_NGẠN_
Trinh nam Xamvn

Tao đọc trên face thấy hay gẩy về cho chúng mày đọc

HÀNG XÓM CỦA PHÒ
Chap 1. Thằng Uy
Chắc hẳn nhiều đứa đã từng đi đá phò, có đứa lại đấm phò, đứa nào tình cảm thì thích tâm sự với phò. Còn tao đến cả trong mơ tao cũng chẳng thể ngờ rằng mình lại trở thành hàng xóm của phò.
Mọi chuyện bắt đầu vào cuối mùa đông năm 2009, có một người đàn ông mua lại mảnh đất cách nhà tao không xa. Ông ta cho xây một cây cầu bắc qua sông sang phía đường quốc lộ. Hồi đó, xóm tao ở ven sông, lại cách đường chính khá xa nên dân còn thưa thớt, mỗi nhà cách nhau đến cả vài chục mét.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, đến đầu mùa hè khi tiếng ve kêu râm ran kèm nước đái ve rơi lã chã thì cái nhà đó đã xây xong. Mặt trước hướng ra sông, phía sau nhà được che kín. Mỗi lần thả bò ngoài bãi tao lại tụt xuống mé sông ngồi cho mát.
Dọc cái sông này, chỗ nào chưa xây nhà là cây cối mọc um tùm, đất của hợp tác xã người ta thầu để trồng vải trồng ổi. Tính tao cũng tò mò lần nào cũng trèo lên cây rồi ngóng xem nhà của phò thì trông như nào. Lúc nào tao cũng thấy một thằng mặt sẹo đội cái mũ lưỡi trai ngồi ở ngay ngoài. Hầu như lúc nào cũng thấy nó ngồi trên cái bộ bàn ghế bằng si măng giả gỗ, tay cầm điếu cày. Lúc thì hút, lúc thì nghe điện thoại. Nghe xong lại ngồi nhìn ra phía bên kia đường. Tên này có hình xăm ở bắp tay trông như con giun ấy, chả sợ đếch gì. Nhưng nó quát to phết, có lần thấy tao thập thò nó quát '' nhìn cái đéo gì mà nhìn''. Tao giật mình tí rơi xuống sông, luống cuống chạy trốn cỏ cứa chân tay xước hết cả.
Hôm ấy tao với đám bạn vặt trộm được mấy bắp ngô mới túm tụm ngồi trên mặt đê nướng. Mùi rơm thơm lừng, gió từ sông thổi vào mát rượi. Bỗng tiếng cạch cạch từ nhà chứa phò. Cửa đằng sau mở ra, một bà chị mặc áo 2 dây thò đầu ra hỏi bọn tao:
- Ê có bật lửa không cho chị mượn tí.
Lần đầu được diện kiến phò còn là phò xịn. Tao phấn khởi cầm bật lửa đưa cho không chần chừ. Bà chị cầm lấy bảo tí trả còn không quên làu bàu:
- Có mỗi cái bật lửa nấu cơm mà thằng bỏ mẹ nào hút thuốc cầm đi mất.
Người ta bảo đi đá phò giải đen nên tao đinh ninh gặp được phò là may mắn lắm. Nào ngờ đâu tối về tao bị mẹ đánh sml vì tội dẫn bọn trẻ con ăn trộm đúng ruộng ngô nhà mình.
Bị đánh xong mắt còn chưa kịp khô nước, cảm thấy mình đúng là con nuôi. Tao dỗi vl trèo ra máng bê tông sau nhà ngồi. Tự nhiên có hòn đá lao vèo vèo may mà không vào người tao chỉ vào đầu tao thôi. Tao ôm đầu kêu ré lên, chỉ kịp thấy một thằng con con bỏ mẹ nào đấy cuống quýt lẩn vào bụi chuối. Mãi sau nó thấy tao khóc to quá bối rối đi ra ngồi cạnh tao. Thấy nó có vẻ hối lỗi nên tao chào nó nhẹ nhàng:
- Đjt cụ mày.
Nó bảo nó ném con ếch không may vào đầu tao thôi. Xong nó rút cho tao 2 cái kẹo to vl nên tao thôi không chửi nữa.
Từ đó bọn trẻ con xóm tao có thêm nó làm bạn. Một thằng thành phố ngáo ngơ, hay ngã xuống mương và dẫm vào cứt trâu.
