Cá nhân t vẫn thích nhất cuốn Phạm Xuân Ẩn, đúng chất người điệp viên đỉnh dcd, bài học rút ra là đéo bh dc tin ai và kể cả người điệp viên đỉnh thế vẫn bị TNT lừa

cũng hiểu tại sao miền Nam đ thể thắng được - bị gài cmn người vào tận bộ chỉ huy, tài liệu đầu tiên Mỹ gửi về là đến tay ông ấy rồi gửi về miền Bắc luôn thì thắng thế buồi dc

đến tận lúc kết thúc chiến tranh rồi mới bị lộ đỉnh vl, mà cũng đúng thôi đ ai mà ngờ được người sang tư bản rồi, học cao hiểu rộng mà lại theo phe vô sản xạo lồn, là t thì t cx đ ngờ được

cuốn thứ 2 t thích là Thép đã tôi thế đấy,đ phải vì là bò đỏ mà nó thật sự đen tối, dystopia, thằng nvc pavel bị tẩy não ngu cả người đến tận lúc chết và thằng nvc đấy thực ra lại chính là cuộc đời của ông tác giả luôn thế mới peak

sự ngu xuẩn của đám đông, của bọn vô sản là không có thước đo - điều nguy hiểm là những thằng ngu nhiệt tình lại nắm quyền cao còn những kẻ khôn ngoan thì bị chúng nó săn diệt. Cái hay nhất của cuốn đấy nằm ở chỗ nó là Hồi ký nên cực kỳ thật, t đánh giá bộ này hay hơn Animal Farm, nhồi sọ kinh vl