29 tuổi tao cảm thấy vô cùng trống rỗng chúng mày ạ, tư vấn cho tao với

Mày đang không có độc lực + mục tiêu . Theo tao mỗi tháng mày lên lấy ra 1 ít tiền đi học cái gì mày thích để xem mày có đam mê mới cái gì . như tao bây giờ tài sản tính bằng trăm rồi nhưng tao vẫn làm việc , tao làm vì tao nhận ra xã hội vẫn còn những người nghèo và tao muốn giúp đỡ họ để thế giới này tốt đẹp hơn .
Tao mạnh dạn đoán là trăm tỏi , mày làm cái gì mà giàu vậy .
 
Tao 29 tuổi, là con trai út trong nhà có 2 anh em trai. Nhà tao thì nền tảng kinh tế thuộc dạng khá, có nhà cho thuê trên phố cổ, có tiền nong dư dật sống thoải mái cả đời. Tuy nhiên không như anh tao, tao lại là loser thực sự, tao chả biết làm gì suốt cả ngày chỉ ở nhà nghe youtube. Học đại học lấy bằng thì chậm 2 năm vì tao nợ môn quá nhiều (tao đóng tiền học cho trường đại học chắc phải gần gấp đôi so với người thường) nên 25 tuổi tao mới lấy bằng đại học. Lấy xong ở nhà chơi suốt từ hồi ý tới giờ, ngồi cả ngày ở nhà quanh quanh quẩn quẩn. Cái chính là tao chả có hứng thú với việc gì, thỉnh thoảng tao cũng đi chơi gái nhưng mà cũng chỉ sướng cái giây phút đó thôi, địt xong lại trống rỗng. Bản thân nhà tao cũng không yêu cầu tao đi làm vì tiền mà tao thích làm gì thì làm. Đi làm thử chỗ anh trai tao được 1 tuần tao lại nghỉ, xong đi làm chỗ bạn bè học cùng phổ thông tao cũng nghỉ vì chả có hứng. Tao cũng hay bị mất ngủ, đêm hôm toàn ngủ lúc 11h đêm nhưng 3h đêm tự dưng dậy. Tao cũng không hẳn là trầm cảm vì cuối tuần tao vẫn gọi bạn bè đi caffe, vẫn đi gặp họ hàng các thứ bình thường và tao hoàn toàn không có suy nghĩ là muốn tự tử.

Làm thế nào để cuộc sống có thêm niềm cảm hứng hả chúng mày? Nhiều lúc tao thấy cứ như anh trai tao lại dễ, ông ý có đam mê mãnh liệt với đồng tiền, càng nhiều càng ít. Còn tao thì đằng nào cũng được thừa kế 2 cái nhà mặt phố rồi, cho thuê là tao thừa sống dù kể cả có vợ, tao cảm thấy tiền tao chỉ cần mỗi tháng chảy vào túi khoảng 20-25tr như hiện tại là đủ chứ không cần nhiều như thằng anh tao. Cái tao cần là đam mê, tao từng bỏ tiền đi học tiếng Nhật để trải nghiệm, đóng hẳn 25 bài đầu nhưng tao học được 4 bài thì chán lại bỏ. Tao đóng tiền mua 1 khóa học vẽ mỹ thuật nhưng học được 2 buổi tao lại bỏ. Tao đóng tiền học nghệ thuật cắm hoa Nhật Bản xong được vài buổi cũng bỏ. Tao từng thử cặp kè gái xinh nhưng tao thấy dù xinh hay xấu thì con đàn bà nào cũng như nhau, chỉ có cái lồn và cái vú để địt và bóp... Tao cũng không bị đồng giới vì không có cảm giác muốn địt nhau với đàn ông. Tuổi này rồi tao cũng không muốn lấy vợ vì chẳng muốn có con trong khi bố mẹ lo sốt vó (anh trai tao đẻ 4 con rồi).

Tao đi xem bói thì thầy bói bảo tao sẽ duy trì cái tình trạng này tới năm 31 tuổi, sau 31 tuổi thì tao sẽ khởi sắc hơn. Với 1 thằng ngồi xem youtube 16/24 tiếng mỗi ngày như tao thì 2 năm nữa sẽ là quá trình dày vò khủng khiếp...

