
Khởi tố, phát lệnh truy nã Bùi Đình Khánh, tay buôn ma túy bắn thượng úy công an tử vong
Cơ quan cảnh sát điều tra Công an tỉnh Quảng Ninh đã khởi tố bị can Bùi Đình Khánh, tay buôn ma túy bắn thượng úy công an tử vong.
Đại đức có tin rằng, có những thanh niên sống trong chế độ nầy, nó chấp nhận kiếm tiền, làm giàu bất chấp và nếu thua, nó vui vẻ chấp nhận chung cái kết tệ hại nhất không?Giống quân idol, toàn mấy thằng trẻ ranh giàu lên nhanh chóng, bắc cụ vốn sĩ diện nên thà giàu nhanh oai như cóc rồi chết luôn còn hơn sống tàn tàn cả đời đéo ai nể
Nếu là người, hãy là người CSĐại đức có tin rằng, có những thanh niên sống trong chế độ nầy, nó chấp nhận kiếm tiền, làm giàu bất chấp và nếu thua, nó vui vẻ chấp nhận chung cái kết tệ hại nhất không?
Nó nhìn cha mẹ, ông bà, chú, cô, dì, anh, chị ...nó học đấy. Tham nhũng cả ngàn tỷ, ăn trên xương máu của đồng bào lúc nguy khốn nhất vẫn được ngời ngời lên báo chí tung hô, chạy hết công suất truyền thông để vẫn là tốt đẹp, tấm gương...
Đại đức trông mong gì từ một nền giáo dục thối nát, kiếm chác trên từng bữa cơm tạm bợ của các cháu vùng cao, xa xôi, hẻo lánh đến ngay cả thủ đô cũng bớt xén....
Vậy mà đưa môn Pickleball vào học đường, có phải là tay phải bốc cứt, tay trái cầm vợt, chân phải đạp lên cần phanh của cha chạy Grab, chân trái móc số tiền còn trong túi mẹ lang thang bán vé số......
Chế độ này sắp lụi tàn rồi, CHẮC CHẮN!
Chan ní chóiNếu là người, hãy là người CS
Nếu là người VN, hãy làm VC
Con cháu cs nếu đọc được bức thư nầy thì Mặt TRỜI KHÔNG BAO GIỜ CÓ THẬT :Nếu là người, hãy là người CS
Nếu là người VN, hãy làm VC
@vuacuaxam dùng ai tóm tắt xem.Con cháu cs nếu đọc được bức thư nầy thì Mặt TRỜI KHÔNG BAO GIỜ CÓ THẬT :
“Con gái của bố!
Bây giờ đang là đêm. Đêm Giáng Sinh. Các anh, chị của con đang ngủ. Thậm chí mẹ của con cũng đã ngủ rồi. Suýt nữa thì bố làm thức giấc những con chim non, khi bước vào căn phòng tranh tối tranh sáng này....
Con ở xa bố biết bao! Nhưng hình ảnh con luôn luôn xuất hiện trước mắt bố. Chân dung con - ở đây, trên bàn, và ở đây, bên trái tim bố. Thế con ở đâu? Nơi ấy, thành Paris hoa lệ, con đang khiêu vũ trên sân khấu nhà hát hoành tráng của Điện Élysée?
Bố biết rõ điều đó, nhưng dù sao bố cũng cảm thấy trong đêm khuya tĩnh lặng bố nghe được tiếng chân con bước, nhìn thấy cặp mắt con đang sáng lên như những vì sao trên bầu trời mùa đông.
Bố nghe nói rằng con sắm vai người đẹp Ba Tư bị một khan Tácta cầm tù trong vở kịch tưng bừng và vui tươi. Hãy làm người đẹp và hãy khiêu vũ! Nhưng nếu lòng mến mộ và biết ơn của công chúng mê hoặc con, nếu như hương thơm của những đóa hoa con được tặng làm đầu óc con choáng váng, thì hãy ngồi vào một góc kín và đọc bức thư của bố, hãy lắng nghe tiếng nói trái tim mình.
Bố là bố của con, Geraldine à!
