Bọn nhà quê chúng t cũng chẳng thích HN lắm đâu nhưng nghiệp ..... ( không phân biệt nha bọn m )

Tôi nói thế này ông nào nghe được thì nghe, mà không nghe được thì comment cũng có học tí
Hà Nội hay các tỉnh cũng như nhau cả đều là người Việt Nam cả, người Hà Nội không khinh bỉ gì ai; tôi nhấn mạnh là người Hà Nội nhé chứ không phải người ở Hà Nội
Tôi chẳng biết có được gọi là người Hà Nội không nhưng nhà tôi ở đây từ những năm 1400 theo gia phả thì tôi thấy thế này
Cái cách người gốc Hà Nội là những người ứng xử có văn hoá, các bạn tỉnh khác đến ở mua nhà hay thuê nhà đến ở chỉ cần có ý thức chút thì không ai nói, ai chửi cả. Mà thậm chí đến câu chửi của người Hà Nội nó cũng là câu chửi có văn hoá chứ không phải như bây giờ là đ mẹ đ cha. Rác các bạn để trong nhà có bồ có sọt có túi đến giờ đổ rác thì ra đổ thì chắc không ai nói nhưng không các ông thấy góc phố chỗ cái thùng rác công cộng thì nó cũng không khác cái bãi rác là mấy mặc dù thùng nó cũng chưa đầy lắm.
Các ông các bà chửi con thì nói thật không khác hát cải lương hay hát chèo, chửi đến hàng xóm cách hai ba nhà vẫn nghe thấy nhưng câu kiểu: đ mẹ nhà mày nhé, m ăn cái l j mà mày ngu thế hả con chó kia. Dần dà thì trẻ con nó cũng học theo đua theo để chửi để vứt rác, để bừa bãi.
Các bạn cứ thử một lần ốm đau nhờ hàng xóm là người Hà Nội xem họ có khinh khi bạn như cách bạn nghĩ về họ không, họ vẫn giúp các bạn mà không hề nghĩ ngợi gì đâu.
Nói thế chứ các bạn ngẫm lại mà xem người Hà Nội hình như mang tiếng nhất thì phải cùng là câu nói mà người Hà Nội nói các bạn là đồ nhà quê các bạn tự ái thế người Sài Gòn bảo các bạn nơi khác là còn phèn thì các bạn lại cười ô cũng lạ thật. Chắc có khi người Hà Nội đến từ sao hoả chứ không phải người trái đất
Tiện thì tôi cũng kể một câu chuyện có thật của bản thân tôi xem thử xem như thế nào
Số là một buổi chiều chủ nhật hứng tình tôi đi ra 57 Hai Bà Trưng ăn bún ốc, nó cũng không ngon đặc sắc nhưng ít ra nó là bún ốc thật, tôi ngồi cạnh 2 mẹ con, bà mẹ chắc ngoài 50 đứa con thì tầm 94, 95 gì đấy, nghe giọng thì tôi đoán là người Thái Bình. Họ đến trước nên chủ hàng mang cho họ 2 bát bún, bà mẹ lúc này lấy thìa cho vào lọ giấm ớt múc giấm, thì tôi ngứa mồm bảo là cô ơi cái món này cô ăn thử giấm bỗng đi ạ cô xem có ngon không, tôi bảo thế vì tôi không muốn dùng thìa cá nhân của người ta cho thẳng vào lọ để múc và đúng thật thì bún ốc cho giấm bỗng nó thơm hơn và đúng vị hơn xíu; nói dứt mồm thì ôi thôi đứa con gái chỉ thẳng mặt và nói: đ mẹ thằng nhà quê biết cái đ gì mà nói. Thôi thì đúng mình quê thật ngậm bồ hòn mà ăn nốt bát bún ốc mà đi về thôi. Haiz nghĩ mà thấy mình ngu ngứa mồm làm chi rồi ăn chửi cho dại mặt
 
Ủa chứ HN bọn tao đi du học ko lẽ đc gần bố mẹ :oh: cứ làm như mỗi nhà quê bọn m là xa gia đình vậy:too_sad:
 
