Đạo đức ghê, học xong không làm
Xưa tao thực tập quy trình kiểm định vệ sinh an toàn thực phẩm ở nhà máy, sau này đi bán phụ gia hoá chất cho cty, vào đó xem là té đái hết.
Má, phẩm màu đỏ của loại thức uống tăng lực bán chạy - tụi bây tự đoán nhé

Công nhân nó đứng trên thang đỉnh silo, mỗi lần đổ vào, là 2 bao 20kg, to như bao xi măng. Nó rọc bao nhanh gọn như cảnh IS cắt cổ con tin, sau rồi lấy chân đạp cho bao đổ về phía trước cái bịch. Bột tinh thể màu đỏ cứ thế tuôn ào từ trên đỉnh vào trong tháp silo phối trộn, dòm phản cảm hết sức. Đúng theo quy tắc sinh tồn tự nhiên, cái nào màu sắc bắt mắt sặc sỡ thì càng độc.
Rồi tao trực dây chuyền chiên mỳ gói, loz má, cái gói mỳ vàng óng đang nằm ngay ngắn trên lưới thép băng chuyền chạy vào nồi chiên, thì dkm, đâu ra 1 anh tý bay lên gặm, rồi kẹt mẹ chân vào lưới ko dãy ra được. Thế là nó ôm dắt mỳ như Jack ôm phao Titanic, chìm dần vào nồi dầu chiên. Quy trình chiên cũng nhanh, 90s thôi. Ra đầu bên kia, thằng kỹ sư trưởng chuyền mặt ko biến sắc, cầm dắt mỳ và vật thể lạ, ném vào thùng rác, đéo thèm lập biên bản sự cố luôn
Hãi nhất vẫn là những lần qua nhà máy của Dr ruồi chào bán và giao mẫu thử. Dkm, đi tham quan nhà máy thôi, mà mỗi lần về tao tự giác bú 2 lít sữa tươi, ăn cháo huyết cả tuần. Khẩu trang thì khỏi nói, 1 cái vải body ôm sát mặt, thêm 1 cái giấy rộng che bên ngoài, ngộp nhưng đáng. Lão Dr ruồi có tiêu chí, nào rẻ nhất thì hẵng đem lên trình bày, đéo có thời gian mà cân nhắc thiệt hơn đâu, rẻ là vả thôi. Trước trên Xam, tao có viết vài cái trải nghiệm nhà máy đó rồi.
