Ma Thời Chiến Tranh.

ukm đi ngang nghĩa địa cũng thun dái mà xàm ngôn loạn ngữ. tao k mê tín, t còn chống lại những quan điểm mê tín. Nhưng việc tâm linh tao sẽ kiêng kỵ vài điểm vì nó đã dc trãi qua chí ít là bản thân. Đời ng ta sẽ tin nếu ngta đã trãi qua.
Cúng cúng cái địt con thằng cụ nhà mày ấy.
 
Ông già tao đi liên lạc xuyên đêm một mình qua cánh rừng.
Đến gần sáng khi trời vẫn còn tối om, ông mệt quá nằm xuống cái gồ đất phẳng phẳng thiếp đi. Sau tỉnh dậy nhìn xung quanh toàn mồ mả mới đắp.
1 tiểu đoàn hành quân bị pháo kích chôn ở đây.
Ma quỷ gì. Do bản lĩnh từng người thôi.
Còn về ông già t. Ông chả ngán gì thì phải.
Cùng quân đội vs nhau, ma chêu cũng lựa người mà
 
Thèn bắc kỳ xàm lol. Địt chị m
địt cái con mả bà nhà mày. mày là cái loại mê tín dị đoan rồi chứ ko phải là ma mãnh gì nữa nhé.
Bị ốm --> khấn ---> khỏi :)). thế kỷ 21 rồi. thời đại 5.0 rồi. đừng deo dắt cái mê tín dị đoan như thế nữa thằng óc chó. ngồi đấy cúng với khấn để các ngài cho mày bát cứt mà đổ vào mồm đi
 
Đi lính nên cứng
Cùng quân đội vs nhau, ma chêu cũng lựa người mà
Có lẽ đi lính nên bản lĩnh được tôi luyện. Ông già hay phải đi 1 mình trong rừng. Có lần nửa đêm đi đường mòn trong rừng thì có tiếng chân người đằng sau. Dm tao nghe kể đến đây đã dựng cmn tóc gáy lên rồi.
Ông ấy đi nó đi, ông ấy dừng nó dừng. Mà cứ đi thì nó kiểu như đi theo xong hầm hừ, thở phì phò đằng sau ấy. Kéo dài cả cây số liền. Ổng quay lại thì đéo thấy gì luôn. Vãi nhái
Là tao chắc bĩnh mẹ ra quần rồi
Sau ông chỉ hơi bực mình vì mấy lần quay lại ko thấy gì, ko biết người, ma hay hổ beo gì đó. Ông rút K54 ra nã cho ba viên về phía ấy. Sau mới yên.
Bản thân ông ko tin vào ma hay tâm linh. Thế mà t thì nhát vkl
 
ông tao đi chiến tranh , bảo thời đó , ra trận đéo có ai sợ ma luôn , vì bắn súng giết người suốt ngày , toàn bộ binh sĩ máu lạnh vl.
 
- Nay rảnh dỗi t đc bác t từng đi 3 chiến trường Nam, Cam, Trung kể lại cho vô số truyện thời chiến.
- Nhưng có 1 truyện về 1 lần mà bác t gặp ma thật, Bác t kể hum đó đang đi ở đoạn đường mòn mọi khi thì phát hiện 1 người đàn ông treo cổ tự tử ở gốc cây ven đường. Bác t đã gọi mn đến chôn ng đó ở gần đó luôn. và vài hôm sau bác t lại đi qua đoạn đó vào buổi tối thì phát hiện ng đàn ông đó cứ đi theo sau ( hồn ma ý) nhưng bác t bảo kệ nó theo vì nó cũng ko làm hại mình. 1 lúc sau thì hồn ma đó biến mất.
- Vừa rồi có 1 nhà Múc đất san lấp mặt bằng ở gần chỗ chôn ng treo cổ ngày xưa. Thì đột nhiên ng con trai nhà đó bị tai nạn chết. đi xem thấy bảo động vào đất của hồn ma kia.