Bố là Charlie Chaplin! Con có biết bao nhiêu đêm bố đã ngồi bên giường con, khi con còn tấm bé, kể cho con nghe những câu chuyện cổ tích về người đẹp ngủ trong rừng, về con rồng nhiều phép lạ? Còn khi giấc ngủ làm ríu đôi mắt già nua của bố, bố cười khẩy và nói : «Cút đi! Giấc ngủ của ta – đó là mơ ước của con gái ta !
Bố nhìn thấy những ước mơ của con, Geraldine à, nhìn thấy tương lai của con, ngày hôm nay của con. Bố nhìn thấy một cô gái đang khiêu vũ trên sân khấu, một nàng tiên đang lượn trên bầu trời.
Bố nghe thấy khán giả trầm trồ:
“Có nhìn thấy cô gái ấy không?
Cô ta là con gái của một anh hề già.
Có biết ông ta là Charlie Chaplin không?”
Vâng, bố là Chaplin!
Bố là một anh hề già! Hôm nay đến lượt con. Hãy khiêu vũ! Bố đã mặc chiếc quần rách rộng thùng thình để khiêu vũ, còn con mặc tấm áo lụa dài của một công chúa để khiêu vũ. Những vũ điệu này và những tiếng vỗ tay như sấm dậy có lúc sẽ nâng con lên chín tầng mây. Con hãy bay! Hãy bay tới đó. Nhưng con cũng hãy hạ cánh xuống mặt đất! Con phải nhìn thấy cuộc sống của những con người, cuộc sống của những vũ công đường phố đang vừa nhảy vừa run lên vì lạnh và đói. Bố đã từng như vậy, như họ, Geraldine ạ. Vào những đêm ấy, những đêm kỳ diệu, khi con chìm vào giấc ngủ bởi những câu chuyện cổ tích của bố, bố vẫn không hề chợp mắt.
Bố nhìn gương mặt bé xíu của con, lắng nghe nhịp tim con đập và tự hỏi:
“Này, Charlie, phải chăng con mèo con này một lúc nào đó sẽ nhận ra ngươi?
Con chưa hiểu hiểu hết bố đâu, Geraldine à!
Bố đã kể cho con nghe nhiều chuyện cổ tích vào những đêm xa xưa ấy, nhưng chưa bao giờ kể cho con nghe chuyện cổ tích của mình. Mà nó cũng rất lý thú. Đó là câu chuyện cổ tích về một anh hề đói đã hát và nhảy trong những khu phố nghèo của London, và sau đó đi xin bố thí. Đó là chuyện cổ tích của bố! Bố biết thế nào là cái đói, thế nào là không chốn nương thân. Hơn nữa, bố đã nếm trải nỗi khổ nhục của một anh hề rong, trong ngực sục sôi một đại dương kiêu hãnh, và niềm kiêu hãnh này bị tổn thương bởi những đồng xu người ta ném cho bố.
Nhưng dù sao bố vẫn sống, vì vậy hãy bỏ qua điều đó.Tốt nhất là hãy nói về con.Sau tên con — Geraldine - là họ của bố - Chaplin.
Với cái họ này hơn 40 năm bố đã mua vui cho mọi người trên trái đất. Nhưng bố khóc nhiều hơn họ cười. Geraldine ạ, trong thế giới con đang sống không chỉ có vũ điệu và âm nhạc! Đêm đêm, khi bước ra từ khán phòng lớn, con có thể quên những người hâm mộ giàu sang, nhưng đừng quên hỏi thăm vợ người tài xế taxi chở con về nhà. Và nếu như cô ta đang mang bầu, nếu như họ không có tiền để sắm tã lót cho đứa con tương lai, con hãy đặt tiền vào túi anh ta. Bố đã đề nghị nhà băng thanh toán các khoản chi phí của con. Nhưng những món nợ của những người khác con cũng phải trả đầy đủ. Thỉnh thoảng con nên đi tàu điện ngầm hay ôtô buýt, đi bộ để ngắm thành phố.
Hãy quan tâm tới mọi người! Hãy để ý tới những góa phụ và trẻ em mồ côi! Và ít ra là một lần trong ngày, con hãy tự nói với mình: “Mình cũng giống họ thôi”.
