Bài chôm từ weibo vietnam - Sự thật tởm lợm về nghề nghiệp của bạn

bài này lấy từ page weibo vietnam

đa số bài trang weibo là bọn nó dịch từ các page tiếng trung, mà bài này thấy giống tình cảnh ở vn quá nên cop về

WEIBO VIETNAM Sự thật tởm lợm về nghề nghiệp của bạn

[ZHIHU]
Điều đáng buồn là những nghề nhẽ ra phải có đạo đức nhất, lại là những nghề coi rẻ con người nhất.
Tôi làm bác sĩ trong bệnh viện, có nhiều bác sĩ tốt, nhưng số bác sĩ vô đạo đức cũng không ít. Một lần tôi đi sau 2 bác sĩ lão làng nghe họ trò chuyện như sau.
“ Bệnh nhân A mới qua đời rồi đấy”
“ Thật sao, tiếc thế, tôi đang định cho thêm đợt điều trị 1 tháng, dù sao cũng đang cần tiền mua xe cho con gái.”
Nói xong, 2 người cười vui vẻ.
Lần khác, ngay trong phòng trực nghe 1 bác sĩ khoa tiêu hóa gọi cho ai đấy than vãn “bác sĩ khoa tâm thần sướng thật nhỉ, vào nói nước bọt với đám bệnh nhân 1 chút đã thu tiền xấp rồi, nhẽ ra tôi cũng nên học khoa tâm thần để kiếm tiền dễ hơn. Dạo này đám bị bệnh thần kinh tăng nhiều. Mà bệnh này điều trị cần lâu dài nên dễ thu tiền nhiều.”


Đi dạy đã 10 năm ở 1 trường công khá nổi tiếng ở thành phố.Giáo viên đối xử với học sinh tùy vào gia cảnh của họ, sau đó là đến thái độ, cuối cùng là học lực.Lớp tôi dạy có 1 bạn học tệ, thái độ cũng vô lễ, nhưng nhà lại giàu. Cứ đến ngày Tôn sư là phụ huynh lại gửi phiếu mua sắm và phiếu du lịch cho toàn bộ giáo viên, do vậy học kém nhưng vẫn lên lớp, lại còn được ưu ái sửa điểm từ trung bình thành kháMột lớp khác, có 2 học sinh cùng có người nhà qua đời. Nhà bạn có điều kiện thì chính giáo viên tới thăm hỏi, nhà bạn nghèo hơn thì chỉ có học sinh đại diện lớp đến thăm hỏi.


Tôi làm hành chính nhân sự, công việc của tôi đòi hỏi xảo thuật rất nhiều.
Tổ chức workshop thì 1 nửa thời gian phải có cách thuyết phục làm sao cho nhân viên trẻ cống hiến hết mình cho công ty, t7 cn cũng phải đi làm. 12h đêm cũng phải nghe điện thoại của sếp.
Khi cần đuổi gấp thì phải tính kế để làm sao đuổi nhân sự đi càng nhanh mà ít thiệt hại nhất cho công ty mà vẫn giữ tiếng tốt.
Có lần, tôi đã tham gia vào 1 âm mưu đuổi 1 nhân viên nam đã làm ở công ty 5 năm do anh này bị bệnh hiểm nghèo, lần khác thì cố ép cho 2 chị gái đang mang thai phải nhận lương chết đói do không dám đuổi thẳng.


Tôi làm trong viện dưỡng lão khá có tiếng tăm, chỗ tôi thì toàn người cao tuổi có tiền nhưng sống đơn thân không con cháu vào thăm. Nhưng khi biết những người già này sống đơn thân thì nhiều nhân viên viện dưỡng lão nơi tôi làm lại tìm cách bòn rút và lợi dụng.
Có bạn nữ giả vờ nhận là cháu nuôi của 1 cụ ông , hàng ngày cứ ngon ngọt “ cháu cháu ông ông” để dễ xin tiền. Lúc ông cụ này suy tim cấp cứu thì bạn phủi tay xem như người dưng.
Phòng ăn thì có 1 nhóm nấu bếp luôn tìm cách bớt xén khẩu phần của các cụ, suất cơm 15 tệ thì họ rút xén còn 10 tệ thôi. “ người già mà ăn lắm làm gì, trước sau cũng chết” đó là lý luận của họ.
Ngay cả bác sĩ lão khoa chỗ tôi cũng tìm cách kê thêm nhiều thuốc bổ cho các cụ để có thêm thu nhập.
Nên sau này có phải đi ăn xin tôi cũng không vào viện dưỡng lão.


