TQ: Huyền thoại ngành dệt may Chiết Giang tự tử

Nói thì dễ vcl. Cách đây 8 năm tao bắt đầu xây dựng một đội ngũ vài anh em tao coi như tâm phúc. Tao đối xử đúng kiểu anh em người nhà, tao có miếng thịt thì cũng chia cho ae miếng cá, từ lúc chúng nó bơ vơ, nhà có việc tao cũng hỏi han ứng trước tiền.
Có lúc công việc không thuận lợi, tao cũng đứng ra che chắn chứ cũng ko để đứa nào làm bia đỡ. Việc thì giao là tin, tao giao phó cả mảng và cho chúng nó chủ động quyết định.
Mà cái đcm, lúc đủ lông đủ cánh bắt đầu có ý tách riêng. Còn cả chuyện mập mờ sau lưng, làm không báo cáo, phò theo sếp khác.
Cũng may, việc lớn tao đã xong. Tao ngẫm lại làm đéo có tâm phúc, chỉ vì lợi ích cả thôi. Lúc lợi ích không đủ, nó đủ lông cánh kiểu đéo gì cũng có ý riêng. Tao muốn xử thì cũng chả khó, nhưng nghĩ chúng nó cũng chưa quá đáng, vs chút tình nghĩa nên thôi. Giờ an nhiên xây lại cái khác.
Nhớ thằng bạn (hội tao đều có số má hồi đi học) lúc ra trường nó bảo, mày cái gì cũng giỏi, nhưng đối với người thật quá. Đúng là mấy mươi năm đéo sửa đc.

tư duy kinh doanh kiểu gia tộc, anh em thân thiết là thứ gây cản trở công ty phát triển.
 
Người Việt ra làm ăn tao gặp cái này nhiều, tin tưởng nên nhiều cái xuề xòa, để mấy thằng em nó tìm được cách chen vào dòng hàng, lấy được bí mật là nó té ra cạnh tranh ngược lại.
Ông anh tao quen, đang độc quyền 1 công nghệ được chuyển giao từ nước ngoài, thằng đệ tử nó kiếm được đơn vị cung cấp hóa chất tương tự nó âm thầm lập cty riêng, đàm phán lại với khách hàng deal giá rẻ hơn. Ông anh tao đến mùa không thấy khách hàng gọi mới tìm hiểu thì chuyện đã rồi.
Người Việt có tính phản trắc, ham lợi nhỏ mà bỏ qua lợi ích chung.
 
Cũng là 1 mảng nhỏ của Trung Hoa thôi, đây là cơ hội rồng trở mình của Trung Hoa đại lục, xem dân bên nào chịu được lâu hơn?
 
Ngành dệt may của Việt Nam: kim ngạch xuất khẩu khoảng $40 tỷ (~ 10% tổng kim ngạch xuất khẩu), trong đó:
- nhập khẩu vải thành phẩm: 6 tỷ mét vải thành phẩm trên nhu cầu 6.8 tỷ mét phục vụ cho hàng xuất khẩu, trong đó khoảng 55% nhập khẩu từ Trung Quốc.
Về bông và xơ sợi không thể ước tính do số liệu cực kỳ rời rạc, không được công bố.
Nhiêu đó là đủ biết ai nhảy lầu tiếp theo rồi.
Xin hãy xót thương con dân nước Việt.
:burn_joss_stick:
Chưa nói đến máy móc phần lớn cũng đều nhập khẩu. Ngay cả cây kim cũng phải nhập. Đéo hiểu tụi lãnh đạo làm gì mà mấy chục năm sản xuất k xây dựng được năng lực tự chủ