* CM có truyện ma j ko kể t nghe với. :v
bố t đơt đi bộ đội. Đi xe chiến tranh mà toàn phải chở xac chết đằng sau. Chi đc 1 xe lai chính cùng lắm co thêm 1 phụ xe để tránh thương vong. Tập kết ở bờ sông để rửa thi thể . Bố t kể có những chuyến cả trăm ng chồng chất lên nhau. Xác nằm rải rác dọc cả bơ sông
 
- Nay rảnh dỗi t đc bác t từng đi 3 chiến trường Nam, Cam, Trung kể lại cho vô số truyện thời chiến.
- Nhưng có 1 truyện về 1 lần mà bác t gặp ma thật, Bác t kể hum đó đang đi ở đoạn đường mòn mọi khi thì phát hiện 1 người đàn ông treo cổ tự tử ở gốc cây ven đường. Bác t đã gọi mn đến chôn ng đó ở gần đó luôn. và vài hôm sau bác t lại đi qua đoạn đó vào buổi tối thì phát hiện ng đàn ông đó cứ đi theo sau ( hồn ma ý) nhưng bác t bảo kệ nó theo vì nó cũng ko làm hại mình. 1 lúc sau thì hồn ma đó biến mất.
- Vừa rồi có 1 nhà Múc đất san lấp mặt bằng ở gần chỗ chôn ng treo cổ ngày xưa. Thì đột nhiên ng con trai nhà đó bị tai nạn chết. đi xem thấy bảo động vào đất của hồn ma kia.

* CM có truyện ma j ko kể t nghe với. :v
vodka cái có thời gian rảnh t sẽ chia sẻ cùng anh em. :D
 
ông tao đi chiến tranh , bảo thời đó , ra trận đéo có ai sợ ma luôn , vì bắn súng giết người suốt ngày , toàn bộ binh sĩ máu lạnh vl.
Hỏi bố m có dùng chất kích thích không, binh lính được cho dùng ma túy nên ko sợ cái éo gì trên đời luôn.
Chúng mày đang ăn cơm đừng đọc còm này nhé. như tml @Cchio142 nói cũng có tí liên quan đấy. Đúng là máu lạnh thật
Bom đạn nổ: chân tay, đầu óc, lòng phèo bay lung tung, máu nhỏ long tong mà nhìn quen ko thấy ghê răng đâu.
DM có vụ này. nguyên đội hành quân bị bom nó chơi, hai đầu thì rảu bom bi nổ chậm, giữa toàn dã bom phá. Toàn đội 300 mạng chết sạch ko còn 1 mạng..
huy động 4 5 thôn ở xã quanh ấy ra thu xếp nhặt nhạnh từng mảnh xương thịt lại cho đủ bộ phận người và tiến hành chôn cất. Rồi đéo đủ ván đành quấn túi cá nhân chôn.
Ông gia t làm báo cáo sau đó 1 ngày được gửi ra Hà Nội. 3 ngày sau nhận lệnh, phải làm ván cẩn thận xong đào lên chôn lại. M thấy cái cơ thể nó phân hủy sau mấy hôm thì mùi nó tởm đến mức nào.
Nhà t có con chuột chết còn đéo chịu được nữa rồi nghĩa là 300 mạng. hic hic
Mạng người lúc ấy rẻ rrúng lắm, ma quỷ tuổi lìn gì
 
Nhiều thằng lớn xác nhưng đầu óc bé như hạt nho, không tin ''ma'' bởi vì m chưa hiểu ''ma'' thực sự là gì.Cơ thể con người là một bộ máy sinh học , một vật chất có sự sống thì nó có năng lượng đi cùng , ma là một dạng năng lượng thể vía của con người khi thể xác chết tan rã thì vía sẽ tách rời ra thể xác ,thể vía giống như một chất khí bao quanh con người nên khi nó tách ra nó có hình dáng y chang như con người , tùy mỗi người có lối sống khác nhau mà thể vía đậm đặc hay lỏng lẻo khác nhau , càng đậm đặc thì càng''linh''
Linh con mẹ mầy, ngu như bò mà giảng đạo
 
Đi chiến tranh thì xác định sớm muộn gì cũng thành ma, đồng loại sợ đéo gì nhau
 
- Nay rảnh dỗi t đc bác t từng đi 3 chiến trường Nam, Cam, Trung kể lại cho vô số truyện thời chiến.
- Nhưng có 1 truyện về 1 lần mà bác t gặp ma thật, Bác t kể hum đó đang đi ở đoạn đường mòn mọi khi thì phát hiện 1 người đàn ông treo cổ tự tử ở gốc cây ven đường. Bác t đã gọi mn đến chôn ng đó ở gần đó luôn. và vài hôm sau bác t lại đi qua đoạn đó vào buổi tối thì phát hiện ng đàn ông đó cứ đi theo sau ( hồn ma ý) nhưng bác t bảo kệ nó theo vì nó cũng ko làm hại mình. 1 lúc sau thì hồn ma đó biến mất.
- Vừa rồi có 1 nhà Múc đất san lấp mặt bằng ở gần chỗ chôn ng treo cổ ngày xưa. Thì đột nhiên ng con trai nhà đó bị tai nạn chết. đi xem thấy bảo động vào đất của hồn ma kia.

