Đạo lý Bị ma nhát khi thuê nhà ở đường Lê Đức Thọ - Gò Vấp (gần xóm Đạo).

Bị ma nhát khi thuê nhà ở đường Lê Đức Thọ - Gò Vấp (gần xóm Đạo).
Hồi năm 2015, tui có thuê một căn nhà nguyên căn ở Lê Đức Thọ, chỗ gần xóm đạo. Thuê cùng thằng bạn thân và gia đình nó, gồm có bà, cô và anh họ. Ở được vài tháng thì cũng không thấy gì lạ, ngoài việc đêm hay nghe tiếng rầm rì và tiếng cười khúc khích. Do bà với cô hay coi phim và thức khuya nói chuyện, nên cứ nghĩ là do hai người đó. Nhưng sau này tui mới phát hiện ra là không bình thường.

Để dễ hình dung, tui miêu tả sơ căn nhà: diện tích khoảng 5x15 mét. Từ ngoài vào là phòng khách, bà với cô kê cái giường ngay đó để ngủ luôn. Kế đến là phòng của tui với bạn tui – phòng này không kín, hở ở trên nên nghe được tiếng bên ngoài. Qua khỏi đó là bếp, trên bếp có cái gác gỗ là chỗ ông anh bạn tui ở. Qua hết bếp là toilet.

Chuyện thứ nhất, có lần tui giặt đồ xong, vì nhà có hai chỗ phơi đồ – một là hiên trước cửa nhà vào phòng khách, chỗ còn lại là cái ban công nhỏ trên gác gỗ. Do phơi ở đằng trước sợ mất đồ (cửa rào có nhiều khe to), nên tui mới lên phòng ông anh xin vô phơi ké.

Lúc phơi, tui nhìn từ ban công xuống thì thấy phía dưới là một khu mộ nhỏ. Mộ nhìn khá cổ, xung quanh toàn nhà dân. Tui thường phơi ban ngày nên cũng không sợ gì. Nhưng có nhiều lần tui cứ nghe tiếng cười giỡn khúc khích và tiếng người đi lại trên gác. Mà cứ nghĩ là ông anh coi phim.

Một lần, tui giặt đồ ban đêm, tầm 7 giờ tối. Khiêng thau đồ ra thì nghe tiếng người trên gác, tui lên gõ cửa xin vô phơi. Lên sát cửa, vẫn còn nghe tiếng cười giỡn. Tui gõ cửa thì im bặt. Gõ lần hai, lần ba, không thấy ai trả lời. Đẩy nhẹ cửa thì nó mở ra luôn, bên trong tối thui, không có ai.

Cũng bắt đầu thấy ớn, nhưng nghĩ chắc nghe nhầm. Tui bưng thau đồ đi xuyên qua phòng, bật đèn lên rồi ra ban công phơi. Phơi được hai cái thì… ĐÙNG! ĐÙNG! – cửa phòng tự nhiên đóng cái rầm, trong khi tui đang ở ngoài ban công, mà cửa ban công cũng tự đóng luôn.

Gió đâu ra mà mạnh vậy? Tui quăng thau đồ, phi như bay xuống dưới nhà. Còn nghe loáng thoáng tiếng cười khúc khích nữa. Đợi thằng bạn về, nhờ nó lên lấy thau đồ dùm. Từ ngày đó, tui không dám mò lên cái gác ấy nữa. Vậy mà ông anh vẫn ở đó bình thường, hay thiệt. Tui kể bạn tui nghe, nó không tin. Nhưng cũng từ đó, tui bắt đầu để ý âm thanh trong nhà, rồi phát hiện thêm nhiều chuyện lạ.

Chuyện thứ hai, sau vụ hú hồn lúc phơi đồ thì mấy hiện tượng lạ không thấy nữa. Tầm một tháng sau, một hôm tui đi làm về thì bà với cô về Hóc Môn có việc hai ngày, chỉ còn tui, thằng bạn và ông anh ở nhà. Đến 8 giờ tối, thằng bạn gọi bảo tối nay đi đêm không về. Tui cũng ừ à, lâu lâu ở một mình thì tranh thủ chiến game, đàn hát thoải mái.

Có ông anh ở trên gác nên cũng yên tâm. Chơi game, đàn hát chán chê, tui lấy ra 3–4 lon bia uống cho dễ ngủ. Khi ra lấy bia thì lại nghe tiếng bước chân trên gác, kèm theo tiếng nói chuyện nhỏ, không rõ. Nghĩ là ông anh đã về, chắc do đeo tai nghe nên không nghe tiếng ổng vô.

