Kể về khoảnh khắc cô đơn trong cuộc sống đi chúng mày

Haizz, dân tỉnh lẻ, vào SG lập nghiệp. Lủi thủi một mình từ xưa giờ, trước ở chung với bạn, anh e họ hàng thì nay có người về quê, người lập gia đình nên không thường xuyên gặp được.

Kể về khoảnh khắc cô đơn nhé, ngày lễ, ngồi 1 góc cf một mình, hút tầm chục điếu rồi về.
View attachment 605781
Cố lên
 
Năm 2018 tao ra Phú Yên tính nối lại tình yêu với gái. Hẹn gái đi ăn gái rủ thằng người yêu mới đi cùng. Tao về khách sạn mà tự hỏi tao tới đây làm cái đếu gì?
 
chuyện thật hay chém vậy m? Đêm 30 mà ko về thì quá cùng cực, dù gì cả năm cũng nên về với gia đình, dù sao cũng đang ở VN chứ ko ở nc ngoài.
Xưa tao làm service engineer cho 1 cty đa quốc gia. Tết nhà máy vẫn sx bt thế là tao phải đi hỗ trợ nếu sự cố xảy ra. Làm thông từ 29 đến 4mmung 4 tết có thằng kia vào trực thay. Đi làm cô đơn chán vcl, éo giám gọi đt về gđ. Hên đợt đó có con ng ju nó cũng ko về, nó nấu ăn + ở ké chung cư. Chứ ko thì lê lết như con chó thôi
 
2018. gái và tao quen được 4 tháng. hôm đấy hai đứa ngồi ngắm cảnh hồ tây. gái nói vu vơ về việc bạn của gái, cái A có người yêu giàu, cái B cưới chồng hà nội có căn vinhomes,... tao không biết nói gì chỉ ậm ừ. sau đó gái kêu không muốn tiếp tục mối quan hệ với tao và mong tao hiểu cho. tao nói tao hiểu, rồi chở gái về. trên xe hai đứa chả nói với nhau câu nào. sau khi đưa gái về phòng trọ, tao lang thang trên đường. vẫn biết mình chả có gì để người ta trông đợi, nhưng sao cảm giác nó buồn, nó cô đơn vl. tỉnh lẻ lên thủ đô, lăn lộn học rồi làm, bố mẹ không giàu có không quan hệ, xe cùi, nhà cửa không có, nhiều đêm nằm một mình trong phòng trọ chỉ muốn bật khóc, khóc cho cái phận nghèo thì chưa tới - giàu thì còn lâu.
 
2018. gái và tao quen được 4 tháng. hôm đấy hai đứa ngồi ngắm cảnh hồ tây. gái nói vu vơ về việc bạn của gái, cái A có người yêu giàu, cái B cưới chồng hà nội có căn vinhomes,... tao không biết nói gì chỉ ậm ừ. sau đó gái kêu không muốn tiếp tục mối quan hệ với tao và mong tao hiểu cho. tao nói tao hiểu, rồi chở gái về. trên xe hai đứa chả nói với nhau câu nào. sau khi đưa gái về phòng trọ, tao lang thang trên đường. vẫn biết mình chả có gì để người ta trông đợi, nhưng sao cảm giác nó buồn, nó cô đơn vl. tỉnh lẻ lên thủ đô, lăn lộn học rồi làm, bố mẹ không giàu có không quan hệ, xe cùi, nhà cửa không có, nhiều đêm nằm một mình trong phòng trọ chỉ muốn bật khóc, khóc cho cái phận nghèo thì chưa tới - giàu thì còn lâu.
Buồn quá mày. Có quay lại không ?
 
Buồn quá mày. Có quay lại không ?
không mày. sau hôm đấy hai đứa cũng không còn liên lạc. tao cũng không nghĩ thêm, dù sao nó cũng ngoan và sòng phẳng, 4 tháng tìm hiểu nhau, lúc ăn uống xem phim nó cũng chủ động chia tiền.
lúc nó kêu chấm dứt mối quan hệ nó còn kêu tao chở đi một lúc, hai đứa nói chuyện lần cuối. lúc đưa nó về phòng, cả hai đứa cũng cảm ơn và chúc nhau điều tốt nhất. nghe như phim mà mình trải qua rồi mới thấm.
 
T học đại học ở tỉnh lẻ. Đợt hè năm kia bị học lại môn, lên trường học lại ở 1 mình 1 dãy trọ trong suốt 2 tuần chán vkl :too_sad:
 
2018. gái và tao quen được 4 tháng. hôm đấy hai đứa ngồi ngắm cảnh hồ tây. gái nói vu vơ về việc bạn của gái, cái A có người yêu giàu, cái B cưới chồng hà nội có căn vinhomes,... tao không biết nói gì chỉ ậm ừ. sau đó gái kêu không muốn tiếp tục mối quan hệ với tao và mong tao hiểu cho. tao nói tao hiểu, rồi chở gái về. trên xe hai đứa chả nói với nhau câu nào. sau khi đưa gái về phòng trọ, tao lang thang trên đường. vẫn biết mình chả có gì để người ta trông đợi, nhưng sao cảm giác nó buồn, nó cô đơn vl. tỉnh lẻ lên thủ đô, lăn lộn học rồi làm, bố mẹ không giàu có không quan hệ, xe cùi, nhà cửa không có, nhiều đêm nằm một mình trong phòng trọ chỉ muốn bật khóc, khóc cho cái phận nghèo thì chưa tới - giàu thì còn lâu.
Giờ ở phố hay quê
 
