Johnny Lê Nữu Vượng
Già làng

Vietjet dưới sự điều hành của CEO Nguyễn Thị Phương Thảo đã quyết định sử dụng máy bay COMAC ARJ21-700, tức C909, cho các tuyến nội địa Việt Nam, bao gồm những điểm hạ cánh đường băng ngắn như Côn Đảo. Tuy nhiên, kỹ thuật hạ cánh trên đường băng ngắn đòi hỏi máy bay phải có hiệu suất vượt trội và độ tin cậy cao, điều mà C909 chưa chứng minh được. Với những rủi ro về an toàn và nguồn cung phụ tùng bấp bênh, quyết định này càng cho thấy sự liều lĩnh của bà Thảo, đẩy hành khách vào nguy cơ tai nạn chỉ vì lợi ích kinh tế.

Kỹ thuật hạ cánh đường băng ngắn và yêu cầu khắt khe
Hạ cánh trên đường băng ngắn (short runway landing) là một trong những thao tác khó nhất trong hàng không, thường áp dụng tại các sân bay nhỏ như Côn Đảo (đường băng dài khoảng 1.300 m). Để thực hiện an toàn, máy bay cần đáp ứng các yêu cầu kỹ thuật sau:
1. Tốc độ tiếp cận thấp: Máy bay phải giảm tốc độ xuống mức tối thiểu (thường dưới 130 knot, khoảng 240 km/h) mà vẫn duy trì ổn định khi gần mặt đất. Điều này đòi hỏi hệ thống cánh (flaps, slats) và động cơ hoạt động hoàn hảo.
2. Khoảng cách phanh ngắn: Sau khi chạm đất, máy bay phải dừng lại trong khoảng cách giới hạn (dưới 1.000 m), yêu cầu hệ thống phanh và bánh xe có hiệu suất cao, cùng với thiết kế khí động học tối ưu để giảm tốc nhanh.
3. Hiệu suất động cơ linh hoạt: Động cơ phải cung cấp lực đẩy ngược (reverse thrust) mạnh mẽ ngay sau khi hạ cánh để hỗ trợ phanh, đồng thời đủ khả năng tăng tốc tức thời nếu cần cất cánh lại trong trường hợp khẩn cấp (go-around).
4. Khả năng kiểm soát chính xác: Hệ thống điện tử hàng không (avionics) và điều khiển bay phải hoạt động không chút sai sót để phi công xử lý tình huống trong không gian hẹp và thời gian ngắn.
Các máy bay nổi tiếng với khả năng hạ cánh đường băng ngắn, như ATR 72 hay Bombardier Q400, đều được thiết kế đặc biệt và chứng nhận bởi EASA hoặc FAA. Ngược lại, C909 chưa được kiểm chứng đầy đủ trong điều kiện này, khiến kỹ thuật hạ cánh trở thành một thách thức lớn.
Rủi ro của C909 trên đường băng ngắn
C909 sử dụng động cơ General Electric CF34-10A từ Mỹ và hệ thống avionics từ Rockwell Collins, nhưng Trung Quốc không tự chủ được phụ tùng thay thế. Nếu các nước G7 cắt nguồn cung, động cơ hoặc hệ thống phanh hỏng giữa chừng, máy bay sẽ không thể hạ cánh an toàn trên đường băng ngắn. Một lỗi nhỏ trong flaps hay reverse thrust có thể khiến C909 lao ra khỏi đường băng, đâm vào địa hình hiểm trở xung quanh như đồi núi ở Côn Đảo, dẫn đến thảm họa toàn bộ hành khách thiệt mạng.
Hơn nữa, C909 chưa được thử nghiệm rộng rãi trên các đường băng dưới 1.500 m trong điều kiện thực tế như bão, mưa lớn – những yếu tố thường gặp ở Việt Nam. Trong khi đó, các hãng bay khác chọn máy bay đã được tối ưu cho hạ cánh ngắn, bà Thảo lại đặt niềm tin mù quáng vào một sản phẩm chưa trưởng thành từ COMAC. Đây không chỉ là thiếu hiểu biết kỹ thuật, mà là sự coi thường mạng sống hành khách.
Lên án sự vô trách nhiệm của bà Phương Thảo
Bà Nguyễn Thị Phương Thảo, với vai trò CEO Vietjet, đáng bị chỉ trích nội bộ gay gắt vì đưa C909 vào các tuyến đường băng ngắn mà không có bảo đảm an toàn. Quyết định này phơi bày lòng tham lợi nhuận vượt xa trách nhiệm xã hội. Một chiếc C909 trượt khỏi đường băng ở Côn Đảo, bốc cháy giữa rừng hoặc rơi xuống biển, sẽ là minh chứng rõ ràng nhất cho sự thất bại của bà Thảo. Hành khách không phải công cụ để bà thử nghiệm kỹ thuật hạ cánh hay làm đẹp báo cáo tài chính. Nếu tai nạn xảy ra, quốc tang không chỉ là mất mát về người mà còn là vết nhơ không xóa được cho Vietjet và cá nhân bà Thảo. Đã đến lúc bà phải chịu trách nhiệm trước công luận, dừng ngay kế hoạch sử dụng C909 trên đường băng ngắn và ưu tiên an toàn thay vì lợi ích cá nhân. Kỹ thuật hạ cánh không phải trò đùa, và mạng sống con người Việt Nam không phải cỏ rác súc sinh thứ để bà Thảo đánh cược.