Tui kêu: "Anh Đê ơi, xuống làm vài lon chơi không anh? Mang laptop xuống đánh game với em luôn."
Tiếng động im bặt.

Tui lại kêu: "Nhậu anh ơi!"
Không gian lúc đó im lặng đến mức tui nghe rõ nhịp tim mình. Cảm giác ngột ngạt lắm. Tui lắng tai nghe tiếp, nhưng không thấy phản hồi gì. Nghĩ chắc ổng mệt nên không muốn bị làm phiền. Tui đi lên nhà trước kiểm tra cửa nẻo thì thấy nhà trước trống trơn, xe ổng không có. Ủa, vậy là ổng chưa về hả ta?

Giờ đã hơn 11 giờ, mà ổng chưa về thì chắc đi qua đêm như mọi lần. Tui đứng hình… Hóa ra, cái tiếng động trên gác hồi nãy không phải do ổng. Mà thật ra, lúc này tui cũng quen với mấy vụ này rồi. Tui nghĩ, mình không đụng chạm gì thì người ta cũng không làm gì lại. Tự trấn an vậy đó.

Đêm nay lại là một đêm dài nữa. Tầm gần 12 giờ, bia bắt đầu thấm, tui tắt máy tính chuẩn bị đi ngủ. Vào toilet đánh răng xong thì đèn toilet lại cháy bóng, chỉ còn đèn bếp hắt vào mà lại chớp chớp, lúc sáng lúc yếu, nhìn mờ mờ khó chịu lắm.

Lúc đó người tê tê vì say, khoảng 4 lon là tui ngáo rồi, nên cảm giác sợ cũng giảm. Đi từ toilet ra bếp thì… ĐÙNG! ĐÙNG! – trên gác có tiếng như rớt cái gì đó. Tui đứng tim, co giò chạy vô phòng, rén lắm rồi. Không gian lại im re, nghe ngột ngạt kinh khủng. Nghe ngóng thêm một hồi thì không thấy gì lạ nữa, tui tắt đèn đi ngủ.

Vì bia ngấm nên ngủ cũng nhanh, nhưng đang ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng ồn rất khó chịu, như tiếng đám đông đang nhậu nhẹt nói chuyện ồn ào. Rồi cả tiếng bước chân ngoài hành lang, đi từ phòng khách xuống bếp, ngang qua cửa phòng tui, đi tới đi lui liên tục.

Tui tỉnh vì mắc tiểu, thiệt chứ, đang lúc này mà thận nó "làm việc" thì chịu không nổi. Ráng nhịn ngủ tiếp không được, bật dậy thì tiếng ồn biến mất. Không gian im ắng một cách kỳ lạ. Tui tranh thủ mở đèn, đi vệ sinh rồi tính ngủ tiếp. Nhìn đồng hồ, mới 1 giờ sáng, nghĩa là mới ngủ được chừng 30 phút.

Ra tới toilet thì đèn bếp và toilet đều không sáng, cứ chớp chớp mờ mờ. Đang phân vân thì… ĐÙNG! ĐÙNG! – lại có gì đó rớt trên gác. Tui không nghĩ nhiều, lao vô toilet giải quyết thật nhanh. Xong xuôi chạy ra thì lại nghe tiếng van nước vẫn đang xả. Nghĩ chắc hồi nãy gấp quá, vướng quần vào van nước nên nó bị mở. Tui quay vô tắt rồi chạy vội ra ngoài.

Và lại… TIẾNG CƯỜI KHÚC KHÍCH. Vâng, đích thị là tiếng cười. Tui chạy về phòng, khóa cửa rồi trùm chăn kín mít. Sợ thì sợ nhưng do bia nên cũng dần ngủ lại được.

Đang chập chờn thì… Cạch cạch, cạch cạch…
Tui giật mình nhưng mắt vẫn nhắm, cố phân tích xem tiếng gì. À, đó là tiếng tay nắm cửa bị vặn. Vì cửa khoá trong nên vặn không được, nó mới phát ra tiếng như vậy.

Tui cứng đơ người, vẫn nằm im, da gà nổi khắp người. Tập trung lắng nghe…
Lại… Cạch cạch, cạch cạch…

Lần này rõ ràng lắm. Tui sợ cứng người, nằm im lặng không dám nhúc nhích. Mặc dù sau đó không có chuyện gì nữa, nhưng tui thức tới sáng luôn, không dám ngủ lại.