T cũng ít khi đi cmt dạo nhưng vs toppic này t có 1 sự đồng cảm vs mấy tml ở đây ; t cũng cô đơn và thực sự rất cô đơn , cs của t giống như 1 sự sắp đặt của gđ và t ko có quyền lựa chọn , nhiều khi nhìn cs vội vã ở xh mà t thèm đc tự do , thèm được vùng vẫy theo đuổi ước mơ dù cho t có thất bại, nhưng chưa bao giờ t được là chính mình , t mệt mỏi vs hàng đống suy nghĩ mà chưa tìm đc lối ra , nên tiếp tục hay phải dừng lại vs cv này vì nếu t dừng lại ba mẹ t sẽ là người bị tổn thương , còn bước tiếp thì sẽ mất đi tuổi trẻ nhiều đam mê và nhiệt huyết , mỗi người một số phận , không ai giống ai đúng ko chúng m
 
T cũng ít khi đi cmt dạo nhưng vs toppic này t có 1 sự đồng cảm vs mấy tml ở đây ; t cũng cô đơn và thực sự rất cô đơn , cs của t giống như 1 sự sắp đặt của gđ và t ko có quyền lựa chọn , nhiều khi nhìn cs vội vã ở xh mà t thèm đc tự do , thèm được vùng vẫy theo đuổi ước mơ dù cho t có thất bại, nhưng chưa bao giờ t được là chính mình , t mệt mỏi vs hàng đống suy nghĩ mà chưa tìm đc lối ra , nên tiếp tục hay phải dừng lại vs cv này vì nếu t dừng lại ba mẹ t sẽ là người bị tổn thương , còn bước tiếp thì sẽ mất đi tuổi trẻ nhiều đam mê và nhiệt huyết , mỗi người một số phận , không ai giống ai đúng ko chúng m
Hiểu sơ sơ là mày đang làm công việc chán ghét mỗi ngày để ba mẹ vui lòng
 
Có t nè. Làm người thứ ba trong suốt ba năm, giận dỗi, dằn vặt, trùm chăn khóc các kiểu à. Lúc nào t cũng thấy cô đơn hết. Hôm nay chúng t chính thức dừng lại. Nhẹ lòng hơn hẳn. Không biết tương lai ra sao
 
Ngay bây giờ, tao vua tro lai sài gon sau 1 năm. Thì dm ban be ve que, đua thì chét, xon bạn gái cũ đến gặp 1 lần rồi té. Mảnh đất sai gọn quen thuoc của tao h chi con 2 3 nguoi bạn o lại. Vai los thật
 
t hwa và hnay.
đều là những ngày kết thúc sau giờ làm với sự mệt mỏi của cơ thể.
muốn có người chở về hoặc đi ăn chung dù rằng cặp mi đang nhíu lại vì mỏi mệt.

t cần 1 cái gì đó để lấy lại năng lượng. chắc off 3 ngày quá.
 
Tao còn nhớ cái thời gian kinh khủng nhất với tao là khoảng 2 năm trước, gần 9 giờ tối bước ra khỏi sân trường, từng bước nặng trĩu, người bầy hầy vì bụi của 8 tiếng buổi sáng đi làm, đầu thì nặng nhọc sau mấy tiếng đi học vào buổi tối, cố gắng lết về nhà để dạy học online tiếng Anh ca 10h và 11h. Cái khoảng thời gian bước ra khỏi sân trường là lúc thả lỏng duy nhất của tao, tao cứ bước từng bước và rồi tao thấy, tại sao tao chỉ có một mình trong mỗi bước đi của mình vậy?
 
Năm 2018 tao ra Phú Yên tính nối lại tình yêu với gái. Hẹn gái đi ăn gái rủ thằng người yêu mới đi cùng. Tao về khách sạn mà tự hỏi tao tới đây làm cái đếu gì?
Quá đau đớn.
 
Tao còn nhớ cái thời gian kinh khủng nhất với tao là khoảng 2 năm trước, gần 9 giờ tối bước ra khỏi sân trường, từng bước nặng trĩu, người bầy hầy vì bụi của 8 tiếng buổi sáng đi làm, đầu thì nặng nhọc sau mấy tiếng đi học vào buổi tối, cố gắng lết về nhà để dạy học online tiếng Anh ca 10h và 11h. Cái khoảng thời gian bước ra khỏi sân trường là lúc thả lỏng duy nhất của tao, tao cứ bước từng bước và rồi tao thấy, tại sao tao chỉ có một mình trong mỗi bước đi của mình vậy?
Hóa ra m là giáo viên à. Một công việc nhiều stress
 
Giờ này là lúc cô đơn đây, dịch dã ko đi làm dc, ở nhà làm qua loa online với lương còi cọc bằng 1/3 trước dịch :tire: Gần như ko tiếp xúc với ai ngoài vài cái Group ảo trên Facebook với XAM :tire:
 
Giờ này là lúc cô đơn đây, dịch dã ko đi làm dc, ở nhà làm qua loa online với lương còi cọc bằng 1/3 trước dịch :tire: Gần như ko tiếp xúc với ai ngoài vài cái Group ảo trên Facebook với XAM :tire:
hic
 

Có thể bạn quan tâm

Top