Nói thì dễ vcl. Cách đây 8 năm tao bắt đầu xây dựng một đội ngũ vài anh em tao coi như tâm phúc. Tao đối xử đúng kiểu anh em người nhà, tao có miếng thịt thì cũng chia cho ae miếng cá, từ lúc chúng nó bơ vơ, nhà có việc tao cũng hỏi han ứng trước tiền.
Có lúc công việc không thuận lợi, tao cũng đứng ra che chắn chứ cũng ko để đứa nào làm bia đỡ. Việc thì giao là tin, tao giao phó cả mảng và cho chúng nó chủ động quyết định.
Mà cái đcm, lúc đủ lông đủ cánh bắt đầu có ý tách riêng. Còn cả chuyện mập mờ sau lưng, làm không báo cáo, phò theo sếp khác.
Cũng may, việc lớn tao đã xong. Tao ngẫm lại làm đéo có tâm phúc, chỉ vì lợi ích cả thôi. Lúc lợi ích không đủ, nó đủ lông cánh kiểu đéo gì cũng có ý riêng. Tao muốn xử thì cũng chả khó, nhưng nghĩ chúng nó cũng chưa quá đáng, vs chút tình nghĩa nên thôi. Giờ an nhiên xây lại cái khác.
Nhớ thằng bạn (hội tao đều có số má hồi đi học) lúc ra trường nó bảo, mày cái gì cũng giỏi, nhưng đối với người thật quá. Đúng là mấy mươi năm đéo sửa đc.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu chúng nó k làm được việc cho mày thì mày có đối đãi với chúng nó như vậy k?
 
tư duy kinh doanh kiểu gia tộc, anh em thân thiết là thứ gây cản trở công ty phát triển.
Cũng khó nói mày ạ, team đó kiểu làm R&D và không có KPI rõ ràng để đánh giá. Thành viên cũng không phải là vị trí cứng mà kiêm nhiệm từ bộ phận khác. Thực tế tao không có quân. Tao đã e dè và đề nghị sếp cũ phải tách thành bộ phận để tao quản lý, nhưng vì vài lý do và nghi kị mà không thành đến lúc sếp nghỉ. Vì thế chỉ có thể đối nhân bằng tình cảm, vừa là giữ người vừa phát triển vây cánh sau này.
Cái tao buồn là tụi nó thực dụng quá, giờ team đó cũng đc nội bộ các sếp nhìn nhận. Mục đích chính ban đầu lúc lập team thì cũng đã hoàn thành. Tao xin rút, đề nghị các sếp trên tiếp quản và vận hành một cách kỉ luật để tiếp tục làm cái khác.
Cũng tiếc công gây dựng, nhưng rời đi khi phù hợp và đón nhận thử thách mới có lẽ cũng là đẹp khi vừa sang tuổi trung niên.
 
tụi mày nhìn tổng dư nợ, quỹ đất ( tài nguyên ) phân phối. Tài nguyên còn lại hiện có, môi trường,... còn cặc gì phát triển kể tao nghe.
Nợ là đánh bạc, vay của tương lai làm đòn bẩy hiện tại. Tổng dư nợ quá lớn thì làm bao lâu - trong điều kiện thuận lợi để trả ? Nhưng tuy M2 vẫn còn đầy ở quốc tế, nhưng tình hình dòng tiền chạy liên tục vì bất ổn, tao nghĩ cũng nhiều năm, thì lấy gì thảy vô VN để có sự ổn định trong làm ăn ? Người dân thì bệnh ngày càng tăng, ngày càng trẻ hoá, vô sinh thì đầy ra, dân số sao chịu nổi ? Đám trẻ đâu đủ sức đi nuôi đám già + gia đình đang có ?
Rồi bất động sản tăng cao, cắn dần cắn mòn vào thu nhập. Kênh đầu tư sinh lời ở VN có mấy cái ? Có cái nào minh bạch rõ ràng ? Vì sao có tiền cứ nhảy vào vàng ? Sao ko mở tăng nguồn cung vàng chống độc quyền ? Vì sao bộ đôi tâm lô vedan phải đồng lòng nhất trí chạy số liệu GDP ? Vì sao dân càng ngày càng nghèo ? Từ sau dịch covid tới giờ tiền tiết kiệm còn bao nhiêu ? Thế mạnh quốc gia là gì ? Đã làm những gì để có nội lực từ năm 2000 tới nay ? Thâm hụt thương mại, thâm hụt thặng dư lao động thâm hụt chất xám có ai nói chưa ?
Tụi mày nghĩ bú vào nó dễ à ? Dễ thì vì sao bọn tư bản khư khư giữ độc quyền ? Dễ thì sao bọn tư bản nó làm chủ được cuộc chơi, định xu hướng mới ?
Tụi mày có biết năm 2023 2024 thanh kiểm quyết liệt bao nhiêu thằng tư nhân hơi có tí đầu óc nó banh luôn không ? Có biết đám conan kinh tế mấy năm vừa rồi nhà nó ko còn chỗ để cất tiền hay không ?
Đụ mẹ nói viễn vông.
Tao nói luôn đám tập đoàn sân sau đang nợ lòi Lồn ra đấy. Vàng mà lên nữa dân nó làm cú bank run thì địt mẹ gãy luôn ngân hàng vỡ luôn kinh tế.
Người ta chỉ cải cách, thay đổi từng phần, từng bước để theo dõi chỉnh lý phù hợp. Tránh gây tắc nghẽn, ức chế. Đây kinh tế đang đi xuống, chiến tranh thương mại giữa các cường quốc, giữa các khu vực mỗi lúc mỗi căng thẳng.
Quốc tế thì chỉ chờ nổ súng, quốc nội buồn chán cũng phải làm cái gì đó để có tên trong bảng vàng.
Cần Lồn gì phải nghe nói, cứ nhìn hành động, nhìn quá trình là đánh giá đi lên.
 