Đây là câu chuyện có thật của bạn Mr. Trouble.
 
Mấy khu quân sự trùm có ma.
Thằng em tao đi nghĩa vụ về kể thằng cùng phòng có căn. Cứ lâu lâu nó bị nhập là cả tiểu đội phải lo giữ nó. Mãi về sau mới biết phòng nó ở trước kia có thằng chết trong đó. Đợt đó nó quấy cả đêm mà ông sĩ quan cũng phải sợ phải nhờ ông thầy nổi tiếng vùng đó tới ngay trong đêm. Ông thầy nói chuyện kiểu đéo gì với nó mà đéo ai hiểu. Sau đó ông thầy đào lật viên gạch dưới chân giường nó lên có tiền nó giấu trong đó. Nhờ đốt hộ giúp nó. Mà đúng là có tiền dưới đó thật. Sau vụ đó căn phòng bị niêm phong tới lúc thằng em tao xuất ngũ
 
Cái đường này hồi năm 2000 tao lên xem đất xung quanh đường toàn mồ mả ruộng cây cối um tùm. Còn có 1 cái lạch nước nữa.

Cái nhà thiếu nhi gò vấp xưa là cái nghĩa địa rất to
 
Loạn tâm gì m
Tao với thằng bạn đi câu cá đc ông già chỉ cho chỗ câu
Lúc câu đc cá quay lại chỗ ổng để cho ổng cá thì thấy ổng đứng dưới ruộng đéo có chân và đéo có mặt, cả 2 thằng thấy luôn
Túc là khi dopamin tiết ra nhiều thì tâm mày sẽ vui đôi khi là có tiếng cười trong lòng ngực , nên từ đó m sẽ vui và phát ra tiếng cười , vui quá thì lại ảo tưởng …., còn lúc m sợ thì theo bản năng nó phóng thích 1 loại hóc môn gì ý gọi là hóc môn sợ hãi từ đó m sẽ rơi vào tầng năng lượng thấp và sẽ ảo tưởng đến những điều kinh dị , người t gọi đó là ảo tưởng loạn tâm , m cứ để ý mấy đứa trẻ lúc yêu nhau đứa nào cũng cười tít mắt và đầu và tâm cũng đã ảo tưởng địt nhau trong tưởng tượng rồi :vozvn (21): đó là ảo tưởng , còn lúc loạn tâm là m ko kiểm xoát được m , như ví dụ lúc nóng dận …. Nó sẽ ảo tưởng muốn diết người đánh người rồi éo kiểm xoát tốt bản thân và từ đó biến thành hành động
 
tao lại gặp 1 chuyện kỳ lạ là 3 con mèo tao ngày xưa tao nuôi có lúc tao mơ nó nói tới chào tao và hẹn gặp lại. 1 con trắng, 1 con đen 1 con tam thể
10 năm sau tao đẻ 3 đứa con thì nó giống y vậy luôn, nên tao cưng tự nó lắm
:vozvn (3)::vozvn (3)::vozvn (3):
Hay vậy mày đẻ 3 đứa con 3 màu khác nhau à?
 
sợ đéo gì, tao trước ở cái nhà cũ cũng hay mơ linh tinh với bóng đè, nhưng chẳng sợ đéo gì cả, vẫn ăn ngon ngủ tốt tăng gần chục kg trong thời gian ở cái nhà đó
 
Tao đi dới. Có gì tao giương cung tên bắn thí mẹ nó luôn. Dõ dàng sòng phẳng sợ éo gì ma.:vozvn (7)::vozvn (7)::vozvn (7):
Bắt ra địt luôn

Cái đường này hồi năm 2000 tao lên xem đất xung quanh đường toàn mồ mả ruộng cây cối um tùm. Còn có 1 cái lạch nước nữa.

Cái nhà thiếu nhi gò vấp xưa là cái nghĩa địa rất to
Thì khu đó mồ mã mà
 
Thời sinh viên tao thuê nhà trúng cái nhà có con Lồn điên tình cắt cổ tay tự tử đây, cái bọn ở cùng tao bị hù sml, mỗi tao đéo gặp nó bao giờ. Nó chết trước khi tụi tao vào tầm 3-4 năm gì đó. :big_smile:
 
Xưa chiến tranh, chém giết, bắn nhau chết như ngóe còn đéo ghê tay, năm 2025, còn ngồi đó ma với cỏ
Đúng dòng thứ ngu muội, u mê
 
Bị ma nhát khi thuê nhà ở đường Lê Đức Thọ - Gò Vấp (gần xóm Đạo).
Hồi năm 2015, tui có thuê một căn nhà nguyên căn ở Lê Đức Thọ, chỗ gần xóm đạo. Thuê cùng thằng bạn thân và gia đình nó, gồm có bà, cô và anh họ. Ở được vài tháng thì cũng không thấy gì lạ, ngoài việc đêm hay nghe tiếng rầm rì và tiếng cười khúc khích. Do bà với cô hay coi phim và thức khuya nói chuyện, nên cứ nghĩ là do hai người đó. Nhưng sau này tui mới phát hiện ra là không bình thường.

