anhtodat1
Xàm 0 Lít
Bây giờ là gần 4h sáng.
Năm nay tao 24 tuổi, vẫn đi học đại học, điện tử viễn thông, nhưng là sinh viên năm thứ 6, các bạn ra trường hết có công việc ổn định rồi mà bản thân vẫn lang thang trên giảng đường để trả nợ môn. May mà vẫn chưa bị đuổi và đang học theo diện lớp học tình thương.
Từ khi lên đại học, tao đã đi làm cho các công ty, cũng đã làm leader, coaching và làm nhiều nghề. Làm xe ôm, bưng cafe, sale, dạy học, bán hàng, sửa điện thoại máy tính, quay phim chụp ảnh media, ... làm đến mức độ tao hiểu được tất cả các ngóc ngách của cái nghề đấy rồi, chớm đạt ngưỡng chuyên gia là tao sẽ tự chán và muốn theo đuổi 1 cái mới. Và nó cứ không hồi kết đến giờ.
Sau khi đi làm các ngành nghề, ngoài hiểu nghề ra thì tao đã hiểu được thêm các góc khuất của nhân tính, quản trị, cách thằng chủ điều phối doanh nghiệp như thế nào và mặt tối của nhiều thứ.
Cũng có 1 giai đoạn tao rơi vào khủng hoảng và nghiện chất kích thích, nhưng giờ đã kiểm soát được rồi.
Tất nhiên là nghiện thời đại này phải có kinh tế thì mới nghiện được, lúc đấy tao làm ra tiền nên cứ chõe mỏ thôi.
Rồi lại gái gú yêu đương địt bọp các thứ nữa.
Giờ thì tao không thể đi làm ở đâu được nữa, tao đã thử đi làm lại ở các công ty khác, lương cao hơn công ty cũ nhưng tao làm được mấy hôm tao tự nghỉ. Vì công ty đó quá là đơn giản, tao đọc được cách vận hành của nó ngay mấy ngày đầu làm việc rồi và tao chán, chán vì tao cần 1 chỗ nào đấy thử thách hơn. Hoặc do chưa có công ty nào phức tạp hơn công ty cũ nên tao sinh ra tâm lý đó nhỉ ?
Đúng là khi biết được mặt tối của thế giới, mình không thể quay về ngày hôm qua được nữa.
Hôm nọ họp lớp thì các bạn cứ khoe nhau mới được tăng lương lên 10tr xong khoe các sếp ký được hợp đồng tỉ nọ tỉ kia mà tao thấy nó bị nhàm tai. Khi mình chạy theo kinh tế thì các bạn cắm đầu vào học hành còn khi các bạn bắt đầu bước vào thị trường lao động thì tao lại bỏ tất cả để đi học lại. Sau một thời gian đấu tranh tư tưởng thì tao quyết định sẽ không từ bỏ và học nốt cho xong cái trường này, sau đó học thêm vài cái bằng khác về ngành khác nữa ( quản trị kdoanh, tâm lý học, làm dj producer, ... ) theo đuổi con đường học vấn chứ chán đi làm quá rồi, đéo muốn làm nhân viên nữa, cũng đéo muốn bắt đầu lại từ đầu ở 1 nơi mới khi mà mình đã quá hiểu cái nghề đấy rồi.
Ông bà già thì cũng đéo hiểu tao đang nghĩ cái gì trong đầu, cứ so sánh tao với lứa xung quanh, cứ khen công việc chúng nó ổn định ra trường đúng hạn còn tao thì vẫn đéo đâu vào đâu cả.
Giờ tao đang làm freelancer edit video online. Nhưng công việc rất bập bõm bữa đói bữa no. Tao đang muốn làm 1 dự án, kiểu tổng hợp các kinh nghiệm đi làm từ trước đến nay, kinh nghiệm xây kênh, sử dụng phần mềm edit để làm thành 1 khóa học online, đăng miễn phí lên youtube cho anh em học, còn sẽ xây dựng 1 cộng đồng kín mua tài khoản để update kiến thức thường xuyên. Đang hoàn thiện dần rồi.
Thật sự mông lung nhưng tao nghĩ là chỉ cần vạch ra mục tiêu, bám nó đến cuối cùng thì sẽ có 2 biến số, hoặc ok hoặc hỏng. hỏng thì đi đường khác thôi. Nhưng con đường này cô đơn quá.
