Động hoa vàng - Cà phê nhỏ trong khu Bắc Hải của nhà thơ Phạm Thiên Thư. Ly đen phin đắng ngắt, giai điệu “ Em tan trường về- đường mưa nho nhỏ- ôm nghiêng tập vở-tóc dài tà áo vờn bay….” - Ngày xưa Hoàng Thị -Phạm Duy.
…
11:02 6/05
…
Thời đó, học sinh bị khiếm khuyết vẫn phải học trường công lập bình thường. Đây là vấn nạn an sinh xã hội mà tới giờ Việt Nam vẫn chưa giải quyết được. Chuyện người khiếm khuyết phải học chung với người thường đã xảy ra rất nhiều hệ luỵ. Vấn nạn bạo lực học đường- bắt nạt người yếu thế bằng lời nói, hành động. Chưa tính Ái là cô bé xinh xắn như các thiếu nữ bình thường khác.
…
Ngày đó hoa khôi trường Trần Khai Nguyên là Quế Hương - nhà ở trong 1 khu chung cư cũ đường Đề Thám. Học lớp 10A15. Nếu tả về Hương chỉ có một cụm từ : Chim xa cá lặn. Con trai trong trường ngày đầu nhập học, con bé khiến cã lũ quay đầu nhìn không ngớt. Nhiều thằng còn đứng chết trân như lạc mộng. Da trắng muốt mỏng mềm thấy cả gân xanh. Đi học áo dài mà nó lựa loại vải mỏng. Ngay hông quần lãnh trắng, trong suốt thấy cả viền quần lót , ngày tao gặp nó mặt cả ren.
Tại sao lại tả, vì chính nó là hoạ lạc xuống đầu ba đứa tao.
….
Ái học lớp 10A16- Bước vào trường mới, trước ở Trần Bội Cơ, mối quan hệ ban hội đủ cho Ái học tập - sinh hoạt nhẹ nhàng. Môi trường mới xô bồ hơn và giờ thế thời đổi thay, ngành giáo dục giai đoạn này đang giao thoa, sương mù đổi mới đang dần hình thành. Nhưng khi đổi thay cũng chính là lúc bộc phát những ung nhọt, thối nát của thời đại giáo dục cũ mạnh nhứt.
…
Trần Khai Nguyên- một ngôi trường lâu đời ở Quận 5. Nơi giao thoa học trò của các quận trung tâm và vùng ven. Q5 -Q10 đại diện tiêu biểu - Q8-Q6 đại diện mới nổi của dân tứ xứ.
Tiểu Ái khoác lên mình áo dài ôm gọn vào dáng kiều thơm nhưng vẫn mang e ấp-nhu mì. Em hiền như bột- ngây thơ đến mức luôn e dè ở môi trường mới, đặc biệt tai em vừa mới gắn trợ thính nên âm thanh càng hỗn loạn trong tai. Việc hươ tay theo kí hiệu chỉ mỗi em hiểu lại càng tự ti hơn.
Minh Cao - Tao - Tiểu Ái - Những ngày tháng trôi qua trong tà áo dài đó thật tinh khôi.
…
Tao vẫn gặp em mỗi Thứ 7 và CN còn riêng Minh thì mỗi ngày. Em vẫn kể tao nghe về chuyện trên trường mỗi lần tao bốc hàng lên kiot. Vẫn cùng ăn ô mai với ly đá me huyền thoại. Hươ tay hươ chân chưa đủ ngôn từ mà em gởi gắm phải thêm 1 quyển vở nháp- cây bút chì - cục gôm để viết thêm những gì muốn nói. Những lần tao tả cho em về xóm nhỏ nơi tao rời bỏ để đến SG, cánh diều được tao làm bằng tờ giấy đôi được chét bằng cơm nguội-dùng cây đũa xới cơm chẻ ra để làm khung. Diều bay ngà ngà trên bầu trời xanh ngát khi chiều tà rồi về nhà là những trận đòn của ba khi trốn đi chơi…Tao nhớ miết giọng cười giòn tan nơi em. Em cầm tay tao chỉ kí hiệu về từ con diều, còn lấy ngón tay gỡ nhẹ miếng vụn giấy trên mũi làm trái tim tao như điêu đứng- chết trong lòng một chút.
….
Khi những tiếng cười đùa đó đang dần rôm rả thì Minh đến. Không hiểu sao nó chỉ vừa nhìn Ái- mắt chạm mắt mà hai đứa cuối mặt xuống. Mặt đỏ ong lên như vừa đi giang nắng buổi trưa về. Thằng Minh lại để trên bàn, 1 chùm me mới hái nói tụi tao ăn đi xong cười quay lưng quay lại làm việc. Dạo này Minh nó siêng năng lắm. Thứ 7-CN nó còn dành phần tao bốc để cho tao làm trò cho Ái cười được nhiều hơn. Cuối buổi nó còn dạt về bên bịnh viện 115 Quận 10 phụ dọn xà bần. Không hiểu nó đang cần tiền vào việc gì?