Để dễ hình dung, tui miêu tả sơ căn nhà: diện tích khoảng 5x15 mét. Từ ngoài vào là phòng khách, bà với cô kê cái giường ngay đó để ngủ luôn. Kế đến là phòng của tui với bạn tui – phòng này không kín, hở ở trên nên nghe được tiếng bên ngoài. Qua khỏi đó là bếp, trên bếp có cái gác gỗ là chỗ ông anh bạn tui ở. Qua hết bếp là toilet.

Chuyện thứ nhất, có lần tui giặt đồ xong, vì nhà có hai chỗ phơi đồ – một là hiên trước cửa nhà vào phòng khách, chỗ còn lại là cái ban công nhỏ trên gác gỗ. Do phơi ở đằng trước sợ mất đồ (cửa rào có nhiều khe to), nên tui mới lên phòng ông anh xin vô phơi ké.

Lúc phơi, tui nhìn từ ban công xuống thì thấy phía dưới là một khu mộ nhỏ. Mộ nhìn khá cổ, xung quanh toàn nhà dân. Tui thường phơi ban ngày nên cũng không sợ gì. Nhưng có nhiều lần tui cứ nghe tiếng cười giỡn khúc khích và tiếng người đi lại trên gác. Mà cứ nghĩ là ông anh coi phim.

Một lần, tui giặt đồ ban đêm, tầm 7 giờ tối. Khiêng thau đồ ra thì nghe tiếng người trên gác, tui lên gõ cửa xin vô phơi. Lên sát cửa, vẫn còn nghe tiếng cười giỡn. Tui gõ cửa thì im bặt. Gõ lần hai, lần ba, không thấy ai trả lời. Đẩy nhẹ cửa thì nó mở ra luôn, bên trong tối thui, không có ai.

Cũng bắt đầu thấy ớn, nhưng nghĩ chắc nghe nhầm. Tui bưng thau đồ đi xuyên qua phòng, bật đèn lên rồi ra ban công phơi. Phơi được hai cái thì… ĐÙNG! ĐÙNG! – cửa phòng tự nhiên đóng cái rầm, trong khi tui đang ở ngoài ban công, mà cửa ban công cũng tự đóng luôn.

Gió đâu ra mà mạnh vậy? Tui quăng thau đồ, phi như bay xuống dưới nhà. Còn nghe loáng thoáng tiếng cười khúc khích nữa. Đợi thằng bạn về, nhờ nó lên lấy thau đồ dùm. Từ ngày đó, tui không dám mò lên cái gác ấy nữa. Vậy mà ông anh vẫn ở đó bình thường, hay thiệt. Tui kể bạn tui nghe, nó không tin. Nhưng cũng từ đó, tui bắt đầu để ý âm thanh trong nhà, rồi phát hiện thêm nhiều chuyện lạ.

Chuyện thứ hai, sau vụ hú hồn lúc phơi đồ thì mấy hiện tượng lạ không thấy nữa. Tầm một tháng sau, một hôm tui đi làm về thì bà với cô về Hóc Môn có việc hai ngày, chỉ còn tui, thằng bạn và ông anh ở nhà. Đến 8 giờ tối, thằng bạn gọi bảo tối nay đi đêm không về. Tui cũng ừ à, lâu lâu ở một mình thì tranh thủ chiến game, đàn hát thoải mái.

Có ông anh ở trên gác nên cũng yên tâm. Chơi game, đàn hát chán chê, tui lấy ra 3–4 lon bia uống cho dễ ngủ. Khi ra lấy bia thì lại nghe tiếng bước chân trên gác, kèm theo tiếng nói chuyện nhỏ, không rõ. Nghĩ là ông anh đã về, chắc do đeo tai nghe nên không nghe tiếng ổng vô.

Tui kêu: "Anh Đê ơi, xuống làm vài lon chơi không anh? Mang laptop xuống đánh game với em luôn."
Tiếng động im bặt.

