Ờ, và lý do tại sao lại có sự khác biệt đấy? Nhiều thằng đạo đức giả sẽ bảo do đéo chịu cố gắng học hành, phấn đấu làm lụng, nên phải làm lao công hót cứt thay vì tổng giám đốc. Tao nói thẳng ở xứ này nỗ lực cá nhân là đéo bao giờ đủ.
Nhà bố mẹ mày nghèo thì thường là do dân trí kém, mà dân trí kém thì chỉ biết chạy ăn từng bữa như mấy con vật sáng dậy săn mồi, còn nghĩ được đéo về việc dạy dỗ con như thế nào để thành tài?
Con nhà người ta được học hành bài bản, biết thầy giỏi mà theo học, trong khi bản thân mày vào mấy trường làng nhàng học cho có cái bằng thpt, gọi là bằng bạn bằng bè. Con nhà người ta sách vở, khóa học, chứng chỉ, trang thiết bị tận răng, còn mày xin 5 nghìn mua bim bim còn đéo có bị chửi ăn hoang. Con nhà người ta được hoạt động ngoại khóa, vui chơi, du lịch, nghỉ mát cùng gia đình, trong khi mày phải thức dậy sớm hôm phụ giúp bố mẹ kiếm thêm đồng ra đồng vào, giờ ngủ còn đéo có thì vui chơi cái loz. Con nhà người ta vào được đại học top, bố mẹ tậu ngay con Airblade, Exciter, Audi, Lexus mà đi, laptop iPhone Macbook cả trăm củ, trong khi mày làm thời vụ circle K tiết kiệm mãi mới mua được con android ghẻ để liên lạc, laptop 10 củ nâng lên đặt xuống chỉ để học bài không dám chơi game.
Đầu tư khác bọt như thế nên con nhà người ta ra trường vào làm Big4, Big Corp, lương 15 củ/tháng mới ra trường, thăng tiến vù vù, môi trường toàn người tri thức, tay to mặt lớn, ông này bà kia nên nhờ vả dễ dàng, người yêu quen được cũng toàn nhà elite cả. Còn mày, ngoài học phải đi làm thêm trang trải học phí, trên trường giảng viên chiếu mỗi slide đéo giảng lòn gì, mày loay hoay với đống bài tập đéo biết áp dụng vào đời như nào một cách tội nghiệp, ra trường bằng khá giỏi xong đéo xin được việc chỗ lòn nào do mỗi năm thải ra cả chục nghìn đứa như mày, mà người ta được đầu tư hơn còn mày thì không. Tuyệt vọng, mày lại quay về làm part-time, vay nợ tích tiền học thêm chứng chỉ ngoài với hi vọng CV mày sáng sủa hơn chút để người ta thương tình cho mày vào làm lấy kinh nghiệm.
Cơ mà đéo, mày vẫn đéo xin được trong cái thời chiến tranh, fdi cút khỏi nước, doanh nghiệp phá sản như lợn con và bds to the moon như bây giơ, tuổi thì ngày một cao, đến năm 30 mày chấp nhận sự thật rằng cái bằng đại học của mày cũng chỉ làm cái lót chuột không hơn không kém. Nhìn đám bạn có điều kiện năm xưa, đứa thì vợ con đề huề, đứa thì danh cao vọng trọng, mua nhà mua xe (được ba mẹ và quan hệ làm ăn hỗ trợ), tháng đi du lịch 2-3 lần, đi ăn uống bill tiền triệu / 1 bữa bằng mày làm cả tuần như chó từ 4h sáng đến 11h đêm.
Rồi mày bật mấy video động lực self-help lên, nghe bọn mõm chó lùa gà chửi tại sao không chịu cố gắng, tại sao một thằng chưa tốt nghiệp cấp 3 vẫn lên được tiến sĩ còn mày thì không? Mày hận đời, chửi đời, rồi lại chửi mày. Tại sao số mày lại khổ thế? Mày đã làm gì sai? Tại sao bọn tham nhũng lại bỏ túi trăm tỏi trong khi mày làm ăn chân chính phải chạy ăn từng bữa? Tại sao bọn bạn mày, tư chất chẳng hơn mày bao nhiêu nhưng chỉ vì may mắn có bệ phóng tốt hơn, nó 1 bước bằng mày chạy cả trăm dặm? Mày gào thét, đấm tường, khóc lóc trong cái xó rửa bát vào 3 giờ sáng đéo ai hay, rồi ngủ thiếp đi, cho đến lúc chuông điểm 4 giờ và thằng quản lý hất nước vào người gọi mày dậy, bắt đầu một ngày mới...