Tôi làm chuyên viên ngân hàng. Chuyện nhân viên ngân hàng tìm cách dụ dỗ khách hàng ngây thơ hay thiếu hiểu biết dùng các sản phẩm dịch vụ tài chính vô lý diễn ra như ăn sáng hàng ngày.
Có 1 lần, nữ giao dịch viên chi nhánh tôi thấy 1 chị là mẹ đơn thân đi gửi tiền thì cố ý tiếp xúc rồi làm thân để gợi ý mở tài khoản tài chính liên kết chứng khoán đặc thù kiếm lãi khủng, nhưng chúng tôi ai cũng biết là rủi ro rất cao. 6 tháng sau chị mẹ đơn thân kia mất gần hết tiền, treo co tu tu để lại 1 con nhỏ.


Là kỹ sư máy tính cho 1 hãng công nghệ, tôi được đàn anh dạy là muốn có tiền thì đừng bao giờ làm hết lòng. Sửa 1 cái máy tính cứ chừa lại 1 ít lỗi để khách phải đem tới sửa lại sau đấy. Tư vấn thì nhớ đừng nói cái không tốt của sản phẩm. Phải biết nói xấu một cách khôn khéo về đối thủ.



Tôi làm luật sư chuyên tư vấn về ly hôn, dù thâm tâm thấy vô đạo nhưng tôi phải cố tư vấn sao cho ly hôn nhiều thì càng được tiền hoa hồng từ tư vấn pháp lý phân chia tài sản. Nếu tôi cứ khuyên vợ chồng hòa giải thì nghèo mất. Có lẽ tôi góp phần vào việc kiếm tiền vô đạo nên tới nay đã 35 tuổi nhưng tình duyên của tôi vẫn chỉ là số 0.
 
bài này lấy từ page weibo vietnam

đa số bài trang weibo là bọn nó dịch từ các page tiếng trung, mà bài này thấy giống tình cảnh ở vn quá nên cop về

WEIBO VIETNAM Sự thật tởm lợm về nghề nghiệp của bạn

[ZHIHU]
Điều đáng buồn là những nghề nhẽ ra phải có đạo đức nhất, lại là những nghề coi rẻ con người nhất.
Tôi làm bác sĩ trong bệnh viện, có nhiều bác sĩ tốt, nhưng số bác sĩ vô đạo đức cũng không ít. Một lần tôi đi sau 2 bác sĩ lão làng nghe họ trò chuyện như sau.
“ Bệnh nhân A mới qua đời rồi đấy”
“ Thật sao, tiếc thế, tôi đang định cho thêm đợt điều trị 1 tháng, dù sao cũng đang cần tiền mua xe cho con gái.”
Nói xong, 2 người cười vui vẻ.
Lần khác, ngay trong phòng trực nghe 1 bác sĩ khoa tiêu hóa gọi cho ai đấy than vãn “bác sĩ khoa tâm thần sướng thật nhỉ, vào nói nước bọt với đám bệnh nhân 1 chút đã thu tiền xấp rồi, nhẽ ra tôi cũng nên học khoa tâm thần để kiếm tiền dễ hơn. Dạo này đám bị bệnh thần kinh tăng nhiều. Mà bệnh này điều trị cần lâu dài nên dễ thu tiền nhiều.”


Đi dạy đã 10 năm ở 1 trường công khá nổi tiếng ở thành phố.Giáo viên đối xử với học sinh tùy vào gia cảnh của họ, sau đó là đến thái độ, cuối cùng là học lực.Lớp tôi dạy có 1 bạn học tệ, thái độ cũng vô lễ, nhưng nhà lại giàu. Cứ đến ngày Tôn sư là phụ huynh lại gửi phiếu mua sắm và phiếu du lịch cho toàn bộ giáo viên, do vậy học kém nhưng vẫn lên lớp, lại còn được ưu ái sửa điểm từ trung bình thành kháMột lớp khác, có 2 học sinh cùng có người nhà qua đời. Nhà bạn có điều kiện thì chính giáo viên tới thăm hỏi, nhà bạn nghèo hơn thì chỉ có học sinh đại diện lớp đến thăm hỏi.


