Leng keng (chuyện linh tinh)

haihoang666

Già trâu
Chuyện về Leng keng thì bắt đầu từ lâu lắm, tao cũng éo biết bắt đầu từ đâu. Từ xưa thật là xưa thì có lẽ từ hồi học cấp II, tao thích nàng vì hồi đấy nàng học giỏi vkl. Hồi đấy tao học cũng được, cũng đi thi học sinh giỏi các kiểu, cũng được giải tóe loe, còn nàng thì môn lìn gì cũng giỏi. Tao để ý một em bàn dưới nàng trong lớp thì hay đá hình em đấy, nhìn em đấy thì phải lướt qua mặt nàng, tđn thích nàng lúc nào không biết, giờ mới có chuyện kể cho chúng mài ném đá.

Từ ngày thích nàng, tao chả quan tâm đến em nào nữa, hồi đấy bé tí, cũng hùng hục học như ai. Học hành thì cũng k đến nỗi nào, thi thố cũng giải này giải kia ra phết, chỉ thỉnh thoảng ngắm nàng mê mải, giờ tao vẫn nhớ ngày Leng keng chuyển từ áo lá sang quang gánh cho chị em , éo hiểu sao nhớ lâu thế. Cũng k biết tán tỉnh kiểu gì, ngày đấy mới có điện thoại bàn, đầu tiên chỉ gọi điện linh tinh rồi dần dần ngày nào cũng gọi, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất rồi thân lúc nào không hay. Leng keng có 1 đám bạn thân 4 đứa, đứa éo nào cũng cũng học giỏi vkl.

Cuối năm lớp 9, cả lũ đi thi học sinh giỏi, đứa éo nào cũng có giải. Hết năm trường cho cả lũ đi nghỉ mát, lần đầu tiên tao bước chân ra khỏi tỉnh, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy biển. Đi con county, đường xa lâu vkl, say xe vì lần đầu đi xa thế, nhìn lên trên thấy Leng keng vẫn hót véo von, rồi chìm dần vào giấc ngủ. Gần 5h chiều xe đến bờ biển, Leng keng quay xuống gọi: “Bạn ơi! Dậy đi, đến nơi rồi, say à?”, tao mặt mày nhợt nhạt vẫn cố gắng nhăn nhở: “Say thế nào được”. Bước chân ra khỏi xe là bãi cát trải dài, biển xanh, sóng vỗ rì rào cảm giác hơi ngợp vì từ bé toàn thấy đồi với núi, có biết biển nó mặn nhạt thế nào đâu. Leng keng bước đến bên cạnh bảo: “Sáng mai đi ngắm bình minh nhé!”. Tao gật. Lúc này mới chỉ thân chứ chưa yêu đương éo gì, tao cũng éo biết mình sắp bước vào friendzone của nàng không biết bao nhiêu năm sau nữa.

Đi lần này toàn bọn mọt sách, mặc dù tao cũng được giải này kia nhưng éo phải mọt sách, tao khoái chơi với mấy thằng nghịch hơn nên đợt này ngoài Leng keng với mấy đứa bạn thân của nàng thì tao không chơi với bọn kia mấy. Buổi tối, đớp xong lang thang ăn kem linh tinh cả kiểu về phòng chém gió với mấy thằng mọt sách rồi lăn ra ngủ, đi đường xa, mệt, ngủ say vkl, trong giấc mơ vẫn thấy cầm tay Leng keng đi dọc bờ biển ngắm mặt trời đang lên. ”Dậy đi! Muộn rồi, 7h rưỡi rồi ông tướng ơi!” Tao nghe thấy tiếng Leng keng loáng thoáng, choàng tỉnh dậy, “Ơ! Đi ngắm bình mình à?” Nàng phì cười: ”Bình mình gì giờ này nữa?, tớ với bọn Mun, L, H đi về rồi, chả thấy bạn ra, đoán bạn chưa dậy được.” Tao thoáng tiếc nuối rồi lại nghĩ lại nó có rủ 1 mình mình đi éo đâu, sau này mới biết có điều còn đáng tiếc nuối hơn trong lần ấy.
 
Đi biển, quay lại thủ đô chơi mấy ngày rồi lại quay về quê, nói chung lần đấy vẫn trẻ con lắm mà tưởng mình người lớn rồi. Kể ra lần đầu được đi xa, rồi có thời gian bên cạnh Leng keng (dù lúc nào cũng có 3 đứa bạn thân bên cạnh) cũng là 1 kỷ niệm đáng nhớ.

Về quê, hết cấp II là lại ôn thi vào cấp III, trường chuyên của tỉnh, tao học Toán, Lý, Hóa đều ok cả, nên ôn thi như đi chơi éo ngại lắm, chủ yếu ngồi sau lưng Leng keng để ngắm. Leng keng lên cấp III vẫn học chuyên Toán, còn tao sang chuyên Lý vì tao thích Lý và học Lý cũng giỏi hơn. Hai lớp cạnh nhau, không ngắm nàng thường xuyên trong lớp được nữa những vẫn gọi điện cho nhau suốt ngày, nói đủ chuyện trên trời dưới đất, rồi lại nghĩ ra cái trò viết Nhật ký truyền tay, mỗi đứa viết 1 ngày, cứ cuối buổi lại dấm dúi đưa cho đứa kia, nghĩ lại thấy sến sẩm vkl nhưng mà vẫn thích, rồi lại nghĩ đặt biệt danh cho nhau, chỉ 2 đứa biết. Mà hồi đấy biết là thích lắm, thân lắm nhưng chả biết tiến lên kiểu gì, nghĩ lại thấy ngu éo chịu được.