Những buổi chiều trời cao vời vợi, bọn tao ngồi túm tụm ăn khoai sống thì nó rút trong túi ra một nắm kẹo lớn. Thằng ôn vồ này trong túi nó như chứa cả cái nhà máy bánh kẹo sao ấy. Lúc nào cũng thấy mồm nó đang ngồm ngoàm, hai túi quần thì căng phồng đéo hiểu kiểu gì. Và đitme trong túi nó còn có cả tờ polime. Thật kinh ngạc, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để tao nhận ra nó là người tốt, cả đời nó sẽ bình an.
Tao làm thân với nó:
-Mày tên gì?
Nó vừa nhai vừa trả lời:
-Uy...Uy...Uy
Mãi sau này bọn tao mới biết nó tên Huy. Nhưng vẫn thích gọi nó là Uy hơn, vì can bản tên Uy hợp với cái mặt ngáo ngớ của nó.
Xế chiều, bọn trẻ con trong xóm về nhà hết. Chỉ còn tao với Uy ngồi thu lu trên mấy cái cống bê tông. Lúc này có thời gian tâm sự, Uy kể nhà nó ở Hà Nội, tao chẳng biết Hà Nội ở đâu nhưng chắc là rất xa. Nó kể bằng giọng trầm xuống. Trong câu chuyện đó bố mẹ nó cũng rất khó khăn, bố nó phải cho người ta vay nạng lãi để lấy tiền uống rượu. Mẹ nó đêm không được ngủ phải lên bar quẩy rất mệt mỏi, sáng về là nằm vật ra giường bất cmn tỉnh luôn...Hoàn cảnh gia đình là thế nên nó bị gửi về quê ở với nhà ông bác họ nào đó.
- Nhà bác mày ở đâu?
- Bác tao ở trong làng cơ, nhưng tao ở ngoài bờ sông với anh họ.
- Rồi cuối cùng mày ở đâu?
Nó giơ tay chỉ, tao há mồm nhìn theo cánh tay của nó. Lướt qua cánh đồng lúa như tấm thảm khổng lồ nó dừng lại ở phía bờ sông, tay chĩa thẳng vào ngôi nhà chứa phò mà tao chưa từng đặt chân đến. Tao tụt luôn xuống như muốn quỳ rạp dưới chân nó mà than rằng:
'' Ôi Uy yêu dấu ơi, đấng tối cao hẳn là đã phái mày xuống đây để làm bạn của tao rồi. ''
Từ hôm đó hành trình khám phá của tao bước sang trang khác. Cũng từ đây mở ra một cái nhìn mới về những góc khuất của phò...

HÀNG XÓM CỦA PHÒ
Chap 1. Thằng Uy
Chắc hẳn nhiều đứa đã từng đi đá phò, có đứa lại đấm phò, đứa nào tình cảm thì thích tâm sự với phò. Còn tao đến cả trong mơ tao cũng chẳng thể ngờ rằng mình lại trở thành hàng xóm của phò.
Mọi chuyện bắt đầu vào cuối mùa đông năm 2009, có một người đàn ông mua lại mảnh đất cách nhà tao không xa. Ông ta cho xây một cây cầu bắc qua sông sang phía đường quốc lộ. Hồi đó, xóm tao ở ven sông, lại cách đường chính khá xa nên dân còn thưa thớt, mỗi nhà cách nhau đến cả vài chục mét.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, đến đầu mùa hè khi tiếng ve kêu râm ran kèm nước đái ve rơi lã chã thì cái nhà đó đã xây xong. Mặt trước hướng ra sông, phía sau nhà được che kín. Mỗi lần thả bò ngoài bãi tao lại tụt xuống mé sông ngồi cho mát.
Dọc cái sông này, chỗ nào chưa xây nhà là cây cối mọc um tùm, đất của hợp tác xã người ta thầu để trồng vải trồng ổi. Tính tao cũng tò mò lần nào cũng trèo lên cây rồi ngóng xem nhà của phò thì trông như nào. Lúc nào tao cũng thấy một thằng mặt sẹo đội cái mũ lưỡi trai ngồi ở ngay ngoài. Hầu như lúc nào cũng thấy nó ngồi trên cái bộ bàn ghế bằng si măng giả gỗ, tay cầm điếu cày. Lúc thì hút, lúc thì nghe điện thoại. Nghe xong lại ngồi nhìn ra phía bên kia đường. Tên này có hình xăm ở bắp tay trông như con giun ấy, chả sợ đếch gì. Nhưng nó quát to phết, có lần thấy tao thập thò nó quát '' nhìn cái đéo gì mà nhìn''. Tao giật mình tí rơi xuống sông, luống cuống chạy trốn cỏ cứa chân tay xước hết cả.