Mày lại kể chuyện thần thoại cổ tích.
Câu chuyện thần thoại của bọn cơm sườn luôn bắt đầu bằng câu:
Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi chúng ta sẽ
T ít tin vào may mắn ban phát như thế thà mua vịt lót trúng trăm tỷ còn có thể hơn
 
Nói thì dễ vcl. Cách đây 8 năm tao bắt đầu xây dựng một đội ngũ vài anh em tao coi như tâm phúc. Tao đối xử đúng kiểu anh em người nhà, tao có miếng thịt thì cũng chia cho ae miếng cá, từ lúc chúng nó bơ vơ, nhà có việc tao cũng hỏi han ứng trước tiền.
Có lúc công việc không thuận lợi, tao cũng đứng ra che chắn chứ cũng ko để đứa nào làm bia đỡ. Việc thì giao là tin, tao giao phó cả mảng và cho chúng nó chủ động quyết định.
Mà cái đcm, lúc đủ lông đủ cánh bắt đầu có ý tách riêng. Còn cả chuyện mập mờ sau lưng, làm không báo cáo, phò theo sếp khác.
Cũng may, việc lớn tao đã xong. Tao ngẫm lại làm đéo có tâm phúc, chỉ vì lợi ích cả thôi. Lúc lợi ích không đủ, nó đủ lông cánh kiểu đéo gì cũng có ý riêng. Tao muốn xử thì cũng chả khó, nhưng nghĩ chúng nó cũng chưa quá đáng, vs chút tình nghĩa nên thôi. Giờ an nhiên xây lại cái khác.
Nhớ thằng bạn (hội tao đều có số má hồi đi học) lúc ra trường nó bảo, mày cái gì cũng giỏi, nhưng đối với người thật quá. Đúng là mấy mươi năm đéo sửa đc.
đm cao tổ nhà t từ ăn mày lên ngôi cửu vũ chí tôn, lúc sinh tử anh em vẫn xả thân cứu chúa. Do cách m sống thôi.
 
