Leng keng đã quay lại cuộc đời tao như thế, như chưa hề có cuộc chia ly, lại gọi điện tâm sự, động viên nhau thi cử, tuyệt nhiên không nhắc đến Bánh mật chút nào. Trong lòng tao thì như tơ vò, thấy có lỗi với Bánh mật, muốn rời xa mà không biết làm thế nào, có lẽ chờ đến khi thi cử xong xuôi rồi nói chuyện với em thôi.
Thi tốt nghiệp thời này vẫn dễ lắm, sáu môn thi vèo phát xong, rồi khăn gói quả mướp cũng phụ huynh đi thi Đại học, thời gian thi cũng chẳng có gì để kể, mướt mải thi rồi cũng xong về nhà chờ tin. Lúc đấy chỗ tao cũng bắt đầu có internet, ngày nào cũng ra hàng net chờ tin. Đến đầu tháng 8, cuối cùng cũng có điểm, lớp tao đỗ ĐH gần hết, tao trượt nguyện vọng 1 nhưng cũng trúng nguyện vọng 2 cũng là một trường kỹ thuật nhưng không ở Hà Nội, không được như ý nhưng cũng được, nghĩ rằng năm tới vừa học vừa ôn thi lại, nhưng đời đâu như là mơ.
Leng keng đỗ một trường kinh tế còn Bánh mật thì đỗ sư phạm. Hai nàng nhập học trước, giữa tháng 9, phụ huynh đưa tao xuống trường nhập học. Đặt chân xuống đến cổng trường nhìn mà ngao ngán, mặc dù cũng từ tỉnh lẻ đi học nhưng lũ bạn thì tu tập ở Hà Nội phồn hoa mình thì lẻ loi chốn này. Trước khi đi ông già tao cũng đã nhờ mấy ông anh đồng hương học ở đấy cho tao ở cùng xóm trọ. Sáng hôm sau đi nhập học vừa vào trường thấy một cái đầu quen quen, là thằng Đầu khấc (thằng này đầu nó hói gần hết tóc nhìn như đầu khấc nên tao gọi nó là thằng Đầu khấc), thằng này học cùng tao 12 năm luôn, éo ai ngờ đại học cũng học cùng luôn, nó cũng nguyện vọng 2 vào đây nên tao không biết. Hai thằng vồ lấy nhau mừng mừng tủi tủi rồi rủ nó về ở cùng luôn. Ngày đấy phòng trọ rẻ thôi rồi, 2 thằng 1 phòng có 150k/ tháng, tiền ăn thì có 3k 1 bữa, sinh hoạt ở đây không mấy đắt đỏ, mấy thằng ở đây chủ yếu tốn tiền vì yêu xa.
Buổi chiều, nhập học xong, ông già về bỏ lại thằng con bơ vơ nơi chỉ toàn thằng nát và nát hơn. Xóm trọ bọn tao lúc này toàn đực rựa, tao với thằng Đầu khấc ở 1 phòng, còn mấy ông anh Bắc Giang rồi phòng ông anh đồng hương, phòng này có 3 người, 2 ông đồng hương là ông IT, ông Cờ bạc và ông Thợ săn là dân dân Sóc Sơn. Chiều tối đi ăn, ra ngoài cổng, dọc cổng trường cứ 20m lại thấy cắm 1 que hương nghi ngút, tao tò mò hỏi. Ông Cờ bạc bảo:”Tối này chúng nó đánh nhau đấy, né đi, không là bốc cứt ăn vã đấy!”, nghe cũng vãi đái. Đớp nhanh, ông Cờ bạc rủ tao ra quán net, lập nick yahoo đầu tiên và lập luôn cho cả Leng keng, Bánh mật lúc này đã có nick yahoo, lập xong add nick 2 nàng luôn. Chả nàng nào online lúc đấy cả, lò mò vào room chat, lần đầu chat yahoo cũng thấy thú thú, trước giờ ra net có vài lần để xem điểm, máy tính ở nhà cũng có máy cùi, Ram 32Mb, đời Tống chỉ nghe nhạc vào chơi mấy game nhẹ nhẹ, nên không mang đi.
Trước khi về ông già cho một đống thẻ điện thoại bốt, lúc đấy còn nhiều bốt điện thoại khắp nơi, về bốt gần phòng gọi cho Leng keng, nàng thuê một nhà riêng ở cùng 5 đứa bạn, có điện thoại bàn, còn gọi cho tao thì phải gọi chủ nhà rồi mới gặp được. Đọc tài khoản và pass cho nàng, hẹn ngày giờ chat với nhau.