Tôi nói thế này ông nào nghe được thì nghe, mà không nghe được thì comment cũng có học tí
Hà Nội hay các tỉnh cũng như nhau cả đều là người Việt Nam cả, người Hà Nội không khinh bỉ gì ai; tôi nhấn mạnh là người Hà Nội nhé chứ không phải người ở Hà Nội
Tôi chẳng biết có được gọi là người Hà Nội không nhưng nhà tôi ở đây từ những năm 1400 theo gia phả thì tôi thấy thế này
Cái cách người gốc Hà Nội là những người ứng xử có văn hoá, các bạn tỉnh khác đến ở mua nhà hay thuê nhà đến ở chỉ cần có ý thức chút thì không ai nói, ai chửi cả. Mà thậm chí đến câu chửi của người Hà Nội nó cũng là câu chửi có văn hoá chứ không phải như bây giờ là đ mẹ đ cha. Rác các bạn để trong nhà có bồ có sọt có túi đến giờ đổ rác thì ra đổ thì chắc không ai nói nhưng không các ông thấy góc phố chỗ cái thùng rác công cộng thì nó cũng không khác cái bãi rác là mấy mặc dù thùng nó cũng chưa đầy lắm.
Các ông các bà chửi con thì nói thật không khác hát cải lương hay hát chèo, chửi đến hàng xóm cách hai ba nhà vẫn nghe thấy nhưng câu kiểu: đ mẹ nhà mày nhé, m ăn cái l j mà mày ngu thế hả con chó kia. Dần dà thì trẻ con nó cũng học theo đua theo để chửi để vứt rác, để bừa bãi.
Các bạn cứ thử một lần ốm đau nhờ hàng xóm là người Hà Nội xem họ có khinh khi bạn như cách bạn nghĩ về họ không, họ vẫn giúp các bạn mà không hề nghĩ ngợi gì đâu.
Nói thế chứ các bạn ngẫm lại mà xem người Hà Nội hình như mang tiếng nhất thì phải cùng là câu nói mà người Hà Nội nói các bạn là đồ nhà quê các bạn tự ái thế người Sài Gòn bảo các bạn nơi khác là còn phèn thì các bạn lại cười ô cũng lạ thật. Chắc có khi người Hà Nội đến từ sao hoả chứ không phải người trái đất
Tiện thì tôi cũng kể một câu chuyện có thật của bản thân tôi xem thử xem như thế nào
Số là một buổi chiều chủ nhật hứng tình tôi đi ra 57 Hai Bà Trưng ăn bún ốc, nó cũng không ngon đặc sắc nhưng ít ra nó là bún ốc thật, tôi ngồi cạnh 2 mẹ con, bà mẹ chắc ngoài 50 đứa con thì tầm 94, 95 gì đấy, nghe giọng thì tôi đoán là người Thái Bình. Họ đến trước nên chủ hàng mang cho họ 2 bát bún, bà mẹ lúc này lấy thìa cho vào lọ giấm ớt múc giấm, thì tôi ngứa mồm bảo là cô ơi cái món này cô ăn thử giấm bỗng đi ạ cô xem có ngon không, tôi bảo thế vì tôi không muốn dùng thìa cá nhân của người ta cho thẳng vào lọ để múc và đúng thật thì bún ốc cho giấm bỗng nó thơm hơn và đúng vị hơn xíu; nói dứt mồm thì ôi thôi đứa con gái chỉ thẳng mặt và nói: đ mẹ thằng nhà quê biết cái đ gì mà nói. Thôi thì đúng mình quê thật ngậm bồ hòn mà ăn nốt bát bún ốc mà đi về thôi. Haiz nghĩ mà thấy mình ngu ngứa mồm làm chi rồi ăn chửi cho dại mặt
Ơ cái vụ giấm bỗng quen thế nhờ. T từng đọc 1 chuyện tương tự thế này rồi hay sao ấy
 
