Đây là bài viết của một bạn cao 1m60 (không phải mình), xin được đăng lại bài viết này cho các anh em lùn như mình vào tâm sự:
Mình sn 96, tốt nghiệp loại giỏi của đh luật Tp HCM và cũng có bằng thạc sỹ luật năm 25t. Tuy nhiên, mình là con trai nhưng chỉ cao 1m60.
Ngày trước khi đi học đh rất tự ti, luôn là tâm điểm để mọi người bàn tán và được phân biệt là "chú lùn. Cả lớp chụp hình thì lúc nào mình cũng là người xung quanh để chụp vì rất ngại trong khung hình.
Thời gian đó mình cũng suy nghĩ rằng: Cuộc sống trời cho sao dùng vậy, giờ có tự ti cũng không nâng cao lên được (mình tập thể dục từ nhỏ và cũng đã từng đi thi điền kinh năm 14t cho nên mình không phải là kiểu người lười vận động).
Cứ thế và sống, đến lúc ra trường cũng làm tạm bợ vài đồng ba cắt để tiếp tục con đường học tập thạc sĩ vì gia đình mình ở quê nghèo. Mình luôn biết bản thân ngoại hình không tốt nên cứ cố gắng. Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ mình được địa phương gọi để tuyển thẳng vào công an không tốn kém 1 đồng nào, nhưng đi khám thì không đủ chiều cao nên bị loại. Tiếp tục con đường vào SG lập nghiệp, lúc này thi tuyển nhân viên pháp chế tại ngân hàng X mình đậu và là người có điểm cao nhất. Đến lúc quá trình thử việc thì bị trưởng phòng gạch tên vì chiều cao không đáp ứng được công việc. Đến cuối năm 2021 vừa rồi, cuộc sống cứ như được thắp lên ngọn lửa hy vọng khi mùa uptrend mình kiếm cũng được 1 số tiền kha khá, hết dịch bắt đầu kinh doanh nhưng cũng thất bại và hiện đang mang nợ. Đỉnh điểm của cuộc đời là có quen bạn gái 4 năm rồi, đợt vừa rồi về ra mắt bị gia đình bạn gái chê vì quá lùn và không cho quen nữa. Thời gian yêu nhau đâu phải nói chia tay là chia tay được, thấy bạn gái cũng buồn nên mình quyết định chia tay để bạn gái không phải khó xử giữa tình cảm và gia đình.
Mình đang nghĩ đến chuyện sẽ đi đầu thai kiếp khác và làm 1 con người khác, cuộc sống quá đau thương rồi.
Bài viết thể hiện quan điểm của độc giả. Các bạn vui lòng comment lịch sự.