Trường tổ chức văn nghệ 20/11, mỗi lớp vài tiết mục, tao cũng đăng ký 1 tiết mục đơn ca nhưng xịt éo được duyệt, Leng keng thì được tiết mục biểu diễn áo dài với mấy đứa. Lần đầu tiên thấy Leng keng mặc áo dài, tao ngồi dưới nhìn say mê, ngơ ngẩn, ơ, tđn còn cầm tay cầm chân thằng Kều lớp nàng, nhìn ngứa mặt vkl. Cuối buổi ở lại chờ Leng keng ra, đang đứng ngơ ngẩn, nàng ào đến như một cơn gió. “Xinh không?” nàng hỏi. Tao nhăn nhở: “Không”, mặc dù lúc đấy đang dán mắt vào. Nói thật là đến bây giờ tao vẫn không quên được cảm giác lúc ấy. Leng keng đẹp kiểu thánh thiện, tóc dài, áo dài trắng thướt tha. Đi trên đường về, mỗi đứa một xe đạp, vừa đi vừa líu lo kể chuyện lớp, kể cả chuyện mấy thằng tán tỉnh. Trời Thu nhưng tao thấy hơi nóng. Leng keng học giỏi, xinh đẹp lại dễ gần, hòa đồng thằng éo nào chả thích. Haiz, làm thế nào nhỉ? Nhưng thằng ngu tao lúc ấy không nhận ra, bên cạnh Leng keng chỉ có mình tao thôi.

Đến Noel, hồi đấy cũng đã biết đến Noel. Noel đối với tao lúc nào cũng ngày đặc biệt, Noel năm đấy và Noel nhiều năm sau đấy. Chập tối tao gọi điện hẹn Leng keng tầm 12h ra hàng rào có bất ngờ. Hơn 11h, mở cổng nhẹ nhàng xách xe đạp sang nhà thằng Lai gần nhà rủ đi cùng, đêm hôm đi 1 mình cũng ghê, nhà Leng keng cách nhà tao khoảng 7km mà tối Noel thì lạnh vkl. Cách nhà nàng 1km, đuổi thằng kia cút xuống ngồi ăn bánh mỳ chờ tao 1 lúc. Đến cổng nhà Leng keng đã thấy nàng đứng đấy từ lúc nào. Nàng cười: “Đêm hôm đi đâu đấy?”. Tao nhăn nhở: “Đi làm ông già Noel”, rồi lấy hộp quà ra tặng nàng. Chạm vào vào tay nàng, ấm vl. Leng keng hỏi: “Lạnh thế! Đêm hôm đi làm gì, tay lạnh hết rồi kia kìa”. Tao bảo: “Tớ thích cho bạn bất ngờ”. Nàng bảo: “Bất ngờ rồi, bạn về đi, không lạnh nhé!”. Ừ thì về, chỉ thế thôi mà thấy trong lòng vui vl. Cong đit đạp xe về mà không ngờ chỉ sau 1 tuần nữa sẽ đứng bên cạnh cuộc đời nàng một thời gian dài.
 
Tem. Hy vọng lại là một siêu phẩm giống chuyện của lão
Khó có thể so với @funfun vì văn mỗi thằng 1 kiểu rồi cuộc đời mỗi thằng 1 kiểu. Tao rất cảm ơn thằng funfun và thằng Tít vì bọn nó cho tao sống lại cảm xúc tuổi trẻ. Tao thì vẫn thích viết, ngày xưa viết rất nhiều, giờ thì công việc rồi cảm xúc chai sạn đi nhiều.
Cuộc sống tao thì ít chuyện chén nhau như hai thằng kia nhưng hy vọng chia sẻ cùng chúng mày 1 phần cuộc sống thằng sinh viên không phải ở HN, 1 phần tuổi trẻ chìm đắm trong cảm xúc tiếc nuối.
 
Khó có thể so với @funfun vì văn mỗi thằng 1 kiểu rồi cuộc đời mỗi thằng 1 kiểu. Tao rất cảm ơn thằng funfun và thằng Tít vì bọn nó cho tao sống lại cảm xúc tuổi trẻ. Tao thì vẫn thích viết, ngày xưa viết rất nhiều, giờ thì công việc rồi cảm xúc chai sạn đi nhiều.
Cuộc sống tao thì ít chuyện chén nhau như hai thằng kia nhưng hy vọng chia sẻ cùng chúng mày 1 phần cuộc sống thằng sinh viên không phải ở HN, 1 phần tuổi trẻ chìm đắm trong cảm xúc tiếc nuối.
Cuộc đời mỗi người mỗi khác mà m, t ủng hộ viết tiếp đê
 
Cuộc đời mỗi người mỗi khác mà m, t ủng hộ viết tiếp đê
Cuối tuần rồi, về phục vụ vợ con cuối tuần đã. Hẹn mấy tml thứ 2 phọt tiếp. Tao k viết sẵn mà cảm xúc phòi đến đâu thì văn phọt ra đến đấy, mà giờ về nhà thì mấy cái đấy phải khoá van lại đã
 
Vodka mày cái. Cách hành văn của mày giống những truyện ngắn trên báo Hoa học trò ngày xưa quá. Nhớ mãi cái thời buổi sáng được bme cho 10-15k ăn sáng, ăn tạm cái bánh 5k còn lại để dành để mua báo H2T, bẵng cái đã chục năm rồi :((
 
Chuyện có thứ tự từ cấp 2 bắt đầu, tml thớt cứ thong thả từ từ viết lên cấp 3 đại học ra trường " có du học càng tốt", leng keng long kong gì cứ quất hết , miêu tả kĩ vào cho ae thưởng thức.
 