Nói thì dễ vcl. Cách đây 8 năm tao bắt đầu xây dựng một đội ngũ vài anh em tao coi như tâm phúc. Tao đối xử đúng kiểu anh em người nhà, tao có miếng thịt thì cũng chia cho ae miếng cá, từ lúc chúng nó bơ vơ, nhà có việc tao cũng hỏi han ứng trước tiền.
Có lúc công việc không thuận lợi, tao cũng đứng ra che chắn chứ cũng ko để đứa nào làm bia đỡ. Việc thì giao là tin, tao giao phó cả mảng và cho chúng nó chủ động quyết định.
Mà cái đcm, lúc đủ lông đủ cánh bắt đầu có ý tách riêng. Còn cả chuyện mập mờ sau lưng, làm không báo cáo, phò theo sếp khác.
Cũng may, việc lớn tao đã xong. Tao ngẫm lại làm đéo có tâm phúc, chỉ vì lợi ích cả thôi. Lúc lợi ích không đủ, nó đủ lông cánh kiểu đéo gì cũng có ý riêng. Tao muốn xử thì cũng chả khó, nhưng nghĩ chúng nó cũng chưa quá đáng, vs chút tình nghĩa nên thôi. Giờ an nhiên xây lại cái khác.
Nhớ thằng bạn (hội tao đều có số má hồi đi học) lúc ra trường nó bảo, mày cái gì cũng giỏi, nhưng đối với người thật quá. Đúng là mấy mươi năm đéo sửa đc.

1 người chỉ có thể trở thành tâm phúc của mày khi mày nắm được thóp người đó. Con người vốn dĩ nếu không thể nắm thóp nhau thì không có gì chắc chắn là nó sẽ không phản. Xưa thế mà nay... vẫn thế.
 
còn với giáo dục.
tao nói thiệt có cái khó có cái dễ. Cho tụi nhỏ học song ngữ ngay lớp 1. Bê nguyên mô hình nhật bản hoặc Mỹ về, cử giáo viên trình độ cao kiểm tra sở thích, năng lực, thế mạnh từng đứa để định hướng phát triển.
giáo viên bây giờ thì dốt nát, ngửa Lồn thì nhanh, tao đụ suốt. Nói tới vấn đề là chậm, não ko mở được.
Chứ toàn nói mõm, mị dân thì làm Lồn gì đòi thay đổi.
Khoa học kỹ thuật chất lượng cao đi lên hằng ngày, nắm trong tay đám tập đoàn lớn, tiến tới robot thay thế con người thì có gồng tụt trĩ cũng chết.
Tao mà làm lớn có quỳ xuống lạy đám tư bản xin chuyển giao tao cũng làm vui vẻ, kèm thêm bú cu luôn.
Giờ còn mặt mũi, còn hô hào, nhưng bên còng bên súng. Quân đông dàn trải, bố ráp xung quanh thì có cái Lồn cống hiến.
Tương lai thằng nào vừa ngoi lên được chúng nó vào đòi chia cổ phần, nghỉ khoẻ.
 
Đọc nhiều bài của m, phân tích chuẩn.
Nhưng nhiều lúc thấy m hơi bị bi quan quá.
Thời điểm hiện tại dùng từ "vươn mình" thì chưa hợp... mới là quá trình "vặn mình, giãy giụa".
Nhưng giãy giụa ko phải để chờ chết mà là để tìm đường sống.
T thì t tin vào việc đang có sóng ngầm chuyển đổi, trong vòng 10 năm tới VN sẽ có bộ mặt khác.
Ngay cả việc sáp nhập tỉnh cũng là để chuẩn bị không gian cho các vùng chuyên canh, chuyên môn. Tỉnh nào cũng có biển, núi.
Hướng tới tất cả các khu vực sát biển sẽ phát triển công nghiệp, dịch vụ và giao thương.
Vùng núi, trung du là vùng nguyên liệu, nông lâm sản và khoáng sản.
Tuyến đường cao tốc ven biển cũng đang tiến hành dần rồi. Các động thái trông như ngả về TQ như vay vốn làm cap tốc, mua máy bay Comac .v.v. chỉ là những hình thức "xoa dịu", tránh phản ứng cứng rắn của Tàu Cộng khi cây tre bắt đầu đứng thẳng.
Cụ tổng vàng cũng tập trung phát triển kte Sài Gòn, đầu tư cơ sở hạ tầng miền Nam chứ ko đào Nam lấp Bắc nữa.... t nghĩ là dự phòng cho trường hợp xấu nhất khi Tàu Cộng nó chó cùng dứt dậu.
Đám CS nắm quyền gần trăm năm, mở cửa cũng được 40 năm, tổng kết lại thì:
- Năm nào cũng tuyên bố phát triển kinh tế hàng đầu TG, mục tiêu hóa rồng hóa hổ mà giờ vẫn chưa biết khi nào mới thoát bẫy thu nhập TB
- Sản xuất được mấy chục năm mà đến giờ cây kim, sợi chỉ vẫn phải nhập
- Vài năm cải cách giáo dục 1 lần mà nền giáo dục vẫn nát
- Hợp tác khai thác dầu với LX từ mấy chục năm mà giờ vẫn phải xuất thô, nhập tinh
Với bằng đấy thứ xảy ra mà đến giờ vẫn có thằng tin vào năng lực của đám IQ cow thì cũng tài thật
 