…
Chiều hôm đó, Minh dắt tao qua bịnh viện làm, khu Sư Vạn Hạnh này hai thằng tao hay dạt về đây cắt tóc. Me chua chắc thằng Minh hái bên vệ đường ở đây. Công việc hôm nay của tụi tao là dọn hết đống xà bần ngay cổng trước bệnh viện 115 ngày nay- ngày tụi tao dọn nó là nhà xác. Con đường dẫn tắt từ Sư Vạn Hạnh cắt qua Thành Thái nối dài ngày đó là Nguyễn Tri Phương. Lúc đó,nó là bãi đất đỏ cây cối có cổng công trình hai bên đường chứ không như giờ là con đường với bịnh viện Tim, ĐH Y , Quân đội. Còn các toà nhà lớn Đại Học Hulift, Trà sữa -18 thì còn lâu mút mùa lệ thuỷ mới được mọc lên.Lúc dọn xà bần lên xe đẩy, tao không biết đây là công trình gì mà rộng lớn quá. Đặc biệt là cây đa khổng lồ mà trước cắt tóc phía ngoài vỉa hè tao hay tò mò về nó. Bóng cây to như ôm cả bầu trời- âm u và tĩnh mịch. Lạ là công trình đập toàn bộ nhà cấp 4 cũ nhưng vẫn chừa lại cây và gốc đa đại thụ xung quanh có cả am thờ và các loại trái cây thờ. Bên trong am lại không có gì kể cả 1 bài vị chữ Hán. Chiều đó, bốc vác xong rồi đạp xe từ An Đông qua cũng đây cũng hơn 17h rồi, cố dọn xong đống này, tao với Minh dạt vào ngủ chung với đám thợ công trình. Đêm nay chắc chắn ngủ lại đây rồi.
….
Xà bần được chất lên xe đẩy rồi ra bãi tập kết. Chuyến này rồi đến chuyến khác- trời cũng dần tối lại, ánh đèn vàng cũng dần le lói trong công trình. Nhưng cái lạ là am vẫn có đèn led đỏ nhỏ thắp sáng và hương cũng cháy nghi ngút.
Gió thì thổi liu riu rồi. Nguyên đãi đất trống dần lộ ra sau khi dọn bớt đống gạch vụn. Những đổ nát sạch sẽ thì sức người dần bị bào mòn, các thợ xây -phụ cũng rời bỏ dần để vào lán trại nghỉ ngơi. Chỉ còn hai thằng tao, vì việc tự do làm xong thì nhận tiền nên phải cố. Nhưng bóng đèn đỏ ở cái am nhỏ cứ như có sức hút với tao. Tiếng vọng kèm trong gió như thoảng lời thì thầm làm tao tò mò muốn đi đến gốc cây đó. Tao buông xẻng rồi cứ thơ thẩn đi dần về đó. Bước qua các mảnh gạch vụn, dần tao tiếng sát cách gốc cây dăm bước chân tao như thấy ai đó đứng quay mắt ra ngoài đường. Lưng dựa vào gốc cây. Từ hướng tao tiến tới chỉ thấy được lưng người đó. Người ấy mặt áo trắng, dường như tóc đen xoã dài. Bước thêm bước thì tao cảm tưởng bóng dáng đó đang dần quay mặt lại phía tao, khuôn mặt từ từ quay lại dưới ánh sáng đỏ hắt lên từ am nhỏ bên cạnh. Tóc xoã một bên mặt đang ngước lên tao thì…..
…
“Thằng Lồn! Đi đâu mày. Vô nghỉ” - Tiếng chửi cùng cái vỗ vai của thằng Minh làm tao tỉnh hồn. Giựt mình nhìn lại, thì cái cây với am nằm đó. Còn bóng trắng đó biến đâu rồi.
…
Hai thằng tao dội sơ người, ăn đại hai gói xôi lúc chiều mang theo rồi ngủ vùi trên mấy tấm carton. Đêm nay chắc là một đêm dài.
