh tế Culi, Làm Đĩ và Ngạo Nghễ đứng về phe nào trong thương chiến Mỹ-Trung đều chết cả!

Trong bối cảnh thương chiến Mỹ-Trung leo thang với các chính sách thuế quan khắc nghiệt từ ngày 3/4/2025, nền kinh tế Việt Nam đang lộ rõ những điểm yếu cố hữu. Dù được ca ngợi với tốc độ tăng trưởng ấn tượng và vai trò trung tâm gia công toàn cầu, Việt Nam lại thiếu nền tảng khoa học cơ bản, không sở hữu công nghệ luyện kim hiện đại hay khả năng chế tạo máy móc tiên tiến. Kết quả là một nền kinh tế “giả tạo”, giống như bong bóng xà phòng lấp lánh nhưng dễ vỡ tan khi bị kẹp giữa hai gã khổng lồ Mỹ và Trung Quốc.

cuoc-dau-dang-sau-kho-nhom-43-ty-hang-tau-doi-lot-viet-di-my-2-1577749931431.jpg


Nền Kinh Tế Bong Bóng Xà Phòng Giữa Lằn Ranh Thương Chiến Mỹ-Trung

Thiếu Nền Tảng Khoa Học Cơ Bản
Khoa học cơ bản – bao gồm vật lý, hóa học, toán học – là cốt lõi để phát triển công nghệ và đổi mới sáng tạo. Tuy nhiên, Việt Nam gần như không có đóng góp đáng kể trong lĩnh vực này. Theo Scimago Journal Rank (2024), Việt Nam chỉ chiếm 0,03% bài báo khoa học toàn cầu trong các lĩnh vực cơ bản, so với 25% của Trung Quốc và 30% của Mỹ. Chi tiêu cho nghiên cứu và phát triển (R&D) của Việt Nam chỉ đạt 0,5% GDP năm 2024 (UNESCO), thấp hơn nhiều so với mức 2,1% của thế giới và 3,3% của các nước OECD. Kết quả là Việt Nam không thể tự phát triển công nghệ cao, từ sản xuất chip bán dẫn đến trí tuệ nhân tạo, mà phải phụ thuộc vào nhập khẩu từ Trung Quốc, Hàn Quốc và Nhật Bản.
cove-mobiler.jpg

Sự trống rỗng này khiến các ngành công nghiệp Việt Nam chỉ dừng ở mức gia công. Năm 2024, ngành điện tử – chiếm 38% kim ngạch xuất khẩu (145 tỷ USD, theo Tổng cục Thống kê) – chủ yếu lắp ráp linh kiện nhập khẩu từ Trung Quốc, với giá trị gia tăng nội địa chỉ khoảng 20% (Bộ Công Thương). Thiếu nền tảng khoa học cơ bản, Việt Nam không thể tiến lên các khâu thiết kế hay sản xuất linh kiện cao cấp, khiến nền kinh tế phụ thuộc hoàn toàn vào chuỗi cung ứng nước ngoài.

Không Có Công Nghệ Luyện Kim Hiện Đại

Luyện kim là xương sống của công nghiệp nặng, từ sản xuất thép chất lượng cao đến chế tạo máy móc. Tuy nhiên, Việt Nam thiếu hụt trầm trọng công nghệ luyện kim hiện đại. Theo Hiệp hội Thép Việt Nam (2024), 90% thép cán nóng – nguyên liệu đầu vào cho ô tô, tàu thủy và máy móc – được nhập từ Trung Quốc, với giá trị nhập khẩu 9 tỷ USD. Các dự án luyện kim lớn như Formosa Hà Tĩnh chỉ sản xuất thép xây dựng cơ bản, không đáp ứng được nhu cầu thép hợp kim cao cấp. Trong khi đó, công nghệ lò cao và lò điện hồ quang tại Việt Nam lạc hậu hơn 20 năm so với các nước như Nhật Bản hay Đức (Báo cáo Bộ Công Thương, 2024).