Vâng, con cũng là một trong số họ, con gái ạ. Hơn nữa. Nghệ thuật, trước khi cho con người ta đôi cánh để có thể bay cao, thường bẻ gãy chân anh ta. Và nếu như có một ngày con cảm thấy mình cao hơn công chúng, thì ngay lập tức hãy bỏ sân khấu. Con hãy bắt chiếc taxi đầu tiên và đi ra ngoại ô Paris. Bố biết rất rõ những vùng này. Ở đấy con sẽ nhìn thấy nhiều vũ nữ giống như con, thậm chí xinh đẹp hơn, duyên dáng hơn, với niềm kiêu hãnh lớn. Ở đấy không ai biết tới ánh đèn sân khấu rực rỡ của con. Đối với họ đèn sân khấu là mặt Trăng.
Con hãy nhìn thật kỹ! Có phải họ khiêu vũ tốt hơn con không? Hãy thừa nhận đi, con yêu! Bao giờ cũng có thể tìm thấy người khiêu vũ đẹp hơn con, diễn hay hơn con!
Và hãy ghi nhớ: trong gia đình Charlie không có kẻ thô lỗ có thể mắng chửi người xà ích hay giễu cợt kẻ hành khất đang ngồi bên bờ sông Seine. Bố sẽ chết, những con sẽ sống. Bố muốn con không bao giờ biết đến sự nghèo khổ. Cùng với bức thư này bố chuyển cho con một cuốn séc để con có thể chi tiêu tùy thích. Nhưng khi con tiêu 2 phrăng, đừng quên nhắc nhở mình rằng đồng phrăng thứ ba không phải của con. Nó phải thuộc về một người lạ mặt đang cần đến nó. Mà người đó con có thể dễ dàng tìm thấy. Chỉ cần con muốn nhìn thấy những người lạ mặt nghèo khổ là con sẽ gặp họ khắp nơi. Bố nói với con về tiền, vì bố biết được sức mạnh khủng khiếp của nó. Bố đã làm việc khá lâu trong rạp xiếc. Và bao giờ bố cũng rất lo lắng cho những người đi trên dây. Nhưng phải nói với con rằng con người hay bị vấp ngã trên mặt đất cứng hơn những người đi trên sợi dây mạo hiểm. Có thể, vào một trong những buổi dạ hội mà con được mời, ánh sáng của một viên kim cương nào đấy sẽ làm con lóa mắt. Đúng lúc đó, nó sẽ là sợi dây thừng mạo hiểm đối với con, và con không thể tránh được sự vấp ngã. Có thể, vào một ngày đẹp trời, gương mặt tuyệt mỹ của một hoàng tử nào đó sẽ hút hồn con. Chính vào cái ngày hôm ấy, con sẽ trở thành một người đi trên dây thiếu kinh nghiệm, mà những người thiếu kinh nghiệm bao giờ cũng dễ vấp ngã. Con đừng bán trái tim mình vì vàng bạc, châu báu. Hãy nhớ rằng viên kim cương lớn nhất của con là mặt trời. May mắn thay, nó tỏa sáng cho tất cả mọi người. Còn đến một lúc nào đó, con bắt đầu yêu, thì hãy yêu thương con người đó với tất cả trái tim. Bố đã nói với mẹ viết cho con về điều đó. Trong tình yêu, mẹ hiểu biết nhiều hơn bố, tốt nhất là để mẹ nói với con. Công việc của con đầy khó khăn, bố biết điều đó.
Thân thể con chỉ được che bằng một mảnh lụa. Vì nghệ thuật có thể xuất hiện thoát y trên sân khấu, nhưng phải trở về từ đó không những trong y phục mà còn sạch sẽ hơn.
Bố đã già, và có thể, lời bố nói nghe buồn cười. Nhưng, theo bố, thân thể thoát y của con phải thuộc về kẻ nào yêu tâm hồn rộng mở của con. Không có gì đáng sợ nếu như đây là ý kiến 10 năm trước của con về vấn đề này, nghĩa là nó thuộc về quá khứ. Đừng sợ, 10 năm không làm con già đi. Bố biết rằng giữa thế hệ bố và con luôn luôn có sự đối đầu. Còn hãy quyết đấu với bố, với ý nghĩ của bố. Bố không thích những đứa con dễ bảo. Và khi mà nước mắt của bố chưa rỏ xuống bức thư này, bố muốn tin rằng Giáng Sinh hôm nay là một đêm kỳ diệu.
