T ko trả nợ nhưng đối với vợ chồng đứa em t thì khi chúng nó cưới t lo, từ chiếc xe đến cái điện thoại t cũng cho, làm ăn t cũng cho mượn tiền (mượn vô thời hạn khác méo gì cho luôn đâu), chấp nhận ở chung để phụ tiền sinh hoạt, tạo điều kiện hết sức cho 2 đứa. Mà thằng e rể là 1 đứa tư duy sống tạm bợ, nó có 1 lối sống vô kỷ luật, nó ko hề có khái niệm dạy con trong khi t là 1 đứa có mong muốn tiến thủ, ngày mai phải tốt hơn hôm nay, t thích lối sống khoa học chứ ko thích lối sống vô kỷ luật, t nhẫn nhịn suốt mấy năm để ở chung phụ giúp 2 vợ chồng nó. Mà giờ t bó tay rồi, đúng là giống như m nói, nói nhiều thì nó ko thèm nghe nhưng thương với muốn nó thay đổi nên t lâu lâu cũng nói 1 lần, nhưng chịu rồi m ạ, t cũng phải lo cho cuộc sống riêng của t nữa. Đời ăn thua nhau ở cái tư duy, nói chung t cũng buồn, cơ mà nghĩ lại nó cũng chịu khó cày cuốc kiếm tiền an ủi t phần nào.
M nghĩ t làm hàng tá thứ vì vợ chồng nó vậy, t tạm gác cuộc sống, tương lai của t qua 1 bên, t vứt hàng trăm triệu trong mấy năm trời thì t đủ tư cách để dạy nó nhiều lần ko? Nay t cũng đang chuyện bực về nó vì nó hứa lèo xong quên với t mãi nên t tâm sự tí, tối t đi nhậu cái là xong.