Cũng khó nói mày ạ, team đó kiểu làm R&D và không có KPI rõ ràng để đánh giá. Thành viên cũng không phải là vị trí cứng mà kiêm nhiệm từ bộ phận khác. Thực tế tao không có quân. Tao đã e dè và đề nghị sếp cũ phải tách thành bộ phận để tao quản lý, nhưng vì vài lý do và nghi kị mà không thành đến lúc sếp nghỉ. Vì thế chỉ có thể đối nhân bằng tình cảm, vừa là giữ người vừa phát triển vây cánh sau này.
Cái tao buồn là tụi nó thực dụng quá, giờ team đó cũng đc nội bộ các sếp nhìn nhận. Mục đích chính ban đầu lúc lập team thì cũng đã hoàn thành. Tao xin rút, đề nghị các sếp trên tiếp quản và vận hành một cách kỉ luật để tiếp tục làm cái khác.
Cũng tiếc công gây dựng, nhưng rời đi khi phù hợp và đón nhận thử thách mới có lẽ cũng là đẹp khi vừa sang tuổi trung niên.

Ké ké.
Nghe bài chắc ông sếp cũng đéo tin mày. Sợ mày vượt mặt.
Mày cầm lên được đặt xuống được là chín chắn rồi. Chúc mày thành công
 
Nói thì dễ vcl. Cách đây 8 năm tao bắt đầu xây dựng một đội ngũ vài anh em tao coi như tâm phúc. Tao đối xử đúng kiểu anh em người nhà, tao có miếng thịt thì cũng chia cho ae miếng cá, từ lúc chúng nó bơ vơ, nhà có việc tao cũng hỏi han ứng trước tiền.
Có lúc công việc không thuận lợi, tao cũng đứng ra che chắn chứ cũng ko để đứa nào làm bia đỡ. Việc thì giao là tin, tao giao phó cả mảng và cho chúng nó chủ động quyết định.
Mà cái đcm, lúc đủ lông đủ cánh bắt đầu có ý tách riêng. Còn cả chuyện mập mờ sau lưng, làm không báo cáo, phò theo sếp khác.
Cũng may, việc lớn tao đã xong. Tao ngẫm lại làm đéo có tâm phúc, chỉ vì lợi ích cả thôi. Lúc lợi ích không đủ, nó đủ lông cánh kiểu đéo gì cũng có ý riêng. Tao muốn xử thì cũng chả khó, nhưng nghĩ chúng nó cũng chưa quá đáng, vs chút tình nghĩa nên thôi. Giờ an nhiên xây lại cái khác.
Nhớ thằng bạn (hội tao đều có số má hồi đi học) lúc ra trường nó bảo, mày cái gì cũng giỏi, nhưng đối với người thật quá. Đúng là mấy mươi năm đéo sửa đc.
Quang hả?
 