Mà t thấy nhiều đứa hơi nâng cao cái danh "HN gốc" quá. Hà Nội mang tiếng thanh lịch không phải nhờ dân gốc, ấy là nhờ những kẻ sĩ lên kinh kia. Giới tri thức tụ tập về thủ đô mới khiến cho thủ đô ngàn năm văn hiến đó có danh thanh lịch. Còn về dân HN gốc t cũng tiếp xúc rồi (yêu cmnr cơ =))), t thấy cũng bình thường như dân tỉnh thôi, à họ có thêm cái khắt khe trong 1 số việc như ăn uống hay lễ nghi của dân thủ đô cũ.
Với t HN như nàng thơ của t vậy. Là giấc mơ thuở xưa, là tình yêu chớm nở, là những lá thư bỏ ngỏ và cũng là những hồi ức xa xôi. T không coi thành phố này là trạm dừng chân bắt buộc chỉ vì kiếm cơm mà thật sự coi nó là nơi một phần đời t sẽ thuộc về. Dù HN đã chẳng còn là HN thuở xưa t biết nhưng cũng đành chịu thôi, thứ gì mà chẳng có một thời của nó.
 
Nhớ nhà nhớ quê cô đơn, stress... là mental health. Thường thì ai cũng gặp cả và là hết sức bình thường. Nếu không có những mối quan hệ hay quan tâm mới thì rất dễ rơi vào trầm cảm. Nhẹ thì đi nói chuyện với mấy chuyên gia tâm lý còn nặng thì gặp bác sĩ tâm lý là giải quyết được.

Cảm xúc với quê cũ thì không sao nhưng còn trẻ mà muốn quấn quýt ruộng vườn thì nên xem lại
 
thứ nhất nếu mày coi Hanoi là nhà sẽ khác, tao ko nói tất cả nhưng rất nhiều người định cư ở sinh sống ở Hanoi chê bao rồi nói Hanoi gấp gáp xô bồ bla bla, nhưng mà nơi đây rộng mở với bọn mày có tinh thần xây dựng chút, tắt đường đừng cố chen lấn, đừng xả rác bừa bãi, ở trọ hay mua nhà cố trồng vài cái chậu cây, sống chậm lại 1 chút cảm nhận nó đi sẽ bớt mệt bớt chán hơn.
hôm trước có thằng viết bài đại ý là nghỉ tết người ngoại tỉnh về quê ko khí trong lành nó nói có phần đúng vì giảm người mà, nhưng tao cũng đéo thích thái độ phân biệt vùng miền, tao sống ở Hanoi nhé, ông bà nội, ông bà ngoại, bố mẹ tao sinh ra và lớn lên ở đây hết tao cũng chưa đi xa Hanoi quá 1 tháng nên tao hiểu cảm giác của mày khi 1 mình ở trên này(nhà tao cho người ta thuê ở nữa).
công bằng mà nói Hanoi mang cho mày cơ hội, mày coi nơi đây là quê hương, sống chậm lại và đóng góp nhiều hơn mày sẽ hoà nhập hơn, có nhiều lợi ích hơn và còn có thể kéo dài đến đời con cháu mày
Mày nói chán bỏ mẹ, toàn nặng mùi lý thuyết, bọn nó ngoại tỉnh về Hà Nội tìm cơ hội chi phí đánh đổi lớn hơn mày rất nhiều, một thằng sẵn nhà sẵn cửa, sẵn ăn thì sao hiểu thấu, những thằng phải cày bục mặt để chí ít kiếm được cái nhà, kiếm được chỗ đứng.Những điều đó đều phải bỏ thời gian, công sức... vậy sao có thể sống bình bình, đều đều, từ từ như thiển ý của mày được
 
Mày nói chán bỏ mẹ, toàn nặng mùi lý thuyết, bọn nó ngoại tỉnh về Hà Nội tìm cơ hội chi phí đánh đổi lớn hơn mày rất nhiều, một thằng sẵn nhà sẵn cửa, sẵn ăn thì sao hiểu thấu, những thằng phải cày bục mặt để chí ít kiếm được cái nhà, kiếm được chỗ đứng.Những điều đó đều phải bỏ thời gian, công sức... vậy sao có thể sống bình bình, đều đều, từ từ như thiển ý của mày được
Tôi lại hỏi ông luôn thế ở nhà ông cũng đổ rác xuống chân à
 