Tui lại kêu: "Nhậu anh ơi!"
Không gian lúc đó im lặng đến mức tui nghe rõ nhịp tim mình. Cảm giác ngột ngạt lắm. Tui lắng tai nghe tiếp, nhưng không thấy phản hồi gì. Nghĩ chắc ổng mệt nên không muốn bị làm phiền. Tui đi lên nhà trước kiểm tra cửa nẻo thì thấy nhà trước trống trơn, xe ổng không có. Ủa, vậy là ổng chưa về hả ta?

Giờ đã hơn 11 giờ, mà ổng chưa về thì chắc đi qua đêm như mọi lần. Tui đứng hình… Hóa ra, cái tiếng động trên gác hồi nãy không phải do ổng. Mà thật ra, lúc này tui cũng quen với mấy vụ này rồi. Tui nghĩ, mình không đụng chạm gì thì người ta cũng không làm gì lại. Tự trấn an vậy đó.

Đêm nay lại là một đêm dài nữa. Tầm gần 12 giờ, bia bắt đầu thấm, tui tắt máy tính chuẩn bị đi ngủ. Vào toilet đánh răng xong thì đèn toilet lại cháy bóng, chỉ còn đèn bếp hắt vào mà lại chớp chớp, lúc sáng lúc yếu, nhìn mờ mờ khó chịu lắm.

Lúc đó người tê tê vì say, khoảng 4 lon là tui ngáo rồi, nên cảm giác sợ cũng giảm. Đi từ toilet ra bếp thì… ĐÙNG! ĐÙNG! – trên gác có tiếng như rớt cái gì đó. Tui đứng tim, co giò chạy vô phòng, rén lắm rồi. Không gian lại im re, nghe ngột ngạt kinh khủng. Nghe ngóng thêm một hồi thì không thấy gì lạ nữa, tui tắt đèn đi ngủ.

Vì bia ngấm nên ngủ cũng nhanh, nhưng đang ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng ồn rất khó chịu, như tiếng đám đông đang nhậu nhẹt nói chuyện ồn ào. Rồi cả tiếng bước chân ngoài hành lang, đi từ phòng khách xuống bếp, ngang qua cửa phòng tui, đi tới đi lui liên tục.

Tui tỉnh vì mắc tiểu, thiệt chứ, đang lúc này mà thận nó "làm việc" thì chịu không nổi. Ráng nhịn ngủ tiếp không được, bật dậy thì tiếng ồn biến mất. Không gian im ắng một cách kỳ lạ. Tui tranh thủ mở đèn, đi vệ sinh rồi tính ngủ tiếp. Nhìn đồng hồ, mới 1 giờ sáng, nghĩa là mới ngủ được chừng 30 phút.

Ra tới toilet thì đèn bếp và toilet đều không sáng, cứ chớp chớp mờ mờ. Đang phân vân thì… ĐÙNG! ĐÙNG! – lại có gì đó rớt trên gác. Tui không nghĩ nhiều, lao vô toilet giải quyết thật nhanh. Xong xuôi chạy ra thì lại nghe tiếng van nước vẫn đang xả. Nghĩ chắc hồi nãy gấp quá, vướng quần vào van nước nên nó bị mở. Tui quay vô tắt rồi chạy vội ra ngoài.

Và lại… TIẾNG CƯỜI KHÚC KHÍCH. Vâng, đích thị là tiếng cười. Tui chạy về phòng, khóa cửa rồi trùm chăn kín mít. Sợ thì sợ nhưng do bia nên cũng dần ngủ lại được.

Đang chập chờn thì… Cạch cạch, cạch cạch…
Tui giật mình nhưng mắt vẫn nhắm, cố phân tích xem tiếng gì. À, đó là tiếng tay nắm cửa bị vặn. Vì cửa khoá trong nên vặn không được, nó mới phát ra tiếng như vậy.

Tui cứng đơ người, vẫn nằm im, da gà nổi khắp người. Tập trung lắng nghe…
Lại… Cạch cạch, cạch cạch…

Lần này rõ ràng lắm. Tui sợ cứng người, nằm im lặng không dám nhúc nhích. Mặc dù sau đó không có chuyện gì nữa, nhưng tui thức tới sáng luôn, không dám ngủ lại.

Đây là câu chuyện có thật của bạn Mr. Trouble.
Đm ! Ma đéo gì trước tao ở gần chùa nghệ sĩ. Khu tao mộ đầy. Dương Thế sao sợ Cõi Âm được.
 