Tôi làm hành chính nhân sự, công việc của tôi đòi hỏi xảo thuật rất nhiều.
Tổ chức workshop thì 1 nửa thời gian phải có cách thuyết phục làm sao cho nhân viên trẻ cống hiến hết mình cho công ty, t7 cn cũng phải đi làm. 12h đêm cũng phải nghe điện thoại của sếp.
Khi cần đuổi gấp thì phải tính kế để làm sao đuổi nhân sự đi càng nhanh mà ít thiệt hại nhất cho công ty mà vẫn giữ tiếng tốt.
Có lần, tôi đã tham gia vào 1 âm mưu đuổi 1 nhân viên nam đã làm ở công ty 5 năm do anh này bị bệnh hiểm nghèo, lần khác thì cố ép cho 2 chị gái đang mang thai phải nhận lương chết đói do không dám đuổi thẳng.


Tôi làm trong viện dưỡng lão khá có tiếng tăm, chỗ tôi thì toàn người cao tuổi có tiền nhưng sống đơn thân không con cháu vào thăm. Nhưng khi biết những người già này sống đơn thân thì nhiều nhân viên viện dưỡng lão nơi tôi làm lại tìm cách bòn rút và lợi dụng.
Có bạn nữ giả vờ nhận là cháu nuôi của 1 cụ ông , hàng ngày cứ ngon ngọt “ cháu cháu ông ông” để dễ xin tiền. Lúc ông cụ này suy tim cấp cứu thì bạn phủi tay xem như người dưng.
Phòng ăn thì có 1 nhóm nấu bếp luôn tìm cách bớt xén khẩu phần của các cụ, suất cơm 15 tệ thì họ rút xén còn 10 tệ thôi. “ người già mà ăn lắm làm gì, trước sau cũng chết” đó là lý luận của họ.
Ngay cả bác sĩ lão khoa chỗ tôi cũng tìm cách kê thêm nhiều thuốc bổ cho các cụ để có thêm thu nhập.
Nên sau này có phải đi ăn xin tôi cũng không vào viện dưỡng lão.


Tôi làm chuyên viên ngân hàng. Chuyện nhân viên ngân hàng tìm cách dụ dỗ khách hàng ngây thơ hay thiếu hiểu biết dùng các sản phẩm dịch vụ tài chính vô lý diễn ra như ăn sáng hàng ngày.
Có 1 lần, nữ giao dịch viên chi nhánh tôi thấy 1 chị là mẹ đơn thân đi gửi tiền thì cố ý tiếp xúc rồi làm thân để gợi ý mở tài khoản tài chính liên kết chứng khoán đặc thù kiếm lãi khủng, nhưng chúng tôi ai cũng biết là rủi ro rất cao. 6 tháng sau chị mẹ đơn thân kia mất gần hết tiền, treo co tu tu để lại 1 con nhỏ.


Là kỹ sư máy tính cho 1 hãng công nghệ, tôi được đàn anh dạy là muốn có tiền thì đừng bao giờ làm hết lòng. Sửa 1 cái máy tính cứ chừa lại 1 ít lỗi để khách phải đem tới sửa lại sau đấy. Tư vấn thì nhớ đừng nói cái không tốt của sản phẩm. Phải biết nói xấu một cách khôn khéo về đối thủ.



Tôi làm luật sư chuyên tư vấn về ly hôn, dù thâm tâm thấy vô đạo nhưng tôi phải cố tư vấn sao cho ly hôn nhiều thì càng được tiền hoa hồng từ tư vấn pháp lý phân chia tài sản. Nếu tôi cứ khuyên vợ chồng hòa giải thì nghèo mất. Có lẽ tôi góp phần vào việc kiếm tiền vô đạo nên tới nay đã 35 tuổi nhưng tình duyên của tôi vẫn chỉ là số 0.
sao giống xứ nào đó quá vậy
 
Dưới lớp áo hào nhoáng của sự phát triển kinh tế, xã hội, Việt Nam đang phải đối mặt với những vấn đề nan giải về đạo đức trong nhiều ngành nghề. Tham nhũng, hối lộ, gian lận thương mại... như những căn bệnh mãn tính, ăn sâu vào các lĩnh vực từ công quyền đến tư nhân. Cán bộ, công chức lợi dụng chức vụ để trục lợi cá nhân, doanh nghiệp bất chấp pháp luật để đạt lợi nhuận cao, người tiêu dùng bị lừa đảo... là những hình ảnh quen thuộc trong cuộc sống.