Phải về quê mới thấy sự yên bình thế nào - t chẳng muốn ra khỏi nơi này chút nào cả. T sống tình cảm, t rất muốn gần bố mẹ, gần người thân của t
Tết thật nhanh lại sắp bước vào guồng quay - Những đứa sinh ra ở HN đa số chắc không hiểu hết xa bố mẹ xa gia đình nó như thế nào - nhiều lúc đi làm về t mệt thèm bữa cơm nhà - nhưng chẳng ai nấu cho ăn cả - nhiều lúc đồng hồ báo thức không gọi nổi t dạy ấy thế mà mẹ t gọi được - nhiều lúc t ốm nghĩ tủi thân. Nhiều lúc buồn có ai tâm sự đâu - hay chúng mày nghĩ thằng đàn ông không nên có tâm sự và không nên kể lể ? đéo đúng đâu nhé.
Khi t xa nhà cảm giác quen dần thì ngại về nhưng khi về rồi thì t lại chẳng muốn đi nữa - Chẳng có động lực hay sự thôi thúc gì cả ( t vừa xin nghỉ thêm 2 ngày )
Còn về chuyện những đứa HN chúng m chửi mấy đứa nhà quê bọn t - ừ thì cũng được thôi nhưng t thấy đéo ra gì đâu :feel_good: bọn t không được chọn nơi sinh ra và chúng mày cũng thế :) một thành phố phát triển được thì phải có người nhập cư chứ :d - t muốn viết thêm nhưng thôi vậy là đủ rồi - vậy nhé :d
-- T nhắc lại là T không phân biệt vùng miền --
T cũng có cùng cảnh giống mày, cũng là một thằng nhà quê lên đất Sài Gòn đi học đại học rồi đi làm. T ở SG một mình không có người thân họ hàng gì ở đây, T là thằng dễ nói chuyện và khá được lòng người khác nhưng đôi lúc T vẫn thấy mình hơi lạc lõng vì nói giọng bắc nên trong một số vấn đề dân người ta không thiện cảm với T ngay từ đầu vì biết T là dân Bắc, cuộc sống cũng trở nên khó khăn hơn... Nhiều lúc nghĩ bọn nó được sinh ra ở thành phố sướng thật, có gia đình, có điều kiện, có nhiều thứ ngay cạnh, thấy bọn nó hay kêu tết đi du lịch chỗ này chỗ kia còn với T, ngày lễ tết T đều chỉ muốn về quê, về nhà cùng gia đình...
Tết rồi về quê t cũng không gặp được bố mẹ, bố mẹ t đi nước ngoài lao động năm nay mới về, cảm giác xa nhà đã buồn cảm giác ở nhà 1 mình ngày tết lại buồn thêm. Quê ai mà chẳng muốn ở nhưng không có tiền đéo có gì mà ăn mày ạ ! Lại xách balo “tha hương cầu thực” :(
T tự nhủ phải cố gắng cày cuốc nhiều tiền, có cơ hội trở lại quê làm ăn buôn bán, ổn định kinh tế, trang trải cuộc sống gia đình không để con T sau này giống T nữa.
 
Tao cũng quê. Năm nay đéo về ở HN ăn tết cho bọn thành phố thêm đông tắc đường
 
Khi t xa nhà cảm giác quen dần thì ngại về nhưng khi về rồi thì t lại chẳng muốn đi nữa - Chẳng có động lực hay sự thôi thúc gì cả ( t vừa xin nghỉ thêm 2 ngày )