Vodka mày cái. Cách hành văn của mày giống những truyện ngắn trên báo Hoa học trò ngày xưa quá. Nhớ mãi cái thời buổi sáng được bme cho 10-15k ăn sáng, ăn tạm cái bánh 5k còn lại để dành để mua báo H2T, bẵng cái đã chục năm rồi :((
Thời T đi học không có h2t chỉ có mực tím, thằng nào sang chảnh thì có kiến thức ngày nay, nhoáng phát 30 năm rồi.
 
cũng được đấy nhưng mày bớt vkl đi, 1 2 cái còn đc đọc nhiều nó thế đéo nào ý
 
Thời đấy trẻ trâu, thích cùng Leng keng trải qua những thời điểm đặc biệt, kiểu như Noel hay thời khắc chuyển giao thiên niên kỷ. Một tuần sau là Tết Dương lịch, không phải nửa đêm nào cũng phi lên nhà nàng như Noel được, hẹn Leng keng nửa đêm gọi điện để chém gió, gần 12h đêm bốc điện thoại gọi, mãi mới thấy giọng ngái ngủ nghe máy, nàng hỏi: ”Có chuyện gì thế?”, tao thấy hơi hụt hẫng vì kiểu mong chờ để nói chuyện ấy, nói vài câu rồi nàng cúp máy.
Tự nhiên thấy như bị bỏ rơi, vài ngày sau tao cũng chẳng gọi lại, nhật ký chuyền tay cũng bảo với nàng không viết nữa, đi học thêm trước vẫn ngồi cạnh nàng giờ bỏ mẹ xuống cuối ngồi. Lúc đấy Leng keng có nhiều người tán tỉnh lắm, thằng Lớp trưởng, thằng Kều, thằng Bí thư … và một đống tml nữa. Giờ ra chơi thấy nàng nhí nhảnh trêu đùa với mấy tml, cảm giác cay cay.
Ngày đấy tao trông cũng không đến nỗi, trắng trẻo, ngon giai, học giỏi, học hành thi cử hay cho bọn xung quanh chép bài nên nói chung bạn bè cũng quý. Bánh mật ngồi cạnh từ đầu năm, học cũng làng nhàng nên chăm chép bài tao lắm, Bánh mật nhà ở xa nên ở ký túc trong trường, tao thì cũng k để ý lắm vì lúc này trong đầu chỉ có Leng keng. Bánh mật để ý thấy tao ra chơi không sang lớp Leng keng, giờ ra chơi chỉ trong lớp hoặc chém lăng nhăng với mấy thằng bạn bệnh. Cuối giờ hôm đấy, Bánh mật nán lại chờ tao rồi lon ton chạy theo hỏi: “Ông với Lenh keng dạo này sao thế? Không thấy sang lớp nhau chơi nữa nhỉ?”. Tao ậm ừ:”Chả sao cả”. Bánh mật thấy tao k muốn nói liền nói sang chuyện khác”Chiều tôi qua nhà chị chơi, nhà chị đi qua nhà bạn mấy cây, ông đi cùng tôi nhé!”. Tao nghĩ bụng, giờ Leng keng cũng có để ý mình éo đâu, ừ thì đi, liền hẹn Bánh mật chiều qua đón rồi đi. Tầm 3h chiều, thấy Bánh mật lò dò đến. Chị Bánh mật học Cao đẳng năm hai, da trắng dáng xinh, éo hiểu 2 chị em mà mỗi được 1 màu da, chả biết có phải nguồn gen khác nhau không. Chị gái cũng nghe Bánh mật kể nhiều về tao nên cũng biết, hỏi han đủ thứ rồi lúc về còn dặn để ý em gái giúp chị vì chị ở xa và cũng k muốn em gái yêu đương sớm. Tao nhăn nhở:”Chị yên tâm, có em đây, không thằng nào tán tỉnh em gái chị được đâu”, quay sang thấy Bánh mật đang tủm tỉm cười.
Trên đường về, đi qua một con suối nhỏ, Bánh mật rủ xuống bờ suối ngồi chơi, 2 đứa lại mò xuống ngồi bên bờ suối, nước trong vắt, chảy róc rách, Bánh mật hỏi:”Giờ định để ý em gái giúp chị tôi kiểu gì đây”, tao cười lớn:”Lúc nào cũng ở bên cạnh rồi, làm gì ai có cơ hội mà tán nữa”, lại thấy mặt ửng hồng, tao lại bảo:”Đùa thôi, tôi thấy có đứa nào nó thèm tán bà đâu mà lo”. Bánh mật xị mặt rồi nhéo tao một phát, rồi bảo:”Hay bây giờ ông làm anh tôi đi, để còn bảo vệ em gái”. Tao ”Ừ thì anh”. Lớp cấp III hay có kiểu gọi nhau anh em, cô chú, chồng vợ loạn cả lên nên bọn tao anh anh em em cũng bình thường.
 
