Thợ săn 🏹
Đàn iem Duy Mạnh
Bộ Chính trị Đảng Cọng sản Việt Nam cố tạo ra “Tư tưởng và đạo đức Hồ Chí Minh” để lường gạt đảng viên Cọng sản và dân chúng Việt Nam.
Chính ông Hồ đã thành khẩn trả lời một đảng viên Cọng sản kỳ cựu là ông Nguyễn Văn Trấn rằng: “Tôi chẳng có tư tưởng gì, ngoài tư tưởng chủ nghĩa Mác-Lê. Tôi chỉ có phương pháp để giải quyết thỏa đáng từng vấn đề của ta. Chớ còn tư tưởng là quan niệm về vũ trụ, về thế giới và xã hội con người thì tôi là học trò của Mác, Ăng ghen, Lênin, chớ làm gì có tư tưởng ngoài triết học Mác.”
Thật vậy, Hồ Chí Minh chẳng có tư tưởng gì cả! Hồ Chí Minh là kẻ đạo văn tức là ăn cắp văn thơ của tác giả khác, như: Quản Tử tức Quản Trọng sinh năm 725 mất năm 645 trước Công nguyên, làm tướng quốc cho Tề Hoàn Công thời Xuân Thu Chiến quốc ở nước Tàu. Quản Tử là tác giả về quốc sách “Trồng người”, Quản Trọng có câu nói nổi tiếng: "Nhất niên chi kế mạc như thụ cốc; thập niên chi kế mạc như thụ mộc; chung thân chi kế mạc như thụ nhân” Nghĩa là: “Kế sách một năm không gì hơn trồng lúa; kế sách mười năm không gì hơn trồng cây; kế sách một đời (trăm năm) không gì hơn trồng người.” Hồ Chí Minh ăn cắp ý câu ấy, rồi nói: “Vì lợi ích mười năm trồng cây, vì lợi ích trăm năm trồng người.”
Trong truyện Kiều có câu:
Thương vui bởi tại lòng này (Kiều, câu 3209)
Hay là khổ tận đến ngày cam lai? (Kiều, câu 3210)
Hồ Chí Minh làm bài thơ "Cảm ơn người tặng cam" đã ăn cắp câu ca dao cho câu 3 và Kiều (câu 3210) cho câu 4:
1- Cảm ơn bà biếu gói cam,
2- Nhận thì không đáng, từ làm sao đây!
3- Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, (ca dao)
4- Phải chăng khổ tận, đến ngày cam lai. (Kiều, câu 3210)
Hồ Chí Minh có tài ăn cắp câu nói hay sách vở của nước Tàu, còn ăn cắp các câu nói hay sách vở của Tây phương:
Hồ Chí Minh nói: “Mỗi người vì mọi người, mọi người vì mỗi người." Câu này, ông Hồ đạo văn trong tiểu thuyết "Les trois mousquetaires” tức là: “Ba Chàng Ngự Lâm Pháo Thủ” của nhà văn Pháp. Câu này tiếng Pháp viết: “Un pour tous et tous pour un.” Tiếng Anh viết: “One for all, all for one."
Ngoài ra, HCM là kẻ vô đạo đức “trâu già gặm cỏ non” rồi ám hại tình nhân rất dã man: Vào đầu thập niên 1940, HCM dan díu với Nông Thị Ngác là người Tày có nhan sắc ở hang Pắc Bó; hai người quấn quýt bên nhau, người địa phương xầm xì về “Chú Thu” tức HCM dan díu với “Cháu Trưng” tức Ngác. Khi HCM ở Hà Nội, cô Nông Thị Xuân vốn người Nùng, có nhan sắc, ở làng Hà Mạ, xã Hồng Việt, huyện Hòa An, tỉnh Cao Bằng. Năm 1955, cán bộ Việt Minh đưa cô Xuân về ở nhà số 66 phố Hàng Bông, tại Hà Nội để “Điều hòa tâm sinh lý cho Chủ tịch nước.” Lúc đó, HCM 65 tuổi, cô Xuân 22 tuổi. Bộ trưởng Bộ Công an Hà Nội là Trần Quốc Hoàn chở cô Xuân vô phủ Chủ tịch cho HCM làm tình xong thì chở về. Năm 1956, bà Xuân sinh đứa con trai là Nguyễn Tất Trung cho HCM. Dù vậy, HCM vẫn không làm lễ cưới hay để bà Xuân ở trong phủ Chủ tịch với HCM. Rạng sáng mùa xuân năm 1957, xác bà Xuân nằm ở dốc Cổ Ngư, ngụy trang bị xe ô tô đụng. Lúc ấy, ông Nguyễn Minh Cần làm Phó chủ tịch Uỷ ban Nhân dân thành phố Hà Nội cho biết: “Trần Quốc Hoàn, từ ngày 6-2-1957 đã nhiều lần đến nhà bà Xuân, hãm hiếp bà ta. Đến ngày 11-2-1957, cho người dùng búa đập vào đầu bà Xuân cho đến chết (theo khám nghiệm bác sĩ), rồi quăng xác ở dốc Cổ Ngư?!”
Nhìn chung, Hồ Chí Minh là kẻ vô đạo đức, đã gây cho đất nước tang thương, giống nòi tang tóc.