Sự yếu kém này khiến Việt Nam không thể phát triển các ngành công nghiệp chiến lược. Ví dụ, ngành đóng tàu Việt Nam, dù có tiềm năng với 3.000 km bờ biển, chỉ đóng được tàu chở hàng cơ bản, trong khi tàu chiến hay tàu container hiện đại phải mua từ Hàn Quốc hoặc Trung Quốc. Năm 2024, giá trị nhập khẩu máy móc và thiết bị công nghiệp của Việt Nam đạt 45 tỷ USD, phần lớn từ Trung Quốc (Hải quan Việt Nam), cho thấy sự phụ thuộc tuyệt đối vào công nghệ ngoại nhập.
Khả năng chế tạo máy móc là thước đo sức mạnh công nghiệp của một quốc gia, nhưng Việt Nam gần như không có năng lực này. Các ngành sản xuất chủ lực như dệt may, giày dép và điện tử đều dựa vào máy móc nhập khẩu. Theo Bộ Công Thương (2024), 95% máy dệt và 80% dây chuyền sản xuất điện tử tại Việt Nam được nhập từ Trung Quốc và Đài Loan. Ngành chế tạo máy nội địa chỉ đáp ứng được 10% nhu cầu, chủ yếu là các thiết bị đơn giản như máy nông nghiệp cơ bản (Viện Nghiên cứu Cơ khí, 2024).

Sự thiếu hụt này làm tăng chi phí sản xuất và giảm khả năng cạnh tranh. Khi Trump áp thuế bổ sung 10% lên hàng Việt Nam từ 3/4/2025 với cáo buộc “chuyển tải hàng Trung Quốc”, xuất khẩu điện tử và dệt may sang Mỹ giảm 8% trong quý I/2025 (Bộ Công Thương). Nếu không có máy móc hiện đại để tự động hóa và giảm phụ thuộc vào nguyên liệu nhập khẩu, Việt Nam không thể duy trì vị thế “công xưởng giá rẻ” khi các nước như Ấn Độ và Indonesia đang nổi lên.

Bong Bóng Xà Phòng Trong Thương Chiến Mỹ-Trung

Thương chiến Mỹ-Trung đã phơi bày sự mong manh của nền kinh tế Việt Nam. Năm 2024, xuất khẩu chiếm 70% GDP Việt Nam (Ngân hàng Thế giới), nhưng 60% nguyên liệu đầu vào đến từ Trung Quốc, với kim ngạch nhập khẩu 123 tỷ USD (Hải quan Việt Nam). Nếu dòng nguyên liệu này bị gián đoạn – do thuế quan Mỹ nhắm vào hàng Trung Quốc hoặc do Bắc Kinh trả đũa bằng hạn chế xuất khẩu – các khu công nghiệp Việt Nam sẽ rơi vào khủng hoảng. Dự báo của Oxford Economics (4/2025) cho thấy nếu xuất khẩu giảm 15%, GDP Việt Nam có thể giảm 2% trong năm 2026, kéo theo tỷ lệ thất nghiệp tăng từ 2% lên 5% (ILO, 4/2025).

Hơn nữa, sự phụ thuộc vào Trung Quốc khiến Việt Nam trở thành “con tin” trong thương chiến. Báo cáo của Nikkei Asia (6/4/2025) chỉ ra rằng 20% hàng xuất khẩu từ Việt Nam sang Mỹ có nguyên liệu Trung Quốc, khiến Việt Nam bị Trump gọi là “trạm trung chuyển”. Điều này không chỉ làm mất lòng tin của Mỹ mà còn khiến Việt Nam khó đàm phán các hiệp định thương mại mới với EU hay Nhật Bản.

Nền Kinh Tế Giả Tạo Trên Bờ Vực

Nền kinh tế Việt Nam, dù đạt tăng trưởng 6,8% năm 2024 (Tổng cục Thống kê), lại giống như một bong bóng xà phòng lấp lánh nhưng dễ tan biến. Thiếu nền tảng khoa học cơ bản, không có công nghệ luyện kim hiện đại hay khả năng chế tạo máy móc, Việt Nam chỉ là một mắt xích yếu ớt trong chuỗi cung ứng toàn cầu, sống nhờ gia công và nguyên liệu Trung Quốc.

Thương chiến Mỹ-Trung, với các cú đánh thuế quan từ Trump và sự trả đũa của Tập Cận Bình, đang đẩy Việt Nam vào lằn ranh nguy hiểm. Nếu không đầu tư mạnh vào công nghệ và giảm phụ thuộc vào Trung Quốc, bong bóng kinh tế này có thể vỡ tan, để lại một Việt Nam chật vật tìm đường sống giữa hai gã khổng lồ.
 

Có thể bạn quan tâm

Top