Hôm nay t cũng khá rãnh, nên lên đây luyên thuyên đôi tí chuyện. Đơn giản là kể về cuộc sống của t, những gì trãi qua và cảm nhận về cuộc sống của t ở tuổi 31. Cũng không là gì, nhưng thật ra t cũng chẵng nói được với ai cả

nên mục đính chính là bọn m nghĩ sao cũng được, t viết để thoã mãn cảm xúc thôi. Nên cứ xem topic này là nhật ký heo hồng 2021 nhoé

)
#1
Từ bé t được sinh ra trong một gia đình thuộc dạng khá giả, cũng không biết có phải đó là may mắn hay là đau khổ. Bố mẹ t bị bệnh OCD, nên từ bé t đã không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, theo lời ông bô thì ông ấy sợ vi khuẩn nên cũng không cho t chơi với bất kì đứa trẻ nào trong xóm, kể cả đi học, t cũng có người đón về đúng giờ, không được chơi cùng ai, không được đi học thêm. Cả 1 tuổi thơ t chỉ có thể ở nhà chơi cùng 1 vài người họ hàng. Đến khi t trưởng thành hơn, T bị chứng sợ giao tiếp, mẹ t mang t đi khắp nơi, gặp không biết bao nhiêu bác sĩ tâm lý để trị liệu, sau đó t cũng đỡ hơn cho đến 1 ngày được đi du học.
Cuộc sống du học sinh của t thì cũng khá nhàm chán, T không muốn phụ thuộc vào gia đình, vì thật ra t chỉ muốn được tự do, làm những điều t thích. Nên t đã bắt đầu xin làm rửa bát ở 1 nhà hàng người việt ở Foodcourt ngay trạm điện ngầm gần nhà. Những ngày đầu, một đứa không biết gì phải rửa một đống bát, bị ăn chửi, bị sỉ nhục, người ngợm quần áo mỗi ngày đi làm về chỉ có mùi hôi của bếp, của rác thải sau 1 ngày. T nhớ có lần t đang ngang bạn cùng lớp mà phải cuối đầu xuống để nó không nhận ra t. Nhưng rồi t cũng không nghĩ những trãi nghiệm đó, lại giúp t trên những ngày sau này.
T còn nhớ ở bên Sydney, T thuê cùng bạn 1 căn hộ trên tầng khá cao ngay vị trí trung tâm, sau đó t cho người khác thuê lại để giảm tải chi phí sinh hoạt. T nhớ như in vào đêm đó, hôm ấy là thứ 6 có pháo hoa (bên úc thì cứ cuối tuần sẽ có pháo hoa), T đang ngồi hút thuốc ở ban công, uống 1 ly rượu và rồi mẹ t gọi, như thường lệ t vui vẻ nghe và kể về những gì trãi qua trong 1 ngày, xong nhưng giọng mẹ khi ấy khá lạ, mẹ cứ ngập ngừng rồi hỏi t còn tiền sinh hoạt không, có thể gửi về cho mẹ không, vì bố t làm ăn thua lỗ, nên nhà có nguy cơ bị phá sản rồi. Đối với t lúc ấy, cảm xúc không phải là buồn, hụt hẫng. T cũng không biết diễn tả, nhưng điếu thuốc rơi thẳng từ mồm xuống đất. Kể từ ngày hôm ấy, sóng gió cuộc đời t chính thức bắt đầu
#2
Tạm gọi chuyện bố mẹ t khi đấy là sóng gió chapter 1. Vì bố t phá sản không chỉ 1 lần

. Đợt thời gian ấy, bố mẹ t chỉ mong t sẽ học cho xong và cố gắng đi làm để có thể có được quốc tịch để ở lại, t cũng có số may mắn, có lẽ do mặt t nhìn khờ khờ nên đi đâu cũng được các cô chú thương, giúp đỡ. Thời gian ấy, t làm thêm 2-3 jobs, nhà cho thuê nhiều người để có thể tiết kiệm tuyệt đối (Luật là nhà 2 brs thì được ở 3-4 người, thì t cho hẳn gần 10 người, t và 3 đứa nữa ngủ cùng trong sunny room, tạm gọi là nhà kho).