M nói phong long mà không có 1 câu chuyện mà m kêu gọi sống tử tế vậy mà m coi được hả :vozvn (22):
Những lần t gặp ma thì nhiều

Nhưng t thấy ntn m à, là những người đó còn lưu luyến với nhân gian m ah, kiểu như ko muốn mình bị lãng quên. Buồn nhiều hơn sợ.

Lái xe đường dài thì trên xe hay có nhang, đi ngang những điểm đen về tai nạn, thắp nén nhang r đi. Có thờ có thiêng là vậy.
Mà t đang đi xe mà m đòi t kể chuyện ma m. Dm
 
Những lần t gặp ma thì nhiều

Nhưng t thấy ntn m à, là những người đó còn lưu luyến với nhân gian m ah, kiểu như ko muốn mình bị lãng quên. Buồn nhiều hơn sợ.

Lái xe đường dài thì trên xe hay có nhang, đi ngang những điểm đen về tai nạn, thắp nén nhang r đi. Có thờ có thiêng là vậy.
Mà t đang đi xe mà m đòi t kể chuyện ma m. Dm
Đm chứ kêu m kể chuyện sex chắc :)) Nói chung t cũng không tin ma cỏ gì, nhưng mà người ta khuất rồi mà thiệt không đi khỏi đây được thì cũng tội. Chốn này có gì mà lưu luyến dữ
 
Đm chứ kêu m kể chuyện sex chắc :)) Nói chung t cũng không tin ma cỏ gì, nhưng mà người ta khuất rồi mà thiệt không đi khỏi đây được thì cũng tội. Chốn này có gì mà lưu luyến dữ
Theo như tao tìm hiểu được, đúng sai không biết.
Những người ko tái sinh được, hoặc lên cõi khác do họ bi vướng, ko an tâm về người thân con cái chưa trưởng thành hoặc sợ tài sản bị người khác lấy hoặc có yêu thương người nào đó...

Bởi vậy nó sinh ra cầu siêu, mục đích để họ hiểu. Cầu siêu này là giao tiếp bằng tâm truyền tâm, lời kinh hay chuông mõ là công cụ hỗ trợ cho tâm. Nhân tiên ai cần cầu siêu cho người thân ko cần phải quá nhiều thầy, cúng kiến quá lớn tốn tiền. Thầu tầm bậy nó ko tác dụng gì.
Cần người làm có tâm là quá đù.

p/s : phim Ghost (1990) của mỹ giải thích lý do vì sao ko siêu được.
 
Sửa lần cuối:
Tao bị vài lẩn rồi, bóng đè cũng kiểu vậy. Cũng có mở mắt ra nhìn xem ai đè, lấy chân đạp ra. Ko có kết quả, tao đoán là động tâc đạp và mở mắt chỉ ghi nhận trong não có làm, có thực tế thì chân vẫn nằm im, mắt ko mờ.

Kinh nghiệm của tao là kệ nó, cứ cố cứ động đầu ngón tay, chỉ cần cử động là thoát đè. Thoát rồi, nằm ngủ liền lại là bị đè tiếp,

Tao dậy hẳn ra bàn thờ thắp cây hương, mục đích cho định thần, ko phải mê tín gì. Lắc người cho máu lưu thông lại. Lên gường quay đầu nằm ngược, (cái này cũng là thủ thuật tâm lý).
T bị bóng đè lần đầu vào năm 5 tuổi, từ năm đó t đã biết cách thoát ra và lờn bóng đè. Bị là t thoát ra cái một. Sau này tập lucid dream thì rất cần bị bóng đè nhưng rất khó vì t bị lờn rồi. Giờ muốn bị bóng đè khó vl.
 
Mấy khu quân sự trùm có ma.
Thằng em tao đi nghĩa vụ về kể thằng cùng phòng có căn. Cứ lâu lâu nó bị nhập là cả tiểu đội phải lo giữ nó. Mãi về sau mới biết phòng nó ở trước kia có thằng chết trong đó. Đợt đó nó quấy cả đêm mà ông sĩ quan cũng phải sợ phải nhờ ông thầy nổi tiếng vùng đó tới ngay trong đêm. Ông thầy nói chuyện kiểu đéo gì với nó mà đéo ai hiểu. Sau đó ông thầy đào lật viên gạch dưới chân giường nó lên có tiền nó giấu trong đó. Nhờ đốt hộ giúp nó. Mà đúng là có tiền dưới đó thật. Sau vụ đó căn phòng bị niêm phong tới lúc thằng em tao xuất ngũ
Mười mấy năm trước cũng đi bộ đội, t là thằng lính bị chuyển nhiều đơn vị nhất luôn (đơn vị nào cũng muốn t) 4-5 đơn vị gì đó.
Lúc chuyển đến đơn vị trong sóc khmer là có 2 lần gặp chuyện lạ.
Đại đội đó có diện tích lớn nhất trong các đại đội t từng đến, nằm cạnh 2 cái chùa khmer.

