Bài viết này liệu có làm chúng mày phải suy nghĩ không???

Vuongtb01lk

Tâm hồn dẩm chúa
22 tuổi, bạn tốt nghiệp đại học, vì chuyên ngành của bạn không dễ tìm việc, mấy năm đầu bạn phải chạy xe ôm, giao hàng nhanh.

24 tuổi, bạn tìm được việc làm, công việc tiền lương cũng không cao, còn thường xuyên phải tăng ca đến tận đêm khuya.

30 tuổi, bạn kết hôn, đối tượng do bà mối giới thiệu, cha mẹ hỏi bạn có thích cô gái ấy không, bạn gật đại: "thích ạ."

33 tuổi, sức khỏe bạn càng ngày càng kém đi, tăng ca càng ngày càng ít, tốc độ thăng tiến cũng càng ngày càng chậm. Cô vợ được thiên hạ ban cho kia nói với bạn: "con gái mình sắp lên mẫu giáo, song ngữ một tháng 6 triệu." Bạn nhíu mày, cô ấy không chịu được nữa, "con anh Lộc, một tháng 12 triệu kìa!" "anh đã như vậy, anh muốn con anh cũng thất bại sao?!" bạn im lặng, trở về phòng đưa vợ 12 triệu, tiền ấy bạn tính sinh nhật tự thưởng cho mình bộ máy tính mới.

36 tuổi, con vào lớp 1. Thầy nói năm lớp một rất quan trọng, bạn cười nói, vâng vâng vâng, xin thầy quan tâm cháu dùm em, thầy thấy bạn chưa hiểu, chỉ cho bạn đường sáng: "phụ đạo một tháng khoảng.v..v." năm lớp sáu, cô nói cấp hai rất quan trọng, bạn cười nói:"vâng vâng vâng, em đang tính lên đóng tiền học thêm cho cháu."

Có một ngày về đến nhà, con bé nói với bạn: "ba, con muốn học piano". Dù bạn không còn phân vân nữa, câu "ba hiện tại mua không nổi" những tháng năm này bạn đã nói nhiều, nhưng lần này vẫn không thể nói nên lời.

Cũng may con gái tương đối hiểu chuyện, bé nói: "không sao đâu ba, không được thì con học guitar cũng tốt." Bạn nhìn con gái ngoan, thấy vui vui trong lòng.

46 tuổi, con gái học phổ thông ở một trường không tồi lắm.

Một ngày nọ, bạn đang họp, nhận được điện thoại của giáo viên, trong điện thoại nói con bạn đánh nhau ở trường, mời phụ huynh lên trường giải quyết. Bạn rụt rè xin cấp trên kém hơn bạn 5 tuổi cho nghỉ, tới trường lại bị thầy dạy dỗ một trận, "anh làm phụ huynh mà không biết dạy con", bạn cười cười, vâng vâng vâng.

49 tuổi, con gái lên đại học.

Chuyên môn con học, bạn nhìn vào chẳng hiểu gì. Bạn chỉ biết là công việc chắc chắn không dễ tìm, mà học phí lại cực cao.

Một đêm nọ, bạn say khướt, về nói chuyện với con. Bạn nói những lời mà bạn từng rất ghét, "phải vì công việc sau này mà nghĩ, chọn nghề nào hot, đừng làm theo ý con nữa."

Bạn và con từ nói chuyện thành cãi lộn. Bạn phát hiện bạn già rồi, không cãi lại con gái nữa. Bạn nói không lại con bé, chỉ có thể hét: "tao là ba của mày đó!"

Con bé nhìn bạn, biết có tranh luận thế nào cũng vô ích, bạn không muốn nghe nữa. Khi con bé về phòng, bạn nghe vọng lại một câu: "con không muốn sống giống như ba."

Bạn không biết sao lại ngồi khóc, 50 tuổi đầu ngồi khóc. Chắc là do rượu cay quá, có phải không?

Chắc là do rượu cay quá rồi.