* CM có truyện ma j ko kể t nghe với. :v
Tao rất thích chủ đề này. Tao k dùng từ Ma mà là Tâm linh. Cá nhân tao về tâm linh tao rất tin và tín nhưng k cuồng. Các Cụ đã nói: Có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Mày và các Ae khác hóng dc nhiều chuyện tâm linh k? Chia sẻ lên đây đi cho những Ae như tao hóng với! Tks all! ;))
 
Lính trinh sát. Auto không sợ gì roài. khỏi bàn.
Có hôm trời mưa ( mưa bên miên thì biết rồi đây). Cả đội không phải đi bám đường. 2 bố Hải phòng đầu têu uống rượu ( rươu dừa miên).
Được già canh. Bố Quảng bình , tuyên bố không sợ ma. Nói chung là có om xòm dài giòng.
Xong thách nhau. 1 cây thuốc ... gì gì nữa ...
Bố Hải phòng bảo ông Quang bình mày không sợ đi ra ngĩa trang E rồi về ( ngĩa trang năm sau hậu phẫu E ).
Để làm tin. Cầm 1 cái cọc lều, ra đóng ngay lối vào, làm tin. ( thawngfnaof lính rồi cái cọc lều dài 30 or 40 Cm). ( cách dv khoảng 500 -600m)
Bố quảng bình máu. cầm luôn cái xẻng bộ binh+ 1 cái cọc lều, nách cặp khâu AK báng xếp, khoác cái áo mưa bạt của C trưởng móc cửa hầm rồi đi.
Mịa 10 ph đéo tháy về. Bỗng đoàng 1 phát.
Thế là nhao hết cả lên. Hò nhau đi tìm. đéo dám bật đèn nhé ( bọn K nó hay lẩn khuất quanh đv có lọt ánh đèn là xơi cối ngay.).
Ra đến nơi thấy bố cháu nằm còng queo, mồm hàm cứng đơ, chân tay lạng toát.
Hóa ra lúc đóng cái cọc. Thì bố ngồi xổm nên cái vạt trước của cái áo mưa nó xòa ra, tối không nhìn thấy gì đóng luôn cái vạt áo xuống đất. Lúc đứng lên đi chắc cũng vội nên nó giật sấp mặt xuống đất luôn thế là hoảng hồn, thần hồn nát thần tính, chắc có cả giẫm lên đuôi áo mưa nên ngã quay sợ chết khiếp luôn.
Tình huống trong câu chuyện của mày kể tao cũng có đọc dc ở đâu đó rồi. Nhưng k biết đâu là nguyên tác?;))
 
Xã hội có chuyện nuoi ngãi, sên bùa thì sẽ có chuyện ma.Thế giới còn rất nhiều điều khoa học chưa chứng minh được,nên thà tin có còn hơn không,có kiêng có lành nhé.Ở Việt Nam! Cũng từng nổi tiếng vụ Thuận Kiều Plaza mà ai cũng biết,cái đó thuộc về tâm linh rồi,nên ko tin thì cũng đừng bán bỗ.Tâm linh cũng giống như mày cúng làm ăn, cúng rằm hay cúng kiến cầu lên chức, tất cả đều có thể xảy ra mày nhé.Qan điểm tao là vậy
 
nếu không tin ma vì chưa nhìn thấy ma thì việc trái đất tròn cũng phi lý như vậy vì đéo ai nhìn thấy trái đất đâu
 
M tin hay không tùy m , ngày nhỏ t được nhìn thấy một lần duy nhất cho đến bây giờ.
T nhớ như in , khi tao còn nhỏ 3-5 tuổi một đêm nọ đéo hiểu sao nữa đêm tao lại thức dậy và đi ra khỏi phòng , tao nhìn thấy hai bóng một trắng một đen đi kề nhau trên đầu là hai mũ cao đi lướt nhẹ trên không cách mặt đất , t sinh ra ở vùng quê biên giới thời đó rất nghèo nên ko được tiếp xúc với tivi hay báo đài truyền thông gì hết nên ko phải là tao tưởng tượng ra được, mãi sau này lớn lên t mới thấy hình hắc bạch vô thường qua phim tôn ngộ không t mới biết t đã nhìn thấy thứ gì
K phải t không tin ma nhưng t thấy mày xàm đúng xàm,hắc bạch theo phương đông là 2 tay sai của diêm vương đi bắt hồn,mày thấy 2 ông đó thì giờ m cũng trả có cmt này rồi.mà thì t tin là có,còn mấy cái thuộc nhiều về tôn giáo hay tĩn ngưỡng thì t vẫn bán tín bán nghi
 
Để tao kể cho chúng mày nghe chuyện này, của tao và suốt từ lúc nhìn thấy cho đến bây giờ tao chưa bao giờ quên được.

