Cách dạy con để con có một cuộc sống hạnh phúc, trọn vẹn

Anh không thông minh, nhưng anh có phương pháp thông minh.

Quân không thấy, nhiều người thiếu niên anh kiệt, trung lão niên biến phế vật lui vào sân khấu.

Cũng có thiếu niên thường thường không gì lạ, trung lão niên đại triển phong quang.

Gia đình luôn là chỗ mấu chốt trong giáo dục, tiếp đến là xã hội, cuối cùng mới là nhà trường.
 
Về lâu về dài thì chưa biết. Nhưng hiện tại lứa 2kx bọn tao thì những đứa nhà giàu vẫn cứ giàu, ra kinh doanh riêng hết rồi nè. Những đứa nhà nghèo chắc vẫn đang bận cố gắng =))
Tao nghĩ do một phần ba mẹ nó dạy con chứ giàu mà ko dạy nó nên người nó phá của ghê lắm
 
Tao nghĩ do một phần ba mẹ nó dạy con chứ giàu mà ko dạy nó nên người nó phá của ghê lắm
Ừ, thì người giàu dạy kiểu khác. Nếu bố mẹ m chỉ cho m được lời khuyên rồi để m tự bước đi, thì bố mẹ t sẽ tận tay che chở và dẫn dắt t bước đi. Bố mẹ m là bàn đạp, còn bố mẹ t là đôi cánh à. Cái này không phải lý thuyết suông đâu :)) Mà tổ tiên nhà t, đời các cụ đến ông bà t đều có điều kiện lắm. Chẳng qua đến đời bố mẹ t gặp nhiều chuyện không may, chưa phải thời thế nên cũng dần tiêu tán. Nhưng không vì thế mà t bị ngó lơ, t vẫn sống và làm việc như bước đi tìm kho báu khi bố mẹ t đã đưa t bản đồ.
Vốn dĩ bố mẹ giàu là đã hơn người ta vài bậc, chỉ là chọn giậm chân tại chỗ, chọn thụt lùi hay chọn bước tiếp mà thôi.
 
Ừ, thì người giàu dạy kiểu khác. Nếu bố mẹ m chỉ cho m được lời khuyên rồi để m tự bước đi, thì bố mẹ t sẽ tận tay che chở và dẫn dắt t bước đi. Bố mẹ m là bàn đạp, còn bố mẹ t là đôi cánh à. Cái này không phải lý thuyết suông đâu :)) Mà tổ tiên nhà t, đời các cụ đến ông bà t đều có điều kiện lắm. Chẳng qua đến đời bố mẹ t gặp nhiều chuyện không may, chưa phải thời thế nên cũng dần tiêu tán. Nhưng không vì thế mà t bị ngó lơ, t vẫn sống và làm việc như bước đi tìm kho báu khi bố mẹ t đã đưa t bản đồ.
Vốn dĩ bố mẹ giàu là đã hơn người ta vài bậc, chỉ là chọn giậm chân tại chỗ, chọn thụt lùi hay chọn bước tiếp mà thôi.
bm tao cơ bản cũng có học hành
Cả 2 người đều học đh hết mà ko biết sao tao đần dữ
Một điều mà khi t nghĩ về ba tao mà t luôn respect tuyệt đối là ổng ko bao giờ hạ mình xin xỏ hay nịnh nọt
 