55 tuổi, con gái đi làm, dường như đã cảm thông với bạn một chút. 56 tuổi, con gái kết hôn.

Bạn hỏi con có thích cậu trai kia không. Con bé quả quyết: "thích ạ." Bạn rất vui mừng.

60 tuổi, vất vả cả một đời, bạn muốn đi du lịch một chút.

Nửa kia đã bên bạn 30 năm qua, nhưng bạn vẫn thế thích cô ấy hay không cũng không rõ.

Bạn và cô ấy bắt đầu tính đường đi du lịch. Đã nhiều năm như vậy, cả hai vẫn bất đồng, vẫn cãi nhau. Rồi đâu cũng vào đấy, tất cả đã chuẩn bị xong, thì con gái nói: "ba má, chúng con bận rộn quá, giúp chúng con trông con nha?". Bạn rút vé máy bay, lại về như 30 năm trước.

70 tuổi, con của con gái cũng đã khá lớn, không cần mỗi ngày trông nom nữa. Bạn quyết định nói:"nhất định phải đi chơi một chuyến." Thế nhưng cây gậy trong tay chỉ có thể giúp bạn đi xuống vườn hoa dưới lầu mà thôi.

73 tuổi, bạn nằm trên giường bệnh viện, tỉnh lại sau hôn mê, xung quanh đầy người, bạn mơ mơ màng màng trông thấy bác sĩ lắc đầu, người chung quanh thần sắc trang nghiêm.

Bạn nhận ra, bạn sắp chết rồi.

bạn không có chút sợ hãi.

bạn đột nhiên tự hỏi,

ta thực ra đã chết từ lúc nào?

bạn nhớ đến hôn lễ năm 30 tuổi,

hóa ra, lúc đó, bạn đã chết rồi.

Trước lúc lâm chung 3 giây, 73 năm cuộc đời bạn tua ngược lại về trước, 1 giây, 2 giây trôi qua, mặt bạn không chút cảm xúc.

Giây thứ 3, bạn đột nhiên cười.

Đó là năm 15 tuổi, bạn trông thấy một cậu bé đang ngậm một ổ bánh mì, đeo cặp đi theo một đám học sinh khác. Cậu bé ấy đi qua ban công cô bé nhà bên, hướng mắt nhìn về phía cửa sổ.

Đó là cô bé mà bạn thầm thương năm 15 tuổi,

Bạn nghĩ không ra nàng trông như thế nào, bạn cố gắng nhớ lại.

3 giây trôi qua, người bên cạnh đột nhiên gào khóc, bạn rơi vào màn đêm không hay biết gì nữa
 
Tao thích chết khi nằm trên bụng gái hoặc là lúc tao say chunngs mày ah
 
Tao vẫn luôn tự hỏi chính tao ? Tao đang sống hay đang hấp hối và hồi tưởng vậy ?1 ngày cắm mặt vào máy tính làm làm, 1 ngày của tao trôi qua quá nhanh. 30 năm nhìn lại chỉ 1 cái quay đầu nhìn. 30 năm sau ....
Cặc
 
Khi sắp chết chúng ta không quan tâm đã làm được điều gì mà luôn day dứt về những gì chưa làm được. Đó là lý do vì sao Việt Nam có câu: con cá mất là con cá to; tây có câu : cỏ bên kia đồi luôn xanh hơn.
 
Đéo có chính kiến thì thế thôi, trách ai được, trách mình thôi. Từ khi nào cm lại đi đọc ba cái thứ ủy mị này vậy?
 
Khi sắp chết chúng ta không quan tâm đã làm được điều gì mà luôn day dứt về những gì chưa làm được. Đó là lý do vì sao Việt Nam có câu: con cá mất là con cá to; tây có câu : cỏ bên kia đồi luôn xanh hơn.
VKL mày.
the grass is always greener on the other side
Đúng hơn chỉ là đứng núi này trông núi nọ.
Nó đéo có nghĩa lắm trong trường hợp này.
Tao thấy bài trên được nhiều người già + sắp chết chia sẽ nhiều lắm.
Người sắp chết người ta luôn tiếc nuối nhiều điều và chẳng còn gì để mà nói dối.
Lúc đó họ thành thật với bản thân hơn bao giờ hết.
Họ nhận ra những việc họ tiếc nuối và day dứt.
Đọc bài này tao lại day dứt về một số người con gái.
 