Lần 1, t gác trong vọng gác, vọng gác này nằm cách khu ăn ở tầm 25m, xa vl. Do đặc thù vùng nên gác có súng với 30 viên đạn (đơn vị khác súng làm cảnh đéo có đạn). Tối gác có cái đèn treo trên cây cột đá phía ngoài đơn vị cách tầm 2m để thấy đường. Đang ngồi nghĩ ngợi lung tung, đùng cái nhìn qua cây cột thấy má nào áo trắng tinh đứng ngay cây cột. T cũng cứng tâm lý lắm, không nhìn nữa mà quay qua cây AK mở khóa an toàn, lên đạn. Quay lại nhìn thì không thấy nữa, không nghe tiếng động chạy đi, biến mất bằng cách nào? :burn_joss_stick:

Lần 2, lúc chiều mấy thằng c bộ (anh nuôi) chụp cái lò nấu cơm (lò nấu bằng trấu) ai ngờ trong ảnh có thằng nhỏ ngồi thu lu ngay chỗ đó. Mà ở ngoài không có trong ảnh lại có? Lúc đó t có điện thoại cũng xin qua rồi, nhưng mấy khứa sợ quá xóa mẹ mất.
Tối đó t được giao gác ngay cạnh bếp, chỗ này đéo có vọng gác, chỉ bắc cái ghế nhựa rồi ngồi, tối thui, phía sau là rừng núi. Đang ngồi cầm cây AK vẫn nghĩ ngợi lung tung như thường lệ. Thì phía cái lò bốc cháy, nhìn qua thì thấy thằng con nít chạy ra nhanh vl biến mất trong bóng tối. T biết rồi nên không đuổi theo, mà đuổi cũng không kịp. Giục mấy khứa c bộ dập đám cháy cũng may chỉ cháy trong lò. :pudency:
 
X
Theo như tao tìm hiểu được, đúng sai không biết.
Những người ko tái sinh được, hoặc lên cõi khác do họ bi vướng, ko an tâm về người thân con cái chưa trưởng thành hoặc sợ tài sản bị người khác lấy hoặc có yêu thương người nào đó...

Bởi vậy nó sinh ra cầu siêu, mục đích để họ hiểu. Cầu siêu này là giao tiếp bằng tâm truyền tâm, lời kinh hay chuông mõ là công cụ hỗ trợ cho tâm. Nhân tiên ai cần cầu siêu cho người thân ko cần phải quá nhiều thầy, cúng kiến quá lớn tốn tiền. Thầu tầm bậy nó ko tác dụng gì.
Cần người làm có tâm là quá đù.

p/s : phim Ghost (1990) của mỹ giải thích lý do vì sao ko siêu được.
Xứ lừa cứ kêu giá cho cao rồi đớp, mong chờ tụi nó có tâm thì khuya :)) :))
 
má, năm ngoái tao thuê phải một cái chung cư có mùi , nồi cơm để qua một đêm là chua loét , đĩa dưa lê mua về thắp hương nổ tung tóe trên ban thờ, đỉnh điểm vợ tao hơn một lần nhìn thấy cái bóng đen đi từ võng vào chỗ bếp .kinh vcl

má, năm ngoái tao thuê phải một cái chung cư có mùi , nồi cơm để qua một đêm là chua loét , đĩa dưa lê mua về thắp hương nổ tung tóe trên ban thờ, đỉnh điểm vợ tao hơn một lần nhìn thấy cái bóng đen đi từ võng vào chỗ bếp .kinh vcl
vậy còn không khí trong nhà đấy như nào, có phải lúc nào cũng dễ ẩm mốc ko?
 
vậy còn không khí trong nhà đấy như nào, có phải lúc nào cũng dễ ẩm mốc ko?
sao mày biết ,trong nhà cảm giác rất dễ ẩm mốc ,đặc biệt rất nhiều kiến ba khoang .trong phòng ngủ có lần tao bắt được mấy chục con như phim kinh dị vậy .tao ở tầng 10 lắp lưới nhỏ cửa sổ rồi éo hiểu sao vẫn bay vào đc . thời gian ấy công việc đình đốn , cả nhà ốm đau đi viện suốt .
 
