khong ten44
Trẻ trâu
Mỗi người đều có 1 câu chuyện riêng về cuộc đời mình, và trong câu chuyện cuộc đời đó có rất nhiều chuyện thú vị, câu chuyện có thể vui, có thể buồn, có thể có ý nghĩa và.... đôi khi chỉ là 1 câu chuyện rất xàm.
Không biết trong những câu chuyện mà tôi sẽ kể dưới đây, có câu chuyện nào khiến bạn cảm thấy thích thú, hay chỉ là 1 câu chuyện hết sức xàm nhỉ?
Nếu có đụng chạm về những vấn đề nhạy cảm, thì xin đừng hận mình nhé!
CHUYỆN VỀ CÔNG VIỆC IDOL
Vào 1 ngày đẹp trời ở Sài Gòn(thật ra thì nóng lắm) dạo trên google tìm kiếm bộ phim Hợp Đồng Tình Yêu (tên tự đặt, tại k nhớ tên phim, chỉ nhớ nội dung sơ sơ vậy) đang được chiếu trên tivi mà đang xem dở ở quê. Sinh viên năm 1 mà, tôi cũng như rất nhiều đứa sinh viên khác, ngây thơ chập chững bước vào đời như những con chim non phải rời xa bố mẹ. Lớn rồi phải tự kiếm ăn thôi.
Chợt nghĩ, ở kí túc xá trường mình mà được như kí túc xá trường Đại học Kinh Tế ở quận 1 thì sướng phải biết, tuy rằng phải cuốc cầu thang bộ tận 9 lầu, nhưng mà mỗi lầu lại có cái tivi và ghế để ngồi xem. Nhưng mà thôi, nằm xem bằng cái laptop cùi mới mua được từ tiền nhịn ăn sáng dành dụm từ tiền học bổng cũng được. Tìm mãi mà chẳng thấy phim đâu, gõ thì cứ ra cái trang web gì ấy, gì mà hopdongtinhyeu.com. What? Cái gì có luôn hả trời, ngoài đời cũng có hợp đồng tình yêu thật luôn á? Nhanh tay, tôi nhấp chuột vào xem, ôi hóa ra là 1 trang web hẹn hò (quên luôn chuyện tìm phim) thế là tôi cũng đăng ký 1 tài khoản, lướt qua cũng tìm thấy 2-3 a phù hợp đấy, rồi tình cờ a nhắn tin làm quen. Được 1 thời gian nói chuyện thấy hợp, a cũng là cựu sinh viên của trường Đại học mà tôi đang học, thế là chúng tôi hẹn gặp nhau ở 1 quán nước vỉa hè trước cổng trường, a chỉ cho tôi vài cách đăng ký tín chỉ, .....vv liên quan đến vấn đề học hành. Thấy tôi cũng có chút xinh đẹp, a thì đang học thêm nhiếp ảnh, nên mời tôi làm mẫu.
Tôi và a quen nhau, gặp gỡ cũng rất nhiều lần, nhưng mà cho tới giờ chúng tôi vẫn chỉ là bạn chứ chưa hề yêu đương gì, cũng thấy lạ, nhưng tôi lại quý mối quan hệ này. Biết tôi là sinh viên, thời gian đi học nhiều, mà gia đình cũng hoàn cảnh, cần việc làm thêm, nên a giới thiệu cho tôi một chị làm bên công ty giải trí đang cần tuyển nhân viên.
Công việc yêu cầu: ngoại hình, hát nghe được, nói chuyện giao lưu với người dùng, thời gian 2h/ngày, 40h/tháng lương cứng 2tr, quà tặng được hưởng 30%, hỗ trợ 2 tháng đầu, còn các tháng sau đó thì cần chỉ tiêu.
Ồ, công việc hay quá, tôi lại chợt nghĩ, mình hát nghe cũng được, xinh đẹp thì không xinh lắm, nhưng được cái dễ thương, vậy đăng ký thử xem, biết đâu lại đc. Đăng ký xong thì chị hẹn casting. Từ Gò vấp qua tít bên đường Nguyễn Hữu Cảnh, phường 22, quận Bình Thạnh. Ngu người khi nhìn mấy tòa biệt thự nhìn hệt như nhau, tôi chạy lại hỏi chú bảo vệ thì phải đi bộ 1 lúc mới tìm được văn phòng của công ty. Đến nơi, tôi ngồi đợi 1 lúc mới có phòng để vào casting, bật 1 bài nhạc hát thử, tôi được nhận làm rồi ký hợp đông với công ty luôn.
Ngày hôm sau tôi đến công ty làm, ban đầu phòng live của tôi chẳng có ai, chỉ có vài người dùng ảo với kỹ thuật viên của công ty vào, tôi lúc đó cảm thấy bản thân cũng giống con dở, ngồi tự kỷ lắm. Tự mở karaoke rồi hát hết bài này đến bài khác, 1h sau, cũng có vài người vào nghe và nói chuyện, dần thì cũng quen. Hết giờ làm, về ký túc xá, thỉnh thoảng tôi cũng vào xem các bạn khác làm như thế nào, thấy có nhiều người tặng quà, tôi cũng thấy chạnh lòng, dặn mình cố gắng.