Đọc mấy này xong tao lại mủi lòng, cảm thấy bản thân mềm yếu vcl các mày ạ.

Cũng còn trẻ, 2x thôi nhưng vẫn ăn bám ông bà già, đéo làm nên cái trò trống gì, trong khi bạn bè tao con cái, xe cộ, nhà cửa đã sẵn hết rồi. Tầm này lên 30 k biết tao có cần lấy vợ k nữa.

Ngẫm mà chán. :baffle:
 
22 tuổi, bạn tốt nghiệp đại học, vì chuyên ngành của bạn không dễ tìm việc, mấy năm đầu bạn phải chạy xe ôm, giao hàng nhanh.

24 tuổi, bạn tìm được việc làm, công việc tiền lương cũng không cao, còn thường xuyên phải tăng ca đến tận đêm khuya.

30 tuổi, bạn kết hôn, đối tượng do bà mối giới thiệu, cha mẹ hỏi bạn có thích cô gái ấy không, bạn gật đại: "thích ạ."

33 tuổi, sức khỏe bạn càng ngày càng kém đi, tăng ca càng ngày càng ít, tốc độ thăng tiến cũng càng ngày càng chậm. Cô vợ được thiên hạ ban cho kia nói với bạn: "con gái mình sắp lên mẫu giáo, song ngữ một tháng 6 triệu." Bạn nhíu mày, cô ấy không chịu được nữa, "con anh Lộc, một tháng 12 triệu kìa!" "anh đã như vậy, anh muốn con anh cũng thất bại sao?!" bạn im lặng, trở về phòng đưa vợ 12 triệu, tiền ấy bạn tính sinh nhật tự thưởng cho mình bộ máy tính mới.

36 tuổi, con vào lớp 1. Thầy nói năm lớp một rất quan trọng, bạn cười nói, vâng vâng vâng, xin thầy quan tâm cháu dùm em, thầy thấy bạn chưa hiểu, chỉ cho bạn đường sáng: "phụ đạo một tháng khoảng.v..v." năm lớp sáu, cô nói cấp hai rất quan trọng, bạn cười nói:"vâng vâng vâng, em đang tính lên đóng tiền học thêm cho cháu."

Có một ngày về đến nhà, con bé nói với bạn: "ba, con muốn học piano". Dù bạn không còn phân vân nữa, câu "ba hiện tại mua không nổi" những tháng năm này bạn đã nói nhiều, nhưng lần này vẫn không thể nói nên lời.

Cũng may con gái tương đối hiểu chuyện, bé nói: "không sao đâu ba, không được thì con học guitar cũng tốt." Bạn nhìn con gái ngoan, thấy vui vui trong lòng.

46 tuổi, con gái học phổ thông ở một trường không tồi lắm.

Một ngày nọ, bạn đang họp, nhận được điện thoại của giáo viên, trong điện thoại nói con bạn đánh nhau ở trường, mời phụ huynh lên trường giải quyết. Bạn rụt rè xin cấp trên kém hơn bạn 5 tuổi cho nghỉ, tới trường lại bị thầy dạy dỗ một trận, "anh làm phụ huynh mà không biết dạy con", bạn cười cười, vâng vâng vâng.

49 tuổi, con gái lên đại học.

Chuyên môn con học, bạn nhìn vào chẳng hiểu gì. Bạn chỉ biết là công việc chắc chắn không dễ tìm, mà học phí lại cực cao.

Một đêm nọ, bạn say khướt, về nói chuyện với con. Bạn nói những lời mà bạn từng rất ghét, "phải vì công việc sau này mà nghĩ, chọn nghề nào hot, đừng làm theo ý con nữa."