Ngay bản thân cái việc tra youtube của tao cũng vô cùng là vớ vẩn: nào là tao tìm video game xem chúng nó chơi như nào, rồi ngồi nghe mấy bài từ thời tao còn trẻ trâu như Ngôi Nhà Hoa Hồng, rồi tao ngồi xem họa sĩ vẽ vời ra sao, rồi tao ngồi xem Tam Quốc Diễn Nghĩa, Thủy Hử,... Nói chung ngay cái việc tao ngồi xem youtube nội dung nó cũng rất là không rõ ràng. Sức khỏe tao vẫn bình thường vì trong phòng có lắp bộ tạ + xà, rảnh cái tao lại ra tập nên sức khỏe tao vẫn ổn.

Giờ chỉ thiếu mỗi đam mê thôi... trống rỗng quá.
:)) mày thì lại ngược với tao thằng em ạ. Tao đi lên từ 2 bàn tay cũng k trắng lắm. Bố mẹ t có cho mấy lít mua cái chung cư còn lại t có một ít và đi vay ngân hàng. Tao đi xin việc ở thủ đô này là tự lực cánh sinh, làm lúc nhiều lúc ít nhưng luôn muốn kiếm tiền để mình có thể dư giả, tự do để phục vụ đam mê từ năm 14 tuôi, tao có một đam mê cháy bỏng vl và t chọn con đường cho bản thân là kiếm tiền trc cho tới khi ổn rồi tao sẽ chơi với đam mê đó cho thoả mái. Thời gian trôi đi rồi t cũng ổn trả hết nợ cv đều đều. Giờ nhiều chỗ mời tao làm lương cao hơn nhưng t đéo thèm làm. Vì t thấy tiền với tao loanh quanh 25tr/ tháng là oke r giờ t muốn dành thời gian cho đam mê cá nhân. T nghĩ rằng mày thiếu một ng bạn có đam mê nhiệt huyết. Cá nhân t khá đồng cảm với mày vì t cũng từng giúp một vài ng bạn của tao có hoàn cảnh như m =]] thấy m k lô đề hút chích là t thấy cũng khá giống tao rồi, nếu cần lửa để tìm thấy đam mê t cũng có thể giúp m
 
Hi mày, lâu lâu vào xàm đọc thấy bài của m nên đăng nhập còm cái cho mày đây.

Trước hết tao muốn nói là tao rất hiểu tình trạng của mày, vì tao cũng từng bị như thế trong một thời gian dài (tao 28 tuổi).

Nói ngắn gọn thì mày đang có vấn đề liên quan đến hoạt chất dopamine trong não. Đây là hoạt chất có chức năng chủ yếu là tạo động lực để mình tìm kiếm một phần thưởng nào đó trong cuộc sống. Có thể là do cách mày được nuôi nấng, thói quen sinh hoạt hay thiết lập sinh học từ lúc chào đời dẫn đến sự hoạt động khác thường/thiếu hiệu quả của dopamine.

Các clip YouTube dễ tìm, dễ xem và chỉ cách mày một cú nhấp chuột. Việc mày xem YouTube 16h 1 ngày đã tạo thói quen cho não mày mong đợi những thứ dễ dàng, nên cũng dễ hiểu khi mày bỏ cuộc khi tham gia một khóa học khó hơn hẳn.

Điều đó không có nghĩa là khóa học đó không dành cho mày đâu. Chỉ là chưa phải bây giờ.

Bước đầu tiên là mày phải cai dần YouTube, cai những cái dễ đi đã (phone/social media/etc). Dành thời gian để làm những thứ vừa khó vừa vui, như chơi thể thao chẳng hạn, hoặc đi du lịch trekking? Hoặc ví dụ như mày có thể học thư pháp tiếp, nhưng đừng ép mình phải theo lớp học, cứ tìm hiểu thêm ở nhà, thuê thầy dạy kèm, mỗi ngày học một ít.

Từ từ rồi não mày sẽ quen lại với những cái khó thôi, quan trọng là phải kiên nhẫn.

Đây là những nguyên tắc mà tao thấy có ích, có thể giúp mày:
- baby steps. Đặt mục tiêu nhỏ và chỉ đặt mục tiêu nhỏ thôi, để chúng có thể 'cạnh tranh' với những clip YouTube về mức độ dopamine.
- bất cứ món gì mày muốn làm, phải làm mọi cách để khiến cho việc thực hiện chúng trở nên thú vị. Ví dụ như đặt mục tiêu nhỏ cho từng buổi luyện tập, ghi chép lại theo dõi tiến độ, rủ bạn làm cùng, chia sẻ với gia đình, v.v.
- đừng mong đợi sửa chữa vấn đề của mình nhanh chóng. Mày đã như thế này trong nhiều năm trời, thì hãy mong đợi là cũng sẽ tốn hàng năm trời để 'sửa' cái não của mày. Vì vậy nên hãy kiên nhẫn và bắt đầu.