Bà nội tao hay kể nhiều chuyện ma cho con cháu nghe vì bà tao dân buôn chợ sớm, bà luôn bảo có thờ có thiêng, có kiêng có lành, ma cũng có ma tốt ma xấu, nếu không làm hại họ thì họ cũng chả phiền mình, nhiều khi còn bảo vệ mình. Và bà luôn nhắc đến cây gạo vạn bảo với giọng dè chừng nhất. Bà dặn tao nếu có việc bắt buộc phải đi qua chỗ đấy tầm tờ mờ sáng hay chiều muộn thì cấm không được nhìn lên cây. Tao thắc mắc thì bà chỉ rủ rỉ có ma trên cây, đứa nào hợp vía sẽ bị ám theo cả đời.

Tao dân phố kim mã, lúc đấy là là tầm lớp 3, 10 tuổi. Phố tao trước ít người, 7h ngoài đường đã đéo có ai chứ không đông đúc như bây giờ đâu. Thế hệ các bà các ông thì hay mê tín, dọa con trẻ bằng ma quỷ để hạn chế ra đường vì dễ xảy ra nhiều chuyện không hay. Thời đấy phố ít đèn, hay tai nạn hoặc có đua xe, chết không ít.

Bọn mày biết rồi đấy, càng cấm thì lại càng làm thói tò mò trỗi dậy nên đúng cái hôm định mệnh ấy ngõ tao tổ chức đi hái xoài trộm ở khu ngoại giao đoàn, mà chỗ đó phải đi qua cái cây hoa gạo mà giờ là giữa ngã tư vạn bảo - vạn phúc ấy. Thế là hẹn nhau 5h sáng tụ tập cùng đi. Đi cùng hôm đấy toàn bọn trong ngõ nên sợ gì đâu, có các anh lớn bảo kê sợ l ma quỷ. Tao cũng nghĩ thế cho đến khi nhìn thấy điều mà cả đời tao mỗi lần nghĩ đến đều sởn da gà.

Bọn tao đi hiên ngang lắm, nói chuyện to, cười đùa ầm ĩ cho đến khi thằng anh lớn nhất nhóm thách nhau nhìn lên cây gạo xem có ma như lời các cụ hay dọa không. Tao quên khuấy lời bà tao dặn, cứng mồm tuyên bố ma quỷ đéo gì thời này. Và nhìn lên cây lúc cách gốc khoảng 5m.
Tao nhớ rõ hình ảnh ấy. Một bà già, tóc hơi xỉn màu ngồi ở cái trạc ba cây, đang cầm cái túi vải màu nâu có rách chút đỉnh nhìn chòng chọc vào tao. Đôi mắt u ám như người già bị lẫn ấy, chân tao lúc đấy nhũn ra, đéo dám thở mạnh nữa, cứ ngây người ra nhìn bà ta. Sau có thằng cùng ngõ nó tát mấy cái mới ú ớ nói có ma có ma rồi chạy ngược về cmn nhà.
Sau vụ đấy thì tao cạch, cạch hẳn đéo dám đi ra vạn bảo nữa. Cây gạo đấy nhiều tai nạn lắm, trước chỗ đấy là có cái đường nhỏ đi trên sông tô lịch, cây gạo đứng đúng ngã tư, khuất đèn nên nhiều người đâm vào nó rồi ngã xuống mương nước hoặc tử vong ngay gốc luôn.

Đến giờ dù đã chặt cây gạo đi nhưng mỗi lần đi qua tao đều rợn hết tóc gáy bọn mày ạ
 
Để tao kể cho chúng mày nghe chuyện này, của tao và suốt từ lúc nhìn thấy cho đến bây giờ tao chưa bao giờ quên được.

