Chào các ae, lên đây muốn tâm sự với ae một chút vì cũng kbiet phải nói với ai.
Em năm nay 24 tuổi là con của vợ sau (bố em 2 đời vợ), 2 người lại sinh em muộn nên năm nay bố em 73 còn mẹ em 62 tuổi rồi. Bố em là người gia trưởng, hay soi mói áp đặt mẹ con em, sống ích kỉ luôn đặt lợi ích bản thân lên đầu. Ngày xưa ông bà em đầu tư cho bố đi nước ngoài làm ăn từ lúc em mới 2 tuổi, đến năm em 9 tuổi thì bố em về. Trong ngần đấy năm bố em gửi cho mẹ em đúng 300 usd bảo để nuôi em

còn lại ông dùng để du lịch tiêu pha. Đến khi về nước chỉ sơn sửa lại nhà cửa đúng 1 lần cho đến nay, đồ dùng có những thứ đến bây giờ vẫn dùng từ thời ông bà. Nói thêm là gđình em ở phố cổ từ xưa nên nhà nhỏ lắm có đúng 1 phòng thì bố em ở (bố mẹ em ly thân), em và mẹ phải ngủ chung ở phòng khách . Ông bà để lại cho em 1 cái nhà nhỏ nhưng k có sổ đỏ để sau này lấy vợ thì em ở, bố em k hiểu kiểu gì lại bán nợ cho ngta xong giờ nó k trả tiền coi như mất trắng. Từ lúc về đây ông cũng chẳng làm ăn gì lúc nào cũng bảo tao già rồi làm đc cái gì nữa, xong lấy hết tiền tiết kiệm của mẹ em để cờ bạc chơi bời hết, thậm chí đến một bữa ăn hàng cũng chưa từng đưa vợ con đi, du lịch cũng toàn tự đi một mình. Trong tư tưởng bố em luôn là tao đẻ ra mày cho mày ăn cơm và chỗ ngủ là đủ rồi, còn lại mày tự lo. Rồi vì sống chung như vậy nên cái gì cũng soi mói, em k có một góc nào riêng tư khi ở nhà cả. Đến việc em đi tắm lúc 8 rưỡi tối cũng bảo mày đừng đi tắm tối nữa sao ngày nào cũng đi tắm thế r thành ra cãi nhau?? Em và bố em khắc khẩu cả ngày nói chuyện có khi được 1 2 câu lúc ăn cơm. Cảm giác sống như vậy hàng chục năm nay rất tù túng, k hề có cảm giác gia đình, đôi lúc em còn mong ông chết sớm đi để được giải thoát. Em có người yêu mà không dám dắt về vì gia cảnh nvay. Có tính cách như thế nên đến cả anh em họ hàng làng xóm cũng không ai ưa bố em. Trong trường hợp này em hiện tại kbiet phải làm tnao cho tình hình tốt lên. Đôi lời tâm sự câu cú có lủng củng ae vui lòng bỏ qua mà hiểu cho tâm trạng của em

((