-- T nhắc lại là T không phân biệt vùng miền --
t thì ngược lại, vì chốn quê quá yên bình nên không có nhiều cơ hội lắm. Nhất là đối với những gia đình bố mẹ không sống dựa vào lương hưu, thì tương lai họ sẽ phải lệ thuộc vào con cái (Trừ khi nhà giàu sẵn hoặc nghỉ dưỡng ở quê khi đã kiếm đủ). Vì lẽ đó, t k thấy thoải mái nhởn nhơ ở quê (dù tình cảm chân thành thì nhiều hơn, cuộc sống không mấy xô bồ, sống ngày qua ngày nhịp sống chậm rãi), cái yên bình đó cũng chỉ tốt cho bản thân thì chưa đủ.
Ở T.p thì ngược lại hoàn toàn, cái gì cũng khắc nghiệt hơn, cái gì cũng phải cố gắng mới được thì mới có động lực. Mà có động lực rồi thì m sẽ dám nghĩ đến cách xử lý những cái m than thở:
- Sợ cô đơn/xa gia đình, thì xây nhà rộng và mang gia đình theo định cư;
- Sáng không dậy nổi, thì nghĩ về bố mẹ mình đang từng ngày yếu đi đến nhường nào, cố gắng mà báo hiếu khi còn có thể. Hoặc nếu m làm những công việc được hưởng lương/kiếm tiền theo giờ thì m sẽ thấy ngủ nhiều/lười nhác sẽ thật lãng phí và tốn thời gian.
- Phần tâm sự: Tri kỷ khó tìm bỏ mẹ, cái này t thấy không gượng ép được. Rõ là cần thiết nhưng nó sẽ đến khi m trai qua khó khăn, hoạn nạn. Sống ở T.p lâu m nghĩ m sẽ biết loại người nào xứng đáng với thời gian và tiền bạc của m.
- Nơi sống: Ờ, sinh ra ở đâu m k quyết được, nhưng chốt lại một câu là sống ở đâu thì m quyết được và m sẵn sàng hi sinh và chịu khổ bao nhiêu để đạt được điều đó thôi
 
về quê kiếm ăn khó hơn sự nghiệp cũng khó lên cá nhân tao thấy vậy, mà ở hà nội hay bất cứ thành phố lớn nào cs thì bon chen vl mấy thằng ml, t sn 90 trả biết làm sao đi mẹ nó lang thang gần hết cái miền bắc này rồi vẫn về hà nội bám trụ ở đây, nhiều khi mệt mỏi muốn về cụ quê mà về thì lấy cức đổ vào mồm éo mẹ :))))), đời đéo như mơ vẫn phải nhe răng đi mà kiếm sống.
 
Sinh ra ở đâu không quan trọng, quan trọng thái độ sống như nào thôi.
 
Thứ nhất là nếu đéo có dân tứ xứ lên HN thì dân HN mốc mồm. Thứ 2 là dân HN tiếp xúc dân tỉnh lẻ thì học được cái tốt cũng như tật xấu của dân tỉnh lẻ và ngược lại. Thứ 3 là dân HN chửi hay như hát là có thật :)) Nghe dân Hà Nội chửi nhau nhiều khi như nghe ca nhạc
 
Nói thật Hà Nội sinh viên về hết người tỉnh về hết thì đéo hiểu bọn nó sống bằng gì. Tao sợ bọn phân biệt vùng miền quá
Đm người tỉnh về thì bọn tao lại ngon, xin việc đỡ bị cạnh tranh nhiều. Chứ ae các tỉnh lên nhiều, dân hà nội bọn tao nhiều khi đi xin việc khó vì cạnh tranh vl.
 
Thứ nhất là nếu đéo có dân tứ xứ lên HN thì dân HN mốc mồm. Thứ 2 là dân HN tiếp xúc dân tỉnh lẻ thì học được cái tốt cũng như tật xấu của dân tỉnh lẻ và ngược lại. Thứ 3 là dân HN chửi hay như hát là có thật :)) Nghe dân Hà Nội chửi nhau nhiều khi như nghe ca nhạc
Tao từ bé không có chửi ai, đánh nhau cũng ko bao giờ luôn
 
Đm người tỉnh về thì bọn tao lại ngon, xin việc đỡ bị cạnh tranh nhiều. Chứ ae các tỉnh lên nhiều, dân hà nội bọn tao nhiều khi đi xin việc khó vì cạnh tranh vl.
Các giám đốc công ty lớn toàn người tỉnh, xong xin cho con cháu ở quê lên , chứ dân gốc hn xin việc khó vl
 

Có thể bạn quan tâm

Top