Thêm nữa, mày tìm hiểu thử về bệnh ADHD và đi khám chuyên khoa căn bệnh này đi nhé. Đây là căn bệnh liên quan trực tiếp đến dopamine. Và có những loại thuốc ADHD giúp hỗ trợ điều trị hiệu quả. Đây là những thuốc loại kích thích, giúp tạm thời 'sửa' cái não của mày trong lúc mày dần hình thành thói quen mới.

Một số lưu ý khác của tao dành cho mày:
- Trong tất cả các loại video, video porn là thứ khiến não mày tiết ra dopamine nhiều nhất. Thấy bảo mày không mê gái, thì chắc là mày không nghiện porn. Nếu không nghiện porn thì đừng để nghiện!

- Những người nghiện dopamine như mày không nên dính vào cờ bạc, rượu chè, đề đóm, chất kích thích, vì xem nhiều clip YouTube thì mất thời gian, còn làm nhiều ba cái thứ đó thì tán gia bại sản, cơ thể héo mòn, không quay đầu được đâu.

Mày hãy nhớ lưu ý này, đừng thử dù chỉ một lần, vì tao với mày là mẫu người rất dễ nghiện! Nên nhớ điều đó mà đưa ra quyết định đúng.

- Hạn chế chạy xe quá nhanh. Tương tự, tốc độ cũng là một nguồn dopamine lớn. Nhưng mày cũng hiểu là nó sẽ dẫn mày đến đâu!
 
Hi mày, lâu lâu vào xàm đọc thấy bài của m nên đăng nhập còm cái cho mày đây.

Trước hết tao muốn nói là tao rất hiểu tình trạng của mày, vì tao cũng từng bị như thế trong một thời gian dài (tao 28 tuổi).

Nói ngắn gọn thì mày đang có vấn đề liên quan đến hoạt chất dopamine trong não. Đây là hoạt chất có chức năng chủ yếu là tạo động lực để mình tìm kiếm một phần thưởng nào đó trong cuộc sống. Có thể là do cách mày được nuôi nấng, thói quen sinh hoạt hay thiết lập sinh học từ lúc chào đời dẫn đến sự hoạt động khác thường/thiếu hiệu quả của dopamine.

Các clip YouTube dễ tìm, dễ xem và chỉ cách mày một cú nhấp chuột. Việc mày xem YouTube 16h 1 ngày đã tạo thói quen cho não mày mong đợi những thứ dễ dàng, nên cũng dễ hiểu khi mày bỏ cuộc khi tham gia một khóa học khó hơn hẳn.

Điều đó không có nghĩa là khóa học đó không dành cho mày đâu. Chỉ là chưa phải bây giờ.

Bước đầu tiên là mày phải cai dần YouTube, cai những cái dễ đi đã (phone/social media/etc). Dành thời gian để làm những thứ vừa khó vừa vui, như chơi thể thao chẳng hạn, hoặc đi du lịch trekking? Hoặc ví dụ như mày có thể học thư pháp tiếp, nhưng đừng ép mình phải theo lớp học, cứ tìm hiểu thêm ở nhà, thuê thầy dạy kèm, mỗi ngày học một ít.

Từ từ rồi não mày sẽ quen lại với những cái khó thôi, quan trọng là phải kiên nhẫn.

Đây là những nguyên tắc mà tao thấy có ích, có thể giúp mày:
- baby steps. Đặt mục tiêu nhỏ và chỉ đặt mục tiêu nhỏ thôi, để chúng có thể 'cạnh tranh' với những clip YouTube về mức độ dopamine.
- bất cứ món gì mày muốn làm, phải làm mọi cách để khiến cho việc thực hiện chúng trở nên thú vị. Ví dụ như đặt mục tiêu nhỏ cho từng buổi luyện tập, ghi chép lại theo dõi tiến độ, rủ bạn làm cùng, chia sẻ với gia đình, v.v.
- đừng mong đợi sửa chữa vấn đề của mình nhanh chóng. Mày đã như thế này trong nhiều năm trời, thì hãy mong đợi là cũng sẽ tốn hàng năm trời để 'sửa' cái não của mày. Vì vậy nên hãy kiên nhẫn và bắt đầu.