Giáo dục, y tế, xây dựng, thực phẩm... không ngành nghề nào thoát khỏi những vết nhơ đạo đức. Bác sĩ kê đơn thuốc quá liều, giáo viên nhận tiền để nâng điểm, nhà thầu xây dựng gian lận chất lượng công trình, thực phẩm bẩn tràn lan trên thị trường... tất cả đều là những minh chứng rõ ràng cho thấy đạo đức nghề nghiệp đang bị đánh mất.
 
bài này lấy từ page weibo vietnam

đa số bài trang weibo là bọn nó dịch từ các page tiếng trung, mà bài này thấy giống tình cảnh ở vn quá nên cop về

WEIBO VIETNAM Sự thật tởm lợm về nghề nghiệp của bạn

[ZHIHU]
Điều đáng buồn là những nghề nhẽ ra phải có đạo đức nhất, lại là những nghề coi rẻ con người nhất.
Tôi làm bác sĩ trong bệnh viện, có nhiều bác sĩ tốt, nhưng số bác sĩ vô đạo đức cũng không ít. Một lần tôi đi sau 2 bác sĩ lão làng nghe họ trò chuyện như sau.
“ Bệnh nhân A mới qua đời rồi đấy”
“ Thật sao, tiếc thế, tôi đang định cho thêm đợt điều trị 1 tháng, dù sao cũng đang cần tiền mua xe cho con gái.”
Nói xong, 2 người cười vui vẻ.
Lần khác, ngay trong phòng trực nghe 1 bác sĩ khoa tiêu hóa gọi cho ai đấy than vãn “bác sĩ khoa tâm thần sướng thật nhỉ, vào nói nước bọt với đám bệnh nhân 1 chút đã thu tiền xấp rồi, nhẽ ra tôi cũng nên học khoa tâm thần để kiếm tiền dễ hơn. Dạo này đám bị bệnh thần kinh tăng nhiều. Mà bệnh này điều trị cần lâu dài nên dễ thu tiền nhiều.”


Đi dạy đã 10 năm ở 1 trường công khá nổi tiếng ở thành phố.Giáo viên đối xử với học sinh tùy vào gia cảnh của họ, sau đó là đến thái độ, cuối cùng là học lực.Lớp tôi dạy có 1 bạn học tệ, thái độ cũng vô lễ, nhưng nhà lại giàu. Cứ đến ngày Tôn sư là phụ huynh lại gửi phiếu mua sắm và phiếu du lịch cho toàn bộ giáo viên, do vậy học kém nhưng vẫn lên lớp, lại còn được ưu ái sửa điểm từ trung bình thành kháMột lớp khác, có 2 học sinh cùng có người nhà qua đời. Nhà bạn có điều kiện thì chính giáo viên tới thăm hỏi, nhà bạn nghèo hơn thì chỉ có học sinh đại diện lớp đến thăm hỏi.


Tôi làm hành chính nhân sự, công việc của tôi đòi hỏi xảo thuật rất nhiều.
Tổ chức workshop thì 1 nửa thời gian phải có cách thuyết phục làm sao cho nhân viên trẻ cống hiến hết mình cho công ty, t7 cn cũng phải đi làm. 12h đêm cũng phải nghe điện thoại của sếp.
Khi cần đuổi gấp thì phải tính kế để làm sao đuổi nhân sự đi càng nhanh mà ít thiệt hại nhất cho công ty mà vẫn giữ tiếng tốt.
Có lần, tôi đã tham gia vào 1 âm mưu đuổi 1 nhân viên nam đã làm ở công ty 5 năm do anh này bị bệnh hiểm nghèo, lần khác thì cố ép cho 2 chị gái đang mang thai phải nhận lương chết đói do không dám đuổi thẳng.