tao nghĩ ko phải mình gia đình mày như vậy. đấy là tình trạng chung của xã hội lúc đó. cả mấy thế hệ sống trong khó khăn và thiếu thông tin, thiếu hiểu biết. cũng gọi là đc đi học nhưng bị nhồi nhét quá nhiều tư tường sai lạc nhằm mục đích chính trị. thế nên các ông bà thời đó coi nhiều cái sai lè ra là sự thật và lẽ phải đương nhiên. Đơn giản nhất họ bình thường hoá những hành vi trộm cắp mà không hiểu rằng nó đang làm hại chính mình. các cụ đều cho rằng làm quan, lương ít, lộc nhiều, tham ô tham nhũng là bình thường. chả có vấn đề đạo đức gì đối với mấy thẳng quan tham nhũng cả. thậm chí còn ép con học để sau này nó dc làm quan như mấy thằng sếp đang bóc lột sức lao động và ăn trộm thành quả lao động của cả xã hội, trong đó có bản thân mình. sau này tao hiểu ra thì thấy tội các cụ. và cũng thấy may mắn vì mình sống ở thời kì chuyển giao và mở cửa, Internet và kinh tế mở cửa đã giúp thay đổi nhận thức rất nhiều. khi nhìn lại thì mới thấy có thể hạnh phúc hay ko nó cũng mang tính tương đối. vì bọn người nc Ngoài nó nhìn thấy VN ô nhiễm, thực phẩm bẩn, giao thông hỗn loạn, vẫn còn tham nhũng khắp nơi, chúng nó chỉ sang du lịch cho vui, hoặc lợi dụng giá nhân công rẻ để kiếm lời. chứ trong mắt chúng nó: cuộc sống ở VN khổ VL. nên là thôi buông bỏ đi. có khi ông già vẫn phát biểu mấy câu khó nghe và thái độ tự tin một cách kì lạ. nhưng buông bỏ ko oán trách là cách tự tha thứ cho bản thân. con cái mình sau này cũng sẽ phán xét mình như vậy. cái mình dạy và định hướng cho nó hôm nay chắc gì đã đúng cho ngày mai. chỉ có thể giúp nó hiểu bản chất con người và khả năng thích ứng thôi
 
bm tao cơ bản cũng có học hành
Cả 2 người đều học đh hết mà ko biết sao tao đần dữ
Một điều mà khi t nghĩ về ba tao mà t luôn respect tuyệt đối là ổng ko bao giờ hạ mình xin xỏ hay nịnh nọt
định ko còm nữa nhưng t thấy nhột nên vào lại, đợt đi học t cũng học ko tệ nhưng khi đi làm thì thấy mình đần đụt 1 cách lạ thường. Căn bản là do đi học thì học theo kiểu vẹt, thầy hướng dẫn sao thì làm y vậy, ko có sáng tạo, ko có tự tư duy. Sau ra làm việc phải học lại cách tư duy hết :)) ko phải mỗi m thấy thế đâu
 
Từ nhỏ tao ko phải là một đứa thông minh
Tiếp thu hiểu bài khá chậm, học lực 12 năm đều trung bình nhưng ba mẹ tao luôn bắt tao học.
Đổ cả núi tiền cho tao học tiếng Anh mà nửa câu viết cũng đéo đc.

Rồi ba mẹ nhận ra tao ko học giỏi nên thấy tao thi chỉ đậu cao đẳng cũng ko bắt ép gì. Nhưng tao lén đi ôn rồi đậu vô đc Bách khoa đn. Ngày tao báo đậu đh ba mẹ tao bất ngờ khóc om sòm luôn. Nhớ mãi đéo bao giờ quên.

Khi tao mới đi làm lương thấp lè tè nghĩ lại tao giận 2 obg vl. Đi học cấp 3 đúng 4, 5 bộ quần áo. Xe đạp ko có. Đi học đại học cũng ko có máy tính. Xe đạp cũng đéo có huống chi là điện thoại. Bạn bè tao thì cái đéo gì cũng có. Ăn nhậu liên miên.