Hôm ấy tao với đám bạn vặt trộm được mấy bắp ngô mới túm tụm ngồi trên mặt đê nướng. Mùi rơm thơm lừng, gió từ sông thổi vào mát rượi. Bỗng tiếng cạch cạch từ nhà chứa phò. Cửa đằng sau mở ra, một bà chị mặc áo 2 dây thò đầu ra hỏi bọn tao:
- Ê có bật lửa không cho chị mượn tí.
Lần đầu được diện kiến phò còn là phò xịn. Tao phấn khởi cầm bật lửa đưa cho không chần chừ. Bà chị cầm lấy bảo tí trả còn không quên làu bàu:
- Có mỗi cái bật lửa nấu cơm mà thằng bỏ mẹ nào hút thuốc cầm đi mất.
Người ta bảo đi đá phò giải đen nên tao đinh ninh gặp được phò là may mắn lắm. Nào ngờ đâu tối về tao bị mẹ đánh sml vì tội dẫn bọn trẻ con ăn trộm đúng ruộng ngô nhà mình.
Bị đánh xong mắt còn chưa kịp khô nước, cảm thấy mình đúng là con nuôi. Tao dỗi vl trèo ra máng bê tông sau nhà ngồi. Tự nhiên có hòn đá lao vèo vèo may mà không vào người tao chỉ vào đầu tao thôi. Tao ôm đầu kêu ré lên, chỉ kịp thấy một thằng con con bỏ mẹ nào đấy cuống quýt lẩn vào bụi chuối. Mãi sau nó thấy tao khóc to quá bối rối đi ra ngồi cạnh tao. Thấy nó có vẻ hối lỗi nên tao chào nó nhẹ nhàng:
- Đjt cụ mày.
Nó bảo nó ném con ếch không may vào đầu tao thôi. Xong nó rút cho tao 2 cái kẹo to vl nên tao thôi không chửi nữa.
Từ đó bọn trẻ con xóm tao có thêm nó làm bạn. Một thằng thành phố ngáo ngơ, hay ngã xuống mương và dẫm vào cứt trâu.
Những buổi chiều trời cao vời vợi, bọn tao ngồi túm tụm ăn khoai sống thì nó rút trong túi ra một nắm kẹo lớn. Thằng ôn vồ này trong túi nó như chứa cả cái nhà máy bánh kẹo sao ấy. Lúc nào cũng thấy mồm nó đang ngồm ngoàm, hai túi quần thì căng phồng đéo hiểu kiểu gì. Và đitme trong túi nó còn có cả tờ polime. Thật kinh ngạc, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để tao nhận ra nó là người tốt, cả đời nó sẽ bình an.
Tao làm thân với nó:
-Mày tên gì?
Nó vừa nhai vừa trả lời:
-Uy...Uy...Uy
Mãi sau này bọn tao mới biết nó tên Huy. Nhưng vẫn thích gọi nó là Uy hơn, vì can bản tên Uy hợp với cái mặt ngáo ngớ của nó.
Xế chiều, bọn trẻ con trong xóm về nhà hết. Chỉ còn tao với Uy ngồi thu lu trên mấy cái cống bê tông. Lúc này có thời gian tâm sự, Uy kể nhà nó ở Hà Nội, tao chẳng biết Hà Nội ở đâu nhưng chắc là rất xa. Nó kể bằng giọng trầm xuống. Trong câu chuyện đó bố mẹ nó cũng rất khó khăn, bố nó phải cho người ta vay nạng lãi để lấy tiền uống rượu. Mẹ nó đêm không được ngủ phải lên bar quẩy rất mệt mỏi, sáng về là nằm vật ra giường bất cmn tỉnh luôn...Hoàn cảnh gia đình là thế nên nó bị gửi về quê ở với nhà ông bác họ nào đó.
- Nhà bác mày ở đâu?
- Bác tao ở trong làng cơ, nhưng tao ở ngoài bờ sông với anh họ.
- Rồi cuối cùng mày ở đâu?
Nó giơ tay chỉ, tao há mồm nhìn theo cánh tay của nó. Lướt qua cánh đồng lúa như tấm thảm khổng lồ nó dừng lại ở phía bờ sông, tay chĩa thẳng vào ngôi nhà chứa phò mà tao chưa từng đặt chân đến. Tao tụt luôn xuống như muốn quỳ rạp dưới chân nó mà than rằng:
'' Ôi Uy yêu dấu ơi, đấng tối cao hẳn là đã phái mày xuống đây để làm bạn của tao rồi. ''
Từ hôm đó hành trình khám phá của tao bước sang trang khác. Cũng từ đây mở ra một cái nhìn mới về những góc khuất của phò...