Tôi làm trong viện dưỡng lão khá có tiếng tăm, chỗ tôi thì toàn người cao tuổi có tiền nhưng sống đơn thân không con cháu vào thăm. Nhưng khi biết những người già này sống đơn thân thì nhiều nhân viên viện dưỡng lão nơi tôi làm lại tìm cách bòn rút và lợi dụng.
Có bạn nữ giả vờ nhận là cháu nuôi của 1 cụ ông , hàng ngày cứ ngon ngọt “ cháu cháu ông ông” để dễ xin tiền. Lúc ông cụ này suy tim cấp cứu thì bạn phủi tay xem như người dưng.
Phòng ăn thì có 1 nhóm nấu bếp luôn tìm cách bớt xén khẩu phần của các cụ, suất cơm 15 tệ thì họ rút xén còn 10 tệ thôi. “ người già mà ăn lắm làm gì, trước sau cũng chết” đó là lý luận của họ.
Ngay cả bác sĩ lão khoa chỗ tôi cũng tìm cách kê thêm nhiều thuốc bổ cho các cụ để có thêm thu nhập.
Nên sau này có phải đi ăn xin tôi cũng không vào viện dưỡng lão.


Tôi làm chuyên viên ngân hàng. Chuyện nhân viên ngân hàng tìm cách dụ dỗ khách hàng ngây thơ hay thiếu hiểu biết dùng các sản phẩm dịch vụ tài chính vô lý diễn ra như ăn sáng hàng ngày.
Có 1 lần, nữ giao dịch viên chi nhánh tôi thấy 1 chị là mẹ đơn thân đi gửi tiền thì cố ý tiếp xúc rồi làm thân để gợi ý mở tài khoản tài chính liên kết chứng khoán đặc thù kiếm lãi khủng, nhưng chúng tôi ai cũng biết là rủi ro rất cao. 6 tháng sau chị mẹ đơn thân kia mất gần hết tiền, treo co tu tu để lại 1 con nhỏ.


Là kỹ sư máy tính cho 1 hãng công nghệ, tôi được đàn anh dạy là muốn có tiền thì đừng bao giờ làm hết lòng. Sửa 1 cái máy tính cứ chừa lại 1 ít lỗi để khách phải đem tới sửa lại sau đấy. Tư vấn thì nhớ đừng nói cái không tốt của sản phẩm. Phải biết nói xấu một cách khôn khéo về đối thủ.



Tôi làm luật sư chuyên tư vấn về ly hôn, dù thâm tâm thấy vô đạo nhưng tôi phải cố tư vấn sao cho ly hôn nhiều thì càng được tiền hoa hồng từ tư vấn pháp lý phân chia tài sản. Nếu tôi cứ khuyên vợ chồng hòa giải thì nghèo mất. Có lẽ tôi góp phần vào việc kiếm tiền vô đạo nên tới nay đã 35 tuổi nhưng tình duyên của tôi vẫn chỉ là số 0.
thêm đi m
 
Bài dịch hay quá.
Thật ra bản chất của loài người là như vậy, là tham là sân là si.
Ai vượt lên được thì làm thánh. Còn Không thì sống thật với bản chất của CON người cũng k có gì đáng chê trách.

Adidas phật
Quán bát khổ
Quán vô thường
 
Bài dịch hay quá.
Thật ra bản chất của loài người là như vậy, là tham là sân là si.
Ai vượt lên được thì làm thánh. Còn Không thì sống thật với bản chất của CON người cũng k có gì đáng chê trách.

Adidas phật
Quán bát khổ
Quán vô thường

thật sự đọc mấy bài dịch trên mấy trang bọn Tàu viết mới thấy bản chất con người đa phần vô đạo đức

" nhân chi sơ tính bản ác"

số ít thì sống có đạo đức lại khó khăn trong cuộc sống
 
nghề nào cũng có người này người kia, chúng m nghĩ bọn vô đạo đức nó đi bốc cứt hết à mà ko làm giáo viên bác sĩ được=))
kinh nghiệm của t là cứ né mấy thằng Lồn mấy con lồn thảo mai ra, 10 đứa 9 đứa giả tạo nhân cách bốc mùi
 

Có thể bạn quan tâm

Top