Ba tao ko bao giờ cho tao cái gì ngoài định hướng cho tao nên làm gì. Ổng nói là t phải nghe. Hồi xưa tao thích kiến trúc nhưng ổng bắt tao học cntt

Khi tao đi làm đc mấy năm ngó lại thì mấy đứa nhà nghèo nhứt lại thành công nhứt. Còn mấy đứa đầy đủ thì bỏ học, li dị, độ banh phá của tùm lum. Nếu chúng m ở điện bàn quê tao thì sẽ biết tụi 8x, 9x con nhà giàu bị lừa độ banh rất nhiều.
Tao có thằng bạn học kiến trúc giờ thất nghiệp làm thu ngân còn tao làm dev ghẻ cũng đc 12 năm rồi

tụi m thử chiêm nghiệm xem
Nhà nghèo giàu ko quan trọng, vấn đề cha mẹ có nghiêm khắc và định hướng cho con hay ko
Bm ko làm đc 2 cái này thì đứa con xác định thất bại
Thật ra Ngạn nghĩ điều quan trọng nhất là định hướng và kiên trì với hướng mình chọn , nên cho con học kèm theo trải nghiệm sớm để con nó chọn đúng hướng nó đam mê , tránh lãng phí time ( cái mà thế hệ trước chúng ta bị khá nhiều ) . Có lẽ đến 90 % xammer làm không đúng chuyên môn mình được học .
 
bm tao cơ bản cũng có học hành
Cả 2 người đều học đh hết mà ko biết sao tao đần dữ
Một điều mà khi t nghĩ về ba tao mà t luôn respect tuyệt đối là ổng ko bao giờ hạ mình xin xỏ hay nịnh nọt
mấy thằng nẩu như m, nói nãy giờ ý là khoe mày giỏi, xong khoe ngầm luôn bome mày , t nói chuẩn ko, khoe cl gì thì khoe cứ quăng hết thành tích lên đây, mõm ai chả nói được, vậy cho vuông.
 
mấy thằng nẩu như m, nói nãy giờ ý là khoe mày giỏi, xong khoe ngầm luôn bome mày , t nói chuẩn ko, khoe cl gì thì khoe cứ quăng hết thành tích lên đây, mõm ai chả nói được, vậy cho vuông.
nói chung thì tao cũng gặp may nhiều
Nói về thứ tự xã hội gia đình t chỉ ở mức khá
Ở cái xứ này ai cũng nghèo nên ai mà khá thì có vẻ ok hơn nhưng so với bọn tp thì bt
tao làm j mà m khó chịu vậy
Đi làm đã đủ mệt rồi sống nhẹ nhàng đc chừng nào hay chừng đó
 
Thấy gia cảnh nhà m y như tao luôn. Đhs hồi đi học t có vài bộ quần áo,đéo có bộ nào đẹp để diện đi chơi. Obz cũng éo định hướng gì
Đi học 1 năm đúng 2 bộ. Có năm chỉ có 1 bộ mặc từ lớp 10 tới lớp 12
Lên lớp 11 cặc bự tổ bố mẹ t ko sắm quần xì cho nữa cơ mới vcl
 
Đi học 1 năm đúng 2 bộ. Có năm chỉ có 1 bộ mặc từ lớp 10 tới lớp 12
Lên lớp 11 cặc bự tổ bố mẹ t ko sắm quần xì cho nữa cơ mới vcl
Tao còn toàn phải mặc lại quần áo cũ ng ta cho. Tiền ăn vặt cũng đéo có,trong người đéo bao giờ có tiền nên lớn lên tao cũng ngu ngơ đéo biết tiêu tiền và dùng tiền( cái này t thấy quan trọng nhất mà nhà nghèo đéo bao giờ biết dạy con về tài chính và tiền bạc)
 
Từ nhỏ tao ko phải là một đứa thông minh
Tiếp thu hiểu bài khá chậm, học lực 12 năm đều trung bình nhưng ba mẹ tao luôn bắt tao học.
Đổ cả núi tiền cho tao học tiếng Anh mà nửa câu viết cũng đéo đc.

Rồi ba mẹ nhận ra tao ko học giỏi nên thấy tao thi chỉ đậu cao đẳng cũng ko bắt ép gì. Nhưng tao lén đi ôn rồi đậu vô đc Bách khoa đn. Ngày tao báo đậu đh ba mẹ tao bất ngờ khóc om sòm luôn. Nhớ mãi đéo bao giờ quên.