sao mày biết ,trong nhà cảm giác rất dễ ẩm mốc ,đặc biệt rất nhiều kiến ba khoang .trong phòng ngủ có lần tao bắt được mấy chục con như phim kinh dị vậy .tao ở tầng 10 lắp lưới nhỏ cửa sổ rồi éo hiểu sao vẫn bay vào đc . thời gian ấy công việc đình đốn , cả nhà ốm đau đi viện suốt .
Nếu gặp trường hợp thế muốn ở yên ổn ko gặp hiện tượng lạ thì trước khi dọn vào cứ làm mâm cơm , cúng trời đât, thổ công thổ địa khấn luôn cả những “vị khách” vô hình nữa. Xin ở 1 tgian , chân thành như nói chuyện với họ là ở bth thôi, còn nếu sợ thì chuyển
 
Tao ko biết có ma thật không! Trải nghiệm của tao là đợt còn ngủ ở quán thì nửa đêm nghe tiếng nhạc thằng Nger, lúc đó đang mơ màng chửi dm thằng loz nào bật nhạc, tầm 15' sau thấy nhạc nó chạy hoài mới mở mắt ra thì nhìn đồng hồ thấy 12h15 có nghĩa là nhạc nó bật lúc 12h. Sau khi nhận thức dc vấn đề tao thấy rùng mình sợ vcl, lấy hết can đảm ra phòng sau check cái máy tính thì thấy nó tự bật nhạc nên rút điện rồi vào ngủ luôn!
P/s :Quán bạn tao rộng tầm 500m2, phong cách cũ ngày xưa nên nhìn nó cũng u ám, sau này có bà kia chuyên coi bói bảo là ở quán có 2 người âm, một ông già u60 ngồi ở góc ngoài với 1 đứa nhóc ở bếp!

Tao ko biết có ma thật không! Trải nghiệm của tao là đợt còn ngủ ở quán thì nửa đêm nghe tiếng nhạc thằng Nger, lúc đó đang mơ màng chửi dm thằng loz nào bật nhạc, tầm 15' sau thấy nhạc nó chạy hoài mới mở mắt ra thì nhìn đồng hồ thấy 12h15 có nghĩa là nhạc nó bật lúc 12h. Sau khi nhận thức dc vấn đề tao thấy rùng mình sợ vcl, lấy hết can đảm ra phòng sau check cái máy tính thì thấy nó tự bật nhạc nên rút điện rồi vào ngủ luôn!
P/s :Quán bạn tao rộng tầm 500m2, phong cách cũ ngày xưa nên nhìn nó cũng u ám, sau này có bà kia chuyên coi bói bảo là ở quán có 2 người âm, một ông già u60 ngồi ở góc ngoài với 1 đứa nhóc ở bếp!

Tao ko biết có ma thật không! Trải nghiệm của tao là đợt còn ngủ ở quán thì nửa đêm nghe tiếng nhạc thằng Nger, lúc đó đang mơ màng chửi dm thằng loz nào bật nhạc, tầm 15' sau thấy nhạc nó chạy hoài mới mở mắt ra thì nhìn đồng hồ thấy 12h15 có nghĩa là nhạc nó bật lúc 12h. Sau khi nhận thức dc vấn đề tao thấy rùng mình sợ vcl, lấy hết can đảm ra phòng sau check cái máy tính thì thấy nó tự bật nhạc nên rút điện rồi vào ngủ luôn!
P/s :Quán bạn tao rộng tầm 500m2, phong cách cũ ngày xưa nên nhìn nó cũng u ám, sau này có bà kia chuyên coi bói bảo là ở quán có 2 người âm, một ông già u60 ngồi ở góc ngoài với 1 đứa nhóc ở bếp!
Hồi nhỏ cỡ lớp 8 tao gặp vụ tương tự. ĐM cái quạt cây trong phòng tao nó tự bật lên, tự quay vòng vòng, xong tao đi ra định tắt thì nó tự tắt luôn. Quạt dạng bấm nút, đéo có điều khiển, tao nghe tiếng nút bấm kêu tạch 1 lần bật quạt lên, xong tạch 1 lần nữa tắt đi luôn.
Sau trong nhà cũng ko gặp gì lạ nữa nên tao kệ mẹ. Nhưng mỗi chuyện này đến giờ tao vẫn đéo giải thích đc.
 

Có thể bạn quan tâm

Top