Mà cái nhìn chằm chằm thực sự khó chịu, nó mang đầy tính soi mói, điều tra, nó làm người bị nhìn cảm giác họ bị ánh mắt của bầy linh cẩu đăm đăm, chỉ hở ra 1 chút sai sót là bầy linh cẩu sẽ xúm vào và liên hoan họ.
Mổi lần tao đi đâu đâu, bất kì đâu, ví dụ chạy ra ngang qua nhà ai, từ trong nhà họ cũng nhìn ra rồi cái nhìn họ cũng di chuyển theo mình. Lẽ ra họ không cần phải làm vậy: thằng nào chạy xe ngoài đường thì kệ nó, nhìn để làm gì.
Và trên đường, những chiếc xe ngược chiều đối diện nhau, họ lại nhìn chăm chăm, đăm chiêu vào mặt mình. Quái. Cái nhìn mang đầy đủ tính "nhận diện", chứ không phải là cái nhìn lướt qua.
Một quán cafe đang ngồi rất đông đúc, 1 người bước vào. Thế là cả quán cứ như phải dừng việc của mình lại 1 chốc, nhìn người mới bước vào. Rồi người kia, cũng đưa mắt nhìn vào mặt từng người trong quán.
Và kinh khủng nhất là ở nông thôn, hoặc những khu trọ. Mổi khi tao đi đâu về, họ lại dổ dồn những ánh mắt nhận diện về mình. Mà họ nhìn rất lâu, cho đến khi mình đi khỏi tầm mắt họ thì họ mới thôi đăm đăm.
Tại sao thế nhỉ. Khi tao sống ở SG, tao gặp rất nhiều người nước ngoài. Người Âu Mỹ khi họ gặp mình, họ đâu có đăm đăm nhìn kỹ từng người lướt qua họ. Mọi thứ lọt vào tầm măt họ, nhưng họ không phải cố chằm chằm vào mặt ai cả, để nhận diện và phân tích ai cả.
Vì sao người VN lại có cái nhìn kinh tởm và dị dợm thế nhỉ