Khi tao mới đi làm lương thấp lè tè nghĩ lại tao giận 2 obg vl. Đi học cấp 3 đúng 4, 5 bộ quần áo. Xe đạp ko có. Đi học đại học cũng ko có máy tính. Xe đạp cũng đéo có huống chi là điện thoại. Bạn bè tao thì cái đéo gì cũng có. Ăn nhậu liên miên.

Ba tao ko bao giờ cho tao cái gì ngoài định hướng cho tao nên làm gì. Ổng nói là t phải nghe. Hồi xưa tao thích kiến trúc nhưng ổng bắt tao học cntt

Khi tao đi làm đc mấy năm ngó lại thì mấy đứa nhà nghèo nhứt lại thành công nhứt. Còn mấy đứa đầy đủ thì bỏ học, li dị, độ banh phá của tùm lum. Nếu chúng m ở điện bàn quê tao thì sẽ biết tụi 8x, 9x con nhà giàu bị lừa độ banh rất nhiều.
Tao có thằng bạn học kiến trúc giờ thất nghiệp làm thu ngân còn tao làm dev ghẻ cũng đc 12 năm rồi

tụi m thử chiêm nghiệm xem
Nhà nghèo giàu ko quan trọng, vấn đề cha mẹ có nghiêm khắc và định hướng cho con hay ko
Bm ko làm đc 2 cái này thì đứa con xác định thất bại
Bán cả nhà mày cho nó học bách khoa xem
 
Tao còn toàn phải mặc lại quần áo cũ ng ta cho. Tiền ăn vặt cũng đéo có,trong người đéo bao giờ có tiền nên lớn lên tao cũng ngu ngơ đéo biết tiêu tiền và dùng tiền( cái này t thấy quan trọng nhất mà nhà nghèo đéo bao giờ biết dạy con về tài chính và tiền bạc)
Mẹ tao toàn mua đồ si đồ bành cho tao mặc. Cái áo có mấy ngàn bạc mặc mấy năm vl
 
Định hướng cho chính bản thân mình ở hiện tại còn chênh vênh nữa là cho một đứa con nít chưa nhận thức đầy đủ....

Tóm lại, cái yêu thương của người làm cha mẹ rất hiếm người cho con sự yêu thương đúng nghĩa, đa số chỉ bắt con cái làm theo những gì mà bản thân người làm cha mẹ tự cho là đúng đắn, là tốt đẹp... đó là là vô minh tham ái chứ yêu thương gì?
chuẩn !
Họ hàng bên nội tao có 1 thanh niên.
Thanh niên này ban đầu đi học đại học ngành kế toán. Học được 1, 2 năm thì bị ông già bắt đi học sư phạm.
Học được 1 năm thì bỏ. Sau đấy đi làm gì đấy tao không rõ. Giờ thì về nhà đi làm nông ở mấy mảnh vườn của ông già đã mua từ trước.
Tao có suy nghĩ nếu thanh niên này mà không bị ông già bắt về làm nông thì giờ có lẽ cũng đã ra trường rồi kiếm được công ty nào rồi. Bữa hồi tết có nói chuyện với thanh niên đấy dạo này có ổn không thì thanh niên đấy kêu không ổn.

Còn 1 chuyện khác tao mới nhớ ra. Cũng là họ hàng bên nội tao có 1 thanh niên khác.
Thanh niên này bị ông già bắt đi công an. Sau này khi thanh niên đấy đi làm công an rồi thì ông già thanh niên đấy hối hận. Ông già đấy bảo biết thế ngày xưa không cho đi công an, mỗi lần tết tới thì thanh niên đấy không có ở nhà(do phải đi trực). Không có thanh niên đấy nên ông già buồn.
 
chuẩn !
Họ hàng bên nội tao có 1 thanh niên.
Thanh niên này ban đầu đi học đại học ngành kế toán. Học được 1, 2 năm thì bị ông già bắt đi học sư phạm.
Học được 1 năm thì bỏ. Sau đấy đi làm gì đấy tao không rõ. Giờ thì về nhà đi làm nông ở mấy mảnh vườn của ông già đã mua từ trước.
Tao có suy nghĩ nếu thanh niên này mà không bị ông già bắt về làm nông thì giờ có lẽ cũng đã ra trường rồi kiếm được công ty nào rồi. Bữa hồi tết có nói chuyện với thanh niên đấy dạo này có ổn không thì thanh niên đấy kêu không ổn.

Còn 1 chuyện khác tao mới nhớ ra. Cũng là họ hàng bên nội tao có 1 thanh niên khác.
Thanh niên này bị ông già bắt đi công an. Sau này khi thanh niên đấy đi làm công an rồi thì ông già thanh niên đấy hối hận. Ông già đấy bảo biết thế ngày xưa không cho đi công an, mỗi lần tết tới thì thanh niên đấy không có ở nhà(do phải đi trực). Không có thanh niên đấy nên ông già buồn.
Buồn nhỉ
 
Từ nhỏ tao ko phải là một đứa thông minh
Tiếp thu hiểu bài khá chậm, học lực 12 năm đều trung bình nhưng ba mẹ tao luôn bắt tao học.
Đổ cả núi tiền cho tao học tiếng Anh mà nửa câu viết cũng đéo đc.

Rồi ba mẹ nhận ra tao ko học giỏi nên thấy tao thi chỉ đậu cao đẳng cũng ko bắt ép gì. Nhưng tao lén đi ôn rồi đậu vô đc Bách khoa đn. Ngày tao báo đậu đh ba mẹ tao bất ngờ khóc om sòm luôn. Nhớ mãi đéo bao giờ quên.

Khi tao mới đi làm lương thấp lè tè nghĩ lại tao giận 2 obg vl. Đi học cấp 3 đúng 4, 5 bộ quần áo. Xe đạp ko có. Đi học đại học cũng ko có máy tính. Xe đạp cũng đéo có huống chi là điện thoại. Bạn bè tao thì cái đéo gì cũng có. Ăn nhậu liên miên.

Ba tao ko bao giờ cho tao cái gì ngoài định hướng cho tao nên làm gì. Ổng nói là t phải nghe. Hồi xưa tao thích kiến trúc nhưng ổng bắt tao học cntt

Khi tao đi làm đc mấy năm ngó lại thì mấy đứa nhà nghèo nhứt lại thành công nhứt. Còn mấy đứa đầy đủ thì bỏ học, li dị, độ banh phá của tùm lum. Nếu chúng m ở điện bàn quê tao thì sẽ biết tụi 8x, 9x con nhà giàu bị lừa độ banh rất nhiều.
Tao có thằng bạn học kiến trúc giờ thất nghiệp làm thu ngân còn tao làm dev ghẻ cũng đc 12 năm rồi

tụi m thử chiêm nghiệm xem
Nhà nghèo giàu ko quan trọng, vấn đề cha mẹ có nghiêm khắc và định hướng cho con hay ko
Bm ko làm đc 2 cái này thì đứa con xác định thất bại
Có mày đéo hiểu bản chất nhà mày. Chứ như nhà cậu Khôi thì cả thiên hạ đéo bú đít chạy kịp cậu
 
Từ nhỏ tao ko phải là một đứa thông minh
Tiếp thu hiểu bài khá chậm, học lực 12 năm đều trung bình nhưng ba mẹ tao luôn bắt tao học.
Đổ cả núi tiền cho tao học tiếng Anh mà nửa câu viết cũng đéo đc.

Rồi ba mẹ nhận ra tao ko học giỏi nên thấy tao thi chỉ đậu cao đẳng cũng ko bắt ép gì. Nhưng tao lén đi ôn rồi đậu vô đc Bách khoa đn. Ngày tao báo đậu đh ba mẹ tao bất ngờ khóc om sòm luôn. Nhớ mãi đéo bao giờ quên.

Khi tao mới đi làm lương thấp lè tè nghĩ lại tao giận 2 obg vl. Đi học cấp 3 đúng 4, 5 bộ quần áo. Xe đạp ko có. Đi học đại học cũng ko có máy tính. Xe đạp cũng đéo có huống chi là điện thoại. Bạn bè tao thì cái đéo gì cũng có. Ăn nhậu liên miên.

Ba tao ko bao giờ cho tao cái gì ngoài định hướng cho tao nên làm gì. Ổng nói là t phải nghe. Hồi xưa tao thích kiến trúc nhưng ổng bắt tao học cntt

Khi tao đi làm đc mấy năm ngó lại thì mấy đứa nhà nghèo nhứt lại thành công nhứt. Còn mấy đứa đầy đủ thì bỏ học, li dị, độ banh phá của tùm lum. Nếu chúng m ở điện bàn quê tao thì sẽ biết tụi 8x, 9x con nhà giàu bị lừa độ banh rất nhiều.
Tao có thằng bạn học kiến trúc giờ thất nghiệp làm thu ngân còn tao làm dev ghẻ cũng đc 12 năm rồi

tụi m thử chiêm nghiệm xem
Nhà nghèo giàu ko quan trọng, vấn đề cha mẹ có nghiêm khắc và định hướng cho con hay ko
Bm ko làm đc 2 cái này thì đứa con xác định thất bại


Tao định không còm, mà làm nháy rồi về vậy... :D

Tít mày nói về cách dạy con, và nhìn nhận lại cuộc sống của bản thân mày để suy ra là giàu nghèo ko quan trọng, quan trọng là bố mẹ phải nghiêm khắc và định hướng cho con.

Tao ghi nhận là mày đúng, nhưng nó chỉ là một phần nhỏ, rất nhỏ. Và cũng không nên đánh đồng rằng bố mẹ không làm được 2 điều đó, thì đứa con xác định thất bại. Ngoài kia có nhiều người không cha, không mẹ, nhưng người ta vẫn thành công, hạnh phúc đấy thôi. Chưa nói đến định nghĩa thành công của mày là gì nữa.

Mày hãy thấy hạnh phúc vì còn có bố mẹ, chứ chưa nói đến việc nghiêm khắc hay định hướng cho nữa. Mày may mắn vì còn được định hướng, và tao thấy mày cũng ít nhất là thành công theo cách mày nghĩ. Xin chúc mừng.

Một vài tuổi nữa, tao nghĩ mày sẽ nhận thấy không có gì là quan trọng cả. Việc dạy con, thì hãy cứ để nó tự nhiên, đừng quá nghiêm khắc hay định hướng gì cả. Vì một mình mày không thể thay đổi hoàn toàn cuộc sống của nó đâu.

Thân ái
 
30 chưa phải là Tết, mày cứ nghiệm dần tới lúc con mày lớn. Nói về dạy con, mỗi đứa một bài, không đứa nào giống đứa nào. :vozvn (19): :vozvn (19): :vozvn (19):
 
Định hướng cho chính bản thân mình ở hiện tại còn chênh vênh nữa là cho một đứa con nít chưa nhận thức đầy đủ....

Tóm lại, cái yêu thương của người làm cha mẹ rất hiếm người cho con sự yêu thương đúng nghĩa, đa số chỉ bắt con cái làm theo những gì mà bản thân người làm cha mẹ tự cho là đúng đắn, là tốt đẹp... đó là là vô minh tham ái chứ yêu thương gì?
Mình chênh vênh do tuổi chúng mình chưa thực sự được định hướng đúng đắn nên tốn khá nhiều time.
 

Có thể bạn quan tâm

Top