Bố muốn điều kỳ diệu sẽ xảy ra, và con thực sự hiểu tất cả những gì bố muốn nói với con. Bố Charlie đã già thật rồi, con gái Geraldine ạ. Sớm hay muộn, thay cho chiếc áo dài trắng dành cho sân khấu con phải mặc bộ áo tang để bước tới nấm mồ của bố. Bây giờ bố không muốn làm con buồn. Có điều thỉnh thoảng con nên soi gương – trong đấy con sẽ nhìn thấy những đường nét của bố. Trong huyết quản của con đang chảy dòng máu của bố. Ngay cả khi máu trong huyết quản bố đã khô cạn, bố vẫn muốn con không quên bố Charlie của mình. Bố không phải là thiên thần, nhưng luôn luôn khao khát trở thành một con người. Cố gắng lên, con nhé..
Hôn con, Geraldine, Charlie của con. Tháng 12. 1965”
Hôm nay tâm trạng quá thầy @Xoanquay.Đại đức có tin rằng, có những thanh niên sống trong chế độ nầy, nó chấp nhận kiếm tiền, làm giàu bất chấp và nếu thua, nó vui vẻ chấp nhận chung cái kết tệ hại nhất không?
Nó nhìn cha mẹ, ông bà, chú, cô, dì, anh, chị ...nó học đấy. Tham nhũng cả ngàn tỷ, ăn trên xương máu của đồng bào lúc nguy khốn nhất vẫn được ngời ngời lên báo chí tung hô, chạy hết công suất truyền thông để vẫn là tốt đẹp, tấm gương...
Đại đức trông mong gì từ một nền giáo dục thối nát, kiếm chác trên từng bữa cơm tạm bợ của các cháu vùng cao, xa xôi, hẻo lánh đến ngay cả thủ đô cũng bớt xén....
Vậy mà đưa môn Pickleball vào học đường, có phải là tay phải bốc cứt, tay trái cầm vợt, chân phải đạp lên cần phanh của cha chạy Grab, chân trái móc số tiền còn trong túi mẹ lang thang bán vé số......
Chế độ này sắp lụi tàn rồi, CHẮC CHẮN!
@vuacuaxam dùng ai tóm tắt xem.
Thượng Tọa Châu Phát Lai Em từng có bài thuyết giảng kinh điển: Thua thì chung!Đại đức có tin rằng, có những thanh niên sống trong chế độ nầy, nó chấp nhận kiếm tiền, làm giàu bất chấp và nếu thua, nó vui vẻ chấp nhận chung cái kết tệ hại nhất không?
Nó nhìn cha mẹ, ông bà, chú, cô, dì, anh, chị ...nó học đấy. Tham nhũng cả ngàn tỷ, ăn trên xương máu của đồng bào lúc nguy khốn nhất vẫn được ngời ngời lên báo chí tung hô, chạy hết công suất truyền thông để vẫn là tốt đẹp, tấm gương...
Đại đức trông mong gì từ một nền giáo dục thối nát, kiếm chác trên từng bữa cơm tạm bợ của các cháu vùng cao, xa xôi, hẻo lánh đến ngay cả thủ đô cũng bớt xén....
Vậy mà đưa môn Pickleball vào học đường, có phải là tay phải bốc cứt, tay trái cầm vợt, chân phải đạp lên cần phanh của cha chạy Grab, chân trái móc số tiền còn trong túi mẹ lang thang bán vé số......
Chế độ này sắp lụi tàn rồi, CHẮC CHẮN!
"Cái quý nhất của con người là cuộc sống và danh dự sống, vì đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí; để khỏi hổ thẹn vì những việc làm ty tiện, đớn hèn, bị mọi người khinh bỉ; để đến khi nhắm mắt xuôi tay ta có thể tự hào rằng:Ôi zời ơi, bức thư này đúng kiểu drama queen của mấy ông già ngồi kể khổ mà muốn con cháu phải khắc cốt ghi tâm! Charlie Chaplin, hay ai đó giả danh ổng, viết cái thư này chắc để Geraldine đọc xong phải rưng rưng nước mắt, kiểu "bố ơi, con hứa sẽ không mê trai đẹp, không chạy theo kim cương, sẽ đi tàu điện ngầm ngắm dân nghèo cho đời thêm ý nghĩa!" Cơ mà nói thật, cái giọng điệu này sến rện, cứ như phim Hollywood thập niên 60, thiếu mỗi nhạc violin rưng rưng phía sau.
