
Tôi "giữ gìn" cho bạn gái suốt hai năm vì tôi tin vào sự thiêng liêng của đêm tân hôn. Tôi muốn dành trọn vẹn cảm xúc đầu tiên ấy cho người sẽ đi cùng tôi đến hết cuộc đời nhưng...
Suốt hai năm yêu nhau, chúng tôi không vượt quá giới hạn. Cô ấy cũng không đòi hỏi, thậm chí còn có phần e dè, mỗi khi tôi thể hiện mong muốn gần gũi.Tôi từng nghĩ, đó là vì cô ấy nghiêm túc, truyền thống, giống thời mẹ tôi ngày xưa, kín đáo và đoan trang. Tôi yêu điều đó ở cô ấy. Thậm chí, đôi khi tôi còn tự hào vì mình đang yêu một người phụ nữ chuẩn mực hiếm hoi giữa thời đại mà mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Chúng tôi tổ chức đám cưới vào một ngày hè rực rỡ. Đêm ấy, sau buổi tiệc linh đình, tôi bế cô ấy vào phòng tân hôn, lòng hồi hộp xen lẫn hân hoan. Cuối cùng, điều tôi chờ đợi cũng đến.

Đêm tân hôn định mệnh khiến cuộc hôn nhân của tôi rạn nứt (Ảnh minh họa: TD).
Chúng tôi bắt đầu vuốt ve nhau, chậm rãi, lãng mạn, cả hai vẫn còn bỡ ngỡ. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ cho đến khi tôi chợt nhìn thấy vết sẹo. Một đường dài ngang bụng dưới, không thể là vết trầy xước hay tai nạn thông thường. Nó giống vết mổ, rõ ràng là vết mổ lớn.
Tôi chết lặng. Cảm giác lạ lẫm ùa đến, kéo theo một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Không phải vì vết sẹo xấu xí, mà vì tôi không hề biết gì về nó. Làm sao cô ấy có một vết mổ lớn đến thế mà tôi không biết suốt hai năm yêu nhau?
Tôi hỏi. Cô ấy giật mình, ánh mắt dao động rồi trả lời nhanh như thể đã chuẩn bị sẵn: "Em mổ ruột thừa từ hồi đại học".
Tôi im lặng nhưng lòng dậy sóng. Tôi biết vị trí mổ ruột thừa nằm lệch phải, chứ không ngang bụng như thế. Tôi cũng biết, vết mổ ruột thừa thường nhỏ, chứ không dài như đường sẹo của vợ.
Tôi hỏi lại lần nữa, lần này giọng gằn xuống: "Thật sự là ruột thừa sao?".
Cô ấy cắn môi. Một lúc sau, cô ấy cúi đầu thú nhận: "Em từng mang thai với người yêu cũ nhưng em không giữ được đứa bé. Em từng mổ lấy thai vì bị xuất huyết. Đứa bé mất khi mới 7 tháng".
Tôi như bị ai đó tát thẳng vào mặt. Những hình ảnh về cô gái ngoan hiền, giữ mình, ánh mắt e lệ mỗi khi tôi nhắc chuyện "vượt rào", tất cả đều sụp đổ.
Người mà tôi tưởng như chưa từng yêu ai sâu đậm trước tôi lại từng mang thai, từng lên bàn mổ sinh, từng mất một đứa con và tôi không hề hay biết trong suốt hai năm yêu.
Tôi không biết nên giận hay nên đau, không biết nên thương hay nên căm giận. Tôi nằm vật ra giường, mắt nhìn trân trân lên trần nhà.
Cô ấy ngồi bó gối trong góc phòng, khóc không thành tiếng. Đêm ấy, tôi vẫn gần gũi cô ấy. Không phải vì tôi quên đi cơn giận, mà vì tôi không biết phải làm gì khác.
Đó là đêm tân hôn, đêm đầu tiên sau khi chúng tôi chính thức thành vợ chồng. Tôi nghĩ có lẽ, mình nên bao dung, quá khứ là quá khứ. Ai cũng có những vết thương không muốn nhắc lại.
Cô ấy đâu có phản bội tôi. Cô ấy chỉ không kể vì sợ tôi bỏ đi như người trước từng bỏ cô ấy khi biết cô ấy không thể giữ đứa con. Tôi tự nhủ cần để quá khứ ngủ yên.
Nhưng có những thứ tưởng chừng ngủ yên thực ra chỉ là đang âm thầm gặm nhấm. Tôi bắt đầu soi xét cô ấy nhiều hơn sau đó. Mỗi lần thấy cô ấy cười đùa với bạn bè cũ, tôi lại băn khoăn: Liệu trong đám bạn đó có người từng biết bí mật kia không?
Mỗi lần thấy cô ấy lặng đi khi ai đó nhắc đến chuyện sinh con, tôi lại nghĩ: Phải chăng cô vẫn chưa nguôi đau về người cũ, về đứa bé?
Tôi dần không còn muốn chạm vào cô ấy. Cô ấy nhận ra điều đó. Cô ấy cố gắng quan tâm, nấu ăn, chăm sóc tôi nhiều hơn nhưng tôi vẫn lạnh nhạt.
Tôi sống với sự giằng xé ấy suốt hai năm, giữa thương và giận, giữa quá khứ và hiện tại. Cho đến một ngày, tôi về nhà, thấy cô ấy đang thu dọn hành lý.
Không có tiếng khóc, không lời oán trách, chỉ một câu rất khẽ: "Em biết anh muốn tha thứ nhưng anh không thể quên. Và em không thể sống với cảm giác ấy mãi được".
Cô ấy rời đi, đơn ly hôn để sẵn trên bàn, đã ký. Phần còn lại là của tôi. Tôi đã mất cô ấy. Không phải vì vết sẹo, mà vì tôi không đủ lớn để chấp nhận rằng, ai cũng có quá khứ.
Có những bí mật, người ta cố giữ không phải để lừa dối, mà chỉ vì không biết có cách nào để được tha thứ. Nếu tôi đủ dũng cảm nhìn cô ấy là người phụ nữ ở hiện tại, chứ không phải là vết sẹo của quá khứ thì có lẽ hôm nay, tôi vẫn có một gia đình.
Nhưng điều đó với tôi bây giờ quá muộn rồi...