Một tuần trôi qua, tôi là đứa làm có năng suất thấp nhất trong số các idol. Cũng buồn ghê, nhưng thật sự là tôi không biết nói chuyện để làm cho người dùng tặng quà cho tôi, thỉnh thoảng tôi chỉ nhận được vài phần quà khích lệ, nhưng vẫn thấy vui.
Đa số người dùng vào xem tôi hát thì cũng có nhiều người thích nghe tôi hát, thích nói chuyện, nhưng mà những người mà tặng quà thì toàn hỏi có người yêu chưa. Tôi dần hiểu ra lý do tại sao tôi làm được ít quà là vậy. Hóa ra muốn có nhiều quà, ngoài việc hát thì phải nói lời ngon ngọt, thả thính nhiều người. Việc như vậy tôi lại thấy không khác gì đi lừa người ta lắm. Suôt 2 tháng làm việc tôi giữ mức lương 2 2tr, còn các bạn lương 10tr, có đứa 20tr. Sau đó tôi tìm lý do việc học bận rồi viết đơn xin nghỉ việc.
Thật ra tôi không muốn làm nữa, vì công việc thực chất là lừa tình cảm của người khác, người dùng phải tốn rất nhiều tiền để nạp vào mà mấy idol toàn bắt cá 1 đống tay để có được nhiều quà. Tôi kể ra để mong có ai đó đừng để mấy idol lừa nữa, trên đấy yêu đương là giả đấy, bao nhiêu tiền cũng nạp vào để làm idol vui, nhưng nhận lại là giả dối, vì tôi thấy có nhiều người yêu idol đến nỗi lụy tình rất nhiều, vì có mấy lần off ở công ty, thì có người dùng vip cao cũng tham gia. Thấy tội lắm, nhưng k nói cho họ biết được. Nếu có muốn làm idol vui thì tặng quà vui, khích lệ thôi, đừng đâm đầu vào yêu nhé.
Tự nhiên kể xong thấy xàm quá, tóm lại thì thấy đi đâu, việc gì cũng thấy lừa hết, ngay cả quảng cáo trên tivi cũng lừa nữa. Tự hỏi, tại sao người ta không làm những gì đúng với bản chất của nó. Kinh doanh đàng hoàng thì lỗ, kinh doanh lừa dối thì mới lãi nhiều. Yên bình ở nơi đâu? Trà sữa tự nấu thì lời vài đồng, k ai mua, trà sữa bỏ hóa chất lời gấp mấy lần thì người ta mua ầm ầm. Haize
Không biết trong những câu chuyện mà tôi sẽ kể dưới đây, có câu chuyện nào khiến bạn cảm thấy thích thú, hay chỉ là 1 câu chuyện hết sức xàm nhỉ?
Nếu có đụng chạm về những vấn đề nhạy cảm, thì xin đừng hận mình nhé!

CHUYỆN VỀ CÔNG VIỆC IDOL
Vào 1 ngày đẹp trời ở Sài Gòn(thật ra thì nóng lắm) dạo trên google tìm kiếm bộ phim Hợp Đồng Tình Yêu (tên tự đặt, tại k nhớ tên phim, chỉ nhớ nội dung sơ sơ vậy) đang được chiếu trên tivi mà đang xem dở ở quê. Sinh viên năm 1 mà, tôi cũng như rất nhiều đứa sinh viên khác, ngây thơ chập chững bước vào đời như những con chim non phải rời xa bố mẹ. Lớn rồi phải tự kiếm ăn thôi.
Chợt nghĩ, ở kí túc xá trường mình mà được như kí túc xá trường Đại học Kinh Tế ở quận 1 thì sướng phải biết, tuy rằng phải cuốc cầu thang bộ tận 9 lầu, nhưng mà mỗi lầu lại có cái tivi và ghế để ngồi xem. Nhưng mà thôi, nằm xem bằng cái laptop cùi mới mua được từ tiền nhịn ăn sáng dành dụm từ tiền học bổng cũng được. Tìm mãi mà chẳng thấy phim đâu, gõ thì cứ ra cái trang web gì ấy, gì mà hopdongtinhyeu.com. What? Cái gì có luôn hả trời, ngoài đời cũng có hợp đồng tình yêu thật luôn á? Nhanh tay, tôi nhấp chuột vào xem, ôi hóa ra là 1 trang web hẹn hò (quên luôn chuyện tìm phim) thế là tôi cũng đăng ký 1 tài khoản, lướt qua cũng tìm thấy 2-3 a phù hợp đấy, rồi tình cờ a nhắn tin làm quen. Được 1 thời gian nói chuyện thấy hợp, a cũng là cựu sinh viên của trường Đại học mà tôi đang học, thế là chúng tôi hẹn gặp nhau ở 1 quán nước vỉa hè trước cổng trường, a chỉ cho tôi vài cách đăng ký tín chỉ, .....vv liên quan đến vấn đề học hành. Thấy tôi cũng có chút xinh đẹp, a thì đang học thêm nhiếp ảnh, nên mời tôi làm mẫu.