Thêm nữa, mày tìm hiểu thử về bệnh ADHD và đi khám chuyên khoa căn bệnh này đi nhé. Đây là căn bệnh liên quan trực tiếp đến dopamine. Và có những loại thuốc ADHD giúp hỗ trợ điều trị hiệu quả. Đây là những thuốc loại kích thích, giúp tạm thời 'sửa' cái não của mày trong lúc mày dần hình thành thói quen mới.

Một số lưu ý khác của tao dành cho mày:
- Trong tất cả các loại video, video porn là thứ khiến não mày tiết ra dopamine nhiều nhất. Thấy bảo mày không mê gái, thì chắc là mày không nghiện porn. Nếu không nghiện porn thì đừng để nghiện!

- Những người nghiện dopamine như mày không nên dính vào cờ bạc, rượu chè, đề đóm, chất kích thích, vì xem nhiều clip YouTube thì mất thời gian, còn làm nhiều ba cái thứ đó thì tán gia bại sản, cơ thể héo mòn, không quay đầu được đâu.

Mày hãy nhớ lưu ý này, đừng thử dù chỉ một lần, vì tao với mày là mẫu người rất dễ nghiện! Nên nhớ điều đó mà đưa ra quyết định đúng.

- Hạn chế chạy xe quá nhanh. Tương tự, tốc độ cũng là một nguồn dopamine lớn. Nhưng mày cũng hiểu là nó sẽ dẫn mày đến đâu!
Tao hay nhậu dù biết nó có tác hại, có cách nào bỏ không
 
Lấy vợ chả biết có sướng không hả mày? Tao sợ bản thân tao tồi tệ như này con nào lấy phải tao thì vô phúc cho nó quá :( Rồi tao nghĩ cảnh một thằng bố không có mục đích sống như tao có con thì tao dạy nó kiểu gì? Mà lấy vợ xong có con mà vợ con nó khinh thì tao thấy lại nhục nhã với tổ tông :(
Mày có nhà phố cổ, ko cần làm cũng có hơn ngàn đô.chọn con bé nào ở quê tốt tính, biết chăm lo cho gia đình ấy,éo bao h nó dám khinh m luôn
 
Sao m ko đi du lịch xuyên việt bằng ô tô (xin tiền ông bà già mua con bán tải) hoặc sợ lái thì đi máy bay, đừng ngồi xem youtube nữa, mà đi du lịch làm youtube, vừa kiếm tiền vừa chơi. T muốn được đi chơi như m vlin, nhưng cviec quấn chân, đéo đi đâu được
 
Xin đi làm gì thôi, đi cho gặp người này người kia, va chạm, có cái xấu cái tốt. Sẽ giúp mày không thấy trống rỗng nữa.
 
Tao hay nhậu dù biết nó có tác hại, có cách nào bỏ không
T không nhậu nên chắc không giúp ích được mày nhiều rồi.

Theo kinh nghiệm đối phó với các cơn nghiện của tao thì t nghĩ nếu chỉ nghĩ nhậu có hại thôi thì k đủ động lực để bỏ đâu.

Mày cứ tiếp tục nhậu đi, nhưng song song đó tìm hiểu thêm về việc bia rượu có tác động như thế nào với cơ thể mày. Rồi từ từ mỗi lần mày nốc một chai bia, mày sẽ nghĩ tới những thứ mày đã đọc/đã tìm hiểu và hiểu mày vừa làm gì với cơ thể mày. Dần dà mày sẽ bỏ được.

Thêm nữa là m suy nghĩ xem tại sao mày nhậu? Có thể là một cách để quên đi buồn phiền gì đó trong lòng. Thì mày chỉ cần giải quyết cái vướng mắc đó, đối mặt với nó thì tự nhiên không còn lý do để nhậu.
 