Vodka mày cái. Cách hành văn của mày giống những truyện ngắn trên báo Hoa học trò ngày xưa quá. Nhớ mãi cái thời buổi sáng được bme cho 10-15k ăn sáng, ăn tạm cái bánh 5k còn lại để dành để mua báo H2T, bẵng cái đã chục năm rồi :((
Uh, tao cũng cảm giác bị ảnh hưởng của Dương Bình Nguyên và Hoàng Anh Tú.
Thời tao hay mua H2T cũng cách đây 2 chục năm rồi.
 
Uh, tao cũng cảm giác bị ảnh hưởng của Dương Bình Nguyên và Hoàng Anh Tú.
Thời tao hay mua H2T cũng cách đây 2 chục năm rồi.
Đọc truyện m t nghĩ ngay đến ông Tú. Nhẹ nhàng nhưng có gì đấy khá cuốn hút. Nếu rảnh thì ra chap đều nhé.
À chúc m tuần mới làm việc hiệu quả.
 
Mối quan hệ với Leng keng vẫn đóng băng, chả biết bao giờ mới rã đông, tao thì vẫn nghe ngóng qua mấy đứa bạn nhưng tuyệt nhiên không có ý định liên lạc. Một buổi chiều cuối đông, lớp học thêm hôm đấy thấy vắng một chỗ ngồi quen thuộc, thấy bồn chồn cả buổi, hỏi mấy đứa bạn thân, chẳng đứa nào biết sao hôm đấy Leng keng không đi học. Tối về cứ bần thần mãi, nửa muốn gọi điện, nửa thì không, bỗng điện thoại kêu, là Bánh mật, Bánh mật bảo Leng keng bị tai nạn, chiều nàng qua gọi thằng Lớp trưởng đi học, 2 đứa bị xe tông, hỏi tao có muốn đi thăm nàng không thì Bánh mật qua đón vì Bánh mật có xe máy. Một lát sau, Bánh mật xuất hiện, chở Bánh mật sau xe, lòng ngổn ngang, vừa xót, vừa giận, chả hiểu mình lấy tư cách gì mà giận, nhà thằng Lớp trưởng ngược đường lớp học thêm thế mà nàng vẫn qua rủ nó đi học, không hiểu mối quan hệ như thế nào.

Đến viện, thấy mẹ nàng và tml Lớp trưởng đang ở đấy, nhìn nó khỏe như vâm mà muốn đạp cho phát, Leng keng đang nằm giường. Thấy bọn tao vào, mẹ nàng ra ngoài bọn mấy đứa nói chuyện, tao hỏi thăm vài câu, có mặt cả thằng Lớp trưởng và Bánh mật ở đấy nên ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng. Leng keng bảo chỉ bị sây sát nhẹ, sáng mai là về rồi, không sao cả. Thấy nàng không sao, tao cũng yên tâm, ngồi một lúc vẫn thấy thằng Lớp trưởng ngồi đấy, tao với Bánh mật chuột rút.

Tối muộn, mùa Đông, lạnh từ trong ra ngoài. Bánh mật hỏi:”Anh có sao không?”. Tao cười nhạt:”Sao là sao? Leng keng không sao là ổn rồi, sao em lại đưa em đi thăm Leng keng?”. Bánh mật thủ thỉ:”Vì em biết anh quan tâm đến Leng keng nhiều!”. Em kêu:”Lạnh quá! Em ôm anh nhé!” rồi vòng tay qua, đút hai tay vào túi áo tao, tao hơi giật mình vì lần đầu tiên có gái ôm. Không nói gì, tao đưa Bánh mật về ký túc, Bánh mật bảo:”Anh cầm xe mà về, mai đi học mang qua cho em”, tao bảo thôi, mang về phụ huynh hỏi han nhiều mệt lắm rồi bắt xe ôm về.

Đêm nằm mãi không ngủ được, nghĩ về Leng keng rồi Bánh mật, không hiểu sự quan tâm của Bánh mật cho tao là như thế nào khi mà trong đầu tao lúc nào cũng là hình ảnh của Leng keng.
 
Chuyện Leng keng bị tai nạn khi đi cũng thằng Lớp trưởng làm bọn nó nghĩ 2 đứa là 1 cặp, tao tự nhiên thành kẻ đáng thương trong mắt bọn bạn. Thật lòng tao ngập tràn cảm giác hụt hẫng nhưng không hề có ý định nối lại liên lạc với Leng keng, bơ luôn không quan tâm nữa.

Thời gian này, học cũng chẳng vào đầu, suốt ngày tụ tập với mấy thằng Khỉ, Phủ, Bờm … hút thuốc lào, đua xe và đi đá PS suốt ngày, bỏ cả học thêm, mấy thằng này sau này nghiện gần hết. Chả biết từ bao giờ việc Bánh mật chép bài tao đã chuyển thành tao chép bài em. Chả học hành gì, rỗng hết kiến thức dẫn đến sau này thi ĐH mới không đỗ được mấy trường ở HN.