Tôi và a quen nhau, gặp gỡ cũng rất nhiều lần, nhưng mà cho tới giờ chúng tôi vẫn chỉ là bạn chứ chưa hề yêu đương gì, cũng thấy lạ, nhưng tôi lại quý mối quan hệ này. Biết tôi là sinh viên, thời gian đi học nhiều, mà gia đình cũng hoàn cảnh, cần việc làm thêm, nên a giới thiệu cho tôi một chị làm bên công ty giải trí đang cần tuyển nhân viên.
Công việc yêu cầu: ngoại hình, hát nghe được, nói chuyện giao lưu với người dùng, thời gian 2h/ngày, 40h/tháng lương cứng 2tr, quà tặng được hưởng 30%, hỗ trợ 2 tháng đầu, còn các tháng sau đó thì cần chỉ tiêu.
Ồ, công việc hay quá, tôi lại chợt nghĩ, mình hát nghe cũng được, xinh đẹp thì không xinh lắm, nhưng được cái dễ thương, vậy đăng ký thử xem, biết đâu lại đc. Đăng ký xong thì chị hẹn casting. Từ Gò vấp qua tít bên đường Nguyễn Hữu Cảnh, phường 22, quận Bình Thạnh. Ngu người khi nhìn mấy tòa biệt thự nhìn hệt như nhau, tôi chạy lại hỏi chú bảo vệ thì phải đi bộ 1 lúc mới tìm được văn phòng của công ty. Đến nơi, tôi ngồi đợi 1 lúc mới có phòng để vào casting, bật 1 bài nhạc hát thử, tôi được nhận làm rồi ký hợp đông với công ty luôn.
Ngày hôm sau tôi đến công ty làm, ban đầu phòng live của tôi chẳng có ai, chỉ có vài người dùng ảo với kỹ thuật viên của công ty vào, tôi lúc đó cảm thấy bản thân cũng giống con dở, ngồi tự kỷ lắm. Tự mở karaoke rồi hát hết bài này đến bài khác, 1h sau, cũng có vài người vào nghe và nói chuyện, dần thì cũng quen. Hết giờ làm, về ký túc xá, thỉnh thoảng tôi cũng vào xem các bạn khác làm như thế nào, thấy có nhiều người tặng quà, tôi cũng thấy chạnh lòng, dặn mình cố gắng.
Một tuần trôi qua, tôi là đứa làm có năng suất thấp nhất trong số các idol. Cũng buồn ghê, nhưng thật sự là tôi không biết nói chuyện để làm cho người dùng tặng quà cho tôi, thỉnh thoảng tôi chỉ nhận được vài phần quà khích lệ, nhưng vẫn thấy vui.
Đa số người dùng vào xem tôi hát thì cũng có nhiều người thích nghe tôi hát, thích nói chuyện, nhưng mà những người mà tặng quà thì toàn hỏi có người yêu chưa. Tôi dần hiểu ra lý do tại sao tôi làm được ít quà là vậy. Hóa ra muốn có nhiều quà, ngoài việc hát thì phải nói lời ngon ngọt, thả thính nhiều người. Việc như vậy tôi lại thấy không khác gì đi lừa người ta lắm. Suôt 2 tháng làm việc tôi giữ mức lương 2 2tr, còn các bạn lương 10tr, có đứa 20tr. Sau đó tôi tìm lý do việc học bận rồi viết đơn xin nghỉ việc.
Thật ra tôi không muốn làm nữa, vì công việc thực chất là lừa tình cảm của người khác, người dùng phải tốn rất nhiều tiền để nạp vào mà mấy idol toàn bắt cá 1 đống tay để có được nhiều quà. Tôi kể ra để mong có ai đó đừng để mấy idol lừa nữa, trên đấy yêu đương là giả đấy, bao nhiêu tiền cũng nạp vào để làm idol vui, nhưng nhận lại là giả dối, vì tôi thấy có nhiều người yêu idol đến nỗi lụy tình rất nhiều, vì có mấy lần off ở công ty, thì có người dùng vip cao cũng tham gia. Thấy tội lắm, nhưng k nói cho họ biết được. Nếu có muốn làm idol vui thì tặng quà vui, khích lệ thôi, đừng đâm đầu vào yêu nhé.
Tự nhiên kể xong thấy xàm quá, tóm lại thì thấy đi đâu, việc gì cũng thấy lừa hết, ngay cả quảng cáo trên tivi cũng lừa nữa. Tự hỏi, tại sao người ta không làm những gì đúng với bản chất của nó. Kinh doanh đàng hoàng thì lỗ, kinh doanh lừa dối thì mới lãi nhiều. Yên bình ở nơi đâu? Trà sữa tự nấu thì lời vài đồng, k ai mua, trà sữa bỏ hóa chất lời gấp mấy lần thì người ta mua ầm ầm. Haize
Sửa lần cuối: