Mình thì còn nhỏ thôi 30t, cũng k quen biết gì nhiều, phần vì nhà thuộc thành phần nông dân tay trắng đi lên. Có mối quan hệ với họ là vì mình có bố nuôi. Có ba người mình tính là lớn nhất tới thời điểm này mà mình biết, 2 tướng quân đội, một thuộc bên ubkttw.
Kinh nghiệm của mình, biết gì nói nấy, nghe là chính, đừng có tý tởn nói nhiều làm gì, mà thật ra cũng đéo biết gì để nói cả vì ngoài vùng phủ sóng.
Thuộc về thành phần bất cần, nên cũng ai mời thì uống, bảo uống với ai thì uống, chứ k có mời lại. Cá biệt có lần mình đến muộn và bị phạt phải uống 3 ly, mình bảo con k uống dc riệu cho con uống bia thay. Xong đờ mờ các vị ấy uống nhanh vãi lồn, uống mãi éo hết phần mình. Một lần nữa lúc ngà ngà say ông ấy hỏi mình, ranh giới Bắc và Nam VN là ở đâu. Mình bảo rằng, giang sơn VN đều thu về một mối chứ k có phân biệt Bắc Nam. Ông ấy bảo là sông Gianh, vĩ tuyến 17.
Những chuyện hỏi bâng quơ như này chắc chắn sẽ k hiếm, nó chỉ là cái điển hình nhất thôi. Cái quan trọng nhất là say nhưng phải tỉnh, chứ đừng trả lời là cháu không biết hay có tư tưởng phân biệt vùng miền mà nói ra. Đảm bảo lần đó sẽ chú chú cháu cháu ngọt sớt nhưng k có lần thứ hai nữa đâu.
Đi gặp mấy vị đó, nghèo cũng được, nhưng mà đừng để cho say rồi bê tha bết thết, tác phong phải chuẩn, k nói thì thôi nói thì phải rõ ràng quan điểm chứ đừng dại mà chạy nước đôi, ngắn gọn và đúng trọng tâm, hứa hay nhận lời thì phải làm. Kiểu như ở trên mình bảo uống 3 lon là mình phải uống cho hết, càng nhanh càng tốt. Mà nói thật là mình k uống dc nhiều đâu. Mình thấy dc cái hại của lời nói nước đôi trong một lần có một cậu khác cùng vào bàn, nói nước đôi một phát họ bảo thẳng là tôi k ưa cậu, từ đó đến giờ k còn gặp mặt cậu ta luôn.
Vậy nên mình nghĩ, nói k quan trọng bằng lời nói có trọng lượng, xúc tích và rõ ràng. Quan trọng là thái độ, tác phong và trung thực, nói được làm được. Họ k nói đâu nhưng họ nhìn bao quát hết đó, từng chi tiết nhỏ luôn. Mà nhiệt tình chứ đừng có mà hồ hởi quá, cá nhân mình thấy hồ hởi quá là phản cảm.
Mình chỉ biết, trong cuộc nhậu, người ta đã cho số rồi là người ta đã có hảo cảm với mình. Đôi khi k cần phải léng phéng đến xin số mà tự người ta thấy thích là ngta đề cập luôn: cháu lưu số cháu lại cho chú để chú cháu có gì rảnh ngồi tâm sự. Mấy bạn ở trên cứ nói mấy vị ấy cáo, mình thì nghĩ, cáo gì thì cáo, dù gì họ cũng thích đứa thật thà và được việc, cơ bản là mối quan hệ xung quanh họ đã có quá nhiều người cáo rồi. Có lần ông tướng tâm sự sau cuộc gặp gỡ với mấy ông trong cơ quan. Mn về hết rồi còn mình với ông ấy ở lại, ông ấy kể có cháu ở đây chú nói, chú k ưa thằng a, thằng b đâu. Nhưng mà nên nhớ, mấy cái đó nghe cho biết, chứ đừng có bình luận. Việc riêng của họ mình k nên tham dự vào, ngồi nghe, và động viên thôi trong trường hợp ngồi 2 mình.
Còn công việc mới đầu thì đừng có bàn gì cả. Đã nhậu là bỏ đi hết mà làm một tửu nhân đúng nghĩa. Khi đã có hảo cảm thì tự khắc một ngày đẹp trời sẽ có tin tốt đến với mình. Đấy là kinh nghiệm của mình trong những ngày đầu gặp gỡ, còn sau này khi đã có sự qua lại thân thiết rồi thì nó là vấn đề khác.
Có một cái nữa là khả năng pha trò, kiểu nói gì đó cho vui cửa vui nhà, nói như kiểu mấy đứa cán bộ đoàn hội hay tuyên láo ấy. Khả năng pha trò cũng tương tự như kiểu bạn gặp một chuyện hài gì đó trong cuộc sống, mà bạn diễn tả lại nó thành một câu chuyện tếu lâm. Mà mình thì chịu k học được, cơ bản văn phong mình cứng nhắc và k ưa nói nhiều, thành ra nếu nói về công việc thì thế nào cũng được nhưng mà pha trò thì chịu. Đó là cái mình khắc phục nhưng k được.
Nhưng dù sao đi nữa, cái quan trọng nhất là biết "Mình đang ở đâu?!", Thật thà, Trung Thực, Nói được Làm được và Quan điểm đúng đắn rõ ràng và hợp thời thế. Ba cái đầu thì mình k nói, chứ cái quan điểm đúng đắn thì bạn, mình hay bất kể ai cũng phải trau đồi nhiều. Bởi dù có lươn lẹo và khôn khéo trong lời ăn tiếng nói tới đâu thì một ngày nào đó cũng lòi đuôi cáo ra. Mà lòi ra rồi thì mất lòng tin, mà mất lòng tin là mất tất cả. Làm ăn thì cần nhất là lâu dài mà.
Cuối cùng và cũng là cái quan trọng nhất là bạn dù có nghèo hay bé nhỏ trong cái môi trường đó là bạn phải làm được một việc: bạn thể hiện mình đang tồn tại ở trong đó, chứ k phải như khúc gỗ ngồi im bất động, hay thiên lôi chỉ đâu đánh đấy hoặc như cái loa phát thanh phát hết phần người khác. Còn bằng cách nào thì mình chịu vì mỗi người một thế mạnh, có ng nói hay thì họ dùng mồm mép, có người thì dùng trí tuệ và trình độ để phát tín hiệu, có người thì dùng sự chân thành và tinh tế của họ... miễn sao đừng quá lố và k thật với tiếng lòng của mình là dc. Đừng chỉ đến rồi ra về mà k có thu hoạch gì.
Có một câu chuyện vui thế này, có một người từ tỉnh khác về. Trong nội bộ tỉnh họ mới về đó đã có sự chia phe hết rồi. Người này hiện tại k biết bắt đầu từ đâu cả. Trong một cuộc họp cần phiếu bầu, bởi vì đã chia phe, phe A có phiếu bầu nhiều hơn phe B 2 phiếu, nên việc có phiếu bầu của ng đó hay k không quá quan trọng. Ai cũng chẳng quan tâm sự có mặt của họ. Thế là người đó liền nghĩ ra một cách, đó là đợi tất cả đều đã bầu bán hết xong thì người đó đứng dậy phát biểu trong sự ngạc nhiên của mọi người: Tôi bỏ phiếu trống.
Lập tức, trong cuộc họp hôm đó k còn sự bàn tán về sự thắng lợi của phe A nữa mà chuyển chủ đề về người đó.
Chuyện hài thôi, nhưng nó cho biết được tầm quan trọng của việc hiện diện nó cần thiết như thế nào. Đơn giản, hiệu quả và k quá lố lăng phải k.