Hết học kỳ I, lớp 11 tao xém phải xuống lớp không chuyên, điểm môn chuyên còn hơn 5 phẩy, kỳ sau mà thấp hơn nữa thì xuống lớp không chuyển là cái chắc. Họp phụ huynh, về bị ông bà già cho một trận tơi bời, từ bao giờ mà một thằng học sinh giỏi thằng một thằng lông bông lúc nào không biết. Tao đã chán lại càng chán hơn nữa, lúc này Bánh mật đã là học sinh giỏi. Leng keng thì không một lần liên lạc lại, tao nghĩ nàng biết tao như thế này chắc cũng chán đến tận cổ.

Chỉ có một người chẳng bao giờ phán xét, là Bánh mật, cho đến một ngày, em rủ tao đi lang thang, lâu không đi cũng em nên tao đồng ý. Loanh quanh một hồi ở cái thị xã bé tí rồi lại dừng chân bên dòng suối ngày trước, hai đứa lại ngồi bên bờ suối, em cất tiếng:”Anh định thế này đến bao giờ? Anh không học không tệ, cũng chẳng phải hư hỏng quậy phá gì sao anh lại thành ra thế này?” Tao thở dài:”Anh vẫn thế mà!”. Bánh mật mắt đỏ hoe, vòng tay qua lưng rồi gục đầu vào tao:”Anh đừng thế nữa, em muốn thấy anh như ngày xưa!”, Tao nhẹ nhàng bảo:”Anh vẫn là anh thôi, em không cần phải quan tâm đâu.”. Bánh mật lắc đầu:”Em muốn quan tâm, có được không?”. Tao im lặng, em nói tiếp:”Từ giờ buổi chiều em sẽ qua học với anh, em không cho anh đi chơi nữa đâu!”. Không để tao trả lời, em lùa tay qua tóc, kéo đầu tao xuống, môi em nhẹ lướt qua môi tao. Trước giờ vẫn nghĩ nụ hôn đầu sẽ là với Leng keng mà cuối cùng lại là Bánh mật. Tao vẫn im lặng, Bánh mật dụi mặt vào ngực tao rồi nói:”Thống nhất thế nhé, cấm cãi!”. Tao quay sang nhìn em, lần đầu tiên nhìn em gần thế, Bánh mật có làn da … bánh mật, tóc ngắn, răng khểnh nhìn kỹ cũng rất duyên, chỉ là tao chưa bao giờ để ý thôi. Tao khẽ gật đầu, em mỉm cười vui vẻ.

Thế là từ đấy, chiều nào Bánh mật cũng mò qua nhà tao học, ông bà già thì đi làm cả ngày nên chiều ở nhà cũng thoải mái. Tập trung học hành, không lang thang cũng đám bạn nên việc học cũng cải thiện đáng kể, học xong thì ôm ấp, hôn hít hoặc vừa học vừa ôm mà thế nào vẫn học được mới khiếp. Thỉnh thoảng, Bánh mật bảo:”Em thích anh, anh có thích em không?” Tao lại im lặng, em dỗi vài ngày rồi lại tự mò đến.