T thấy có số từng người. Số m sinh ra đã vậy. Đang vùng an toàn. Gia đình khá. M không muốn thoát khỏi vùng an toàn thì khó quá. Nếu gia đình m k có điều kiện. Có khi m lại khác nhiều so với bh.
Nhưng t mà là m có khi t cũng như m mất :)) không phá tiền vẫn thoải mái tiêu thì làm làm gì
 
Tao 29 tuổi, là con trai út trong nhà có 2 anh em trai. Nhà tao thì nền tảng kinh tế thuộc dạng khá, có nhà cho thuê trên phố cổ, có tiền nong dư dật sống thoải mái cả đời. Tuy nhiên không như anh tao, tao lại là loser thực sự, tao chả biết làm gì suốt cả ngày chỉ ở nhà nghe youtube. Học đại học lấy bằng thì chậm 2 năm vì tao nợ môn quá nhiều (tao đóng tiền học cho trường đại học chắc phải gần gấp đôi so với người thường) nên 25 tuổi tao mới lấy bằng đại học. Lấy xong ở nhà chơi suốt từ hồi ý tới giờ, ngồi cả ngày ở nhà quanh quanh quẩn quẩn. Cái chính là tao chả có hứng thú với việc gì, thỉnh thoảng tao cũng đi chơi gái nhưng mà cũng chỉ sướng cái giây phút đó thôi, địt xong lại trống rỗng. Bản thân nhà tao cũng không yêu cầu tao đi làm vì tiền mà tao thích làm gì thì làm. Đi làm thử chỗ anh trai tao được 1 tuần tao lại nghỉ, xong đi làm chỗ bạn bè học cùng phổ thông tao cũng nghỉ vì chả có hứng. Tao cũng hay bị mất ngủ, đêm hôm toàn ngủ lúc 11h đêm nhưng 3h đêm tự dưng dậy. Tao cũng không hẳn là trầm cảm vì cuối tuần tao vẫn gọi bạn bè đi caffe, vẫn đi gặp họ hàng các thứ bình thường và tao hoàn toàn không có suy nghĩ là muốn tự tử.

Làm thế nào để cuộc sống có thêm niềm cảm hứng hả chúng mày? Nhiều lúc tao thấy cứ như anh trai tao lại dễ, ông ý có đam mê mãnh liệt với đồng tiền, càng nhiều càng ít. Còn tao thì đằng nào cũng được thừa kế 2 cái nhà mặt phố rồi, cho thuê là tao thừa sống dù kể cả có vợ, tao cảm thấy tiền tao chỉ cần mỗi tháng chảy vào túi khoảng 20-25tr như hiện tại là đủ chứ không cần nhiều như thằng anh tao. Cái tao cần là đam mê, tao từng bỏ tiền đi học tiếng Nhật để trải nghiệm, đóng hẳn 25 bài đầu nhưng tao học được 4 bài thì chán lại bỏ. Tao đóng tiền mua 1 khóa học vẽ mỹ thuật nhưng học được 2 buổi tao lại bỏ. Tao đóng tiền học nghệ thuật cắm hoa Nhật Bản xong được vài buổi cũng bỏ. Tao từng thử cặp kè gái xinh nhưng tao thấy dù xinh hay xấu thì con đàn bà nào cũng như nhau, chỉ có cái lồn và cái vú để địt và bóp... Tao cũng không bị đồng giới vì không có cảm giác muốn địt nhau với đàn ông. Tuổi này rồi tao cũng không muốn lấy vợ vì chẳng muốn có con trong khi bố mẹ lo sốt vó (anh trai tao đẻ 4 con rồi).

Tao đi xem bói thì thầy bói bảo tao sẽ duy trì cái tình trạng này tới năm 31 tuổi, sau 31 tuổi thì tao sẽ khởi sắc hơn. Với 1 thằng ngồi xem youtube 16/24 tiếng mỗi ngày như tao thì 2 năm nữa sẽ là quá trình dày vò khủng khiếp...

Ngay bản thân cái việc tra youtube của tao cũng vô cùng là vớ vẩn: nào là tao tìm video game xem chúng nó chơi như nào, rồi ngồi nghe mấy bài từ thời tao còn trẻ trâu như Ngôi Nhà Hoa Hồng, rồi tao ngồi xem họa sĩ vẽ vời ra sao, rồi tao ngồi xem Tam Quốc Diễn Nghĩa, Thủy Hử,... Nói chung ngay cái việc tao ngồi xem youtube nội dung nó cũng rất là không rõ ràng. Sức khỏe tao vẫn bình thường vì trong phòng có lắp bộ tạ + xà, rảnh cái tao lại ra tập nên sức khỏe tao vẫn ổn.