Bà nội tao hay kể nhiều chuyện ma cho con cháu nghe vì bà tao dân buôn chợ sớm, bà luôn bảo có thờ có thiêng, có kiêng có lành, ma cũng có ma tốt ma xấu, nếu không làm hại họ thì họ cũng chả phiền mình, nhiều khi còn bảo vệ mình. Và bà luôn nhắc đến cây gạo vạn bảo với giọng dè chừng nhất. Bà dặn tao nếu có việc bắt buộc phải đi qua chỗ đấy tầm tờ mờ sáng hay chiều muộn thì cấm không được nhìn lên cây. Tao thắc mắc thì bà chỉ rủ rỉ có ma trên cây, đứa nào hợp vía sẽ bị ám theo cả đời.

Tao dân phố kim mã, lúc đấy là là tầm lớp 3, 10 tuổi. Phố tao trước ít người, 7h ngoài đường đã đéo có ai chứ không đông đúc như bây giờ đâu. Thế hệ các bà các ông thì hay mê tín, dọa con trẻ bằng ma quỷ để hạn chế ra đường vì dễ xảy ra nhiều chuyện không hay. Thời đấy phố ít đèn, hay tai nạn hoặc có đua xe, chết không ít.

Bọn mày biết rồi đấy, càng cấm thì lại càng làm thói tò mò trỗi dậy nên đúng cái hôm định mệnh ấy ngõ tao tổ chức đi hái xoài trộm ở khu ngoại giao đoàn, mà chỗ đó phải đi qua cái cây hoa gạo mà giờ là giữa ngã tư vạn bảo - vạn phúc ấy. Thế là hẹn nhau 5h sáng tụ tập cùng đi. Đi cùng hôm đấy toàn bọn trong ngõ nên sợ gì đâu, có các anh lớn bảo kê sợ l ma quỷ. Tao cũng nghĩ thế cho đến khi nhìn thấy điều mà cả đời tao mỗi lần nghĩ đến đều sởn da gà.

Bọn tao đi hiên ngang lắm, nói chuyện to, cười đùa ầm ĩ cho đến khi thằng anh lớn nhất nhóm thách nhau nhìn lên cây gạo xem có ma như lời các cụ hay dọa không. Tao quên khuấy lời bà tao dặn, cứng mồm tuyên bố ma quỷ đéo gì thời này. Và nhìn lên cây lúc cách gốc khoảng 5m.
Tao nhớ rõ hình ảnh ấy. Một bà già, tóc hơi xỉn màu ngồi ở cái trạc ba cây, đang cầm cái túi vải màu nâu có rách chút đỉnh nhìn chòng chọc vào tao. Đôi mắt u ám như người già bị lẫn ấy, chân tao lúc đấy nhũn ra, đéo dám thở mạnh nữa, cứ ngây người ra nhìn bà ta. Sau có thằng cùng ngõ nó tát mấy cái mới ú ớ nói có ma có ma rồi chạy ngược về cmn nhà.
Sau vụ đấy thì tao cạch, cạch hẳn đéo dám đi ra vạn bảo nữa. Cây gạo đấy nhiều tai nạn lắm, trước chỗ đấy là có cái đường nhỏ đi trên sông tô lịch, cây gạo đứng đúng ngã tư, khuất đèn nên nhiều người đâm vào nó rồi ngã xuống mương nước hoặc tử vong ngay gốc luôn.

Đến giờ dù đã chặt cây gạo đi nhưng mỗi lần đi qua tao đều rợn hết tóc gáy bọn mày ạ
@Krystall vạn bảo này
 
Để tao kể cho chúng mày nghe chuyện này, của tao và suốt từ lúc nhìn thấy cho đến bây giờ tao chưa bao giờ quên được.

Bà nội tao hay kể nhiều chuyện ma cho con cháu nghe vì bà tao dân buôn chợ sớm, bà luôn bảo có thờ có thiêng, có kiêng có lành, ma cũng có ma tốt ma xấu, nếu không làm hại họ thì họ cũng chả phiền mình, nhiều khi còn bảo vệ mình. Và bà luôn nhắc đến cây gạo vạn bảo với giọng dè chừng nhất. Bà dặn tao nếu có việc bắt buộc phải đi qua chỗ đấy tầm tờ mờ sáng hay chiều muộn thì cấm không được nhìn lên cây. Tao thắc mắc thì bà chỉ rủ rỉ có ma trên cây, đứa nào hợp vía sẽ bị ám theo cả đời.