Loanh quanh đã đến năm cuối cấp …
 
Tháng 3, mùa ban trắng, những ngọn đồi phủ kín màu ban trắng tinh khôi. Tháng 3, Bánh mật tròn 18 tuổi.
Sinh nhật em cũng đúng vào dịp 8/3, Bánh mật hẹn tối sinh nhật em qua nhà em (cuối năm 11 em chuyển ra ngoài ở một mình, không ở ký túc nữa) rồi tổ chức sinh nhật, tưởng tụ tập đông đông, tao mua một bó hoa, 8h tối lò dò đến. Vừa bước chân vào phòng Bánh mật, chưa kịp định thần, em ào tới vòng tay qua cổ, đặt lên môi tao một nụ hôn ngọt lịm, mùi nước hoa dịu nhẹ, dù đã ôm nhiều lần nhưng vẫn thấy quyến rũ. Bánh mật mặt một chiếc váy trắng tinh khôi, khuôn ngực đầy đặn, eo thon, chiếc váy như tôn thêm dáng của em. Tao nhìn em ngơ ngẩn rồi hỏi:”Bọn nó đâu?”, Bánh mật phì cười:”Làm gì có đứa nào mà bọn nó, em chỉ mời một mình anh thôi!”.
Tao đưa bó hoa, chúc mừng sinh nhật em. Bánh mật chỉ tay vào ngực tao thì thầm:”Em muốn quà này cơ!”, rồi em lùi lại, đưa tay vặn chốt cửa. Em đẩy nhẹ tao ngã lên giường rồi nhẹ nhàng nằm bên cạnh, đưa một tay lên cởi từng cúc áo của tao. Lúc này tao chưa bem ai phát nào nhưng qua lý thuyết được học từ phim xiếc cộng với giáo trình Cô giáo Thảo, chú Kim … mà mấy thằng chuyền tay nhau khiến tao cũng biết phải làm gì. Khi đấy Bánh mật vừa tròn 18, còn tao … chưa 18. Tao vòng qua lưng em, kéo nhẹ khóa rồi vẫn bằng một tay tháo nốt móc cái áo con, trong lúc đấy môi vẫn gắn chặt môi, tao thấy mặt em nóng rực. Kéo tuột váy em xuống, em mặc quần chip màu hồng hấp dẫn, tao hôn em thật lâu, lưỡi tao lướt trên hai làn môi em rồi tao đưa đầu lưỡi vào trong miệng em, em hé môi ngậm lấy đầu lưỡi mút nhẹ. Người em căng ra… Tao xoa vuốt khắp người Bánh mật thật nhẹ nhàng. Trong lúc ấy, Bánh mật đã kịp cởi áo tao và tuột quần tao ra lúc nào không biết. Trên người hai đứa lúc đấy chỉ còn mỗi quần lót. Tao đưa tay miết nhẹ bên ngoài, quần em đã ướt đẫm từ lúc nào. Từ từ trườn xuống dưới tao lột nốt mảnh vải cuối cùng của em. Cô bé lún phún lông tơ, hồng hào, e ấp như mời gọi. Tao xoa nhẹ vào cô bé, em oằn người rên rỉ. Có chút ngập ngừng rồi em đưa tay xuống kéo tuột quần tao xuống, cậu bé trượt ra ngoài, em cầm lấy vuốt ve nhè nhẹ. Vừa vuốt được ba phát đã chớ mẹ nó ra đầy tay em. Xấu hổ quá, nhưng em không dừng lại, thì thầm bên tai:”Em yêu anh!” còn tay thì vẫn vuốt ve không nghỉ.
Đúng là tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu, không phải nghỉ chút nào, sau khi chớ, cu em vẫn không giảm size một chút nào. Lướt chầm chậm xuống cằm, xuống cổ rồi xuống tới ngực… Tao lần lượt ngậm hai bên vú em, mút nhè nhẹ, đầu ti bé như hạt đỗ cương lên, rồi tao lại trườn lên, hai đùi em mở rộng, em ướt nhẹp cậu bé cứ tiến dần, tiến dần, cảm giác chật chội vào ẩm ướt, thỉnh thoảng tao hôn lên môi em, lên mắt, lên má em, rồi bú hai vú. Em rên lên khe khẽ, người cong lên, giật giật, thằng cu em vừa chớ nên giờ lâu ra. Quằn quại không biết bao lâu thì tao rút ra bắn xối xả lên bụng em rồi gục lên người em thở phì phò.
 
Một lúc sau, có vẻ máu đã dồn lại lên não, tao nằm sang bên cạnh, Bánh mật nghiêng người vuốt những giọt mồ hôi trên trán tao. Tao quay sang nhăn nhở:”Em phải chịu trách nhiệm đấy nhé!”. Bánh mật phì cười rồi nhe răng khểnh cắn một cái vào vai tao. Rồi em suy tư:”Không hiểu sao em lại làm thế này, em yêu anh từ lâu rồi, chỉ có anh lúc nào cũng thờ ơ với em”. Tao lại im lặng. Đúng là từ trước đến giờ chưa bao giờ tao nói yêu hay thích em. Tao thở dài, hôn nhẹ lên tóc rồi ôm em vào lòng. “Em là người đặc biệt đối với anh”.
Ôm nhau một lúc rồi tao về, lúc này vẫn ở cùng gia đình nên không thoải mái được. Trên đường về, gió hiu hắt trong tiết Xuân tàn làm đầu tao nguội lạnh dần, lẩn khuất đâu đây là hình ảnh Leng keng mờ ảo trong tâm trí. Ôi mối tình đầu thứ nhất tuổi 17, tao rất trân trọng tình cảm của Bánh mật nhưng bóng hình Leng keng thì chưa bao giờ phai nhạt.

Ôn, học rồi thi, năm cuối cấp gấp gáp như chuyến tàu cuối, chớp mắt đã chuẩn bị thi Tốt nghiệp rồi còn kỳ thi Đại học. Bánh mật và tao vẫn văn ôn võ luyện thường xuyên chỉ chờ đến ngày giờ là thi thôi, thi Tốt nghiệp thì dễ còn thi Đại học thì chưa biết thế nào. Bánh mật thi sư phạm còn tao thi vào một trường kỹ thuật.

Cuối năm, trường tổ chức đủ các loại chương trình, đầu tiên là trồng cây lưu niệm, tao với Bánh mật hì hục trông một cây sưa nhỏ trước lớp, còn hẹn nhau sang năm về trường cũ xem cây như thế nào. Đúng là có quay lại trường cũ nhiều lần, có thăm cái cây nhiều lần, giờ nó lớn đùng rồi nhưng không phải cùng Bánh mật. Còn một tuần nữa đến ngày thi, liên hoan chia tay, trai gái gì cũng mặt đỏ phùng phừng hết, uống được hay không cũng nốc. Rồi hát, rồi cười, rồi khóc cũng nhau. Bánh mật say, tao đưa về phòng nghỉ trước rồi đi bộ lững thững về trường. Chợt thấy gần cổng trường có bóng hình tưởng như gần mà xa, là Leng keng trong tà áo dài, mặt nàng ửng hồng vì rượu. Tao bước đến bên nàng, cất tiếng:”Bạn à!”. Leng keng quay lại:”Sao bạn lại ra đây?”. Tao trả lời:”Bọn nó uống khiếp quá nên tớ đi ra ngoài cho thoáng, bạn đi dạo cùng tớ không?”. Leng keng gật đầu.