…
Càng về đêm, nhứt là ở mấy cái đường có nhiều cây xanh và đất trống, sương xuống càng thêm rét. Mà đã lạnh lạnh thì lại càng mắc đái. Tao lại tỉnh ngủ giữa đêm. Cả công trường tĩnh lặng. Chỗ hai đứa tao ngủ lại là vòng ngoài của lán. Mệt quá hai thằng nằm đại chứ không nghĩ nằm cũng xa nhóm thợ xây quá. Mà đây là khu nghỉ ngơi, dù mắc đái cũng lếch xác ra xa chút để tránh mùi nước tiểu cho ngày mai. Đứng dậy rồi tao nhắm một hướng có đèn vàng công trình mà đi. Bóng đèn trong gió đêm như đang nhảy điệu tang go, tao nhìn rồi bước theo dăm bước thì nhìn xéo sang góc, thấy một lão- tầm 50 trở lên- đang cầm ca nước đánh răng- tao nhìn lão , lão nhìn tao rồi cười. Chỉ lạ là ở trong công trình mà mặc cái áo dài thụng. Sau này, tao mới biết là áo dài qua gối dùng cho bịnh nhân mặc khi mổ. Đã dài rồi nên khi lão ngồi nhìn như cái đầm bầu của phụ nữ. Lão cười tao cũng cười lại rồi bước thêm 3 bước qua góc xéo đối diện đứng đái. Tao nghĩ lão này thợ hồ mà sạch sẽ ghê, giờ rạng sáng mà đánh răng rồi đi ăn sáng - cà phê. Đang nghĩ bâng quơ kéo quần lên quay lại thì không thấy lão đâu nữa. Thôi kệ. Tao lão đảo về chỗ ngủ lại.
….
Sáng mai, lão chủ thầu trả đủ còn may mắn được bao ăn sáng chung với anh em thợ. Đang táp ngon lành bị xôi mặn thì tao nói ông lão nhìn tựa lão sáng đánh răng.
“Ũa chú đánh răng hồi sớm mà giờ mới ăn hả”
Lão nhìn tao sững. Nguyên ben thợ ai cũng quay qua chằm chằm tao. Lão này hôm qua xỉn quắt càng. Được nhóm thợ cho nằm mùng trong sợ trúng gió. Mà lão còn không vợ con thân thuộc, áo quần còn không thèm giặc ở đâu mà thèm đánh răng. Tao kể lại đầu đuôi câu chuyện. Ông thầu đứng dậy, tiến tới cái am thắp nhang. Khấn cái gì đó rồi quay lại bàn.
Khu công trình tao đang ngồi là nhà xác của bệnh viện 115. Tụi tao đang dọn dẹp bãi này để xây dựng bịnh viện mới. Bây giờ vào bịnh viện cổng chính 115 ngay bên gốc Phòng cấp cứu vẫn còn cây đa và cái am. Chắc giờ khang trang cúng kiến nhiều hơn. Còn bóng trắng tao thấy, là ma nữ. Huyền thoại của bịnh viện 115 rồi. Hên là tao chưa bị dắt sâu, lão thầu phải bắt tao qua thắp nhang. Lão sợ tao có chuyện vì thấy tao bình thản đến lạ. Thật ra, lát lên xe tao mới run. Càng run tao càng bực, tại sao hai thằng tao phải làm việc hãi hùng ở chỗ này để kiếm tiền?
…
Thằng Minh vừa đạp xe vừa nói lí nhí:
“ Tao muốn mua tặng con Ái ,một con chó con.
Con búp bê ba mẹ nó tặng cũ rồi. Hôm bữa tao thấy bị đứt cái tay”.
Nó nói xong- gió thoảng làm rơi nhẹ lá me li ti xoà xuống đầu hai thằng. Tao cười - Nó cười.
…
Nó hỏi lại tao giọng lại rụt rè- thằng không sợ trời , sợ đất- Tánh im im nhưng cực chiến sao hôm nay lạ quá.
“ ê … mày có thích con Ái không”
Nó nói như ngắt quãng. Còn tao thì ngớ người. Thích là thích nhưng khi nó hỏi ruột gan tao lộn tùng phèo. Tự nhiên ngại ngại, mắc cỡ , im im rồi nói
“ Thì thích ..thích như bạn thân đó …còn mày”
Giờ nghĩ lại, đời vần vũ xoay chuyển như được đặt sẵn vị trí cho mỗi người. Ai hơn ai, được - mất là vào lúc then chốt quyết định này.
“ Ừ- Tao thích. “ Nó trả lời chắc nịch.
“ Tao thương nó- mày giúp tao nha” . Câu chốt hạ làm tao rối bời. Đoạn đường ngang qua Vạn Hạnh mall ngày đó là bãi đất trống được dựng bảng lên che tầm thấp. Bên trong là cả đồng cỏ lau xanh ngát một màu. Nắng sáng nay ấm quá mà sao lòng tao rối rắm. Tình bạn - Tình yêu - tuổi trẻ. Chắc ai cũng từng đi qua những tháng ngày này