Tao dân phố kim mã, lúc đấy là là tầm lớp 3, 10 tuổi. Phố tao trước ít người, 7h ngoài đường đã đéo có ai chứ không đông đúc như bây giờ đâu. Thế hệ các bà các ông thì hay mê tín, dọa con trẻ bằng ma quỷ để hạn chế ra đường vì dễ xảy ra nhiều chuyện không hay. Thời đấy phố ít đèn, hay tai nạn hoặc có đua xe, chết không ít.

Bọn mày biết rồi đấy, càng cấm thì lại càng làm thói tò mò trỗi dậy nên đúng cái hôm định mệnh ấy ngõ tao tổ chức đi hái xoài trộm ở khu ngoại giao đoàn, mà chỗ đó phải đi qua cái cây hoa gạo mà giờ là giữa ngã tư vạn bảo - vạn phúc ấy. Thế là hẹn nhau 5h sáng tụ tập cùng đi. Đi cùng hôm đấy toàn bọn trong ngõ nên sợ gì đâu, có các anh lớn bảo kê sợ l ma quỷ. Tao cũng nghĩ thế cho đến khi nhìn thấy điều mà cả đời tao mỗi lần nghĩ đến đều sởn da gà.

Bọn tao đi hiên ngang lắm, nói chuyện to, cười đùa ầm ĩ cho đến khi thằng anh lớn nhất nhóm thách nhau nhìn lên cây gạo xem có ma như lời các cụ hay dọa không. Tao quên khuấy lời bà tao dặn, cứng mồm tuyên bố ma quỷ đéo gì thời này. Và nhìn lên cây lúc cách gốc khoảng 5m.
Tao nhớ rõ hình ảnh ấy. Một bà già, tóc hơi xỉn màu ngồi ở cái trạc ba cây, đang cầm cái túi vải màu nâu có rách chút đỉnh nhìn chòng chọc vào tao. Đôi mắt u ám như người già bị lẫn ấy, chân tao lúc đấy nhũn ra, đéo dám thở mạnh nữa, cứ ngây người ra nhìn bà ta. Sau có thằng cùng ngõ nó tát mấy cái mới ú ớ nói có ma có ma rồi chạy ngược về cmn nhà.
Sau vụ đấy thì tao cạch, cạch hẳn đéo dám đi ra vạn bảo nữa. Cây gạo đấy nhiều tai nạn lắm, trước chỗ đấy là có cái đường nhỏ đi trên sông tô lịch, cây gạo đứng đúng ngã tư, khuất đèn nên nhiều người đâm vào nó rồi ngã xuống mương nước hoặc tử vong ngay gốc luôn.

Đến giờ dù đã chặt cây gạo đi nhưng mỗi lần đi qua tao đều rợn hết tóc gáy bọn mày ạ
Tộ xự. Đọc còm của m mà t cũng dựng cả tóc gáy. Đêm hôm thì chớ
 
M tin hay không tùy m , ngày nhỏ t được nhìn thấy một lần duy nhất cho đến bây giờ.
T nhớ như in , khi tao còn nhỏ 3-5 tuổi một đêm nọ đéo hiểu sao nữa đêm tao lại thức dậy và đi ra khỏi phòng , tao nhìn thấy hai bóng một trắng một đen đi kề nhau trên đầu là hai mũ cao đi lướt nhẹ trên không cách mặt đất , t sinh ra ở vùng quê biên giới thời đó rất nghèo nên ko được tiếp xúc với tivi hay báo đài truyền thông gì hết nên ko phải là tao tưởng tượng ra được, mãi sau này lớn lên t mới thấy hình hắc bạch vô thường qua phim tôn ngộ không t mới biết t đã nhìn thấy thứ gì
Hắc Bạch Vô Thường là thần, họ chỉ làm nhiệm vụ duy nhất là bắt người chết còn trên dương gian thôi. Họ không làm hại ai cả. Linh hồn dù có gian ác thế nào cũng đều sợ Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường
 
Tộ xự. Đọc còm của m mà t cũng dựng cả tóc gáy. Đêm hôm thì chớ

Còn nhiều vụ nữa cơ. Tao gặp nhiều nhưng không tín nên chỉ sợ lúc đấy thôi. Và tao cũng không báng bổ, khoa học giải thích nhưng tín ngưỡng nó là sự thật mà không phải ai cũng đủ cam đảm trải nghiệm.