Hai đứa bước đi dưới tán xà cừ, chẳng ai nói với ai câu nào. Đi một lúc, tao cất tiếng:”Tớ muốn nói với bạn điều này lâu lắm rồi nhưng chưa dám nói”. Leng keng cười:”Thế hôm nay tại sao lại dám nói, là rượu nói hay bạn nói?”. Tao ậm ừ:”Rượu hay gì thì cũng là tớ mà”. Tao tiếp tục:”Tớ thấy tiếc bạn ạ, tiếc quyển nhật ký mà mình viết dở, tiếc thời gian đã qua”. Leng keng không nhìn tao trả lời:”Tiếc tại sao bạn không làm gì? Thời gian qua bạn bên Bánh mật có gì mà tiếc? Bạn có biết mỗi giờ ra chơi tớ đều nhìn về lớp bạn không?”. Tao giật mình:”Tớ không biết, tớ nghĩ bên cạnh có bao nhiêu người quan tâm, thằng Kều, thằng Lớp trưởng …”. Leng keng quay lại nhìn thẳng vào mắt tao:”Bạn thật ngốc! Sắp thi rồi cũng có người ngỏ lời nhưng tớ chẳng đồng ý, cũng chẳng từ chối vì không muốn ảnh hưởng tâm lý đến họ”. Tao thở hắt ra:”Thế còn tớ thì sao?”. Nàng nhoẻn miệng cười:”Cứ thi đi xong đã, ngốc ạ! Tớ đi vào đây”. Rồi nàng bước đi, tao đứng lại cứ nhìn mãi theo tà áo dài thướt tha.
 
Một lúc sau, có vẻ máu đã dồn lại lên não, tao nằm sang bên cạnh, Bánh mật nghiêng người vuốt những giọt mồ hôi trên trán tao. Tao quay sang nhăn nhở:”Em phải chịu trách nhiệm đấy nhé!”. Bánh mật phì cười rồi nhe răng khểnh cắn một cái vào vai tao. Rồi em suy tư:”Không hiểu sao em lại làm thế này, em yêu anh từ lâu rồi, chỉ có anh lúc nào cũng thờ ơ với em”. Tao lại im lặng. Đúng là từ trước đến giờ chưa bao giờ tao nói yêu hay thích em. Tao thở dài, hôn nhẹ lên tóc rồi ôm em vào lòng. “Em là người đặc biệt đối với anh”.
Ôm nhau một lúc rồi tao về, lúc này vẫn ở cùng gia đình nên không thoải mái được. Trên đường về, gió hiu hắt trong tiết Xuân tàn làm đầu tao nguội lạnh dần, lẩn khuất đâu đây là hình ảnh Leng keng mờ ảo trong tâm trí. Ôi mối tình đầu thứ nhất tuổi 17, tao rất trân trọng tình cảm của Bánh mật nhưng bóng hình Leng keng thì chưa bao giờ phai nhạt.

Ôn, học rồi thi, năm cuối cấp gấp gáp như chuyến tàu cuối, chớp mắt đã chuẩn bị thi Tốt nghiệp rồi còn kỳ thi Đại học. Bánh mật và tao vẫn văn ôn võ luyện thường xuyên chỉ chờ đến ngày giờ là thi thôi, thi Tốt nghiệp thì dễ còn thi Đại học thì chưa biết thế nào. Bánh mật thi sư phạm còn tao thi vào một trường kỹ thuật.

Cuối năm, trường tổ chức đủ các loại chương trình, đầu tiên là trồng cây lưu niệm, tao với Bánh mật hì hục trông một cây sưa nhỏ trước lớp, còn hẹn nhau sang năm về trường cũ xem cây như thế nào. Đúng là có quay lại trường cũ nhiều lần, có thăm cái cây nhiều lần, giờ nó lớn đùng rồi nhưng không phải cùng Bánh mật. Còn một tuần nữa đến ngày thi, liên hoan chia tay, trai gái gì cũng mặt đỏ phùng phừng hết, uống được hay không cũng nốc. Rồi hát, rồi cười, rồi khóc cũng nhau. Bánh mật say, tao đưa về phòng nghỉ trước rồi đi bộ lững thững về trường. Chợt thấy gần cổng trường có bóng hình tưởng như gần mà xa, là Leng keng trong tà áo dài, mặt nàng ửng hồng vì rượu. Tao bước đến bên nàng, cất tiếng:”Bạn à!”. Leng keng quay lại:”Sao bạn lại ra đây?”. Tao trả lời:”Bọn nó uống khiếp quá nên tớ đi ra ngoài cho thoáng, bạn đi dạo cùng tớ không?”. Leng keng gật đầu.