Cũng khó nói mày ạ, team đó kiểu làm R&D và không có KPI rõ ràng để đánh giá. Thành viên cũng không phải là vị trí cứng mà kiêm nhiệm từ bộ phận khác. Thực tế tao không có quân. Tao đã e dè và đề nghị sếp cũ phải tách thành bộ phận để tao quản lý, nhưng vì vài lý do và nghi kị mà không thành đến lúc sếp nghỉ. Vì thế chỉ có thể đối nhân bằng tình cảm, vừa là giữ người vừa phát triển vây cánh sau này.
Cái tao buồn là tụi nó thực dụng quá, giờ team đó cũng đc nội bộ các sếp nhìn nhận. Mục đích chính ban đầu lúc lập team thì cũng đã hoàn thành. Tao xin rút, đề nghị các sếp trên tiếp quản và vận hành một cách kỉ luật để tiếp tục làm cái khác.
Cũng tiếc công gây dựng, nhưng rời đi khi phù hợp và đón nhận thử thách mới có lẽ cũng là đẹp khi vừa sang tuổi trung niên.
Nên như thế này là đẹp. Em tìm học thêm một kiểu kiến thức gì đó, không có hoặc có liên quan rất ít tới chuyên môn của em để học, khi đó tư duy của em sẽ nảy sinh ra nhiều cái mới lắm.
 
Thằng nào đang lâm cảnh nợ nần không lối thoát mới thấy áp lực vay nợ kinh khủng thế nào. Những thằng vượt qua được mới thấy thể chất chúng nó quá tốt, không phải ai cũng có thể chất tốt để kháng lại áp lực nợ. Đêm đéo ngủ được, nhắm mắt vào là thấy con nợ nó đòi, rồi đi đòi đứa nợ mình đéo xong. Chỉ vài tháng như vậy là tinh thần xuống thảm hại kéo theo thể chất thay đổi theo hướng tiêu cực, các trao đổi chất trong cơ thể rối loạn sinh ra cảm giác tiêu cực đỉnh điểm dẫn tới không thể chịu nổi và phản ứng vô thức là muốn kết thúc một lần để đổi lấy cảm giác nhẹ nhõm, đéo hiểu sau khi chọn end game thì sau đó thế nào liệu có nhẹ nhõm thật không? chưa ai biết, nhưng mọi sức ép vượt ngưỡng đều đưa cơ thể đến một gợi ý là end game. Kinh khủng.
ông già tao xưa vỡ nợ 1 lần nên cả nhà phải trốn vào miền nam, giờ kinh doanh phân phối be bé thôi, hỏi ổng thì ổng kêu tao sợ nợ nần lắm rồi, có nhiêu làm nhiêu chứ đéo đi vay nữa
 
Ké ké.
Nghe bài chắc ông sếp cũng đéo tin mày. Sợ mày vượt mặt.
Mày cầm lên được đặt xuống được là chín chắn rồi. Chúc mày thành công
Nay cũng muốn tâm sự :D. Chuyện chính trị mày ạ.
Sếp cũ tao với sếp tổng cũ găng nhau. Lúc tao xin tách ra, trên tổng đồng ý nhưng thòng vào việc phải để sếp trên tổng kiêm nhiệm trưởng bộ phận mới thành lập để cấu trúc, tao làm phó. Sếp tao kiên quyết không đồng ý, sợ nguồn lực bị lão kia thâu tóm. Tao mà cố thì thành ra phản lại sếp mình, nên lỡ cơ hội.
Sau tao mới biết, kế đó là của phó tổng thân tín (giờ lên sếp tổng mới) bơm vào.
Vcl, :sweat:
 
Nay cũng muốn tâm sự :D. Chuyện chính trị mày ạ.
Sếp cũ tao với sếp tổng cũ găng nhau. Lúc tao xin tách ra, trên tổng đồng ý nhưng thòng vào việc phải để sếp trên tổng kiêm nhiệm trưởng bộ phận mới thành lập để cấu trúc, tao làm phó. Sếp tao kiên quyết không đồng ý, sợ nguồn lực bị lão kia thâu tóm. Tao mà cố thì thành ra phản lại sếp mình, nên lỡ cơ hội.
Sau tao mới biết, kế đó là của phó tổng thân tín (giờ lên sếp tổng mới) bơm vào.
Vcl, :sweat:
đọc 2 lần t vẫn k hiểu huyền cơ trong này
 

Có thể bạn quan tâm

Top