Giờ chỉ thiếu mỗi đam mê thôi... trống rỗng quá.
Mày thử làm từ thiện xem? Góp 1 phần công sức, tiền của giúp đỡ những người bị bệnh hiểm nghèo, trẻ em mồ côi, người già vô gia cư chẳng hạn. Tao nghĩ là làm thế thì mày sẽ thấy cuộc sống ko còn trống rỗng và vô vị nữa.
 
móa giàu sướng thặc mình cày miết nhiều lúc bịnh chả dám nghỉ, t nghĩ tml thớt nó bị trầm cảm nhẹ và nó ko tìm ra đc đam mê gì cho bản thân đang mất phương hướng
 
Dm mỗi thằng mỗi khổ.như mày cũng có nổi khổ chứ đéo sướng...tao thì lại ngược vs mày...thấy cuộc sống ý nghĩa vl nhưng nợ nần và lại đéo có tiền..tao khổ tâm lắm
 
mặc dù t chẳng nợ nần gì nhưng mỗi sáng thức dậy t lại tưởng tượng mình đang nợ 100tr, phải cố gắng đi làm để trả nợ :vozvn (19):
 
Tao nghĩ mày kiếm 1 công việc hay làm 1 chuyến đi xa nhà quãng vài năm trời để trải nghiệm cuộc sống đi. Quan trọng là phải xa nhà đấy , càng xa cảng tốt
 
Mày có căn tu rồi tml, mày đang trải qua giai đoạn cảm thấy nhàm với các pháp thế gian, giờ mày đang hội đủ nhiều yếu tố để có thể đi tu lắm, như sắp qua 30, chưa vợ con, nhà có đk, ko thấy hứng thú với cuộc sống thế gian, bm mày cũng có anh mày lo rồi và nhà cũng có cháu rồi...nên mày nên đi tu thôi, mà tốt nhất là tu tại gia hoặc nhà có đất rộng thì từ cất am mà tu chứ đừng vô chùa...
tao cũng từng cảm thấy trống rỗng từ hồi cấp 2 tới giờ cơ, mà giờ vì bà già nên cũng phải vợ con cho xong chữ hiếu, giờ tao cũng nghĩ tới chuyện kiếm 1 pháp tu hợp với mình đây.
 
loser là đéo có gì còn đéo chịu cố gắng => thất bại, còn mày có tài sản nhưng đéo cố gắng => đéo có chí tiến thủ
 
Du học thì tao chưa đi thử nhưng mà có đợt đi du lịch nhiều vl, đi liên tục luôn ý, nhưng mà kiểu tao sống hơi cổ hủ, lúc nào cũng tư duy không thoát khỏi lũy tre làng nên cũng chả thích đi xa
Mày thuộc dạng đùn đít cũng k chạy rồi. Cứ chờ lúc bố mẹ mày phá sản cày bục mặt ra mới thấm. Giờ mày k có động lực để làm gì thì nó vậy thôi. Mà nói thật ng như mày có cho đi làm chắc đéo gì đã làm đc việc gì ra hồn chứ
 
Thì giờ tao như kiểu 1 thằng tu hành rồi còn gì... ngồi gần như liên tục cả ngày 1 chỗ, chỉ có đứng dậy thỉnh thoảng chống đẩy, kéo xà, đi đái đi ỉa, đến bữa giúp việc làm cơm cho gọi xuống thì ăn, ăn xong lại đi ngủ rồi dậy lại tu tiếp :)) =))
giống tao hồi đó, tao bị thế tới tận năm 30 tuổi cơ. Hồi đó tao còn bỏ lên tầng thượng ngủ ngay dưới bàn thờ, nhìn trần nhà cả ngày nghĩ mông lung về cuộc sống, sau tao reset trí nhớ tao cho đỡ nặng đầu nhưng còn nặng gánh obg chưa bỏ được, tao con trưởng.
 
Du học thì tao chưa đi thử nhưng mà có đợt đi du lịch nhiều vl, đi liên tục luôn ý, nhưng mà kiểu tao sống hơi cổ hủ, lúc nào cũng tư duy không thoát khỏi lũy tre làng nên cũng chả thích đi xa
kiểu sống khép kín á đông ấy mà, cho mày bay nhảy kiểu bọn Tây mày cũng chả hợp đâu, còn 2 cách, 1 là nghiên cứu phật pháp, 2 là có thằng bạn thân cần ke nào đi làm 1 phát cho mở mang nhận thức, biết đâu mày nhìn thấy được bản thân mày.
Tao thì cả 2.
 

Có thể bạn quan tâm

Top