Đây là toa nha ngày xưa t ở. nếu nhớ không lầm thì t thuê căn hộ tầng 29. Ngày ấy em gái ông cao thắng là Julie Ong thi phải, mua hẳn căn penthouse trong toà nhà này để ở khi du học
Có đợt t được nhận làm Houekeeping trong 1 khách sạn 4 sao. Lúc thì phải dọn bcs cho bọn khách, đôi khi t phải dọn mấy bãi nôn, rồi sợ nhất mấy thằng ấn độ, ăn ở bẩn thỉu, đổ hẳn curry ra giường cùng vô số chuyện bẩn bựa khác.
Tuy cực khổ nhưng cũng kiếm được kha khá, nhưng rồi một hôm mẹ t nhắn tin bảo buồn, nhớ con cái. Thế là t có 1 quyết định lớn nhất làm thay đổi cuộc đời t đến tận bây giờ. T đặt ngay vé máy bay 1 chiều bay về vn vào sáng hôm sau, do bay thẳng nên chuyến bay mất gần 7-8 tiếng, để mẹ không phải lo vì đột nhiên t biến mất, trước khi tắt máy t có bảo rằng t sẽ off máy bay qua Perth thăm 1 người bạn. Hôm đấy khi về đến TSN, t xé luôn passport và không bao giờ quay lại nữa. Vì t chỉ nghĩ đơn giản là t cần mẹ t nhất trên cái cuộc đời này, nên t chỉ sợ mẹ t làm chuyện dại dột. Còn đồ đạt, hành lý mọi thứ của t bên úc, t nhờ vài người bạn thu xếp, còn tiền cọc nhà thời gian đó, do bạn đứng hợp đồng cùng t thời gian qua cũng chăm sóc t khá nhiều, nên t bảo bạn ấy giữ luôn khoản đó, để khi hoàn trả nhà thì chi trả cho các khoản thiệt hại nhà cửa. Vậy là xong, kết thúc giấc mơ úc lợn. Tao trở về, nơi mà t cũng không biết đó phải quyết định đúng đắn hay không, nhưng t sẽ không bao giờ hối hận. Hành trang trên tay thời gian đó chắc cỡ $10,000 t đi kiếm được, cầm về trả nợ cho bố mẹ, và giữ lại 1 ít cho t phòng thân
#3 về tình cảm. T bỏ qua, xoá đi nhé
#4 Lại quay về câu chuyện khi t quay về VN, t nhớ chuyến bay đáp đến lúc ấy tầm 7h tối, đón được xe về đến quán ăn ( Lúc ấy bố t mở công ty làm về hoá chất, dung dịch, còn mẹ t thì có mở 1 quán ăn, tính ra chỉ mở trước lúc nhà t xảy ra chuyện được vài tháng thôi thì phải) - mà đợt khai trương thì t không có mặt, mò lục lại địa chỉ mẹ từng nhắn để tặng hoa khai trương mà t cũng lo trong lòng. T nhớ hôm ấy, một mình 2 vali cầm vác vào quán ăn, bọn nhân viên thì chả biết t là ai, xong t cứ xông vào như 1 đứa ất ơ, may mà mẹ t từ bếp ra, mẹ bất ngờ rồi làm rơi luôn cái điện thoại đang cầm trên tay, mẹ t khóc hỏi “Con làm gì ở đây?”, lúc đó t chỉ bảo rằng t về chơi, muốn cho mẹ một bất ngờ nhỏ thôi, chứ cũng không dám bảo là con xé luôn passport rồi, vì lúc ấy t vẫn còn 1 tháng để gia hạn tiếp tục visa, nên nếu biết chuyện có chết mẹ cũng không cho t về.
