Dạo trước tao kể chúng mày tao có thằng em họ chỉ làm công việc tay chân ở Mẽo nhưng thích phông bạt đấy. Bố nó, là cậu tao, vừa mất rồi.
Năm ngoái ông ấy sụt một lần mười mấy kí, bố mẹ tao bảo lên bệnh viện xét nghiệm với khám cho tử tế đi thì bướng không nghe, cứ đi khám mấy ông lang vớ vẩn mua thuốc linh tinh về uống.
Đợt đầu tháng 3 vừa rồi tự dưng người yếu hẳn, chân đi không vững mới vào viện. Vào nằm đấy mấy ngày bác sĩ hội chẩn là bị lao kháng thuốc. Lúc nằm trên giường bệnh còn tỉnh táo bảo chỉ ước gì được gặp cháu nội một lần (con gái của thằng em họ tao), ông ấy cũng bảo ước gì được khoẻ lại sẽ siêng đi bộ và bỏ thuốc lá. Bác sĩ khám bảo ngoài lao kháng thuốc thì nội tạng cũng bị tổn thương nặng do dùng ba cái thuốc thang vớ vẩn trong thời gian dài.
Ông ấy nằm viện được gần 2 tuần thì cơ thể yếu lắm nên bs người ta cho chạy huyết tương. Chạy một thời gian thì con y tá trực nhắn lại gia đình bảo nhìn vào da dẻ có vẻ hồng hào trở lại. Mọi người nghe ai cũng hi vọng, vậy mà hôm sau đấy bệnh viện báo tử, thọ năm mươi mấy tuổi.. Ngày ông ấy chôn thằng em tao còn đang bị cách ly trong sân bay.
Cuộc đời nhiều lúc tham vọng cứ ước giàu sang, quyền lực, làm ông nọ bà kia. Những lúc gặp chuyện mới nhận ra không có gì quí giá hơn sức khoẻ đâu chúng mày ạ.
Không thuốc lá
Rượu bia có chừng mực
Ăn uống điều độ, nhiều rau quả
Ngủ đủ và đều đặn
Thể dục thường xuyên
Đi khám sức khoẻ định kì hàng năm, cơ thể có gì bất thường phải đi khám xét nghiệm ngay. Thà khám thừa còn hơn bỏ sót bệnh.
Phòng bệnh hơn chữa bệnh, chữa bệnh sớm hơn chữa bệnh trễ
(An ounce of prevention is worth a pound of cure)
Công việc là vô tận, ngày có làm 24 tiếng cũng không hết việc. Làm chăm chỉ, nhưng khi thôi việc thì phải thôi. Trước giờ phút lâm chung không có ai bảo "ước gì tôi ngày xưa làm thêm chút việc cả"
Chúng mày mơ ước thành đạt hay phấn đấu gì cứ phấn đấu, nhưng nhớ đừng bao giờ xem nhẹ sức khoẻ của mình. Nhỡ có gì không phải mỗi mình khổ mà còn cả bao nhiêu người xung quanh