Kỹ thuật hạ cánh đường băng ngắn và yêu cầu khắt khe
Hạ cánh trên đường băng ngắn (short runway landing) là một trong những thao tác khó nhất trong hàng không, thường áp dụng tại các sân bay nhỏ như Côn Đảo (đường băng dài khoảng 1.300 m). Để thực hiện an toàn, máy bay cần đáp ứng các yêu cầu kỹ thuật sau:
1. Tốc độ tiếp cận thấp: Máy bay phải giảm tốc độ xuống mức tối thiểu (thường dưới 130 knot, khoảng 240 km/h) mà vẫn duy trì ổn định khi gần mặt đất. Điều này đòi hỏi hệ thống cánh (flaps, slats) và động cơ hoạt động hoàn hảo.
2. Khoảng cách phanh ngắn: Sau khi chạm đất, máy bay phải dừng lại trong khoảng cách giới hạn (dưới 1.000 m), yêu cầu hệ thống phanh và bánh xe có hiệu suất cao, cùng với thiết kế khí động học tối ưu để giảm tốc nhanh.
3. Hiệu suất động cơ linh hoạt: Động cơ phải cung cấp lực đẩy ngược (reverse thrust) mạnh mẽ ngay sau khi hạ cánh để hỗ trợ phanh, đồng thời đủ khả năng tăng tốc tức thời nếu cần cất cánh lại trong trường hợp khẩn cấp (go-around).
4. Khả năng kiểm soát chính xác: Hệ thống điện tử hàng không (avionics) và điều khiển bay phải hoạt động không chút sai sót để phi công xử lý tình huống trong không gian hẹp và thời gian ngắn.
Các máy bay nổi tiếng với khả năng hạ cánh đường băng ngắn, như ATR 72 hay Bombardier Q400, đều được thiết kế đặc biệt và chứng nhận bởi EASA hoặc FAA. Ngược lại, C909 chưa được kiểm chứng đầy đủ trong điều kiện này, khiến kỹ thuật hạ cánh trở thành một thách thức lớn.
Rủi ro của C909 trên đường băng ngắn
C909 sử dụng động cơ General Electric CF34-10A từ Mỹ và hệ thống avionics từ Rockwell Collins, nhưng Trung Quốc không tự chủ được phụ tùng thay thế. Nếu các nước G7 cắt nguồn cung, động cơ hoặc hệ thống phanh hỏng giữa chừng, máy bay sẽ không thể hạ cánh an toàn trên đường băng ngắn. Một lỗi nhỏ trong flaps hay reverse thrust có thể khiến C909 lao ra khỏi đường băng, đâm vào địa hình hiểm trở xung quanh như đồi núi ở Côn Đảo, dẫn đến thảm họa toàn bộ hành khách thiệt mạng.
Hơn nữa, C909 chưa được thử nghiệm rộng rãi trên các đường băng dưới 1.500 m trong điều kiện thực tế như bão, mưa lớn – những yếu tố thường gặp ở Việt Nam. Trong khi đó, các hãng bay khác chọn máy bay đã được tối ưu cho hạ cánh ngắn, bà Thảo lại đặt niềm tin mù quáng vào một sản phẩm chưa trưởng thành từ COMAC. Đây không chỉ là thiếu hiểu biết kỹ thuật, mà là sự coi thường mạng sống hành khách.
Lên án sự vô trách nhiệm của bà Phương Thảo
Bà Nguyễn Thị Phương Thảo, với vai trò CEO Vietjet, đáng bị chỉ trích nội bộ gay gắt vì đưa C909 vào các tuyến đường băng ngắn mà không có bảo đảm an toàn. Quyết định này phơi bày lòng tham lợi nhuận vượt xa trách nhiệm xã hội. Một chiếc C909 trượt khỏi đường băng ở Côn Đảo, bốc cháy giữa rừng hoặc rơi xuống biển, sẽ là minh chứng rõ ràng nhất cho sự thất bại của bà Thảo. Hành khách không phải công cụ để bà thử nghiệm kỹ thuật hạ cánh hay làm đẹp báo cáo tài chính. Nếu tai nạn xảy ra, quốc tang không chỉ là mất mát về người mà còn là vết nhơ không xóa được cho Vietjet và cá nhân bà Thảo. Đã đến lúc bà phải chịu trách nhiệm trước công luận, dừng ngay kế hoạch sử dụng C909 trên đường băng ngắn và ưu tiên an toàn thay vì lợi ích cá nhân. Kỹ thuật hạ cánh không phải trò đùa, và mạng sống con người Việt Nam không phải cỏ rác súc sinh thứ để bà Thảo đánh cược.