Mà thời gian đấy, t bắt đầu có nhiều thay đổi, bạn bè ở vn thì nghĩ là du học sinh về thì sẽ chịu chơi, đi làm chắc cũng dư giả, chưa kể từ ngày trước giờ nhà t cũng thuộc vào dạng không thiếu gì, nên cũng vì vấn đề đó mà t cũng không thể nói được là gia đình đang trong hoàn cảnh nào. Khi bạn bè hẹn ra cà phê (thường ngày xưa t chỉ đi The Coffee beans hoặc Starbucks), lúc ấy t chỉ biết ra ngồi mà không dám mua nước, lúc nào cũng chỉ lấy lí do là t vừa ăn cùng mẹ nên còn no, chủ yếu là vì t cũng chỉ muốn tiết kiệm hơn. Dần dần, bạn bè t xa lánh t dần vì cảm thấy thái độ t như thế lúc ấy là chơi không đẹp. Thật ra khi ấy, t vẫn chưa đưa tiền saving cho bố mẹ, vì t cũng chưa biết là câu chuyện như thế nào, mẹ t là thuộc dạng thương con nhưng có gì xảy ra cũng sẽ tự chịu một mình. Nên t cũng sống trong 1 thời gian có tiền nhưng cũng không dám dùng, cứ trong thế bị động mà chờ đợi vậy, Nhưng thật ra t cũng linh tính rằng mọi chuyện không đơn giản, nên ở giai đoạn t không còn gặp gỡ ai nữa, t quyết định mang số tiền đô úc đợt đó chia làm 3 phần ở hai tài khoản ngân hàng khác nhau với tỉ lệ 6:2:2 (t nhớ mang máng thế), tài khoản nhiều tiền nhất t đưa về cho mẹ, với lí do rằng t không biết mẹ đang phải chịu những việc gì, hoàn cảnh ra sao, nhưng đây là tất cả t có, xem như t trả lại 1 phần tiền học (dù là t đi du học bằng học bổng, 2 năm t đi, bố mẹ t không cần tốn đồng nào hết, nhưng tiền học trường quốc tế cấp 3 của t thì t đã hoang phí khá nhiều) còn lại t giữ bí mật về 2 khoản kia, để coi như có cái phòng thân. - mà đến giờ t vẫn không hiểu tại sao ngày trước t học về nghệ thuật nhưng tại sao có thể tính toán được như thế
#5
T nghĩ về tình cảm, hạnh phúc cũng như tổn thương thì ai cũng có. Nên thôi t sẽ kể sau về những người đã bước vào cuộc đời t để dạy t biết nói hai chữ “cám ơn”. Còn bây giờ t sẽ kể 1 cách bao quát về các cú ngã trong quá khứ, hi vọng bọn m có thể nghĩ về nó để cảm thấy mình còn may mắn và cố gắng vượt qua đại dịch này nhé.
Lại nói về chuỗi thời gian 2014, khi về VN thì t bắt đầu thay đổi cũng khá nhiều, cái cảm giác từ bé được cưng chiều nhưng lại bị kiểm soát tuyệt đối, xong lại được thả tự do bên 1 đất nước xa lạ, được lao động để làm chủ cuộc sống, sau đó lại có thể trả nợ cho bố mẹ, từ đó t bắt đầu tự cao lắm, t luôn nghĩ t rất hay ho. Với các mối quan hệ xung quanh, kèm thêm việc có tấm bằng du học sinh, t dễ dàng được nhận vào các công ty truyền thông nổi tiếng thời điểm ấy (t được nhận không phải nhờ CV mà là nhờ bạn bè đưa thẳng vào), tiền t kiếm được chỉ phục vụ cho các nhu cầu cá nhân, vì lúc ấy t về ở cùng nhà bố mẹ, nên cũng chẳng lo bất kì các thể loại bill gì, nên tiền kiếm được mặc sức mà tiêu. Cứ mỗi ngày trôi qua, sáng thì t ở công ty, chiều tối thì tụ tập đi uống rượu bia cùng những người bạn mới - thời gian đó chắc là lúc t buông thả bản thân nhất. Lúc ấy bà t bệnh khá nặng, đã phải nằm viện 115 một thời gian dài, nhưng t cũng chẳng vào thăm. Cho đến một ngày, khi bà mất, mẹ gọi khi t đang ở công ty,t sững sờ không tin vào tai mình về điều mẹ nói. T chạy xe như điên về nhà (lúc ấy chỗ t làm và nhà t cách nhau cỡ 10km), vừa chạy, vừa khóc, cảm giác ấy thật sự kinh khủng. Ngày bà mất, cách sinh nhật của t 1 tuần, một ngày mưa buồn tháng 9. Cũng kể từ đó t rất ghét sinh nhật của chính mình, vì đến tận bây giờ t vẫn cảm thấy chưa tha thứ cho bản thân.