Hai đứa bước đi dưới tán xà cừ, chẳng ai nói với ai câu nào. Đi một lúc, tao cất tiếng:”Tớ muốn nói với bạn điều này lâu lắm rồi nhưng chưa dám nói”. Leng keng cười:”Thế hôm nay tại sao lại dám nói, là rượu nói hay bạn nói?”. Tao ậm ừ:”Rượu hay gì thì cũng là tớ mà”. Tao tiếp tục:”Tớ thấy tiếc bạn ạ, tiếc quyển nhật ký mà mình viết dở, tiếc thời gian đã qua”. Leng keng không nhìn tao trả lời:”Tiếc tại sao bạn không làm gì? Thời gian qua bạn bên Bánh mật có gì mà tiếc? Bạn có biết mỗi giờ ra chơi tớ đều nhìn về lớp bạn không?”. Tao giật mình:”Tớ không biết, tớ nghĩ bên cạnh có bao nhiêu người quan tâm, thằng Kều, thằng Lớp trưởng …”. Leng keng quay lại nhìn thẳng vào mắt tao:”Bạn thật ngốc! Sắp thi rồi cũng có người ngỏ lời nhưng tớ chẳng đồng ý, cũng chẳng từ chối vì không muốn ảnh hưởng tâm lý đến họ”. Tao thở hắt ra:”Thế còn tớ thì sao?”. Nàng nhoẻn miệng cười:”Cứ thi đi xong đã, ngốc ạ! Tớ đi vào đây”. Rồi nàng bước đi, tao đứng lại cứ nhìn mãi theo tà áo dài thướt tha.
Hay quá bác ạ.
 
Chuyện về Leng keng thì bắt đầu từ lâu lắm, tao cũng éo biết bắt đầu từ đâu. Từ xưa thật là xưa thì có lẽ từ hồi học cấp II, tao thích nàng vì hồi đấy nàng học giỏi vkl. Hồi đấy tao học cũng được, cũng đi thi học sinh giỏi các kiểu, cũng được giải tóe loe, còn nàng thì môn lìn gì cũng giỏi. Tao để ý một em bàn dưới nàng trong lớp thì hay đá hình em đấy, nhìn em đấy thì phải lướt qua mặt nàng, tđn thích nàng lúc nào không biết, giờ mới có chuyện kể cho chúng mài ném đá.

Từ ngày thích nàng, tao chả quan tâm đến em nào nữa, hồi đấy bé tí, cũng hùng hục học như ai. Học hành thì cũng k đến nỗi nào, thi thố cũng giải này giải kia ra phết, chỉ thỉnh thoảng ngắm nàng mê mải, giờ tao vẫn nhớ ngày Leng keng chuyển từ áo lá sang quang gánh cho chị em , éo hiểu sao nhớ lâu thế. Cũng k biết tán tỉnh kiểu gì, ngày đấy mới có điện thoại bàn, đầu tiên chỉ gọi điện linh tinh rồi dần dần ngày nào cũng gọi, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất rồi thân lúc nào không hay. Leng keng có 1 đám bạn thân 4 đứa, đứa éo nào cũng cũng học giỏi vkl.

Cuối năm lớp 9, cả lũ đi thi học sinh giỏi, đứa éo nào cũng có giải. Hết năm trường cho cả lũ đi nghỉ mát, lần đầu tiên tao bước chân ra khỏi tỉnh, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy biển. Đi con county, đường xa lâu vkl, say xe vì lần đầu đi xa thế, nhìn lên trên thấy Leng keng vẫn hót véo von, rồi chìm dần vào giấc ngủ. Gần 5h chiều xe đến bờ biển, Leng keng quay xuống gọi: “Bạn ơi! Dậy đi, đến nơi rồi, say à?”, tao mặt mày nhợt nhạt vẫn cố gắng nhăn nhở: “Say thế nào được”. Bước chân ra khỏi xe là bãi cát trải dài, biển xanh, sóng vỗ rì rào cảm giác hơi ngợp vì từ bé toàn thấy đồi với núi, có biết biển nó mặn nhạt thế nào đâu. Leng keng bước đến bên cạnh bảo: “Sáng mai đi ngắm bình minh nhé!”. Tao gật. Lúc này mới chỉ thân chứ chưa yêu đương éo gì, tao cũng éo biết mình sắp bước vào friendzone của nàng không biết bao nhiêu năm sau nữa.

Đi lần này toàn bọn mọt sách, mặc dù tao cũng được giải này kia nhưng éo phải mọt sách, tao khoái chơi với mấy thằng nghịch hơn nên đợt này ngoài Leng keng với mấy đứa bạn thân của nàng thì tao không chơi với bọn kia mấy. Buổi tối, đớp xong lang thang ăn kem linh tinh cả kiểu về phòng chém gió với mấy thằng mọt sách rồi lăn ra ngủ, đi đường xa, mệt, ngủ say vkl, trong giấc mơ vẫn thấy cầm tay Leng keng đi dọc bờ biển ngắm mặt trời đang lên. ”Dậy đi! Muộn rồi, 7h rưỡi rồi ông tướng ơi!” Tao nghe thấy tiếng Leng keng loáng thoáng, choàng tỉnh dậy, “Ơ! Đi ngắm bình mình à?” Nàng phì cười: ”Bình mình gì giờ này nữa?, tớ với bọn Mun, L, H đi về rồi, chả thấy bạn ra, đoán bạn chưa dậy được.” Tao thoáng tiếc nuối rồi lại nghĩ lại nó có rủ 1 mình mình đi éo đâu, sau này mới biết có điều còn đáng tiếc nuối hơn trong lần ấy.
T nhớ cái dt bàn mà gọi điện gái phải trốn... xong cuối tháng ông bà già thanh toán tiền thì ôi thôi... 1 list số bàn giống nhau thế là ăn trửi 1 trận...
 
Top