Dear Anh!
Sau ngần ấy thời gian k gặp, em rất mừng vì anh và những người bạn mà em quý mến vẫn mạnh khoẻ.
Lúc viết thread đầu tiên em chỉ đơn giản là đặt cược với duyên phận mà thôi. Kiểu như: Chắc gì anh đã thấy bài này? Anh có thấy thì cũng chắc gì đã đọc? Dù có đọc thì chắc gì đã nhận ra em? Và có nhận ra em thì chắc gì anh sẽ tương tác hoặc liên hệ lại?
Và sáng nay, khi
em bê cmt này từ thread kia lên đây thì cũng chỉ đơn giản là đánh cược thôi, nhưng k cược với duyên phận nữa mà là cược với chính bản thân mình ^^
Nhiều lúc em cũng đã tự hỏi bản thân liệu em có đang làm phiền anh k? Và những việc em làm có khiến anh nghĩ rằng em đang cố tình tán tỉnh anh k?
Câu hỏi thứ nhất thì chắc chỉ có anh mới trả lời được. Còn câu hỏi thứ 2 thì anh có thể yên tâm là k nhé ☺️☺️
Đồng ý là
em quay lại đây là vì anh nhưng k phải là để tán tỉnh anh đâu, mà là vì năm ấy anh chẳng cho em lời tạm biệt tử tế - như những điều tử tế lớn hơn mà anh đã làm cho em 😞😞
Ngần ấy năm qua đi!
K ít lần em đã tự trách bản thân rằng "Giá như em đừng nhận túi gạo ..." thì có lẽ em đã có nhiều can đảm hơn với cảm xúc của mình. Nhưng rồi em chợt nghĩ lại: Năm ấy nếu k có túi gạo của anh thì liệu em còn thở đến ngày hôm nay k ?!!
"Một miếng khi đói bằng một gói khi no"; "Tội vong ơn bội nghĩa nặng hơn tội bất hiếu" - Vì 2 câu răn dạy cửa miệng của bố em nên là em sẽ nhớ và biết ơn anh đến ngày nào đầu óc k còn minh mẫn nữa mới thôi. Và anh ko cấm được điều này đâu nhá ☺️☺️☺️
Cảm ơn vì anh đã ở xàm, cảm ơn đã chủ động chào hỏi em, cảm ơn những bài hát thật hay, cảm ơn những bức ảnh đẹp, cảm ơn túi gạo cứu tế năm ấy ... Và cảm ơn duyên phận đã sắp đặt để em được quen biết một người như anh ☺️☺️☺️
Giữa chốn xàm náo nhiệt này, trừ vài người bạn quen biết ra thì anh là người hiểu em nhất. Nên em tin rằng anh biết em k phải một người hời hợt và vô tâm, hời hợt và vô tâm với anh lại càng k.
Thế nên khi mơ hồ cảm nhận được sự
"né ___tránh ___ chầm ___ chậm" từ phía anh thật sự em đã lo lắng và rất buồn khi điều em lo lắng đã xảy ra .,
"Có những thứ k trân trọng thì sẽ mất đi, nhưng cũng có những thứ dù rất trọng vẫn k cách nào giữ lại được" - Em dám nhìn thẳng vào lòng mình để nói rằng thật sự rất trân trọng anh, từ đó đến nay vẫn y vậy.
K vì sự né tránh ấy mà em thay đổi đi lòng tôn trọng hoặc bất kì cảm xúc nào với anh cả,
từ đó đến nay vẫn y vậy.
Năm ấy!
Sau 2 lần cố gắng liên hệ với anh mà bất thành tâm trạng em gần như sụp đổ.
Tại thời điểm chênh vênh nhất thì có người gửi cho em thông tin thật ngoài đời của anh. Em đã nhận thành ý từ họ nhưng vì tôn trọng anh nên em k phiền - k phiền anh ngay cả khi em tưởng chừng lạc lối.
Năm ấy!
Em đã tự nhủ với lòng rằng một ngày nào đó giông bão qua đi, em có tự đứng vững trên đôi chân của mình mà k cần tới túi gạo của anh, thì nhất định...
Nhất định em sẽ tìm lại anh để nói hết những ấm ức mà em đã ghìm lại trong ngần ấy năm.
Và hôm nay!
Hôm nay em ở đây, trong thread này và tại cmt này để trút bỏ ấm ức đã phải ghìm lại,
ghìm lại trong ngần ấy năm.
1 - Vì túi gạo nên em mới mến anh!?
Anh cố gắng nhớ lại xem, từ buổi đầu nói chuyện, em k biết anh có gạo và anh cũng chẳng nói anh có gạo, đúng k?
Nhưng rõ ràng là em đã mến anh từ khi ấy rồi. Chuyện tặng gạo diễn ra rất lâu sau đó cơ mà 🥺🥺
Rốt cuộc là em mến anh vì túi gạo hay vì anh mủi lòng nên mới tặng gạo thì em hy vọng anh sẽ nhìn nhận lại một cách khách quan nhất. Chứ em thấy bản thân bị oan và đã bị oan quá lâu rồi anh ạ.
2 - Vì sao em k liên hệ với anh thêm lần 3?
• Vì cái quan điểm "Nhất quá tam" của bản thân nên em muốn để dành lần thứ 3 cho hôm nay.
• Vì em nghĩ nếu em cứ cố liên hệ thì sẽ càng khiến anh tin rằng em nói mến anh chỉ vì muốn xin thêm vài túi gạo nữa từ anh.
• Vì em hiểu tính anh - điều anh k thích thì đừng ép, càng ép thì mọi thứ càng tệ hơn mà thôi
• Vì em sợ anh ghét em ^^
Anh k thích em là đúng, anh bơ em cũng k sao. Nhưng em rất sợ anh ghét em 🥺🥺
3 - Vì sao năm đó em tránh mặt anh?
Có 1 lần anh nói "Chiều nay tôi có chút công việc đi ngang qua chỗ em" và 1 lần khác anh nói "Vì không ai mời cf nên tôi đành tự pha cho mình 1 ly vậy"
Chúng ta đều biết em đủ nhạy cảm để hiểu hàm ý trong 2 câu nói đó của anh, nhưng rồi em lại cứ né đi.
Em đoán là khi ấy anh sẽ buồn hoặc thất vọng một chút vì việc này, nhưng quả thật năm đó, dù gia đình em k xảy ra trục trặc thì em cũng k đủ tự tin để gặp anh, chứ
ko phải em né tránh anh đâu.
Ngay cả bây giờ em cũng k đủ tự tin để gặp anh đấy, anh tin k?
Nhưng mà bây giờ!
Khi có người đã giao cho em cả kho gạo, muốn lấy loại nào và lấy bao nhiêu tùy ý
Khi mà em chẳng còn cần 1 hạt gạo nào từ anh nữa ... Thế mà em vẫn thích anh như vậy đấy ^^
Hôm nay em rất vui!
Vì cmt này đã giúp em giải toả được hết những "ấm ức" theo em từ năm đó đến tận bây giờ.
• Hy vọng anh sẽ k nghĩ rằng cmt này là em đang giận hờn hay trách móc anh.
Bởi vì tất cả cảm xúc em dành cho anh chỉ là: thiện cảm + tôn trọng + ngưỡng mộ thôi ☺️☺️☺️☺️
• Và cũng hy vọng trong 4k lượt xem thread này có ít nhất 1 lượt xem của anh ☺️☺️