Sau đó, t vì quá chán nãn nên đã nghỉ ở công ty cũ, lúc ấy t vừa chán bản thân, vừa buồn chuyện gia đình, sau đó có 1 lần, có thằng bạn cùng công ty cũ bảo t rằng
“Ê, tao thấy cỡ m không hợp làm ngành sáng tạo đâu, m không có năng lực, có làm thì mãi cũng không thăng tiến được như t”
Vậy là t suy nghĩ, nếu ở cùng 1 vị trí, thì t sẽ thua nó, vậy nếu t làm ở vị trí khác, t sẽ có thể trở thành người leader của nó và giao công việc cho nó, thế là t chấp nhận thử thách, đi làm ở một vị trí khác. thì trong 1 lần cũng khá may, t đã xin vào công ty Event. Lúc ấy t được giao cho dự án cũng khá quan trọng với công ty, làm cùng team, t cắm mặt cắm cổ mà làm,vì t học về mảng sáng tạo, nhưng công việc t nhận lại thiên về Marketing, nên đối với t, đó thật sự là 1 áp lực quá mới mẽ, lí do tại sao t lại lựa chọn công việc ấy. T nhớ lúc ấy t có thể làm bất kì điều gì mà mọi người sai vặt, đôi khi cũng tự ái nhưng rồi nghĩ lại, rửa bát, dọn phòng cũng làm hết rồi. Giờ bưng bê nhịn tí thì có là thá gì đâu. Thế là t làm. Người ta không cho t về, bắt ngủ lại văn phòng để xong việc, trời mưa nhưng nếu phải chạy ra ngoài lấy đồ về thì t cũng vẫn phải đi, xong khi quay lại, vẫn bộ đồ ướt ấy, t vẫn phải mặc và ở lại công ty đến tận ngày hôm sau. Xong lúc được về nhà nghỉ ngơi, khách hàng bắt lên họp (t nhớ hôm ấy là chủ nhật) thì t cũng phải bỏ hết chạy lên quận 1, xong ngồi chờ mấy tiếng, cuối cùng khách đến và khoe mới đi làm nail xong (t thề đến giờ t vẫn hận con khách đấy) và giờ trễ rồi nên không cần họp nữa. T lại lủi thủi đi về. Nói chung chịu đựng mọi sự thì sau 1 tháng, khi sản phảm được ra mắt, lễ ra mắt khá thành công. Đêm đó về nhà, t sốt li bì gần 40 độ, nhưng bọn m biết sau đó, sau tất cả những gì t cố gắng cái t nhận là gì không, là khi t vào công ty lại, không ai nhìn mặt t, và t ngồi lơ ngơ ở văn phòng, t hỏi chị leader là
“chị ơi, task của em hôm nay là gì?”
Thế là bà ấy nói 1 cách thản nhiên “thì nghỉ 1 hôm nên công việc phải có người follow, muốn làm thì tự mà giành lại”.
Sau câu nói đó, t nghỉ việc kèm 1 tin nhắn “Chị ơi, em nghĩ công việc là chia sẽ, là cùng nhau làm tốt chứ không phải giành giựt và đạp đổ, nên em thấy em không phù hợp đi tiếp tục, lương của em cũng chưa đến ngày nhận, thôi em tặng chị, coi như cám ơn chị dạy em thêm bài học mới”. Ngày hôm ấy, t lại nghỉ việc.
#6: Link: Cuộc đời heo hồng :))
#7: Đoạn cuối - https://xamvn.chat/threads/cuoc-doi-heo-hong.363374/post-6393176