Mày biết cái tòa nhà Lotte bây giờ gần đại sứ quán Australia, đối diện khách sạn Daewoo chứ? Trước khi nó xây thì là một bãi rộng, sát đại sứ quán là có một cái hồ bỏ hoang, được bao bọc bởi chuối, hoa cứt lợn mọc hoang dại. Giữa hồ có cái nhà nổi và kì lạ là ven hồ lại có bãi cát trắng như bờ biển vậy.

Rất nhiêu tôm, cá, cua, rắn. Xung quanh được bao bọc bởi một bức tường kiểu cổ khi có lẫn vôi, vỏ ốc, hến và cực kì chắc chắn. Bọn tao trèo vào đó qua một lối đi riêng biệt do tự tay...phá một khoảng tường mà mười thằng cầm búa mới đập được một ít, vẹm vào đủ để xếp ba viên gạch bên dưới, thằng dưới đủn đít thằng trên trèo qua tường.

Tao không nhớ rõ ngày tháng, chỉ nhớ là khoảng cấp hai, lớp 9 lúc đấy nắng nóng vl nên trốn học thêm, kéo nhau chui vào cái hồ đi bơi cho mát. Nước rất sạch nhé, trong và khi lặn xuống thì mãi đéo thấy đáy đâu.

Tao đã thử ôm viên gạch cho chìm người lặn xuống mà chân không chạm đáy, mặc dù xa bờ cát có 2m. Chui vào đấy tránh nóng là tuyệt cú mèo, vì thời đấy của tao làm gì có gì mà chơi, toàn trèo cây hái quả với bơi hồ, ra sông ngắm các cô các bà bơi truồng ở cái bãi giữa sông Hồng :)))
Thế là chui vào, mười mạng. Hái chuối nướng chấm đường ăn ngon vl, mò cua bắt ốc, tôm đem nướng, cũng thi vị lắm. Mọi việc có lẽ đéo sao cho đến khi bọn tao tò mò về cái nhà giữa hồ. Cạnh bên là tường đsq, giữa cái hồ là cái nhà gỗ, nhìn nó cứ vô lí thế l nào ấy.
Nên đánh bạo thách nhau, này tao đố mày bơi ra lên xem nhà đấy. Thế là tao với thằng nữa, thằng này là dạng điếc đéo sợ súng rồi, cạ cứng cấp hai của tao đấy, sau đi đua ăn vỉa cảm tử ở bờ hồ bay mẹ hàm dưới, may đéo chết nhưng cả đời đéo ăn được gì ngoài cháo và thè lưỡi liếm lờ mới bơi ra, trèo lên xem xét.

Lúc trèo lên thì tao nghe rõ tiếng "tũm" một cái ở phía sau nhà, chỗ đó là hướng lối bọn tao trèo vào hồ nhưng nghĩ chắc mấy thằng l kia ném đá dọa rồ hoặc cá nhảy nên cũng mặc mẹ quan tâm. Ngó vào thì trong chả có gì ngoài mấy bộ quần áo cũ, nồng mùi ẩm mốc và sàn ốp ọp ẹp.
Thế nên lại bơi về chỗ anh em đang tụ tập nướng chuối và bốc phét tiếp.
Cho đến chiều thì đi về thôi anh em, cả lũ vừa đi vừa nói chuyện ầm ầm rồi đột nhiên sừng sờ trước cảnh bày ra trước mắt.
Chỗ mà bọn tao trèo vào ấy. Có rất nhiều dấu chân như trẻ con tầm 5-7t vẫn còn ướt in dấu loanh quanh khắp chỗ đấy và có một trong nhiều dấu chân hướng thẳng xuống hồ.
Thề là tóc gáy tao dựng đứng, sởn da gà toàn thân và không thằng nào nói gì lúc đấy nữa. Ban đầu là chậm chạp, sau là cuống cuồng trèo ra khỏi cái hồ đấy bằng mọi giá.
Đm, sợ vkl. Và tao thề là không hề có ai trong cái hồ đấy ngoại trừ bọn tao, trẻ con chạy nhảy nó phải có tiếng cười đùa chứ, đúng không? Đằng này t ko nghe thấy gì ngoài mấy tiếng do bọn tao tạo ra.
 
Còn nhiều vụ nữa cơ. Tao gặp nhiều nhưng không tín nên chỉ sợ lúc đấy thôi. Và tao cũng không báng bổ, khoa học giải thích nhưng tín ngưỡng nó là sự thật mà không phải ai cũng đủ cam đảm trải nghiệm.