Đéo hiểu sao đường dễ không đi cứ thích đi đường khó.
Năm nay tao 24 tuổi, vẫn đi học đại học, điện tử viễn thông, nhưng là sinh viên năm thứ 6, các bạn ra trường hết có công việc ổn định rồi mà bản thân vẫn lang thang trên giảng đường để trả nợ môn. May mà vẫn chưa bị đuổi và đang học theo diện lớp học tình thương.
Từ khi lên đại học, tao đã đi làm cho các công ty, cũng đã làm leader, coaching và làm nhiều nghề. Làm xe ôm, bưng cafe, sale, dạy học, bán hàng, sửa điện thoại máy tính, quay phim chụp ảnh media, ... làm đến mức độ tao hiểu được tất cả các ngóc ngách của cái nghề đấy rồi, chớm đạt ngưỡng chuyên gia là tao sẽ tự chán và muốn theo đuổi 1 cái mới. Và nó cứ không hồi kết đến giờ.
Sau khi đi làm các ngành nghề, ngoài hiểu nghề ra thì tao đã hiểu được thêm các góc khuất của nhân tính, quản trị, cách thằng chủ điều phối doanh nghiệp như thế nào và mặt tối của nhiều thứ.
Cũng có 1 giai đoạn tao rơi vào khủng hoảng và nghiện chất kích thích, nhưng giờ đã kiểm soát được rồi.
Tất nhiên là nghiện thời đại này phải có kinh tế thì mới nghiện được, lúc đấy tao làm ra tiền nên cứ chõe mỏ thôi.
Rồi lại gái gú yêu đương địt bọp các thứ nữa.
Giờ thì tao không thể đi làm ở đâu được nữa, tao đã thử đi làm lại ở các công ty khác, lương cao hơn công ty cũ nhưng tao làm được mấy hôm tao tự nghỉ. Vì công ty đó quá là đơn giản, tao đọc được cách vận hành của nó ngay mấy ngày đầu làm việc rồi và tao chán, chán vì tao cần 1 chỗ nào đấy thử thách hơn. Hoặc do chưa có công ty nào phức tạp hơn công ty cũ nên tao sinh ra tâm lý đó nhỉ ?
Đúng là khi biết được mặt tối của thế giới, mình không thể quay về ngày hôm qua được nữa.
Hôm nọ họp lớp thì các bạn cứ khoe nhau mới được tăng lương lên 10tr xong khoe các sếp ký được hợp đồng tỉ nọ tỉ kia mà tao thấy nó bị nhàm tai. Khi mình chạy theo kinh tế thì các bạn cắm đầu vào học hành còn khi các bạn bắt đầu bước vào thị trường lao động thì tao lại bỏ tất cả để đi học lại. Sau một thời gian đấu tranh tư tưởng thì tao quyết định sẽ không từ bỏ và học nốt cho xong cái trường này, sau đó học thêm vài cái bằng khác về ngành khác nữa ( quản trị kdoanh, tâm lý học, làm dj producer, ... ) theo đuổi con đường học vấn chứ chán đi làm quá rồi, đéo muốn làm nhân viên nữa, cũng đéo muốn bắt đầu lại từ đầu ở 1 nơi mới khi mà mình đã quá hiểu cái nghề đấy rồi.
Ông bà già thì cũng đéo hiểu tao đang nghĩ cái gì trong đầu, cứ so sánh tao với lứa xung quanh, cứ khen công việc chúng nó ổn định ra trường đúng hạn còn tao thì vẫn đéo đâu vào đâu cả.
Giờ tao đang làm freelancer edit video online. Nhưng công việc rất bập bõm bữa đói bữa no. Tao đang muốn làm 1 dự án, kiểu tổng hợp các kinh nghiệm đi làm từ trước đến nay, kinh nghiệm xây kênh, sử dụng phần mềm edit để làm thành 1 khóa học online, đăng miễn phí lên youtube cho anh em học, còn sẽ xây dựng 1 cộng đồng kín mua tài khoản để update kiến thức thường xuyên. Đang hoàn thiện dần rồi.
Thật sự mông lung nhưng tao nghĩ là chỉ cần vạch ra mục tiêu, bám nó đến cuối cùng thì sẽ có 2 biến số, hoặc ok hoặc hỏng. hỏng thì đi đường khác thôi. Nhưng con đường này cô đơn quá.
Đéo hiểu sao đường dễ không đi cứ thích đi đường khó.