Bạn và con từ nói chuyện thành cãi lộn. Bạn phát hiện bạn già rồi, không cãi lại con gái nữa. Bạn nói không lại con bé, chỉ có thể hét: "tao là ba của mày đó!"

Con bé nhìn bạn, biết có tranh luận thế nào cũng vô ích, bạn không muốn nghe nữa. Khi con bé về phòng, bạn nghe vọng lại một câu: "con không muốn sống giống như ba."

Bạn không biết sao lại ngồi khóc, 50 tuổi đầu ngồi khóc. Chắc là do rượu cay quá, có phải không?

Chắc là do rượu cay quá rồi.

55 tuổi, con gái đi làm, dường như đã cảm thông với bạn một chút. 56 tuổi, con gái kết hôn.

Bạn hỏi con có thích cậu trai kia không. Con bé quả quyết: "thích ạ." Bạn rất vui mừng.

60 tuổi, vất vả cả một đời, bạn muốn đi du lịch một chút.

Nửa kia đã bên bạn 30 năm qua, nhưng bạn vẫn thế thích cô ấy hay không cũng không rõ.

Bạn và cô ấy bắt đầu tính đường đi du lịch. Đã nhiều năm như vậy, cả hai vẫn bất đồng, vẫn cãi nhau. Rồi đâu cũng vào đấy, tất cả đã chuẩn bị xong, thì con gái nói: "ba má, chúng con bận rộn quá, giúp chúng con trông con nha?". Bạn rút vé máy bay, lại về như 30 năm trước.

70 tuổi, con của con gái cũng đã khá lớn, không cần mỗi ngày trông nom nữa. Bạn quyết định nói:"nhất định phải đi chơi một chuyến." Thế nhưng cây gậy trong tay chỉ có thể giúp bạn đi xuống vườn hoa dưới lầu mà thôi.

73 tuổi, bạn nằm trên giường bệnh viện, tỉnh lại sau hôn mê, xung quanh đầy người, bạn mơ mơ màng màng trông thấy bác sĩ lắc đầu, người chung quanh thần sắc trang nghiêm.

Bạn nhận ra, bạn sắp chết rồi.

bạn không có chút sợ hãi.

bạn đột nhiên tự hỏi,

ta thực ra đã chết từ lúc nào?

bạn nhớ đến hôn lễ năm 30 tuổi,

hóa ra, lúc đó, bạn đã chết rồi.

Trước lúc lâm chung 3 giây, 73 năm cuộc đời bạn tua ngược lại về trước, 1 giây, 2 giây trôi qua, mặt bạn không chút cảm xúc.

Giây thứ 3, bạn đột nhiên cười.

Đó là năm 15 tuổi, bạn trông thấy một cậu bé đang ngậm một ổ bánh mì, đeo cặp đi theo một đám học sinh khác. Cậu bé ấy đi qua ban công cô bé nhà bên, hướng mắt nhìn về phía cửa sổ.

Đó là cô bé mà bạn thầm thương năm 15 tuổi,

Bạn nghĩ không ra nàng trông như thế nào, bạn cố gắng nhớ lại.

3 giây trôi qua, người bên cạnh đột nhiên gào khóc, bạn rơi vào màn đêm không hay biết gì nữa
thứ lỗi cho tao, đọc xong tao thấy thằng main thất bại vờ lờ.
 
đến lúc chết cũng nghĩ đến gái để địt thì nát là đúng rồi =))
 
Đéo có chính kiến thì thế thôi, trách ai được, trách mình thôi. Từ khi nào cm lại đi đọc ba cái thứ ủy mị này vậy?
M đang thể hiện cái gì ở đây v. Thế m nghĩ m giỏi giang, mạnh mẽ đến cỡ nào mà m phát biểu câu đấy????
 
M đang thể hiện cái gì ở đây v. Thế m nghĩ m giỏi giang, mạnh mẽ đến cỡ nào mà m phát biểu câu đấy????
T thấy nó nói đúng mà. Đm. Sao thằng main trong bài của m đéo suy nghĩ tại sao ko bằng ngta để phấn đấu. Ngồi đó than thân trách phận. Thất bại vcl
 
T thấy nó nói đúng mà. Đm. Sao thằng main trong bài của m đéo suy nghĩ tại sao ko bằng ngta để phấn đấu. Ngồi đó than thân trách phận. Thất bại vcl
Thằng nào cũng giàu thì đã đéo có thằng nghèo. T thấy bài này k phải là than thân trách phận mà chỉ đang trải lòng. M đọc kỹ lại đi tml
 
Thằng nào cũng giàu thì đã đéo có thằng nghèo. T thấy bài này k phải là than thân trách phận mà chỉ đang trải lòng. M đọc kỹ lại đi tml
Tao thấy nó bình thường có gì hay đâu nhỉ
 
Tôi cũng 30 đây, vợ thì quen 6 năm mới cưới. Con thì vài ngày nữa chào đời, con trai. Việc làm thì cũng nhân viên bình thường, lương thì chắc cũng lo được cho con như nhân vật chính. Nhưng đọc bài này xong không thấy suy nghĩ gì, chỉ thấy nhân vật chính hơi thất bại thôi.
 
Một cuộc đời trung bình của những con người trung bình mà chúng ta có thể gặp ở bất cứ đâu. Đây là vòng đời quen thuộc của những con người thuộc giai cấp trung lưu trở xuống. Có phần hơi làng nhàng, thất bại. Mấu chốt duy nhất là nhân vật chính không thành công.

Cái vấn đề là cuộc sống này không phải ai sinh ra cũng có đủ tư chất, điều kiện, xuất phát điểm, được định hướng đúng hướng để thành công. Khi mà gia cảnh chỉ đến thế, đầu óc cũng chỉ đến thế, cố nữa thì cũng chỉ đến thế.

Nhưng cá nhân tao nghĩ nếu có chí tiến thủ, chịu khó, biết ăn biết tiêu. Đặc biệt là có người định hướng đúng là sẽ không tệ, kiểu gì cũng mức khá trở lên. Bất kể xuất phát điểm thấp, tư chất bình thường đi nữa. :vozvn (22):
 
Tôi cũng 30 đây, vợ thì quen 6 năm mới cưới. Con thì vài ngày nữa chào đời, con trai. Việc làm thì cũng nhân viên bình thường, lương thì chắc cũng lo được cho con như nhân vật chính. Nhưng đọc bài này xong không thấy suy nghĩ gì, chỉ thấy nhân vật chính hơi thất bại thôi.
Ý của bài viết đó là nếu mày thất bại thì con mày cũng thất bại đó. M đọc xong không thấy tương lai con mày hả?
Vả lại m thêm chữ con trai vào để làm gì? Nếu là con gái thì không phải là con à?
 
Một cuộc đời trung bình của những con người trung bình mà chúng ta có thể gặp ở bất cứ đâu. Đây là vòng đời quen thuộc của những con người thuộc giai cấp trung lưu trở xuống. Có phần hơi làng nhàng, thất bại. Mấu chốt duy nhất là nhân vật chính không thành công.

Cái vấn đề là cuộc sống này không phải ai sinh ra cũng có đủ tư chất, điều kiện, xuất phát điểm, được định hướng đúng hướng để thành công. Khi mà gia cảnh chỉ đến thế, đầu óc cũng chỉ đến thế, cố nữa thì cũng chỉ đến thế.

Nhưng cá nhân tao nghĩ nếu có chí tiến thủ, chịu khó, biết ăn biết tiêu. Đặc biệt là có người định hướng đúng là sẽ không tệ, kiểu gì cũng mức khá trở lên. Bất kể xuất phát điểm thấp, tư chất bình thường đi nữa. :vozvn (22):
T tạch hết mấy cái tiêu chí m nêu ra :((
 

Có thể bạn quan tâm

Top