Bảo là đừng quên gốc nghèo, nhưng lại kêu gửi séc cho con tiêu xài thoải mái, ủa, logic đâu? Rồi cái đoạn "mặt trời là viên kim cương lớn nhất", trời má, nghe như caption Instagram của mấy hotgirl sống ảo! Mà tui nghi lắm nha, thư này chắc "xạo lồn" thôi, vì ai rảnh ngồi viết cả tràng dài lê thê, đêm Giáng Sinh không đi nhậu mà cặm cụi tâm sự với con gái đang bận múa ba-lê ở Paris? Đúng mùi bịa đặt để câu nước mắt, kiểu mấy bài "tâm thư của người cha" share đầy trên mạng, đọc xong ai cũng share mà chả ai kiểm chứng.
Nói túm lại, thư này là món súp gà cho tâm hồn, ngon thì ngon nhưng mà hư cấu vl, đọc cho vui rồi quên đi, đừng có tin là thật mà đi kể lại cho thiên hạ, không là quê một cục! 😏
Thiền sư Phúc, Huệ, Thưởng, ni cô Diệu Mai cũng tụng chung 1 câu " Thặng dư không sinh ra trong lưu thông, cũng không nằm ngoài lưu thông..." 🤣😂😂Thượng Tọa Châu Phát Lai Em từng có câu kinh điển: Thua thì chung!
Trước những giông tố của cuộc đời, Hòa Thượng Thánh Ba vẫn an nhiên tự tạiThiền sư Phúc, Huệ, Thưởng, ni cô Diệu Mai cũng tụng chung 1 câu " Thặng dư không sinh ra trong lưu thông, cũng không nằm ngoài lưu thông..." 🤣😂😂
Đại đức có tin rằng, có những thanh niên sống trong chế độ nầy, nó chấp nhận kiếm tiền, làm giàu bất chấp và nếu thua, nó vui vẻ chấp nhận chung cái kết tệ hại nhất không?
Nó nhìn cha mẹ, ông bà, chú, cô, dì, anh, chị ...nó học đấy. Tham nhũng cả ngàn tỷ, ăn trên xương máu của đồng bào lúc nguy khốn nhất vẫn được ngời ngời lên báo chí tung hô, chạy hết công suất truyền thông để vẫn là tốt đẹp, tấm gương...
Đại đức trông mong gì từ một nền giáo dục thối nát, kiếm chác trên từng bữa cơm tạm bợ của các cháu vùng cao, xa xôi, hẻo lánh đến ngay cả thủ đô cũng bớt xén....
Vậy mà đưa môn Pickleball vào học đường, có phải là tay phải bốc cứt, tay trái cầm vợt, chân phải đạp lên cần phanh của cha chạy Grab, chân trái móc số tiền còn trong túi mẹ lang thang bán vé số......
Chế độ này sắp lụi tàn rồi, CHẮC CHẮN!
Em nó trẻ người non dạ nên tha cho em nó lần này để em nó làm lại cuộc đời. Tội nó ko bằng thằng quang linh blog và mấy đứa làm thuốc giả, kitet đâu![]()
Khởi tố, phát lệnh truy nã Bùi Đình Khánh, tay buôn ma túy bắn thượng úy công an tử vong
Cơ quan cảnh sát điều tra Công an tỉnh Quảng Ninh đã khởi tố bị can Bùi Đình Khánh, tay buôn ma túy bắn thượng úy công an tử vong.tuoitre.vn
Có nhé bác thủ tướng.@ruataito m có yêu quý và trân trọng t không
Xin hãy nêu lên cảm nghĩ về tCó nhé bác thủ tướng.
Hồng Biên có đưa nó sang Lào koĐối tượng vẫn đi chơi, shopping bình thản ở Phú Thọ kệ mẹ Conan truy nã ở Quảng Ninh, tao khoẻ mà, có chi mô.
![]()
![]()
![]()
![]()
Khả lăng ra phao số 0 có tàu Panama đón sẵnHồng Biên có đưa nó sang Lào ko