Mày biết cái tòa nhà Lotte bây giờ gần đại sứ quán Australia, đối diện khách sạn Daewoo chứ? Trước khi nó xây thì là một bãi rộng, sát đại sứ quán là có một cái hồ bỏ hoang, được bao bọc bởi chuối, hoa cứt lợn mọc hoang dại. Giữa hồ có cái nhà nổi và kì lạ là ven hồ lại có bãi cát trắng như bờ biển vậy.

Rất nhiêu tôm, cá, cua, rắn. Xung quanh được bao bọc bởi một bức tường kiểu cổ khi có lẫn vôi, vỏ ốc, hến và cực kì chắc chắn. Bọn tao trèo vào đó qua một lối đi riêng biệt do tự tay...phá một khoảng tường mà mười thằng cầm búa mới đập được một ít, vẹm vào đủ để xếp ba viên gạch bên dưới, thằng dưới đủn đít thằng trên trèo qua tường.

Tao không nhớ rõ ngày tháng, chỉ nhớ là khoảng cấp hai, lớp 9 lúc đấy nắng nóng vl nên trốn học thêm, kéo nhau chui vào cái hồ đi bơi cho mát. Nước rất sạch nhé, trong và khi lặn xuống thì mãi đéo thấy đáy đâu.

Tao đã thử ôm viên gạch cho chìm người lặn xuống mà chân không chạm đáy, mặc dù xa bờ cát có 2m. Chui vào đấy tránh nóng là tuyệt cú mèo, vì thời đấy của tao làm gì có gì mà chơi, toàn trèo cây hái quả với bơi hồ, ra sông ngắm các cô các bà bơi truồng ở cái bãi giữa sông Hồng :)))
Thế là chui vào, mười mạng. Hái chuối nướng chấm đường ăn ngon vl, mò cua bắt ốc, tôm đem nướng, cũng thi vị lắm. Mọi việc có lẽ đéo sao cho đến khi bọn tao tò mò về cái nhà giữa hồ. Cạnh bên là tường đsq, giữa cái hồ là cái nhà gỗ, nhìn nó cứ vô lí thế l nào ấy.
Nên đánh bạo thách nhau, này tao đố mày bơi ra lên xem nhà đấy. Thế là tao với thằng nữa, thằng này là dạng điếc đéo sợ súng rồi, cạ cứng cấp hai của tao đấy, sau đi đua ăn vỉa cảm tử ở bờ hồ bay mẹ hàm dưới, may đéo chết nhưng cả đời đéo ăn được gì ngoài cháo và thè lưỡi liếm lờ mới bơi ra, trèo lên xem xét.

Lúc trèo lên thì tao nghe rõ tiếng "tũm" một cái ở phía sau nhà, chỗ đó là hướng lối bọn tao trèo vào hồ nhưng nghĩ chắc mấy thằng l kia ném đá dọa rồ hoặc cá nhảy nên cũng mặc mẹ quan tâm. Ngó vào thì trong chả có gì ngoài mấy bộ quần áo cũ, nồng mùi ẩm mốc và sàn ốp ọp ẹp.
Thế nên lại bơi về chỗ anh em đang tụ tập nướng chuối và bốc phét tiếp.
Cho đến chiều thì đi về thôi anh em, cả lũ vừa đi vừa nói chuyện ầm ầm rồi đột nhiên sừng sờ trước cảnh bày ra trước mắt.
Chỗ mà bọn tao trèo vào ấy. Có rất nhiều dấu chân như trẻ con tầm 5-7t vẫn còn ướt in dấu loanh quanh khắp chỗ đấy và có một trong nhiều dấu chân hướng thẳng xuống hồ.
Thề là tóc gáy tao dựng đứng, sởn da gà toàn thân và không thằng nào nói gì lúc đấy nữa. Ban đầu là chậm chạp, sau là cuống cuồng trèo ra khỏi cái hồ đấy bằng mọi giá.
Đm, sợ vkl. Và tao thề là không hề có ai trong cái hồ đấy ngoại trừ bọn tao, trẻ con chạy nhảy nó phải có tiếng cười đùa chứ, đúng không? Đằng này t ko nghe thấy gì ngoài mấy tiếng do bọn tao tạo ra.
Dippe như Lồn. Đọc mấy mẩu của mày mà đêm đéo dám đi đái. Nhà t to, thận đang yếu mà cái nhà vệ sinh t xa vkl. Thôi nhịn cả đêm qua. Sáng nay buốt vkl
 

Có thể bạn quan tâm

Top