P/s: Tao vọt lên rừng kiếm vài con thú , gán tiền 331.
Chính ông Hồ đã thành khẩn trả lời một đảng viên Cọng sản kỳ cựu là ông Nguyễn Văn Trấn rằng: “Tôi chẳng có tư tưởng gì, ngoài tư tưởng chủ nghĩa Mác-Lê. Tôi chỉ có phương pháp để giải quyết thỏa đáng từng vấn đề của ta. Chớ còn tư tưởng là quan niệm về vũ trụ, về thế giới và xã hội con người thì tôi là học trò của Mác, Ăng ghen, Lênin, chớ làm gì có tư tưởng ngoài triết học Mác.”
Thật vậy, Hồ Chí Minh chẳng có tư tưởng gì cả! Hồ Chí Minh là kẻ đạo văn tức là ăn cắp văn thơ của tác giả khác, như: Quản Tử tức Quản Trọng sinh năm 725 mất năm 645 trước Công nguyên, làm tướng quốc cho Tề Hoàn Công thời Xuân Thu Chiến quốc ở nước Tàu. Quản Tử là tác giả về quốc sách “Trồng người”, Quản Trọng có câu nói nổi tiếng: "Nhất niên chi kế mạc như thụ cốc; thập niên chi kế mạc như thụ mộc; chung thân chi kế mạc như thụ nhân” Nghĩa là: “Kế sách một năm không gì hơn trồng lúa; kế sách mười năm không gì hơn trồng cây; kế sách một đời (trăm năm) không gì hơn trồng người.” Hồ Chí Minh ăn cắp ý câu ấy, rồi nói: “Vì lợi ích mười năm trồng cây, vì lợi ích trăm năm trồng người.”
Trong truyện Kiều có câu:
Thương vui bởi tại lòng này (Kiều, câu 3209)
Hay là khổ tận đến ngày cam lai? (Kiều, câu 3210)
Hồ Chí Minh làm bài thơ "Cảm ơn người tặng cam" đã ăn cắp câu ca dao cho câu 3 và Kiều (câu 3210) cho câu 4:
1- Cảm ơn bà biếu gói cam,
2- Nhận thì không đáng, từ làm sao đây!
3- Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, (ca dao)
4- Phải chăng khổ tận, đến ngày cam lai. (Kiều, câu 3210)
Hồ Chí Minh có tài ăn cắp câu nói hay sách vở của nước Tàu, còn ăn cắp các câu nói hay sách vở của Tây phương:
Hồ Chí Minh nói: “Mỗi người vì mọi người, mọi người vì mỗi người." Câu này, ông Hồ đạo văn trong tiểu thuyết "Les trois mousquetaires” tức là: “Ba Chàng Ngự Lâm Pháo Thủ” của nhà văn Pháp. Câu này tiếng Pháp viết: “Un pour tous et tous pour un.” Tiếng Anh viết: “One for all, all for one."
Ngoài ra, HCM là kẻ vô đạo đức “trâu già gặm cỏ non” rồi ám hại tình nhân rất dã man: Vào đầu thập niên 1940, HCM dan díu với Nông Thị Ngác là người Tày có nhan sắc ở hang Pắc Bó; hai người quấn quýt bên nhau, người địa phương xầm xì về “Chú Thu” tức HCM dan díu với “Cháu Trưng” tức Ngác. Khi HCM ở Hà Nội, cô Nông Thị Xuân vốn người Nùng, có nhan sắc, ở làng Hà Mạ, xã Hồng Việt, huyện Hòa An, tỉnh Cao Bằng. Năm 1955, cán bộ Việt Minh đưa cô Xuân về ở nhà số 66 phố Hàng Bông, tại Hà Nội để “Điều hòa tâm sinh lý cho Chủ tịch nước.” Lúc đó, HCM 65 tuổi, cô Xuân 22 tuổi. Bộ trưởng Bộ Công an Hà Nội là Trần Quốc Hoàn chở cô Xuân vô phủ Chủ tịch cho HCM làm tình xong thì chở về. Năm 1956, bà Xuân sinh đứa con trai là Nguyễn Tất Trung cho HCM. Dù vậy, HCM vẫn không làm lễ cưới hay để bà Xuân ở trong phủ Chủ tịch với HCM. Rạng sáng mùa xuân năm 1957, xác bà Xuân nằm ở dốc Cổ Ngư, ngụy trang bị xe ô tô đụng. Lúc ấy, ông Nguyễn Minh Cần làm Phó chủ tịch Uỷ ban Nhân dân thành phố Hà Nội cho biết: “Trần Quốc Hoàn, từ ngày 6-2-1957 đã nhiều lần đến nhà bà Xuân, hãm hiếp bà ta. Đến ngày 11-2-1957, cho người dùng búa đập vào đầu bà Xuân cho đến chết (theo khám nghiệm bác sĩ), rồi quăng xác ở dốc Cổ Ngư?!”
Nhìn chung, Hồ Chí Minh là kẻ vô đạo đức, đã gây cho đất nước tang thương, giống nòi tang tóc.
P/s: Tao vọt lên rừng kiếm vài con thú , gán tiền 331.
Sửa lần cuối: