ĐM ước gì t gặp thời được như m, chứ cs khó khăn quá, ra trường chục năm r vẫn chỉ đủ ăn, đến cưới vợ còn đéo dám.
Ngày trước t từng yêu 1 con, cũng lười và hay kêu ca giống y như m nói về vợ m. Đm hồi ấy nó còn sinh viên, t đi làm đc tí tiền vay mượn thêm mở cho nó cửa hàng quần áo gần KTQD. Thế là đm đúng kiểu tự mình đeo gông cho mình giống như m, mở c.h ra con kia nó đéo làm, t lại lóc cóc cả làm việc cty, cả lo toan cái cửa hàng ấy. Được mấy tháng thì sếp t bóng gió vì t hay nghỉ phép sang TQ đánh hàng, t xin nghỉ luôn để về chăm lo ch với hầu mẹ trẻ kia. Đm trong khoảng t.g ấy nó kêu t ko chăm sóc, ko yêu thương, hời hợt với nó ... rồi nó cũng bỏ t luôn sau 1 tháng t nghỉ việc, cái quán sau đó t cũng dẹp cmnl. Mấy năm sau t vẫn khá là quay quắt vì vẫn còn tình cảm với nó, chán nản chả làm đc việc mẹ gì, sống lay lắt lang bạt từ Bắc vào Nam. Đến giờ t cũng cân bằng lại đc rồi, và t thấy t phí hoài thời gian chỉ vì 1 đứa con gái ko xứng đáng.
T nghĩ m vẫn còn tình cảm, vẫn yêu vợ m thì mới cho nó cơ hội để học lại làm 1 người vợ, 1 người mẹ, nhưng nói thật loại này khó sửa lắm, thêm nữa đã lười thì thường hay tham, mưu mô tính kế. Thế nên thôi, cho nó lướt đi cũng đc, con mình mình nuôi, việc gì phải đeo gông vào cổ cho nặng nợ.
T thích cách nó làm, trả về nơi sản xuất nhưng để cải thiện chất lượng sản phẩm, chiêu hay như vậy bây giờ mới đc thấy